Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 5



Edit: OhHarry

***

Bừng tỉnh sau giấc mộng, tôi lau mặt, cảm thấy rất mệt mỏi.

Có vẻ như đêm qua tôi đã có một giấc mơ rất dài, nhưng hồi tưởng lại thì không nhớ được gì.

Tôi vào phòng tắm rửa mặt, đồng hồ vừa điểm tám giờ, Tang Thanh đã đậu xe ngoài cổng để đón tôi.

Sau khi Tịch Tông Hạc gặp tai nạn, tôi lập tức gạt hết công việc trong vài tháng sang một bên để chăm sóc anh ấy, không ngờ mới đình công được nửa tháng đã đi làm trở lại.

Tôi không muốn Tang Thanh chờ quá lâu nên vớ bừa một cặp kính râm trong phòng thay đồ rồi ra ngoài, tới khi đeo lên mới nhận ra đây là kính của Tịch Tông Hạc. Anh ấy thích kiểu kính râm phi công dáng retro, còn tôi thì luôn theo đuổi sự mới lạ và cá tính, mua hết cặp kính râm này đến cặp kính râm khác, tất cả đều là những kiểu dáng mới nhất.

Tang Thanh mở cửa xe cho tôi, cậu đợi tôi ngồi ngay ngắn rồi mới đưa một cốc sữa đậu nành nóng hổi tới.

“Chưa ăn sáng đúng không? Uống chút sữa đậu nành cho ấm bụng đã đi, tôi có mua bánh bao lưu sa mà cậu thích ăn nhất rồi đây.”

Tôi mở nắp cốc, uống một hớp sữa đậu nành lớn cho dạ dày ấm lên, sau đó mãn nguyện khen ngợi: “Sướng quá, Tiểu Tang đúng là tri kỷ của tôi.”

Tang Thanh nhìn tôi chằm chằm, dường như cậu ấy còn dặm thêm ít phấn mắt màu ngọc trai khiến cho đôi mắt càng thêm mê hoặc. Đột nhiên Tang Thanh làm ra dáng tay hoa lan chỉ, chọc người tôi, nói đùa: “Tôi tưởng cậu định bùng việc cơ mà, sao, lần này cậu Tịch không muốn cậu phục vụ bên giường nữa chứ gì?”

Bụng tôi đã cồn cào từ lâu, giờ được cầm bánh bao lưu sa trên tay nên tôi ngoạm một miếng hết nửa cái rồi phồng mồm phồng miệng bảo: “Không được để tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng công việc chứ? Nhỡ tôi khiến cậu khó xử thì sao?”

Thật ra tôi vốn muốn túc trực cạnh giường bệnh để nịnh nọt, lấy lòng anh, giờ Tịch Tông Hạc không nhớ tôi, tôi phải thường xuyên lượn lờ trước mắt Tịch Tông Hạc để anh nhớ mặt mình. Tuy nhiên, người ta không cho tôi thực hiện “kế sách” này mà sẵn sàng để trợ lý và điều dưỡng viên chăm sóc thay chứ không cần tôi xía vào, Tịch Tông Hạc đã tống tôi về nhà một cách dứt khoát rồi.

Tôi thấy anh không muốn gặp mình nên cũng chẳng phàn nàn, mỗi ngày chỉ gửi tin nhắn cho Đường Lệ hỏi thăm tình hình của Tịch Tông Hạc, coi như một cách quan tâm.

Tôi không rõ anh có đang cố gắng liên lạc với Giang Mộ hay không, nhưng nghe nói sau khi biết tin Tịch Tông Hạc tỉnh, Phùng An và Quan Thiện đã đến thăm anh ấy, hai người họ ngứa mắt Giang Mộ từ xưa, nhất định sẽ kể thêm mắm dặm muối vào mâu thuẫn giữa anh và Giang Mộ.

Vừa nghĩ tới vẻ mặt của Tịch Tông Hạc khi biết mình bị cắm sừng, tôi lại không nhịn được mà hả hê.

