Không lâu sau khi Cố Nguyên Lễ bị Dung Thân đưa vào bệnh viện tâm thần, Cố Nghê trở về từ nước ngoài. Dù sao Cố Nguyên Lễ cũng là cha ruột của con bé, tôi nghĩ mình nên chọn thời điểm để nói cho Cố Nghê biết gã đang ở đâu. Mà chuyện này còn liên quan đến Dung Thân nữa, tôi buộc phải giải thích cẩn thận về thân phận của ông ấy.
Cố Nghê đến thăm cháu, sau đó bị tôi gọi ra một góc yên tĩnh, con bé cầm ly trà chanh trên tay, nghe tôi kể xong sự tình thì như mất tiếng, chỉ biết thẫn thờ nhìn tôi.
“Vậy… thật ra anh và em là anh em cùng mẹ khác cha?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Cố Nghê cắn môi, con bé ngồi trên ghế chân cao, ngăn cách với tôi bởi một quầy bar, ánh đèn hắt trên gương mặt con bé, khắc họa đường nét ngũ quan sắc sảo trông giống hệt Cố Nguyên Lễ.
“Không ảnh hưởng gì đến chúng ta hết, em vẫn là em gái của anh, anh vẫn là anh trai của em.” Tôi bình tĩnh nói, “Anh chỉ muốn nói cho em biết sự thật thôi, dù sao em cũng có quyền được biết.”
Nghe được tin sốc thế này, Cố Nghê khó mà chấp nhận ngay được, con bé vỗ trán, nói: “Mẹ cũng hồ đồ quá, mấy chuyện này là sao không biết.”
Tuy không có cách nào để biết được chân tướng sự thật của năm đó và vì sao mà quan hệ của ba người này lại trở nên rắc rối như bây giờ, nhưng dưới tư cách của một người con, tôi nghĩ chúng tôi hoàn toàn có đủ tư cách để phàn nàn một câu “hồ đồ”.
Tình yêu và sự thù hận của họ khiến chúng tôi sống trong run sợ. Chỉnh bởi được sinh ra trong một gia đình như vậy mà tôi luôn sợ hãi về chuyện hôn nhân và con cái sau này. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không ngừng lo lắng về chuyện mình có thể trở thành một người cha tốt hay không.
“Anh đi thăm ông ta chưa?” Cố Nghê cào móng tay lên thành cốc, “Ông ta bị điên thật rồi à?”
Tôi sửng sốt: “Ai? Cố Nguyên Lễ? Em muốn đến thăm ông ta à?”
“Em không thông cảm cho ông ta, em chỉ… không thể nhịn nổi suy nghĩ này, cho dù… ông ta có điện thật hay gì đó khác đi chăng nữa.”
Tôi hiểu ý con bé, con bé là một bác sĩ trẻ có trình độ học vấn cao, được tiếp xúc với tư tưởng bình đẳng và tự do ở nước ngoài — ngay cả khi đối phương là một tên cặn bã và bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì chuyện thái quá như vậy chắc chắn sẽ đi ngược lại với nền tảng giáo dục con bé được tiếp thu.
Đừng nói là con bé, ngay khi biết tin Cố Nguyên Lễ bị Dung Thân giam dự, đến cả tôi cũng không kìm nổi lòng mà nhắc nhở Dung Thân về hành vi phạm tội này. Về vấn đề này, hai anh em tôi đều không giống cha mình, bản chất vẫn là những công dân tốt, tuân thủ pháp luật.
“Nếu em muốn gặp thì anh có thể hỏi Dung Thân để ông ấy thu xếp.”
Bất kể là với Tịch Tông Hạc hay Cố Nghê, tôi đều không tiết lộ chuyện đã xảy ra giữa Cố Nguyên Lễ và Dung Thân, đây là bí mật mà tôi và Triệu Tình Nhã phải giấu kín cho đến lúc chết.
