Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 69: Phiên ngoại 9: Chúc thọ · Thượng



Edit: OhHarry

***

Bé con vừa giật mạnh ống quần của người trước mặt, vừa khóc rưng rức, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt.

“Sao con lại khóc?” Màn hình điện thoại bị rung lắc khiến tôi không khỏi bật cười.

“Hu hu hu… Bố bảo là, bảo là lớn lên con không được cưới ba…”

Tịch Tông Hạc có một khuôn mặt rất sắc sảo, còn Tịch Yêu Yêu thì giống anh ấy y xì đúc, con bé còn nhỏ, mới bốn tuổi, vì sở hữu đôi mắt to tròn và cặp lông mi dài nên trông con bé giống hệt với búp bê.

“Con hiểu kết hôn nghĩa là sao không?”

“Bà Lý bảo, kết hôn nghĩa là hai người yêu nhau… sống cùng nhau… Nhưng bố lại nói rằng con không được cưới bố, lớn lên con cũng không được cưới ba… Hu hu hu… Bố với ba không yêu con ạ?” Nói rồi, Yêu Yêu bật khóc nức nở, quỳ sấp xuống như một con đà điểu con.

“Tình yêu có rất nhiều loại, tình yêu dẫn đến hôn nhân là tình yêu đôi lứa, tình yêu mà bố với ba dành cho con là tình yêu giữa những người thân trong gia đình. Tuy bất đồng nhưng hai loại tình yêu này đều đáng quý như nhau. Yêu Yêu, bao giờ con lớn, con sẽ kết hôn với người yêu con thật lòng, con hiểu chưa nào?”

Chiếc điện thoại bị rút khỏi tay tôi một cách nhẹ nhàng, tôi ngẩng đầu lên, thấy Tịch Tông Hạc đặt điện thoại của mình xuống tủ đầu giường.

“Anh sao thế?” Tôi thắc mắc.

Anh im lặng cởi áo ngủ ra rồi chui vào trong chăn, nằm xuống cạnh tôi trong tình trạng khỏa thân.

Tôi đã quá quen với việc xử lý thái độ này của anh, tôi xoay người lại, kiên nhẫn hỏi anh lần nữa: “Anh sao thế? Không phải vừa nãy anh sang phòng Yêu Yêu để đọc truyện trước khi ngủ cho con à?”

Tịch Tông Hạc nằm nghiêng trên giường, bình tĩnh trả lời: “Anh trai anh gọi tới, bảo tuần sau là lễ mừng đại thọ tám mươi tuổi của ông nội anh, anh ấy mong anh có thể về nhà một lần…” Anh nhìn tôi, “Đưa cả em và Yêu Yêu về cùng.”

Sao lại có cả tôi nữa.

Khúc mắc giữa hai ông cháu đã tồn tại suốt bao nhiêu năm nay, rõ ràng cả hai đều muốn hòa giải nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp. Có lẽ tính cách ương bướng của nhà họ Tịch được di truyền từ đời tổ tiên, không ai chịu cúi mình, cứ như sợ chiếc vương miện đội trên đầu sẽ rơi xuống đất.

“Thế thì mình về thôi, cho Yêu Yêu gặp cụ.” Tôi bụm mặt anh, “Em cũng muốn gặp gia đình anh.”

Anh nắm lấy tay tôi, kéo lên môi và hôn: “Nhưng anh sợ gặp mọi người, anh sợ khi mình gặp họ, anh sẽ nhận ra rằng thời gian đã làm phai nhạt mọi mối quan hệ tình cảm, anh không còn hận họ, cũng không còn thương họ nữa.”

Trên bình diện này, tôi chỉ có thể đưa ra cho anh ấy rất ít lời khuyên, suy cho cùng thì ngoài Cố Nghê, dường như không có thành viên nào trong đình khiến tôi cảm thấy bất an, vừa yêu vừa hận cả.

“Anh đừng sợ, dù thế nào đi nữa, anh vẫn còn có em và Yêu Yêu mà.” Tôi nghiêng người, nép vào vòng tay anh, “Em và con sẽ luôn ở bên anh.”

“Ừm.” Anh hôn lên trán tôi rồi ôm tôi thật chặt, “Anh chỉ cần có em và con thôi là đủ rồi.”

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Vào ngày tổ chức lễ đại thọ cho cụ Tịch, tôi và Tịch Tông Hạc mặc suit chỉnh tề rồi đưa Yêu Yêu tới bữa tiệc.

Vừa bước vào phòng tiệc, mọi cặp mắt đã đổ dồn về phía chúng tôi, hay nói đúng hơn là về phía Tịch Tông Hạc.

“Họ đều là bạn bè và họ hàng thân thích của gia đình anh, nhưng anh không biết hết.” Anh ôm tôi một cách tự nhiên, nhoẻn cười, “Cứ mỉm cười là được.”

Yêu Yêu ngoan ngoãn ngả vào vòng tay tôi, con bé nắm chặt chiếc nơ của tôi trong lòng bàn tay nhỏ nhắn. Hôm nay Yêu Yêu mặc chiếc váy tutu màu hồng, mái tóc xoăn dài được buộc thành hai bím đuôi ngựa, đeo thêm một chiếc kẹp nơ đính pha lê đỏ.

