Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 23: Trên đời không sẽ có người thứ hai



Edit: Dương

***

Đới Hiến không đi tìm Đinh Tam Tam, cô ấy không phải trung tâm của vấn đề, sổ sách của hai người bọn họ sẽ dời lại tính toán sau.

Xe jeep [1] dừng ở trước cửa đại viện, anh nhảy xuống xe hất tung cửa xe đi vào trong nhà, lính cảnh vệ liếc nhìn anh một cái, lại đứng về cương vị của mình.

[1] Xe jeep: đây chính là dòng xe việt dã, địa hình nổi tiếng. Các mẫu xe thuộc dòng xe này luôn có một phong cách thiết kế bụi bặm, độc lạ và không thể thiếu đi nét dũng mãnh của mình.

Mười giờ tối, bệnh đau đầu của Tôn Cẩn lại tái phát, bà nhỏ tiếng xuống dưới tầng tìm thuốc uống.

Vừa mở đèn, người ngồi trong phòng khách khiến bà giật mình.

"Con về từ lúc nào?"

Đới Hiến giống như một ngọn núi yên tĩnh trầm lắng sừng sững ở nơi đó, không nói một lời vẫn khiến người ta có ảo giác Thái Sơn đè đầu. Cho dù Tôn Cẩn bà là mẹ của nó, bà cũng cảm nhận được áp lực đến từ nó.

"Mẹ, mẹ cảm thấy con và Đới Quân chỉ là vì sinh con nối dòng mà tồn tại sao."

Một cú đấm mạnh, đánh vào trong lòng của Tôn Cẩn.

"Tại sao con lại nghĩ như vậy?" Bà ổn định tư tưởng một chút, hỏi lại.

"Trừ cái đó ra, con không nghĩ ra lý do mẹ đến can thiệp tình cảm của con và Tam Tam." Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm lại u ám, giống như sư tử ẩn núp trong đêm tối, sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Anh là một người cố chấp nhất của Đới gia, đến mức thủ trưởng cũng chỉ có thể cam chịu đứng thứ hai.

Tôn Cẩn có thể khiến Đinh Tam Tam bởi vì áy náy đối với một người mẹ mà rời khỏi con trai của bà, nhưng bà lại không có cách nào khiến con trai của mình rút khỏi mối quan hệ tình cảm này. Luân lý bình thường mà các bà tin tưởng, chủ yếu để ý đến giá trị quan [2], nhưng những cái đó không có chút ý nghĩa nào đối với nó.

[2] Giá trị quan: là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan xung quanh (bao gồm con người, sự vật, sự việc).

Nó chỉ thích Tam Tam, giống như chỉ vì Tam Tam mà sống.

"Đới Hiến..." Tôn Cẩn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào con trai mình.

...

Mấy ngày gần đây Đinh Tam Tam đều ngủ không ngon giấc, lăn qua lăn lại, cho dù mệt đến cực hạn thì trong đầu vẫn có cây cung đang kéo căng, khiến cô không cách nào đi vào giấc ngủ.

Con người một khi làm chuyện đuối lý thì phải có chuẩn bị tâm lý, trừ khi anh tìm tới cửa, nếu không thì cô đừng hòng ngủ được một giấc ngon.

Nhưng cách thời điểm Tiểu Chung thả tiếng gió đã qua hơn một tuần, anh lại một chút động tĩnh đều không có. Quá không bình thường.

"Tam Tam, thứ bảy đại học B có một hội thảo y học, em đi đi." Lão đại đi tới thông báo tin tức này.

"Vâng."

Trầm Túy nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục công việc trong tay.

Đinh Tam Tam có chút thất thần, suy nghĩ không biết bay đến chỗ nào rồi.

"Cô giáo Đinh, nên kiểm tra phòng bệnh rồi." Bác sĩ thực tập mà Đinh Tam Tam dẫn dắt xuất hiện ở cửa, cười tủm tỉm nhắc nhở cô.

Đinh Tam Tam trì hoãn nửa giây mới đứng lên, cầm lấy bệnh án và bút vội vàng đi ra ngoài.

"Hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì thế, thoạt nhìn không tập trung." Trầm Túy ngẩng đầu nói ra.

"Có sao? Không phải cô ấy vẫn luôn như vậy sao? Đúng rồi bác sĩ Trầm, anh và bác sĩ Đinh thật sự là bạn học hả?" Bạch Dư vừa nhai kẹo keo su vừa mắt sáng lấp lánh nhìn Trầm Túy.

Trầm Túy: "..."

