Bảo không nhận ra Tịch Tông Hạc là nói dối, nhưng cảm thấy khó chịu là thật. Tôi lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái uể oải, đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, không biết Tịch Tông Hạc đã rời đi từ lúc nào.
Hộp thuốc bản lam căn nằm trơ trọi trên tủ đầu giường, chắc là của Khương Yên đưa cho hôm qua. Tôi cầm lên nhìn, chợt cảm thấy khôi hài. Không biết Khương Yên đã nghĩ gì khi thấy Tịch Tông Hạc bước ra từ phòng tôi.
Và cả Tịch Tông Hạc nữa, tên ngờ nghệch này nghĩ gì đây? Tuần trước gặp tôi còn buông toàn những lời cay đắng, bảo tôi bớt diễn kịch đi, vậy mà thái độ lần này lại hòa dịu hẳn, thậm chí còn mớm nước rồi hôi trộm tôi.
Tôi mân mê khóe môi mình, anh nhớ lại được bao nhiêu chuyện rồi nhỉ? Phải mất bao lâu nữa thì anh mới có thể nhớ lại toàn bộ ký ức của năm năm này?
Dẫu biết anh nhớ lại được là đã may mắn lắm rồi, nhưng tôi vẫn đậu lòng tham, mong sao kí ức của anh quay về càng nhanh càng tốt. Bị anh hiểu lầm và coi thường như vậy là đã quá đủ với tôi rồi, tôi không muốn trở thành kẻ thù của anh nữa.
Nếu anh hồi phục trí nhớ, chắc chắn tôi sẽ lạy đất khấn trời, không bao giờ nói xấu ông giời nữa, nửa quãng đời còn lại cũng sẽ làm nhiều việc thiện hơn.
Đang thơ thẩn thì Văn Văn bước vào: “Anh Cố, anh tỉnh rồi ạ.”
Có tổng cộng hai tấm thẻ phòng, một tấm được tôi giao cho con bé giữ, vậy nên chỉ cần suy luận một chút là biết ngay hôm qua Tịch Tông Hạc vào phòng kiểu gì.
Tôi ngồi trên giường, hỏi con bé: “Em đưa thẻ phòng cho anh ấy à?”
Văn Văn tránh mắt: “Em nhấn chuông nhưng anh không mở cửa, gọi cũng không thấy nghe máy, em lo có chuyện nên mới nhờ anh ấy giúp đỡ. Em với anh ấy cùng vào, thấy anh không sao mới rời đi. Em là con gái, không tiện ở lại chăm sóc anh nên chỉ đành làm phiền anh ấy thôi, chứ em cũng không muốn. Tuy anh thích đàn ông nhưng dù sao chúng ta vẫn là người khác giới, anh hiểu mà.”
Đến là tức cười, tôi không ngờ con bé cũng có lúc ăn nói logic thế này. Gì mà tôi thích đàn ông chứ? Hồi chưa gặp Tịch Tông Hạc, tôi nào đã thích ai đâu, bất kể là nam hay nữ.
“Hiểu rồi, bao giờ về anh sẽ tuyển trợ lý nam để người ta thế chỗ em.”
Văn Văn đang cầm trên tay bộ quần áo tôi cần phải mặc, nghe vậy thì nhảo ngay tới bên giường, mếu máo sụt sùi: “Không muốn đâu anh Cố ơi, em sai rồi mà. Tại anh Tang Thanh dạy em hết, anh ấy bảo bằng bất cứ giá nào em cũng phải tạo cơ hội cho các anh.” Con bé tội nghiệp nói: “Anh quay lại với anh Tịch thì bọn em chẳng cần ngậm bồ hòn làm ngọt với người ta nữa, anh cũng sẽ hạnh phúc hơn. Với cả, em biết đâu phải là anh ấy không có tình cảm với anh, anh ấy chỉ mạnh miệng vì không muốn hạ thấp cái tôi thôi.”
Lúc trước tôi tuyển Văn Văn là bởi thấy con bé không “mưu mô”, chẳng hiểu sao bây giờ gì cũng dám nói ra cho được.