Thật ra, tôi thấy hơi lo lắng khi Cố Nghê đến thăm Cố Nguyên Lễ, tôi không biết gã có ăn nói linh tinh gì hay không nữa, người này không có vạch giới hạn, khiến người ta không tính nổi đường đi nước bước.
Cố Nghê hỏi: “Anh có nghĩ em thánh mẫu quá không?”
“Không.” Tôi vươn qua quầy bar, đặt tay lên đầu con bé, xoa xoa, “Em nghĩ thế là rất bình thường, dù sao ông ta cũng cho em sự sống, em không thể đánh giá mình là thánh mẫu được, em chỉ tốt bụng, không tính toán so đo thôi.”
Cố Nghê cười nhẹ: “Giờ anh khác xưa lắm, nếu là trước đây, nhất định anh sẽ mắng em là ngốc.”
Tôi thu tay lại, phì cười: “Vì giờ anh lên chức bố rồi.”
Ta phải cư xử thật bao dung, nhẫn nại và nhẹ nhàng với trẻ con. Chúng chỉ là một sinh mệnh, một sinh mệnh nhỏ bé, mong manh và tò mò, chúng chỉ có thể dựa vào chúng ta, men theo sự dẫn dắt của chúng ta để tìm hiểu về thế giới này.
Tôi không muốn trở thành một bậc cha mẹ giống như Cố Nguyên Lễ hay mẹ, tôi biết trọng trách của mình là rất lớn.
Sau khi Cố Nghê rời đi, tôi cầm tách trà, đứng trước cửa sổ suốt một hồi lâu. Từ phía sau, một cơ thể ấm áp bỗng tiến lên ôm chặt lấy tôi như muốn bao lấy toàn bộ cơ thể.
Tịch Tông Hạc gác cằm lên vai tôi: “Con bé bảo gì thế?”
“Trông em không có tinh thần gì cả, như thể đang giấu rất nhiều chuyện trong lòng.”
“Em đang suy việc dành đủ tình yêu thương cho con cái là chuyện quan trọng biết nhường nào…” Tôi xoa má Tịch Tông Hạc, lòng bàn tay được làm ấm nhờ tách trà khiến tôi cảm thấy da anh thật lạnh, “Trưởng thành một mình khó lắm.”
Cơ hồ anh rất thoải mái với sự động chạm của tôi, anh dụi mạnh như một con mèo đang nhõng nhẽo, đoạn nũng nịu bảo: “Nhất định em sẽ là một người cha tốt mà, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Ô? Tin tưởng tôi đến thế cơ à?
Tôi cười hỏi: “Sao anh biết?”
Đôi môi mềm mại của Tịch Tông Hạc mơn trớn trên cổ tôi: “Khi giúp anh tập đi, em chưa bao giờ nôn nóng cả, cứ tập đi tập lại như thế, đến cả bản thân anh còn thấy mệt, nhưng em vẫn cứ kiên trì. Khi đó anh đã nghĩ, nhất định sau này em sẽ trở thành một người cha tốt.”
Logic lạ ghê nhỉ, dưới cái nhìn của anh ấy, một người dù có phải đánh liều cả mạng sống cũng muốn anh phấn chấn tinh thần như tôi mà lại có thể trở thành một người cha tốt sao?
“Bởi vì, em cảm thấy mình không thể bỏ rơi anh…” Tôi xoay người, nâng má anh rồi hôn lên.
Lúc ấy, nếu ngay cả tôi cũng rời bỏ anh, có thể anh sẽ chẳng bao giờ đứng dậy được nữa.
Nói như vậy, tôi xin cảm ơn Ông trời vì đã ban cho tôi nhiều kiên nhẫn như thế để có thể đối phó với đứa trẻ to xác cô độc, hung bạo, nhạy cảm này.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Mấy hôm sau, Dung Thân cử Phương Mặc (trợ lý của ông ta) đến để đưa tôi và Cố Nghê tới viện điều dưỡng, nơi mà Cố Nguyên Lễ đang ở.
