Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 72: Phiên ngoại 12: Viện điều dưỡng · Hạ



Edit: OhHarry

***

Anh ta nói phải, Dung Thân có đến hay không cũng sẽ không báo cho anh ta.

“Tấm thẻ anh đang cầm là của ai thế?” Vì vậy tôi đã thay đổi cách hỏi.

Phương Mặc lập tức trở nên giống với cái máy hát cũ bị nhảy mũi, anh ta ậm ừ, mắt lóe lên: “Ừ thì…”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Toàn bộ đáp án nằm trong tiếng “ừ thì” mập mờ này, đây là thẻ của Dung Thân.

Rốt cuộc là ông ta muốn làm gì…

“Thôi, tôi hiểu rồi.” Tôi cắt ngang sự ấp úng của Phương Mặc, ngó trở xuống chiếc ghim cài cổ áo trên tay, khi nhìn kỹ lại, tôi phát hiện ra vết máu đỏ sẫm dính phía đuôi ghim.

Tôi bồn chồn, đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, quay người lại kiểm tra vị trí ghế mình vừa nhặt cái ghim cài cổ áo lên, quả nhiên, tôi tìm thấy một vết bẩn trông như vệt máu sẫm trong kẽ ghế.

Tôi không dám nghĩ tới chuyện vết máu trên chiếc ghim cổ áo này chảy ra từ đâu, vì vậy tôi ném ném ngay nó cho Phương Mộ, nhờ anh ta trả lại Dung Thân.

Phương Mặc nhận lấy cái ghim cổ áo, mặt mày méo xẹo, anh ta lấy ra một chiếc khăn tay vuông từ trong túi áo vest, bọc nó lại rồi nhét trở vào túi.

Ngồi cũng chẳng ngồi nổi được nữa, tôi đành đi tới đi lui trong phòng, hoặc ra đứng trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh vật phía dưới.

Trên núi nhiều sương mù, chúng giăng mắc quanh những ngọn đồi màu ngọc lục bảo, đọng thành những giọt nước li li ẩm ướt trên cửa kính.

Vừa lúc, một con chó Côn Minh đang đi tuần tra ngoài sân, khi đi ngang qua cửa sổ, nó vô tình ngước lên và bắt gặp tôi, có lẽ thấy tôi lạ mặt nên nó bắt đầu sủa ầm lên, thậm chí còn đứng lên bằng hai chi sau, toan vồ về phía tôi.

(*) Chương trước Cố Đường có bảo lên tầng ba để tới phòng Cố Nguyên Lễ, mình nghĩ là do có hai tầng xây dưới hầm.

Tôi giật thót mình, vô thức bước lùi ra sau, nhân viên an ninh giật mạnh con chó Côn Minh lại, quát cho nó im lặng, đồng thời liên tục xin lỗi tôi.

“Không sao đâu.” Tôi xua tay với anh ta, nhịp tim vừa dịu lại thì một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang ra từ trong phòng ngủ của Cố Nguyên Lễ.

Đó là tiếng thét của một người đàn ông đang sợ hãi và đau đớn tốt cùng.

“Ông bị sao vậy? Này! Ông có sao không?” Ngay giây tiếp theo, tiếng thảng thốt của Cố Nghê cũng vang lên.

Tôi và Phương Mặc nhìn nhau rồi cùng lao vào phòng ngủ.

Cố Nguyên Lễ bị trói chặt trên giường, gân xanh trên cổ gã gồ rõ lên khi giãy dụa, tóc tai bù xù che kín mặt, miệng không ngừng gào thét, trông thật điên cuồng.

“Thả tao ra! Thả tao ra! Cứu tôi… Cứu tôi… Dung Thân, mày sẽ không được chết tử tế… Không được chết tử tế!”

Cố Nghê đứng bên giường, nhìn Cố Nguyên Lễ bằng ánh mắt kinh hãi, muốn đến gần nhưng không dám.

Tôi bước nhanh đến, nắm lấy cánh tay con bé, hỏi hỏi: “Em sao rồi, có bị gì không?”

Cố Nghê ngây người nhìn tôi, lắc đầu: “Không, không sao. Em vừa nói thì tự dưng ông ta thế này.”