“Dạo này anh không vui à?”
Văn Văn liếc nhìn vẻ mặt tôi, trả lời với vẻ đắn đo: “Từ khi cậu Tịch mất trí nhớ, hiếm khi anh có thời gian vui vẻ.”
Tôi chợt hoảng hốt, hóa ra là vậy ư? Chính bản thân tôi cũng không để ý, cứ nghĩ mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, mình giả vờ kĩ lắm mà nhỉ, sao vào mắt người ta lại bại lộ hết rồi.
Văn Văn giống như em gái của tôi và Tang Thanh vậy, con bé theo tôi suốt mấy năm nay, từ lâu đã không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy nữa, so ra thì giống bạn bè và người thân hơn. Tôi xoa đầu con bé, nói: “Anh xin lỗi vì đã để cả hai phải lo lắng.”
“Anh đâu cần xin lỗi chứ, đâu phải lỗi sai của anh.” Văn Văn ngẩng đầu, ngậm ngùi nhìn tôi, khóe mắt ngấn nước: “Rõ ràng vẫn nhớ nhau nhưng sao hai anh lại không thể hàn gắn chứ? Hôm qua anh ấy lo lắng cho anh lắm, đó không phải thái độ cư xử dành cho người yêu cũ đâu.”
Nghe con bé bảo vậy, tôi không khỏi bật cười: “Trải qua bao nhiêu mối tình rồi, cứ làm như mình hiểu lắm không bằng.”
Tôi bật dậy khỏi giường, vừa chạm chân xuống đất đã loạng choạng vì cơ thể mất sức, may mà con bé đỡ được.
“Mặc dù không nhiều kinh nghiệm trong tình yêu nhưng em đọc tiểu thuyết nhiều lắm.” Con bé cười rinh rích đáp.
Tôi vẫn chưa hết bệnh và hẵng còn sốt nhẹ, lúc xuống sảnh đợi xe thì gặp Khương Yên, Văn Văn bọc tôi kín quá khiến cô ấy suýt nữa không nhận ra tôi.
“Hôm qua anh bị ốm nên em chưa kịp thông báo lịch trình quay với anh.” Tốc độ nói của Khương Yên nhanh hơn hẳn bình thường: “Anh quen hai khách mời lần này đấy, nếu anh mệt quá không chịu được thì em sẽ dặn trước Tào Hi để anh ấy tùy cơ ứng biến, cố gắng chuyển chủ đề sang những thành viên khác, anh cũng có thể tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi.”
Tôi quen hai khách mời lần này ư?
Xe đã đến nơi, trước khi lên, tôi cố hỏi Khương Yên bằng được: “Nói anh biết tên khách mời hôm nay đi.”
Trông cô ấy khá ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Tịch… Em tưởng có người thông báo với anh rồi cơ. Khách mời lần này là Giang Mộ và Lạc Liên.”
Ái chà!
Oan gia ngõ hẹp, ai đó nhân lúc tôi ốm thì muốn tôi đi chầu Diêm Vương luôn đây mà, chọn thằng khốn Giang Mộ này đến để làm tôi buồn nôn cơ đấy?
Vốn đã tức ngực khó thở, nghe tên “Giang Mộ” xong tôi chỉ muốn mửa ra cho tới khi mắt lộn tròng mới thôi.
Chắc thấy sắc mặt tôi tệ quá, Khương Yên mới lo lắng hỏi tôi có gượng được nữa không để còn đi bệnh viện.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Cả ngày hôm nay thật tồi tệ, một là do tình trạng thể chất của tôi, hai là vì Giang Mộ đến.
Sao anh ta lại ung dung được như thế nhỉ, nước dâng quá cổ rồi mà vẫn cư xử, chuyện trò vui vẻ cùng mọi người như thường. Cho dù camera có lia đến hay không thì anh ta cũng đều ở chung với Tịch Tông Hạc, như thể hai người là cặp tiền bối hậu bối rất thân thiết.