Thoạt đầu chúng tôi thấy rất lạ, cứ nói địa chỉ ra để chúng tôi tự đi là được, sao phải mất công sai trợ lý đưa chúng tôi tới đó làm gì? Chẳng lẽ tính cho người giám sát chúng tôi?
Đến khi chiếc xe rời khỏi thành phố, chạy lên con đường núi ngoằn ngoèo, rẽ vào núi sâu, tới nơi mà sóng điện thoại chập chờn, ngắt quãng, tôi và Cố Nghê nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra. Nếu chúng tôi tự đi, không có ai dẫn đường, khả năng đến tối vẫn chưa đến được nơi.
Lái xe dọc theo đường núi mất hai tiếng, phía trước đột nhiên xuất hiện một cánh cổng sắt đen sẫm, bảo vệ bước ra khỏi phòng gác, sau khi đọc biển số xe thì lập tức mở cổng cho chúng tôi vào mà không nói lấy một lời.
Khi đi qua cổng, tôi nhìn lướt qua dòng chữ kim loại kín đáo, không gây chú ý mấy gắn trên vách núi — Viện điều dưỡng Montenegro.
Sao cái tên này nghe giống mấy nơi tụ tập ăn chơi, làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp vậy nhỉ…
“Viện điều dưỡng này do Tổng giám đốc Dung và một vài người bạn góp vốn xây dựng, thường không mở cửa cho người ngoài.” Phương Mặc ngồi ở hàng trên giải thích.
Tuy được xây dựng sâu trong núi nhưng điều kiện vật chất cũng không tệ, khác hẳn với khung cảnh chật chội, ngột ngạt, tràn ngập tiếng la hét trong tưởng tượng ban đầu của tôi.
Cố Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Ở đây có nhiều bệnh nhân không?”
“Hầu như không có giường trống.”, Phương Mặc trả lời, “Môi trường, cơ sở hạ tầng và chất lượng nhân viên y tế của Montenegro thuộc top đầu cả nước, chi phí hàng năm cũng cao, đây là ‘viện điều dưỡng cho người giàu’.”
Cố Nghê nhếch miệng: “Lợi cho ông ta quá.”
Con bé nói đúng ý tôi.
Lái xe thêm mười phút nữa, chúng tôi mới vào tới địa phận chính của khu điều dưỡng trên đỉnh núi. Đó là một tòa nhà sơn trắng được xây theo phong cách châu Âu với cấu trúc đối xứng hoàn hảo, cây cối được trồng ở đằng trước và đằng sau, trước cửa đặt một đài phun nước thiên thần rất lớn.
Phương Mặc quẹt thẻ vào cửa, sau đó đẩy cửa để chúng tôi đi vào: “Hai người muốn gặp ở phòng ông ta hay ở phòng tiếp khách?”
Kiến trúc bên trong tòa nhà không mang kiểu cách châu Âu, trông khá sạch sẽ và ngăn nắp, nếu người đi tới đi lui không phải nhân viên y tế mặc đồ trắng thì chính là bệnh nhân mặc quần áo sọc dọc xanh lam, cuối cùng cũng lộ ra chút dáng vẻ của “viện điều dưỡng”.
“Giờ ông ta ở đâu?” Toi hỏi.
“Trước khi đi tôi đã gọi điện hỏi, hiện tại ông ta đang ở sòng bạc.”
“Cái gì?” Cố Nghê bàng hoàng.
“Sòng bạc.” Phương Mặc nhắc lại, “Không phải cờ bạc thật, tương tự như sân chơi mà thôi, họ sử dụng đơn vị tiền tệ mô phỏng do viện điều dưỡng tạo ra. Khi rời khỏi sòng bạc, họ có thể dùng ‘tiền’ thắng được để đổi lấy những thứ mình muốn, đồ ăn vặt, rượu, thuốc lá, hoặc một số thiết bị giải trí.”