Con bé cũng nghe thấy lời Tịch Tông Hạc nói, tuy mới bốn tuổi nhưng Yêu Yêu đã có khả năng biểu đạt ngôn ngữ rất tốt, đôi khi con bé còn nói ra những điều khiến cả tôi và Tịch Tông Hạc phải ngạc nhiên.

“Bố ơi, thế này ạ?” Nói rồi, con rướn khóe môi lên, tạo thành một nụ cười cường điệu và khuôn mẫu.

Tịch Tông Hạc mỉm cười, đưa tay véo chóp mũi con bé: “Đúng rồi.”

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, đám động đã tự động đứng dạt ra, bốn người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi bước về phía chúng tôi, họ có khuôn lông mày tương tự nhau, khí chất giống Tịch Tông Hạc đến khó tả.

“Tiểu Hạc!” Tôi có chút ấn tượng với người đàn ông đi đầu tiên, tôi từng gặp anh ta trong bệnh viện, anh ta là anh họ của Tịch Tông Hạc.

“Anh cả.” Tịch Tông Hạc gật đầu với anh ta, thái độ khá ôn hòa, không tỏ ra mâu thuẫn gì.

Đối phương tiến lên ôm lấy Tịch Tông Hạc, xúc động phát nhẹ vào lưng anh: “Cuối cùng em cũng chịu gặp cả nhà.”

Vài người đứng vây quanh Tịch Tông Hạc, họ lần lượt ôm anh và trò chuyện.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau lưng tôi: “Yêu Yêu đấy à?”

Yêu Yêu bật cười: “Chú Phùng! Chú Quan!”

Tôi quay người lại, thấy Phùng An và Quan Thiện đang đứng phía sau mình, họ cũng diện Âu phục và quần tây chỉnh tề, không dám ăn mặc lạc điệu.

Phùng An đưa ly rượu cho Quan Thiện cầm rồi dang tay ra với Yêu Yêu, gọi: “Ra cho chú Phùng ôm một cái nào!”

Yêu Yêu hào hứng giơ tay, chạy nhào vào lòng Phùng An.

Phùng An ôm lấy con bé, còn cố tình gù lưng xuống, sau đó thốt lên, nói với cô bé mình đang bế bằng giọng lo lắng: “Yêu Yêu, sao chú lại thấy con hơi nặng nhỉ?”

Nghe vậy, Yêu Yêu bĩu môi: “Bà Lý bảo con đang lớn, béo là chuyện bình thường!”

Phùng An nắm lấy bàn tay bé xíu của Yêu Yêu, nghiêm túc nói: “Con nhìn tay con đây này, thấy nó bụ ngấn chưa.”

Yêu Yêu cố sức duỗi năm ngón tay ra: “Con có ngấn từ lâu rồi mà.”

Quan Thiện cầm hai ly rượu, cười cười nhìn cặp chú cháu đang trêu chọc nhau, thở dài: “Yêu Yêu với Tiểu Hạc giống nhau đến thế, đáng nhẽ chúng ta phải ‘miễn nhiễm’ rồi mới phải, nhưng sao con bé có thể dễ thương đến mức này nhỉ?”

Nhân viên phục vụ bưng đồ uống đi ngang qua, tôi nhấc một ly sâm-panh từ khay, trả lời như thể không biết xấu hổ là gì: “Vì tính Yêu Yêu giống tôi đấy.”

Quan Thiện liếc tôi một cái rồi lại đưa mắt nhìn Tịch Tông Hạc đang đứng cách đó không xa, cuối cùng đành thừa nhận: “Có lý.”

Không biết Phùng An với bé con đang nói chuyện gì mà cả hai chú cháu cùng cười phá lên, Phùng An ôm Yêu Yêu thật chặt, trông ra dáng làm cha lắm.

“Yêu Yêu làm con gái chú nhé? Ôi trời tôi cũng muốn đẻ con gái…” Cậu ta cười hềnh hệch, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Thiện, “A Thiện à, hay chúng mình cũng sang Mỹ đẻ hai đứa nhé?”

Quan Thiện nhướn mày, tỏ vẻ kỳ quái: “Không, tự đi đi.”

Ngay sau đó, đám đông bắt đầu trở nên ồn ào.

Chúng tôi cùng ngưng nói, hướng mắt về phía trung tâm của sự náo động. Một cụ ông ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra, họ dừng lại trước mặt Tịch Tông Hạc.

Ông lão và Tịch Tông Hạc nhìn nhau, không một ai mở lời. Mọi người xung quanh đều dõi mắt vào họ, tôi tin rằng họ cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng chẳng ai dám phá vỡ sự im lặng này một cách tùy tiện.

Cuối cùng, Tịch Tông Hạc cụp mắt xuống, chào đối phương: “Ông nội.”

Khuôn mặt ông lão vốn vô cảm, thậm chí còn khá nghiêm túc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cơ mặt ông đã dần giãn ra, tỏ rõ sự thương yêu.

“Về là tốt rồi.”

Đây là khách sạn năm sao chứ không phải dinh thự của nhà họ Tịch, nhưng dường như ông cụ đã nhận định rằng chuyện Tịch Tông Hạc tham gia lễ mừng thọ đồng nghĩa với việc anh đã bằng lòng “về nhà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.