Ngay cả Lạc Liên cũng lặng lẽ nói với tôi: “Không ngờ họ thân nhau thế.”
Không chỉ mỗi cô ấy, e rằng ngay cả Tịch Tông Hạc cũng không thể giải thích được tại sao Giang Mộ lại đột nhiên đối tốt với mình như vậy.
Tôi đứng ngoài sân chặt củi trong trạng thái mệt mỏi, không ngờ chiếc rìu tuột khỏi tay, tình cơ đập ngay xuống chỗ đất mà Giang Mộ đang đứng nói chuyện cùng Tịch Tông Hạc.
Tuy lúc nào cũng mong Giang Mộ chết cho nhanh nhanh, nhưng tôi không muốn giết anh ta thế này đâu.
“Có sao không? Xin lỗi nhé, tôi nhỡ trượt tay.” Tôi vội vàng xin lỗi cả hai người họ.
Giang Mộ sợ bạt vía, vỗ ngực không nói gì, Tịch Tông Hạc cau mày, nhặt cây rìu lên đưa cho tôi.
“Anh bất cẩn thế, không làm được thì đừng cố nữa.”
Tôi nhận lấy cây rìu, cụp mắt xuống và đáp: “Em không sao.”
Giang Mộ sáp tới với vẻ tò mò, anh ta cười dịu dàng, hỏi thăm tôi: “Cố Đường bị sao thế? Ốm à?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tịch Tông Hạc đã trả lời thay: “Lúc quay phim bị nhiễm lạnh, giờ đang sốt.”
Giang Mộ lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta cầm lấy cán rìu rồi rút nó ra khỏi tay tôi một cách chậm rãi và dứt khoát: “Ồ, sốt rồi đừng làm lụng vất vả thế chứ. Thế này nhé, để tôi bổ củi cho, cậu lên trong phòng nghỉ ngơi chút đi.”
Sau đó, anh ta quay sang, nở một nụ cười rực rỡ với Tịch Tông Hạc, rồi trìu mến gọi anh là Tiểu Hạc và nhờ anh dạy cho mình cách chẻ củi.
Tôi nhìn Giang Mộ ngả ngốn với vẻ thờ ơ, bỗng dưng, cổ họng ngứa ran lên, không nhịn được nữa, tôi húng hắng hai tiếng rồi đành quay người bước lên nhà.
Về đến phòng, tôi kéo rèm cửa, trông thấy Tịch Tông Hạc và Giang Mộ đang cười đùa, đứng chụm sát lại với nhau dưới sân, thân mật tới nỗi khiến người ta phải ghen tị.
Tịch Tông Hạc ngước lên như thể cảm nhận được ánh nhìn của tôi, tôi kéo rèm lại, nằm xuống giường.
Anh ấy nhớ tôi ư, anh ấy chẳng nhớ tôi chút nào đâu, giờ Giang Mộ với Dung Như Ngọc chia tay nhau rồi, hai người họ vừa hay nối lại tình duyên, làm gì còn chỗ cho tôi xen vào nữa? Đến tôi anh còn chấp nhận giúp đỡ thì sao nỡ từ chối Giang Mộ cho được? Chỉ cần Giang Mộ cầu xin anh, tôi đảm bảo anh ta có thể thoát thân nhanh hơn bất kì ai khác.
Tôi ngủ thẳng đến tận tối, hơn sáu giờ, Đỗ Vũ lên tầng gọi tôi xuống ăn cơm, đồng thời hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi.
Tôi vừa ngủ dậy, ngoại trừ thấy uể oải ra thì mọi thứ khác đều ổn.
“Chắc sắp khỏi rồi.”
“Hôm nay chị Lạc Liên trổ tài nấu nướng, lát nữa anh nhớ ăn nhiều vào, chị ấy còn hầm canh gà cho anh đấy, thơm lắm luôn.” Để thể hiện sự thân thiết, cậu ta còn đòi đỡ tôi xuống tầng.