Đi ngang qua một ô cửa sổ, tôi tình cờ trông thấy hai người đan ông cao lớn mặc đồng phục trên bãi cỏ phía ngoài tòa nhà, họ dắt theo hai con chó Côn Minh hùng dũng đi tuần tra.
Có lẽ thấy biểu cảm của tôi và Cố Nghê quá đặc sắc, Phương Mặc đề nghị: “Hai người muốn tới xem không? Tôi có thể đưa hai người tới phòng giám sát tham quan.”
Vô cùng tò mò về nơi kỳ bí này, chúng tôi nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
Phương Mặc dẫn chúng tôi vào thang máy, sau đó vừa ấn nút xuống tầng trệt vừa quẹt thẻ.
Thang máy dừng lại dưới tầng hầm, phía ngoài là cả một dãy hành lang dài và yên tĩnh. Dưới sàn trải một tấm thảm dày nên không gây ra tiếng động khi dẫm chân lên.
Phương Mặc dẫn chúng tôi đi một lúc, sau đó dừng chân trước một cánh cửa an ninh trông vô cùng kiên cố rồi lặp lại hành động quẹt thẻ để mở cửa.
Vừa thấy Phương Mặc, tất cả những người đang có mặt trong phòng liền đứng lên, kính cẩn chào hỏi: “Trợ lý Phương.”
Phương Mặc gật đầu, bảo mọi người ngồi xuống làm việc tiếp, không cần để ý tới chúng tôi.
Họ mặc đồng phục giống với hai người đàn ông lực lưỡng dắt chó mà tôi vừa trông thấy, chắc là nhân viên an ninh ở đây.
Đây là một phòng giám sát khổng lồ, màn hình treo trên tường đang chiếu phát các cảnh quay giám sát từ toàn bộ các ngóc ngách trong tòa nhà. Khả năng phải có hơn trăm thiết bị camera với độ sắc nét cao, không kiểm duyệt, ngay khi phát hiện thấy có hành vi bất thường sẽ phát ra cảnh báo inh tai.
Chúng tôi mới vào phòng được mấy phút mà màn hình đã vang chuông cảnh báo hai lần, mỗi khi có chuông cảnh báo, nhân viên sẽ nhấn một nút trên bảng điều khiển, liên hệ với nhân viên y tế để họ đi xử lý. Chuyên nghiệp và nhanh chóng.
“Anh, là ông ta…” Cố Nghê đứng trước bức tường giám sát, chỉ vào màn hình phía trên bên trái.
Tôi ngó qua, chỉ trông thấy một bóng người mơ hồ.
“Phóng to hình ảnh kia lên.” Phương Mặc cúi đầu, trầm giọng ra lệnh.
Chỉ thoáng chốc sau, tất cả các màn hình trên tường giám sát đã kết hợp lại một bức ảnh, hình ảnh của Cố Nguyên Lễ được phóng to, hiển thị ngay trước mặt tôi và Cố Nghê.
Không ngờ Cố Nguyên Lễ còn tăng được cân, gã phải béo hơn ít nhất năm kí so với lần gặp tôi trong nhà vệ sinh. So với dáng vẻ gầy đét lúc trước, hai má gã không còn hõm vào, quần áo cũng không còn rộng rãi, lôi thôi, mỗi tội quầng thâm dưới mắt vẫn dày như trước, vẻ mặt vô cùng u ám khiến gã trông như không có tinh thần và rất chán ngán.
Có vẻ gã ta đã thắng trò roulette, những người đứng xung quanh mặc áo bệnh nhân giống gã đều rất vui mừng, thậm chí có người còn đổ khoai tây chiên xuống đầu, bộ dáng trông rất hưởng thụ, chỉ có Cố Nguyên Lễ là nhếch mép cười khẩy, ông ta cầm chai vodka trên tay rồi quay lưng bỏ đi.