“Biết tôi khó xử thì sao còn xin nghỉ?” Tang Thanh tức giận trừng mắt nhìn tôi rồi lấy ra chiếc iPad từ trong túi xách, bắt đầu liệt kê lịch trình, “Lát nữa chúng ta sẽ đến trụ sở chính của Tả Ngạn Fashion trang điểm và chụp ảnh luôn trong studio của họ, cố gắng hoàn thành ba bộ ảnh trong năm tiếng.”

Tả Ngạn Fashion là một công ty thời trang thiết kế dành cho nam giới sở hữu nhiều thương hiệu nổi tiếng, độ tuổi khách hàng gồm ba thế hệ là người già, trung niên và thanh niên, lần này tôi được mời tới chụp poster cho bộ sưu tập mới dành cho nhân viên văn phòng thuộc thế hệ trẻ của nhãn hiệu “Cỏ Ba Lá.”

Tuy có cái tên giản dị nhưng thương hiệu này đã sở hữu hàng nghìn cửa hàng nghìn cửa hàng nhượng quyền trên toàn quốc, doanh thu rất tốt, mặc dù thị trường tiêu thụ chính là các thành phố hạng hai và hạng ba, nhưng xét về mức độ phủ sóng, tôi có thể trở thành gương mặt quen thuộc trên các tuyến đường tại những thành phố này trong quý tới.

Sau khi đến Tả Ngạn Fashion, giám đốc sản xuất phụ trách đợt tuyên truyền lần này đã đích thân đến tiếp đón chúng tôi, dặn tôi có yêu cầu gì thì cứ thoải mái nói, ông ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.

Tôi bắt tay với ông ta, lịch sự bày tỏ rằng bản thân thấy rất vinh dự khi được chụp poster cho quý công ty, hy vọng sẽ được tiếp tục hợp tác trong tương lai.

Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì giám đốc khách khí bảo mình còn một cuộc họp phải tổ chức, trợ lý của ông ta sẽ ở lại đây giám sát, có chuyện gì thì tìm cô ấy, nói xong để lại một cô gái trẻ với khuôn mặt ngây ngô rồi rời đi mà không ngoái đầu lại.

Một diễn viên hạng hai, hạng ba như tôi nhận được offer từ các thương hiệu nổi tiếng chẳng qua là nhờ có Tịch Tông Hạc giới thiệu, ngoại trừ danh tiếng của anh ấy, tôi thực sự không đáng để họ tốn công lấy lòng.

Tôi ngồi im trước gương trang điểm để nhân viên trang điểm làm tóc, thấy cô gái trẻ đứng trong góc đang chán, mà bản thân cũng thấy buồn miệng nên chủ động bắt chuyện.

“Tên em là gì?”

Cô gái trẻ ngạc nhiên, chỉ vào mình: “…… Em ạ?”

Tôi cười cười: “Ừ, em đấy.”

Cô gái trẻ đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn tôi: “Em, em tên là Anna.”

Tôi trò chuyện với cô ấy một cách vui vẻ để giết thời gian, từ chuyện học hành tới công việc, rồi gia đình, có lẽ thấy tính tình tôi thoải mái nên đến giữa chừng nhân viên trang điểm cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, dần dần hai cô gái bàn luận ngày càng sôi nổi, còn tôi trở thành người lắng nghe.

Mặt Anna ửng hồng lên, nói: “Em thích xem phim của Mã Nguy Tương lắm, Lạc Liên đóng trong bộ phim hài lần trước của ông ấy diễn hay quá, em là con gái mà còn rung động với cổ.”

Nhân viên trang điểm vừa đánh phấn rôm lên mặt tôi vừa nói: “Tôi gặp Lạc Liên ngoài đời rồi, đúng là đẹp hết nấc luôn. À, nghe nói nam chính trong bộ phim mới của đạo diễn Mã là Giang Mộ đấy, bom tấn cổ trang được đầu tư mấy trăm triệu.”

Cô trợ lý trẻ như sắp hét lên: “Thật vậy ạ? Ôi, hóng chết mất! Em mê anh Giang Mộ lắm!!”

Phim chưa khởi quay, cũng chưa biết kịch bản chính thức, nhưng chỉ riêng Giang Mộ cũng đủ để khán giả mong chờ.

