Cô bị trật eo rồi, chính là một kích kia dốc hết toàn lực của cô.
Vết thương cũ chưa tốt lại thêm vết thương mới, loại vận khí này, Đinh Tam Tam bất đắc dĩ nhắm mắt lại, muốn đạp người.
Đới Hiến không hổ là xuất thân lính đặc chủng [1], phản ứng cực nhanh, thoáng cái liền ôm cô, thả cô trên giường lớn.
[1] Lính đặc chủng: được huấn luyện đặc biệt để thực hiện nhiệm vụ có độ nguy hiểm mà những đơn vị thông thường không thực hiện được.
Trong không khí, chỉ có thanh âm của hít thở.
"... Tức giận rồi?" Đới Hiến ngồi ở mép giường thấp thỏm, nhìn sau ót của cô.
Đinh Tam Tam không lên tiếng, cô sợ bản thân mình không khống chế được tâm tình muốn một cước đạp anh ra.
Đới Hiến thấy cô không lên tiếng, do dự một chút, vẫn là đưa tay vén áo ngủ của cô lên, xem xét vết thương của cô.
Vết thương do gậy gây ra, rất dài, nếu như ở trên người của anh một chút chuyện này cũng không có gì. Nhưng bây giờ xuất hiện ở trên lưng của Đinh Tam Tam, có thể nghĩ anh sẽ có bao nhiêu đau lòng.
Anh cầm lấy rượu thuốc mình mang đến, xoa ở trên bàn tay để tạo nhiệt, sau đó xoa bóp chỗ thắt lưng vừa nãy cô bị đau, lại dùng thuốc trị thương mà anh cảm thấy tốt nhất, xoa lên chỗ cô bị đánh.
Đinh Tam Tam nằm sấp ở trên gối đầu, cảm giác thắt lưng dần dần ấm áp hơn rất nhiều, không hề cứng ngắc như trước nữa.
"Lần sau đừng đến như vậy nữa."
Anh lập tức ngẩng đầu, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn sau ót của cô, không thấy rõ nét mặt của cô, không biết cô có tức giận hay không.
"Ừ." Anh thấp giọng lên tiếng, ngay cả lời giải thích cũng không có.
Bởi vì đối với anh mà nói, "Đừng đến như vậy" so với "Đừng đến" thì tuyệt vời hơn rất nhiều.
Quần áo nhẹ nhàng được kéo xuống, chăn cũng một lần nữa trở lại trên người của cô, chỗ mép giường lõm xuống phía dưới cũng dần dần san phẳng, anh giống như lúc tới cứ yên lặng như vậy rời đi.
Đinh Tam Tam chìa tay, cánh tay ở trên giường lắc lư biên độ nhỏ vài cái, cũng không biết là đang tìm cái gì.
...
Ngày hôm sau lúc thức dậy, bất luận là vết thương ở eo hay vết thương bị gậy đánh đều đã khá hơn nhiều, ít nhất đến lúc thức dậy không hề cảm thấy đau rát nữa.
Đinh Tam Tam cầm lấy chai rượu và thuốc mỡ ở đầu giường nhìn một chút, rượu là rượu vàng [2] thông thường không có gì đặc biệt, thuốc mỡ trái lại chưa từng nhìn thấy qua, thành phần bên trong rất tốt.
[2] Rượu vàng (黄酒): là một trong những loại rượu lâu đời nhất trên thế giới, chất lượng men rượu quyết định chất lượng rượu. Vào khoảng ba nghìn năm trước, thời đại Thương Chu, người Trung Quốc sáng tạo phương pháp lên men phức hợp độc đáo, bắt đầu sản xuất số lượng lớn rượu vàng. Ví dụ: rượu Thiệu Hưng, rượu Tức Mặc Lão, v.v...
Cô để đồ vật xuống móc điện thoại di động ra, mặc dù anh giảm bớt đau đớn cho cô, nhưng sổ sách cần tính toán vẫn phải tính toán.
Mà Đới Hiến lúc này đang ở trong sân so chiêu với ba và em trai, hai người cộng lại cũng không ngăn được thế công của anh, hơi giữ thế hạ phong.
Điện thoại của anh để ở trên khay trà trong phòng khách, rung rung vài cái, bị một bàn tay cân đối hữu lực nhấn nút nghe.
"Xin chào, xin hỏi anh/chị tìm ai?"
Giọng nói nhanh nhẹn ở bên kia vang lên, Đinh Tam Tam lúng túng một chút, bỏ điện thoại ở bên tai ra liếc nhìn, xác nhận bản thân không hề gọi sai số điện thoại.
"Xin lỗi, gọi nhầm số rồi." Cô bình tĩnh cúp điện thoại.
"Tô Khả, ai gọi tới thế?" Tôn Cẩn từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Tô Khả đang nghe điện thoại.
Tô Khả, nữ, hai lăm tuổi, phi công không quân, cấp bậc Thượng úy. Cô một đầu tóc ngắn gọn gàng, hoạt bát xinh đẹp, khiến người ta nhìn một cái liền nhớ kỹ là một cô gái nhanh nhẹn.
"Gọi nhầm số ạ." Tô Khả nhún nhún vai, có vẻ giống như không có chuyện gì.
Tôn Cẩn nói: "Cháu đi gọi ba người kia vào, đến giờ ăn cơm trưa rồi."
"Vâng!" Tô Khả chào theo kiểu nhà binh, chạy chậm đi ra ngoài.
Tôn Cẩn cười một tiếng, quay đầu cùng người giúp việc dọn cơm.