Tôi an ủi con bé: “Không sao đâu, chắc ông ta lại lên cơn rồi.”

Phương Mặc có kinh nghiệm hơn chúng tôi, anh ta ấn chuông trên đầu giường, sau khi được kết nối thì nói rõ danh tính của bản thân, yêu cầu nhân viên đến kiểm soát tình huống.

Hai phút sau, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập vọng đến, một số người mặc đồng phục y tá ào vào phòng. Hai người giữ hai bên trái phải của Cố Nguyên Lễ, người còn lại làm nhiệm vụ tiêm vào cổ gã. Chẳng mấy lâu sau, Cố Nguyên Lễ bắt đầu lử đi, ngơ ngơ ngác ngác, tuy vẫn đang nói liên thiên nhưng không còn kích động như trước nữa.

“Thả tôi ra… Tôi sai rồi… Cứu tôi…” Do thuốc tác dụng nhanh nên giọng ông ta trở nên yếu ớt hơn, nếu không nghe kỹ sẽ thấy như đang khóc.

Cố Nghê nép sát vào tôi, có vẻ đang rất sợ hãi trước cảnh tượng này: “Các anh… tiêm gì cho ông ta đấy?”

Y tá thả lỏng sự kiềm chế đối với Cố Nguyên Lễ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên rồi rầm rì đáp sau lớp khẩu trang: “Một chút thuốc an thần.”

Đúng là Cố Nguyên Lễ đã bình tĩnh lại sau khi được tiêm, nhưng phản ứng với kích thích từ bên ngoài cũng chậm chạp hơn hẳn. Cố Nghê có gọi, hay thậm chí có xô đẩy thế nào, gã cũng không đáp lại, gã chỉ thần người nhìn con bé, nhắc đi nhắc lại mấy câu như “không dám nữa”.

Ông ta cứ thế này thì chẳng trao đổi tiếp được nữa, Cố Nghê hơi thất vọng nhưng cũng chỉ đành về trước, có gì sau này nói chuyện sau.

Trên đường về, Cố Nghê rất yên lặng.

Tôi không làm phiền con bé, sau những chuyện vừa xảy ra, tôi cũng thấy hơi mệt nên nhắm mắt ngủ tiếp đi.

“Ông ta nói ông ta biết sai rồi, nói có lỗi với chung ta, ông ta muốn đền bù, cầu xin em cứu ông ta ra…”

Tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Cố Nghê, con bé vẫn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ điệu bình thường.

“Nhìn vào mắt ông ta thôi là em biết ông ta đang nói dối, ông ta không hề hối lỗi chút nào. Từ nhỏ đến lớn, ông ta nói với em nhiều điều kinh khủng đến nỗi em có thể phân biệt được lúc nào thì ông ta nói dối. Ông ta nhìn thẳng vào mình thì trông có vẻ chân thành, chăm chú đấy, nhưng thật ra ông ta chỉnh đang cố đánh lừa mình mà thôi.”

Tôi biết chứ, tôi biết rõ.

Tôi cũng từng là nạn nhân của kỹ năng lừa dối tinh vi của gã, tôi đã bị gã lừa từ khi còn nhỏ, cũng nắm lòng mọi chiêu trò của gã ta.

“Đấy là bản chất của Cố Nguyên Lễ rồi, không thay đổi được…” Gã mà thay đổi được thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

Giọng Cố Nghê khàn khàn: “Sao ông ta lại thế chứ, chúng ta đã làm gì sai mà phải chịu đựng mối thù oán trước đây của họ?”

Tôi lo lắng đè vai con bé lại: “Cố Nghê…”

Cố Nghê đưa tay lên lau mặt, mắt vẫn hơi đỏ khi quay người lại. Con bé cố nặn ra một nụ cười, sau đó nghiêng người sang ôm lấy tôi, trong chớp mắt đã biến thành một cô em gái thích bám người.

“Anh à, em không sao, em nghĩ thông suốt rồi,” Vì không nhìn thấy mặt nhau nên tôi chỉ có thể suy đoán ra từ giọng điệu có phần hờ hững của Cố Nghê rằng cảm xúc của con bé không lãnh đạm như cách con bé thể hiện, “Bệnh của ông ta không cứu chữa được, cứ để ông ta ở lại đây dưỡng bệnh cả đời đi.”