Người chia bài đi kéo gã lại, có vẻ đang nhắc nhở rằng gã vẫn còn chip chưa lấy, gã làm lơ với lời của đối phương, cầm con chip đỏ, quơ quơ trước mặt người ta, đoạn nói gì đó rồi loạng choang quay gót rời đi mà không hề luyết tiếc.
Tôi cười giễu một tiếng khi trông bộ dáng này của gã, hoàn toàn có thể hình dung ra tâm lý của gã: “Lão coi thường hình thức ‘đánh bạc’ này, hoàn toàn khinh miệt.”
Làm sao mà một tay nghiện cờ bạc lão luyện lại có thể hài lòng với hình thức bài bạc kiểu gia đình thế này. Gã muốn tiền thật chứ không phải thứ tiền tự chế lố bịch này.
“Chết cũng không đổi tính.” Cố Nghê mím chặt môi, mặt đanh lại nghiêm túc.
Khi thoải mái, trông con bé thực sự giống Cố Nguyên Lễ, đặc biệt là lúc cười, vẻ đẹp năng động giống như bông hoa lộng lẫy do gen trội mang lại được làm nổi bật một cách rõ ràng và sống động.
Mỗi lúc thế này, sẽ luôn có một khoảnh khắc ngắn ngủi để tôi có thể hiểu được mẹ, hiểu được mẹ bị cuốn hút bởi điểm nào của Cố Nguyên Lễ. Biết đâu ngày xưa, gã đã chiếm được trái tim của mẹ tôi bằng nụ cười thế này. Tiếc là vật đổi sao dời, bây giờ cơ thể ông ta chỉ bốc mùi cặn bã thối rữa.
Camera giám sát liên tục bám theo Cố Nguyên Lễ, khi đang uống rượu và bước tới khoảng phòng trống giữa sòng bạc thì đột nhiên mất kiểm soát, đập thẳng chai rượu xuống đất.
Gã túm chặt tóc và không ngừng la hét.
Tôi nhìn chằm chằm vào khẩu hình của gã, đoán ra một vài câu, gã ta đang thét: “Thả tao ra.”
Và kèm theo đó có thể là một hai câu chửi bới Dung Thân.
“14958 không kiểm soát được cảm xúc, làm ông ta bình tĩnh lại đi.” Giọng nói vô cảm của Phương Mặc vang lên từ đằng sau.
Anh ta vừa nói xong thì Cố Nguyên Lễ co giật, gã từ từ ngã xuống, có vẻ đã bất tỉnh.
Cố Nghê giật mình, người run bần bật. Con bé quay ngoắt đầu lại, hỏi Phương Mộ: “Các anh gắn thiết bị kích điện vào người ông ta đấy à?”
Phương Mặc không phủ nhận: “Đừng lo, không gây nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ làm ông ta mất khả năng vận động trong vài phút thôi.”
Trên màn hình giám sát, các nhân viên y tế có mặt tại hiện trường rất nhanh, họ nhấc Cố Nguyên Lễ vẫn đang co giật nhẹ lên cáng, đưa ra khỏi sòng bạc.
“Ông ta sẽ thế nào?” Cố Nghê hỏi tiếp.
“Đưa về phòng, giam giữ trong vài ngày cho đến khi ông ta bình tĩnh lại.”
“Thế… Tôi có thể đến phòng ông ta được không?”
“Tất nhiên là được.” Thái độ của Phương Mặc rất thân thiện, trái ngược hẳn với dáng vẻ khi ra lệnh cho điện.
Dưới sự chỉ dẫn của Phương Mặc, chúng tôi lại lên tầng ba của tòa nhà và dừng lại trước cánh cửa màu trắng gắn số phòng “14958”.
Vẫn phải quẹt thẻ để bước vào, dường như tấm thẻ của Phương Mặc sở hữu quyền hạn rất cao ở đây, anh ta có thể đến bất cứ chỗ nào mà không gặp trở ngại.