Cùng là con người sống trên đời với nhau mà số phận khác thật đấy, anh ta có thể nhận được kịch bản nam chính từ đạo diễn nổi tiếng một cách dễ dàng, còn tôi thì phải cạnh tranh đến nỗi sứt đầu mẻ trán với bao người để có được vai nam hai.

Xét cho cùng, Giang Mộ và Tịch Tông Hạc là con cưng trời sinh, vừa đẻ ra đã ngậm thìa vàng, có thể được xem là hoàng tử bạch mã ngoài đời thực, bất kể ngoại hình hay học thức, mấy con sò bò ra từ vũng bùn như chúng tôi đều không thể so sánh được.

Thứ duy nhất tôi tự tin chính là khuôn mặt này, nhưng đứng trước Tịch Tông Hạc và Giang Mộ, thứ tự tin duy nhất này trở nên thật nực cười. Chưa kể đến nội tâm bên trong, họ là “nước lặng chảy sâu”, còn tôi chỉ là chó ve ruồi lượn.

(*) Nước lặng chảy sâu (Still waters run deep): câu tục ngữ có nguồn gốc từ tiếng Latinh thường được dùng để chỉ những người thâm trầm kín đáo mới là những người sâu sắc.

“Anh Cố, trang điểm xong rồi, chúng ta đến studio nhé?” Nhân viên trang điểm nhỏ nhẹ hỏi.

“…… À, ừ.” Sau khi hoàn hồn, tôi định đứng dậy thì thấy Tang Thanh đẩy cửa bước vào với dáng vẻ tức giận đùng đùng.

Hồi nãy vừa nhận điện thoại, cậu đã vội vã chạy ra ngoài, trao đổi lâu như thế còn xông vào với vẻ mặt tiêu cực thế này, chắc chắn không phải tin tức gì tốt.

“Mọi người ra trước đi.”

Cậu đen mặt giục giã mọi người, đợi tới khi tất cả đi hết rồi mới ngồi xổm bên cạnh tôi, giải thích chi tiết ngọn nguồn sự tình.

Càng nghe tôi càng hoảng, cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt Tang Thanh lại tệ đến vậy, bởi vì ngay cả tôi cũng không kiềm chế được cơ mặt bản thân.

Tôi đánh giá Tịch Tông Hạc quá thấp rồi, đến lời của nhóm Đường Lệ, Phùng An mà anh cũng không tin, để tiếp cận Giang Mộ, thậm chí anh ấy còn tranh vai diễn trong bộ phim sắp tới của đạo diễn Mã với tôi!

Tịch Tông Hạc có một cuộc sống đáng mơ ước không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền, năm đó anh ấy bước vào làng giải trí chẳng qua là để trải nghiệm, mục đích chính là muốn được gần gũi với Giang Mộ. Sau đó anh gặp chấn thương nặng ở chân trong một vụ tai nạn giao thông, mất hai năm điều trị phục hồi chức năng khiến độ nổi tiếng và tin tức về anh giảm hẳn, những bài viết hiếm hoi liên quan tới anh cũng chỉ có khen ngợi ý chí kiên cường tàn nhưng không phế.

Sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng, Tịch Tông Hạc đã vượt qua muôn vàn khó khăn, tái xuất màn ảnh để trả thù Giang Mộ, người đã khiến anh hận thấu xương, anh giật được hợp đồng đại sứ của một thương hiệu thời trang xa xỉ của nước ngoài, xuất hiện trên trang bìa của sáu tạp chí trong cùng một tháng và thu hút mọi sự quan tâm của cộng đồng mạng, sáu chữ “sự trở lại của nhà vua” được diễn giải một cách sinh động.

Anh muốn cho Giang Mộ biết bản thân có năng lực thế nào, anh ta có mắt không tròng nên mới bỏ rơi anh.

Anh cương quyết phải cướp được tài nguyên của Giang Mộ, hễ sự kiện nào có mặt Giang Mộ nhất định anh cũng tham gia, nếu Giang Mộ sống sung sướng, anh muốn cuộc sống của mình phải hoàn hảo hơn gấp nhiều lần so với Giang Mộ.