Thứ bảy, Đinh Tam Tam xách máy vi tính tham gia hội thảo khoa học, mới lái xe vào chỗ đậu xe, bên cạnh một chiếc xe ầm ầm đi qua, một cú drift [3] liền vọt tới trước mặt cô, không chỉ va vào xe của cô, mà còn va vào cô khiến cô ngã xuống đất.

[3] Drift: là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao.

Ra cửa không xem hoàng lịch... Đinh Tam Tam có chút tuyệt vọng.

Cũng vừa khéo, Phương Trí Viễn đang cùng lãnh đạo nhà trường đi dạo sân trường đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, nhanh chóng chạy qua bên này, đỡ cô dậy, "Tam Tam, em không sao chứ?"

Trên xe việt dã [4] có một nam một nữ đi xuống, người nữ cúi đầu giống như là bị giáo huấn không nhẹ, người nam đen mặt lườm người nữ vài cái, sau đó đi tới nhận lỗi với Đinh Tam Tam.

[4] Xe việt dã (Off road vehicle): là loại xe có thể di chuyển trên bề mặt gồ ghề khó đi lại.

"Chị đến bệnh viện khám đi ạ, toàn bộ tiền thuốc men để bọn em chịu trách nhiệm." Nam sinh rất có lễ phép, cũng ăn nói rất chu toàn.

Đinh Tam Tam che khuỷu tay lắc đầu: "Không cần, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Nữ sinh chui vào trong xe, tìm tòi một hồi mới tìm ra được cồn tăm bông và băng cá nhân, hai tay dâng ở trước mặt Đinh Tam Tam: "Em xin lỗi chị, không phải em cố ý, em mới nhận được bằng lái xe, còn chưa thuần thục lắm..."

Càng nói thanh âm càng nhỏ, sắc mặt của nam sinh càng đen.

Nam sinh tiếp lời của nữ sinh: "Hôm qua cô ấy mới lấy được bằng lái xe có chút xúc động, va vào chị thật sự ngại quá, bây giờ bọn em thông báo công ty bảo hiểm đến xử lý."

Đinh Tam Tam nhìn hai người bọn họ vẫn là sinh viên, cũng quả thực không phải cố ý, cho nên cười bỏ qua. Cô nhận lấy đồ trong tay nữ sinh, hỏi: "Em đều mang những thứ này bên người sao?"

"Sau khi ngã vài lần từ trên cầu thang xuống thì em vẫn luôn mang theo." Nữ sinh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Đinh Tam Tam: "Ngã vài lần... Em có thể ngã vài lần?"

Nam sinh hừ một tiếng, liếc nhìn bạn gái của cậu ta một cái, nói: "Không nhiều lắm, khoảng bốn năm lần gì đó."

Đinh Tam Tam líu lưỡi, nói với nữ sinh: "Lần sau em đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tình huống của em như vậy rất có thể là tiểu não [5] hoặc tuyến yên [6] có vấn đề."

[5] Tiểu não: là một phần não đóng vai trò quan trọng trong điều khiển não. Tiểu não có thể liên quan đến một vài nhận thức như sự chú ý và ngôn ngữ, cũng như điều tiết nỗi sợ hãi và các phản ứng vui vẻ.

[6] Tuyến yên: là một tuyến nội tiết nằm ở sàn não thất ba, trong hố yên của thân xương bướm. Đây là một tuyến quan trọng giữ vai trò chỉ đạo hoạt động của hầu hết các tuyến nội tiết khác.

"Em nghĩ chắc là đại não [7] của cô ấy có vấn đề." Nam sinh vỗ nhẹ lên đầu của bạn gái mình.

[7] Đại não: là một phần não có kích thước lớn, chứa vỏ đại não (của hai bán cầu đại não), cũng như vài cấu trúc dưới vỏ não khác, bao gồm hồi hải mã, hạch nền và hành khứu giác.

Nữ sinh cúi đầu, nói vâng vâng dạ dạ.

Hai bên đều phải chờ công ty bảo hiểm đến xử lý chuyện bồi thường, Phương Trí Viễn dìu Đinh Tam Tam ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh, giúp cô xử lý vết thương.

"Không ngờ lại là gặp mặt như thế này, anh vẫn tốt chứ?" Đinh Tam Tam cười hỏi anh ta.

Phương Trí Viễn giương giương cằm, ý bảo một nhóm người ở cách đó không xa, nói: "Mỗi ngày đều là trạng thái làm việc như vậy, không thể nói rõ có tốt hay không."

Đinh Tam Tam nhìn dáng vẻ anh ta cúi đầu nghiêm túc lau vết thương, nói: "Vẫn là để tự em làm đi."

"Em cảm thấy chút chuyện này anh cũng không làm được?" Phương Trí Viễn ngẩng đầu.