Có lẽ đây là cái kết viên mãn nhất, đối với ai cũng tốt, nhưng không hiểu sao, khi nghe Cố Nghe nói vậy, tôi cứ thấy lòng mình đau âm ỉ lạ thường, cũng có cảm giác tội lỗi vì kéo người vô tội xuống vực sâu.

Phương Mặc lần lượt đưa tôi và Cố Nghê về nhà, tôi đứng ngoài cửa hút thuốc, hút xong thì phủi quần áo, đợi đến khi mùi thuốc lá bay hết mới vào nhà.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Tịch Tông Hạc đang xem TV, có lẽ sợ đánh thức Yêu Yêu nên anh chỉ cho tiếng rất nhỏ, gần như không nghe thấy gì.

Tôi nhìn vào màn hình TV, hóa ra bộ phim《Trăm năm nhà họ Thiện》của tôi. Sau những nỗ lực của Dung Thân, cuối cùng bộ phim truyền hình dân quốc này cũng được một nhà đài địa phương không tính là đứng đầu mua bản quyền và cho phát sóng, bản chiếu trên mạng chậm hơn một tập so với bản truyền hình.

Tình cờ, tập phim mà Tịch Tông Hạc đang xem chính là tập mà tôi và Triệu Tình Nhã âm thầm xác định sẽ ở bên nhau cả đời, sau đó cả hai cùng lăn vào đống rơm. Trước kia, nhờ có sự hướng dẫn tận tâm của Tịch Tông Hạc mà tôi mới hoàn thành cảnh quay này một cách thuận lợi. Sau quá trình cắt nối biên tập và chuyển đổi màu phim, phân đoạn này đã trở nên xa hoa, quyến rũ hơn rất nhiều.

Tôi bước nhanh vào bếp để rót nước, súc miệng hai lần cho bớt mùi nicotine trong miệng.

“Làm gì mà như trộm thế?”

Tôi quay ra, thấy Tịch Tông Hạc đã khoanh tay đứng ở cửa nhìn mình từ bao giờ.

Tôi cười xòa: “Đâu, em uống xíu nước thôi mà, tại muốn uống nước quá.”

Tịch Tông Hạc nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi chậm rãi bước vào với vẻ mặt khinh khỉnh. Tôi cầm ly nước đứng sau quầy bar, anh dừng lại trước quầy, chống khuỷu tay lên mặt bàn lát đá hoa cương rồi dí sát mũi vào tôi, ngửi ngửi — nhạy cảm như loài mèo lớn.

Tôi nuốt nước bọt, vừa định lùi về phía sau thì anh đã tóm tôi ngay lại, không cho tôi trốn né.

Anh hửi hửi một lúc rồi cau mày hỏi tôi: “Em hút thuốc à?”

Tôi láo liên: “Không ạ, nãy trợ lý Phương vừa hút một điếu, chắc ám mùi vào người em.”

Xin lỗi trợ lý Phương nhé, nhờ anh làm lá chắn cho tôi vậy.

Kể từ khi lấy lại được trí nhớ, Tịch Tông Hạc tiếp tục thi hành những yêu cầu khắt khe đối với tôi. Tôi không được phép có bất kỳ mùi lạ nào trên cơ thể, cho dù đó là mùi nước hoa hay thuốc lá.

Tôi chỉ được “ám” mùi của anh ấy, anh ấy ghét việc cơ thể tôi dính mùi của người khác.

“Thế à?” Anh nhướn nhẹ mày rồi đột ngột níu lấy cổ tôi, ấn tôi về phía môi anh.

Đầu lưỡi đảo khắp khoang miệng rồi quét qua từng chiếc răng một, thay vì nói là đang hôn, chi bằng bảo anh ấy đang làm kiểm tra răng miệng cho tôi còn đúng hơn.

Dường như anh ấy còn muốn kiểm tra xuống cả cổ họng tôi.

Tôi khó chịu vùng vẫy, cố đẩy anh ra. Tịch Tông Hạc giữ chặt gáy tôi, cương quyết hôn thêm một lúc nữa rồi mới cho tôi lùi lại.