Tuy nhiên, đằng sau cảnh tượng đẹp đẽ ấy là một thực tế phải trả giá bằng máu và nước mắt mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Tịch Tông Hạc có thể đi đứng được như bình thường đã kỳ tích lắm rồi, lượng lịch trình dày đặc kia khiến anh sụt cân nghiêm trọng, chỗ bắp thịt tổng hợp từ những bữa ăn bổ dưỡng trong thời gian phục hồi chức năng để có thể đứng dậy sớm nhất có thể đã teo tóp hết, quần áo mặc lên người gần như bị tuột xuống.

Người đàn ông cao một mét tám sáu trông mỏng manh biết bao dưới ống kính. Tôi không thuyết phục nổi anh ấy, mỗi lần khuyên anh đều nổi khùng lên bắt tôi câm miệng, hơn nữa còn mắng nhiếc tôi bằng những lời lẽ thậm tệ. Nhưng những lúc như vậy tôi không được tránh mặt đi chỗ khác, bởi càng tránh anh sẽ càng điên tiết hơn, nên tôi chỉ có thể để mặc cho anh mắng mỏ, khi nào bình tĩnh lại anh sẽ xin lỗi tôi sau.

Tuy cơ thể đã được chữa khỏi, nhưng con tim của anh ngày càng kiệt quệ. Tôi có thể đồng hành cùng anh trong việc phục hồi chấn thương ở chân nhưng không thể chữa lành tâm bệnh của anh.

May mà sau khi Đường Lệ tiếp nhận công việc của người quản lý cũ, anh sợ chị họ mình nhìn ra điều bất thường nên mới dần giảm bớt khối lượng lịch trình. Nếu không nhờ Đường Lệ, có lẽ anh đã chết vì kiệt sức từ lâu.

Hai năm nay, anh đã không còn làm những việc ngây thơ như giành giật tài nguyên với Giang Mộ nữa, thậm chí còn hiếm khi nhận show, cùng lắm là tham gia vào một vài buổi tiệc từ thiện, nhận một, hai hợp đồng đài sứ thương hiệu.

Anh chuyển dần sang mảng hậu trường để phát triển, đầu tư khoản này, đầu tư khoản kia, hơn nữa còn học sản xuất phim.

Bởi vậy, hành động lúc này của anh ấy thật sự làm tôi trở tay không kịp. Vậy tôi có nên đến thử vai không đây? Anh ấy đến rồi chẳng lẽ vẫn còn chỗ cho tôi?

Lông mi Tang Thanh khẽ động, cau mày: “Không phải chứ, chẳng lẽ anh ấy nghĩ thế thật?”

Tôi phiền lòng: “Nghĩ thế là nghĩ gì?”

“Lẽ nào anh ấy muốn cùng Giang Mộ……” Tang Thanh không nói tiếp nhưng thế cũng đủ để hiểu nội dung cả câu.

Trước khi quản lý tôi, Tang Thanh là quản lý của Tịch Tông Hạc — hoặc chính xác hơn là trợ lý cuộc sống, dù sao Tịch Tông Hạc cũng không cần có người lên kế hoạch công việc cho anh ấy. Tang Thanh biết Tịch Tông Hạc lâu hơn tôi nên đương nhiên cũng biết vài chuyện giữa anh và Giang Mộ.

“Tình cũ nhen nhóm rồi, nếu anh ấy đã muốn thổi lửa thì sao tôi dập tắt được?”

Tang Thanh xuýt xoa: “Cậu vô tâm thật hay đang quá tự tin thế? Lửa cháy ngang mày rồi đấy anh ơi! Đến lúc hai người họ quay lại thật thì cậu phải làm sao đây?”

Kỳ thật cậu ấy không cần lo lắng điều này, cho dù Tịch Tông Hạc có ý thì Giang Mộ cũng không dám. Sợ Dung Như Ngọc là cái thứ nhất, bóng ma tâm lý bị Tịch Tông Hạc trả đũa là cái thứ hai.

Hồi ấy sếp lớn Dung Thân của Toa Tuấn đã nhờ người đánh tiếng cũng không lay chuyển được quyết tâm chèn ép Giang Mộ đến cùng của Tịch Tông Hạc, nay Tịch Tông Hạc lại bất ngờ quay sang lấy lòng Giang Mộ, anh ta không nghi ngờ Tịch Tông Hạc có ý đồ chơi xấu mình là tốt lắm rồi.