"Đương nhiên không phải, thói quen nghề nghiệp mà thôi."

Phương Trí Viễn tỉ mỉ khử trùng, dán băng cá nhân lên cho cô, "Thời điểm tắm rửa đừng đụng tới, ở chỗ này em bị mất một miếng da lớn, anh nhìn đều đau lòng."

Đinh Tam Tam cười khẽ, giống như không đem vết thương này để ở trong lòng.

Bên kia, sau khi nam sinh phê bình xong bạn gái của mình thì tới chào hỏi Đinh Tam Tam, hỏi: "Xin hỏi, chị là bác sĩ ở bệnh viện nào ạ, có tiện nói cho em biết được không ạ?"

"Bệnh viện Nhân dân số 1, thế nào, cậu muốn đến khám bệnh?" Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn cậu ta, ngữ khí ôn hòa. Đối xử với soái ca phải ấm áp như gió xuân, là châm ngôn của cô và Tiểu Chung từ trước đến nay.

"Không phải em, là để cô ấy đến khám não." Nam sinh chỉ chỉ nữ sinh bên cạnh.

Nữ sinh: "Là em là em, cậu ấy là học thần của khoa bọn em, rất thông minh."

Nam sinh: "..."

Phương Trí Viễn và Đinh Tam Tam bật cười, hỏi: "Cậu ta nói móc em như vậy mà em vẫn khen cậu ta à?"

"Sự thật là như thế mà, bọn em phải tôn trọng sự thật." Nữ sinh kiêu ngạo ngẩng đầu, vô cùng "tự tin".

Nam sinh đen mặt nhìn bạn gái mình, thoạt nhìn dáng vẻ giống như không còn lời nào để nói, thật ra tia sáng lóe lên trong đôi mắt, toàn bộ là ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Công ty bảo hiểm đến chụp hình, hai bên đều không phải người vô cớ gây sự, rất dễ đạt thành hiệp nghị.

"Bây giờ em đi đâu?" Phương Trí Viễn hỏi cô.

"Em phải đi tòa giảng đường số 2 tham gia hội thảo."

Nữ sinh giơ tay: "Để em dẫn chị đi."

Phương Trí Viễn: "Em gái nhỏ à, có thể lưu lại chút cơ hội để phái nam lấy lòng được không?"

Nam sinh kéo nữ sinh lui lại một bước, nói: "Cô ấy là một người mù đường, đừng tin cô ấy, hai anh chị cứ tự nhiên."

Mù đường + tiểu não không phát triển, mặc dù Đinh Tam Tam đã đi rất xa rồi nhưng vẫn cười đau cả bụng.

Phương Trí Viễn: "Em cười cái gì?"

"Đôi tình nhân đó thật sự quá đáng yêu, đặc biệt là nữ sinh đó, nếu như em là em gái đó thì sẽ cắn chết bạn trai mình." Đinh Tam Tam cười nói.

"Nếu như anh là em gái đó, anh sẽ không cắn chết người thích mình nhiều hơn mình thích cậu ta." Phương Trí Viễn nói.

"Làm sao anh nhìn ra được ai thích nhiều hơn một chút?"

Phương Trí Viễn cười một tiếng, ánh sáng trong đôi mắt tỏa ra cơ trí: "Kinh nghiệm chỉ ra."

Đinh Tam Tam thu lại ý cười, chỉ vào tòa giảng đường cách đó không xa, nói: "Em tới rồi, cảm ơn anh."

"Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?" Hai tay Phương Trí Viễn cho vào túi nhìn về phương xa, cười nói: "Huống hồ hôm nay có thể gặp em, đi cùng em đoạn đường này, đã là ngạc nhiên bất ngờ nhất của anh trong khoảng thời gian này rồi."

Anh ta nhìn Đinh Tam Tam dáng vẻ mất tự nhiên, dãn lông mày ra cười một tiếng, nói: "Vào đi thôi, anh sẽ không đưa em đến cửa nữa."

Đinh Tam Tam xách máy vi tính đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta vẫn đứng tại chỗ, thấy cô ngoảnh lại, sảng khoái vẫy vẫy tay.

Đinh Tam Tam xinh đẹp cười một tiếng, sải bước rời đi.

Hội thảo khoa học chuyên ngành từ trước đến nay đều vừa nhạt nhẽo vừa vô vị, nếu như bạn nghiêm túc nghe đôi câu mà cảm giác mình sẽ chiếm được chỗ tốt vậy thì quá ngây thơ rồi. Nói suông nói khoác, luôn luôn là bản chất của loại hội thảo này.