“Chị ấy hầm gà nhà chúng ta à?” Ngoại trừ con gà bị Tịch Tông Hạc và Đỗ Vũ bắt ở tập đầu tiên ra thì chúng tôi không còn động tới đàn gà nuôi trong sân nữa, chăm bẵm mấy chập cũng dần có tình cảm, nào ngờ hôm nay lại bị Lạc Liên “sát hại dã man”.
Đỗ Vũ vội thanh minh cho mình: “Anh Tịch và anh Mộ bắt ạ!”
Trong bữa ăn, Tịch Tông Hạc và Giang Mộ ngồi cạnh nhau, còn tôi thì ngồi kế bên Lạc Liên. Vừa ăn, An Hân Lam vừa hỏi chúng tôi một vài điều thú vị xoay quay quá trình quay 《Phong Thanh Hạc Lệ》, Giang Mộ chậm rãi kể chuyện, một hỏi một đáp với Lạc Liên, ríu rít chẳng khác gì đôi chim hoàng anh.
Anh ta quả là một người đàn ông có sức hấp dẫn, hài hước dí dỏm, dịu dàng, điển trai. Mọi người yêu anh ta, anh ta cũng yêu tất cả mọi người. Không chỉ mỗi cậu ấm cô chiều như Tịch Tông Hạc hay Dung Như Ngọc mà bất kì thanh niên nào cũng dễ dàng bị lừa gạt, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đa tình nhưng thực chất vô tâm này, để rồi lún sâu vào chiếc bẫy của đóa hoa ăn thịt người.
Ai cũng muốn trở thành người đặc biệt nhất, nắm được trái tim và níu giữ bước chân của anh ta. Nhưng hiện thực lại bi thương và thật phũ phàng, anh ta giống như Narcissus, chỉ yêu bản thân mình và không bao giờ dừng bước vì người khác.
Thứ Giang Mộ muốn, Tịch Tông Hạc có thể cho, còn có thể cho nhiều là đằng khác, nhưng điều Tịch Tông Hạc muốn, Giang Mộ lại không cho được. Ngay cả khi không gặp tai nạn xe hơi, hay thậm chí còn không xuất hiện người chen chân vào là Dung Như Ngọc, thì cuộc tình giữa họ cũng chẳng thể tồn tại lâu dài.
Cơm nước xong xuôi, dựa theo kịch bản, chúng tôi sẽ cùng nhau xem buổi ra mắt của 《Trang trại ngôi sao》. Thế nhưng, không hiểu sao thân nhiệt tôi lại cứ lên xuống thất thường, lúc ăn cơm còn thấy khá khỏe, nhưng chỉ chốc sau đã lại sốt cao. Quan trọng là bản thân tôi còn chẳng nhận ra mình đang sốt, nếu Lạc Liên không rờ thử trán tôi, nói không chừng, tôi sẽ ngất xỉu trước mặt mọi người mất.
“Mặt em đỏ lắm rồi đấy, mau đi nghỉ ngơi đi.” Lạc Liên ngẫm ngợi rồi lại phủ quyết, “Không không, em sốt cao kéo dài thế này thì phải bảo Tiểu Tào gọi người đưa đi viện để truyền nước thôi. Truyền nước sẽ mau khỏe hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lịch trình của em đấy.”
Vốn dĩ Đỗ Vũ muốn đi cùng tôi, nhưng tôi thừa biết mục đích của cậu ta nên đã từ chối thẳng, tôi bảo có Văn Văn đến chăm sóc cho mình là được rồi. Nào ngờ tới lúc lên xe, ngay khi chuẩn bị xuất phát, không hiểu vì sao Tịch Tông Hạc cũng lên xe cùng, anh lách người đến bên tôi.
“Tôi đưa anh đi.” Anh ngồi ở chỗ sấp bóng, nói cho tôi nghe.
Tôi ôm mình, nhắm mắt lại rồi dựa đầu vào cửa kính xe, người tôi nóng bừng, lử lả đến mức chẳng còn hơi sức mà phí lời cùng anh. Thôi, đành kệ anh vậy.