Nói thật, tôi không lo họ hàn gắn quan hệ với nhau, tôi chỉ lo Tịch Tông Hạc hai mươi hai tuổi nổi loạn gây rắc rối cho mọi người, thế nhưng những lời này không thể nói ra cho người ngoài nghe.

Tôi mỉm cười xoa dịu Tang Thanh, thốt lên lời mà đến chính bản thân cũng không tin: “Điều gì đến sẽ đến, điều gì đi sẽ đi, tôi tin anh ấy, cũng tin vào tình cảm giữa chúng tôi. Cậu Tịch hiểu rõ nên sẽ không làm bậy đâu, cậu đừng lo lắng quá, tối nay tôi sẽ hỏi ý anh ấy.”

Vài hôm tới Tịch Tông Hạc sẽ xuất viện, tôi vốn định tìm cơ hội thăm dò xem anh ấy có muốn trở về biệt thự trên núi Hành Nhạc sống với tôi không, bây giờ còn có thêm một nhiệm vụ khác.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Bảy giờ tối, tôi đến bệnh viện gặp Tịch Tông Hạc, thay vì mang giỏ hoa quả, tôi lại mang cho anh ấy một chiếc điện thoại mới làm quà thăm hỏi.

“Cái cũ của anh bị hỏng trong vụ tai nạn rồi, đây là điện thoại mới em mua cho anh.” Tôi cười lấy lòng với anh, “Em sợ anh dùng không quen nên mới mua cho anh dòng máy cũ của mấy năm trước đấy.”

Tịch Tông Hạc nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn một cách qua loa.

“Em gọt táo cho anh nhé?”

Không đợi anh trả lời, tôi đã chọn một quả táo tây trong giỏ rồi lấy dao cắt trái cây từ trong ngăn kéo, yên lặng gọt vỏ.

“Đường Lệ kể tôi từng gặp tai nạn giao thông vào năm năm trước, khi ấy phải phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của anh.”

Tay tôi thoáng khựng lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

“Ừ, trên đùi anh còn vết sẹo đấy, anh thấy chưa?” Tôi ngẩng đầu lên, cười với anh một cách tự nhiên nhất có thể.

“Thấy rồi.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi nhưng đang cố moi ra sơ hở trong lời nói của tôi, “Sau khi chia tay Giang Mộ không bao lâu thì tôi hẹn hò với anh, như vậy không phải quá nhanh à?”

Xét theo logic suy nghĩ của một người bình thường, những nghi ngờ của anh không phải là vô lý.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta không hẹn hò nhanh như thế, anh và em khi ấy mới quen nhau nên chưa xác nhận quan hệ, chị Đường và mọi người không biết rõ chuyện nên mới bảo vậy. Vào ngày anh và Giang Mộ chia tay nhau, em đang ngủ ở bãi cỏ phía sau và tình cờ chứng kiến toàn bộ diễn biến của cuộc chia tay bi thảm……” Sau nhiều năm thực hành, tôi nhận ra lời nói dối trở nên hoàn hảo nhất là khi kết hợp cả sự thật và điều bịa đặt lại với nhau, mà thật phải nhiều hơn bịa.

Tôi kể cho Tịch Tông Hạc nghe câu chuyện ban đầu và chỉ hơi xáo trộn một chút ở phần kết: “…… Từ ấy, mỗi lần đến bệnh viện thăm chị nuôi em đều sẽ ghé qua thăm anh, động viên, trò chuyện với anh, chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn rồi bắt đầu hẹn hò……”

Có lẽ đây là kỹ năng diễn xuất đỉnh cao nhất của cuộc đời tôi, thật chí tôi còn đang cố gắng kiểm soát nhịp thở và số lần chớp mắt.

“Vậy à?” Tịch Tông Hạc nhìn tôi hồi lâu, không biết tin tưởng được bao nhiêu, anh dựa lưng vào đầu giường rồi vu vơ nói, “Đúng là không ai bình thường khi yêu nhỉ.”

Tim tôi suýt đập lỡ nhịp, tôi gắng gượng diễn cho hết: “Hết thảy đều do duyên số.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.