Đinh Tam Tam ngồi ở hàng cuối cùng, dần dần biến mất sau bóng dáng của mọi người, mở máy vi tính chơi gỡ mìn.

"Sau đây chúng ta xin mời đại biểu ưu tú của các bệnh viện lần lượt lên phát biểu, mong mọi người hoan nghênh." Người chủ trì nói.

Đinh Tam Tam lắc lắc cổ, đóng trang gỡ mìn.

Cô là người kí tên cuối cùng, cho nên sắp xếp lên phát biểu cuối cùng. Mọi người đều biết, cuối cùng có chỗ lợi cũng có chỗ hại. Chỗ lợi là mọi người đều đến gần như đầy đủ, sẽ có người nghe bạn đang nói gì, chỗ hại là hội thảo trải qua rườm rà mọi người đều rất mệt rồi, nếu như bạn nói nhạt nhẽo rất dễ khiến người khác lưu lại ấn tượng khô khan không thú vị.

Vẫn may, giữa một nhóm ông chú đầu hói đeo kính, ngoại hình Đinh Tam Tam xinh đẹp rực rỡ, giáng đòn phủ đầu, dễ dàng có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

Cô đi lên bục giảng, mở PPT [8] mà bản thân tối qua thức đêm để làm.

[8] PPT (Microsoft PowerPoint): là một phần mềm trình diễn do hãng Microsoft phát triển. PowerPoint là một phần của gói ứng dụng văn phòng Microsoft Office.

Kỹ năng làm PPT là vào lúc học nghiên cứu sinh phát huy, khi đó gần như hai ngày làm một PPT, cho nên kỹ năng của cô dần dần được nâng cao.

Cô mặc áo sơ mi kẻ sọc nâu trắng đan xen, nới lỏng hai nút áo ở cổ áo, nhét vạt áo vào trong cạp quần ống rộng dài đến mắt cá chân, lộ ra dáng vẻ cao ráo lại nhanh nhẹn.

Giọng nói của cô trong trẻo rõ ràng, có cảm giác dễ chịu như "Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn" [9] dưới ngòi bút của Bạch Cư Dị, khiến người ta không tự chủ liền đưa mắt tập trung ở trên lời nói của cô.

[9] Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn: là một câu thơ trong bài《Tỳ bà hành》của Bạch Cư Dị. (Bạch Cư Dị: là nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng thời nhà Đường. Ông là một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc)

Theo lời phát biểu của cô, càng ngày càng nhiều người, hai cửa phụ của giảng đường chật kín người. Có giảng viên của đại học y ngồi ở trên ghế, có sinh viên đại học y đứng ở cửa, cũng có sinh viên không phải ngành y nghe nói trong trường có chị gái xinh đẹp nên chạy tới vây xem.

Cô có ngoại hình tao nhã và thái độ chuyên nghiệp, trong căn phòng này của đại học B lưu lại ấn tượng khiến người ta khó quên.

"Là chị gái lúc nãy." Nữ sinh kéo bạn trai đến xem náo nhiệt lập tức nhận ra Đinh Tam Tam.

"Xuỵt."

Nữ sinh cúi đầu ở trên vai của nam sinh, cười đến mức trong mắt đều là đắc ý, giống như kiêu ngạo hơn người khác một chút.

Đinh Tam Tam nói xong, vốn cho rằng rất nhanh có thể thoát thân rồi, ai biết phát huy quá tốt nên bị cản lại. Lão giáo sư đối với cô khen không dứt miệng, hỏi người hướng dẫn của cô là ai, đồng nghiệp trẻ tuổi nhiệt tình xin cô chỉ dạy, hỏi cô làm sao mới có thể luyện được miệng lưỡi khéo léo như vậy, càng quan tâm hơn đến nội dung cô diễn thuyết, muốn sau khi xuống dưới sẽ cùng cô tỉ mỉ thảo luận một phen.

Giữa đám người nhộn nhịp tưng bừng, cô tiếp đón không nghỉ, thoáng nhìn lướt qua, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi về phía cửa.

Bóng lưng của anh trầm lặng mà cứng cỏi, trên đời sẽ không có người thứ hai.

Lời tác giả: luôn luôn chạy theo đuổi người ta cũng rất không có ý nghĩa, lấy lui làm tiến, đây là chiến thuật nhà binh thường dùng. Muốn theo đuổi nam thần chị em phải nhớ kỹ, một cuộc tấn công mù quáng không phải sách lược của người có âm mưu, phải có giả có thật, giả giả thật thật, khiến tâm tình đối phương lúc lên lúc xuống là đúng rồi.

Ở trên, đến từ Đại Lam Lam không phụ trách ngôn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.