Phía sau cửa là một phòng khách nhỏ rộng chừng mười mét vương, ngoài ra còn có một cánh cửa khác thông vào phòng ngủ, tiếng rủa xả ê chề vọng ra không ngớt từ khe cửa.
“Đ*t mẹ mày… Dung Thân… Đ*t… Mày… Chết không được tử tế…”
Gã thực sự rất hận Dung Thân, đến nỗi phải giành giật từng giây từng phút để nguyền rủa đối phương.
“Em vào một mình hay anh đi cùng em?” Tôi hỏi Cố Nghê.
“Em tự vào.” Con bé cười với tôi, “Anh không còn nghĩa vụ gì với ông ta nữa.”
Con bé thuật lại sự thật một cách bình tĩnh, có lẽ đã lên kế hoạch để không gây liên lụy tới tôi, điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa đau lòng.
“Nói vớ vẩy gì đấy.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Đi đi, anh đợi em ở ngoài.”
Trợ lý Phương mở khóa cửa hộ Cố Nghê, con bé gật đầu cảm ơn anh ta rồi bước vào. Từ vị trí đang đứng, tôi chỉ trông thấy một chiếc giường sắt màu trắng và một phần cơ thể của Cố Nguyên Lễ đang bị trói gô trên đó.
Sau khi Cố Nghê bước vào phòng ngủ, tiếng chửi bới của Cố Nguyên Lễ bỗng ngừng bặt. Tôi quan sát cách trang trí của phòng khách, đơn giản, sạch sẽ giống như phong cách trang trí nội thất của cả tòa nhà, ngoại trừ đồ nội thất cơ bản thì không còn gì dư thừa. Có lẽ sợ bệnh nhân tự làm tổn thương bản thân, họ tránh đặt các vật dụng sắc nhọn trong phòng nhất có thể.
“Lắp cả camera trong phòng à?” Ngẩng đầu nhìn về phía chiếc camera theo dõi được lắp trong góc, tôi hỏi.
Phương Mặc khoanh tay, đứng dựa vào cửa phòng ngủ: “Ừ, phòng suite hai phòng có hết, lắp cả trong phòng tắm nữa.”
Tôi hít sâu một hơi: “Lắp cả trong phòng tắm nữa á?”
Phương Mặc giải thích: “Ở đây toàn những người đặc biệt, không còn cách nào khác.”
Chuyện này còn tồi tệ hơn cả khi tôi và Tịch Tông Hạc cùng quay《Trang trại ngôi sao》, ít nhất thì khi đó trong phòng tắm của chúng tôi không có camera giám sát.
Tôi gật đầu, thầm thở dài trong lòng rồi ngồi xuống ghế sô pha, nhưng vừa ngồi xuống, mông tôi đã nhói lên vì bị thứ gì đó châm vào, tôi thò tay vào kẽ hở trong ghế sô pha, lấy ra một chiếc ghim cài cổ áo nam màu vàng có hình bông tuyết.
Tôi thoáng sửng sốt, giơ cái ghim cài cổ áo lên hỏi Phương Mặc: “Dung Thân… Thường xuyên tới đây à?”
Chiếc ghim cài cổ áo này có thiết kế rất độc đáo, lại trùng với từ “Tuyết” trong tên mẹ tôi, tôi từng thấy Dung Thân đeo nó một vài lần, thậm chí còn thắc mắc vì không biết đây có phải bằng chứng về tình yêu đơn phương mà ông ấy dành cho mẹ tôi hay không, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhặt được nó ở đây.
Vẻ mặt Phương Mặc lập tức trở nên lúng túng, giải thích, “Làm sao mà một trợ lý nhỏ nhoi như tôi lại biết được chuyện của Tổng giám đốc Dung, ông ấy đến thì đến, đâu cần báo cho tôi…”