“Thế mà bảo không hút?” Vừa nói, anh vừa cắn môi dưới của tôi.

Tôi xuýt xoa một tiếng, che khóe môi lại, miễng cưỡng thừa nhận: “Một điếu…”

“Chuyện gì khiến em phải phiền lòng đến mức không ngần ngại hút thuốc để giải tỏa tâm trạng, đánh liều nói dối anh?”

“Thì là… chuyện phiền lòng thôi.” Tôi đi vòng qua quầy bar, ôm lấy cổ anh, dán sát cơ thể vào anh, “Tại vì rất khó chịu nên không muốn nói ra để anh khó chịu cùng.”

Tịch Tông Hạc cau mày, vừa định nói gì đó thì tôi đã giơ ngón tay lên, ấn vào môi anh: “Liên quan tới Cố Nguyên Lễ, em không muốn nhắc đến ông ta. Nếu có thể, em hy vọng ba từ này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình nữa. Vì anh không cho em hút thuốc, hay mình làm chuyện gì thú vị hơn để giúp em quên đi những thứ rắc rối đó nhé?”

Trong phút chốc, đôi mắt của Tịch Tông Hạc bỗng trở nên sâu thăm thẳm, anh chậm rãi hé môi, không phải để nói chuyện mà là để ngậm ngón tay tôi vào trong miệng.

Anh giữ bàn tay tôi, liếm láp như đang thưởng thức một cây kẹo mút ngon lành, đầu lưỡi mềm mại liếm hết các ngón tay, thậm chí còn luồn vào giữa các kẽ ngón tay để mút mát.

Anh cứ nhìn tôi chằm chằm mà không nói lấy một lời như thế khiến chân tôi như nhũn ra.

Tôi không kìm được mà rụt tay về, những ngón tay bị mút đến ướt nhẹp đã hơi lành lạnh và có chút nhớp nháp.

Tôi ôm choàng lấy cổ anh, đưa môi đến, hai tay víu chặt lấy nhau như thể muốn treo cả người trên cơ thể anh ấy.

Anh ve vuốt lưng tôi, lần xuống bộ phận bên dưới rồi bế tôi đặt lên bàn.

Sau đó đến phần “lãng quên những thứ rắc rối” đầy kích thích mà tôi nhắc tới. Nhờ thủ pháp cao siêu của tài tử họ Tịch mà chẳng còn chuyện phiền não nào đọng lại trong tấm trí tôi.

Anh còn gây nghiện hơn cả rượu, nicotine và ma túy. Anh sẽ không bao giờ cho phép việc trái tim tôi bị chiếm cứ bởi ai khác ngoài anh, kể cả khi đó là chuyện vui hay… chuyện buồn.

Mọi trải nghiệm giác quan của tôi chỉ được do anh mang đến, hay lấy được từ anh. Nếu có một ngày tôi ăn không ngon, ngủ không yên vì chuyện của Cố Nguyên Lễ, nhất định anh còn muốn giết ông ta hơn cả tôi. Không phải vì ông ta khiến tôi khốn khổ, mà vì anh hận người có thể giành lấy nhiều sự bận tâm của tôi hơn.

Tình yêu của anh dữ dội và chứa đầy ham muốn được chiếm hữu. Hết thảy những điều mà anh có thể “phân” ra để đến bên tôi, quan tâm tới tôi, cho dù là tí chút, đều chỉ là một con đường đặc biệt do anh phá lệ mở ra mà thôi.

Thế nhưng, tôi thích cái tính xấu xa này của anh lắm. Vì đã yêu tha thiết nên bất bất kể thế nào, trông anh vẫn thật quyến rũ và dễ thương.

Tôi bằng lòng chiều chuộng anh ấy đến hết đời, cho anh ấy độc chiếm và kề cận tôi.

Một ngày đó, nếu anh đột ngột không bám dính lấy tôi nữa, không còn làm nũng, miệng nói bụng nghĩ một nẻo với tôi nữa, tôi nghĩ mình sẽ thấy hụt hẫng lắm, hụt hẫng đến mức có hút cả trăm bao thuốc lá cũng không xua tan được nỗi phiền lòng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.