Mười phút sau, không ai tiến vào, Tôn Cẩn đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn một cái, cái này tốt lắm, hai đánh một biến thành ba đánh một rồi.
"Mẹ." Vợ của Đới Quân, Diêu Diêu, cô uống thuốc xong đi xuống, nhìn thấy trên bàn ăn bày đầy món ăn đủ loại nhưng không có một bóng người, hô một tiếng mẹ chồng đang đứng ở bên cửa sổ.
Tôn Cẩn quay đầu, "Con đi ra ngoài, gọi mọi người vào đi."
Diêu Diêu đi tới chỗ tủ rượu, lấy ra một cái còi, cười nói: "Dùng cái này nhanh hơn."
Tiếng còi đối với một nhóm người trong sân mà nói rõ ràng càng kích thích hơn.
"Vẫn là con thông minh." Tôn Cẩn gật đầu hài lòng.
Tiếng còi vừa vang lên, tất cả mọi người đều vào nhà ăn cơm.
Đới Hiến tương đối thích sạch sẽ, anh dùng năm phút đồng hồ tắm rửa rồi mới ngồi về bàn ăn cơm. Thuận tay cầm điện thoại di động lên, kiểm tra có cuộc gọi nhỡ hay không, trong lúc vô tình lại thấy một dãy số quen thuộc trong mục cuộc gọi đã nhận.
"Vừa nãy ai giúp con nghe điện thoại?" Anh hỏi.
"Em." Tô Khả bỏ đùi gà xuống rồi giơ tay lên.
Đới Hiến khẽ nhíu mày một cái, đứng dậy chuẩn bị đi gọi lại.
Nhìn anh rời khỏi chỗ, Tô Khả ở phía sau kêu lên: "A, Hiến ca, không cần gọi lại, cô ấy nói là gọi nhầm rồi."
Đới Hiến không hề dừng bước lại, tìm một chỗ yên tĩnh gọi lại qua bên kia.
Lần thứ nhất, không người nhấc máy.
Lần thứ hai, không người nhấc máy.
Lần thứ ba, sau ba hồi chuông rốt cuộc có người nhấc máy.
"Alo." Thanh âm trong trẻo của cô vang lên.
"Em vừa rồi tìm anh?"
"Ừm."
"Có chuyện gì không?" Anh tràn đầy hy vọng hỏi cô.
"À, bây giờ không có chuyện gì." Đinh Tam Tam mở loa lên, vừa bóc hạt dẻ vừa nói. Lẽ ra cô muốn hỏi anh là ai mật báo tin tức cho anh, sau đó suy nghĩ một chút, ngoại trừ mẹ cô hình như cũng không có người nào khác.
Anh có vẻ rất thất vọng, hơi thở đều nặng nề hơn không ít.
"À, thật sự là có một việc."
"Việc gì?" Ánh mắt anh sáng lên, giống như là chó ngao Tây Tạng [3] nhìn thấy xương thịt.
[3] Chó ngao Tây Tạng: là một giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa trên vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng.
"Cái chìa khóa trả lại cho tôi, ai cho phép anh vụng trộm xông vào nhà dân?" Đinh Tam Tam lột xong một viên hạt dẻ hoàn mỹ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đới Hiến: "..."
"Tín hiệu không tốt không nghe được?"
"Ừ."
Đinh Tam Tam cười nhạo, IQ cảm động lòng người như thế này làm sao có thể dẫn dắt tốt được một chi bộ đội?
"Không trả cũng được, xế chiều tôi đi đổi lại khóa."
"Đừng, anh trả lại cho em, buổi chiều sẽ tới." Ít nhất còn có thể gặp mặt cô một lần, cũng đáng.
"Dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố."
"..."
Chuyển phát nhanh, phát minh mang tính lịch sử này cùng đàn ông tranh thủ tình cảm, mãnh liệt kiến nghị hủy bỏ nghề này.
Đinh Tam Tam vốn là nói đùa, ai bảo anh nửa đêm chạy tới hại cô trật eo chứ? Nhưng cô quên mất người đàn ông này là người thành thật cỡ nào chứ? Năm giờ chiều, cô thật sự nhận được một cái hộp chuyển phát nhanh.
Sau khi cô cười ký nhận, mở hộp ra nhìn một cái, lại không nhịn được hét ầm lên.
Dì giúp việc cho cô vội vàng chạy tới, nhìn thấy đồ ở trong hộp, đồng dạng không nhịn được vô cùng hoảng sợ.
"Trời ơi, là ai làm vậy hả!" Khuôn mặt của dì giúp việc đều bị dọa sợ không còn chút máu, xẻng nấu ăn theo đó cũng rơi xuống đất.
Trong hộp để thi thể của mấy con chuột nhỏ, không biết bị cắt bao nhiêu vết dao, toàn bộ nội tạng đều chảy ra. Vì đề phòng máu tràn ra ngoài, người gửi tới còn "tri kỷ" dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, cố gắng giữ lại cảnh tượng buồn nôn nhất tàn nhẫn nhất.
"Bác sĩ Đinh, làm sao bây giờ?" Dì giúp việc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, chân đều run lên.
Cái hộp bị cô thả ở chỗ huyền quan, cô đi tới chỗ bàn ăn cầm điện thoại di động lên, hết sức trấn tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát.
Đây đã là loại hình uy hiếp đe dọa rồi, cô không còn cách nào lại khoan dung tiếp nữa.
Cảnh sát hai mươi phút sau tới cửa, làm ghi chép, cũng chụp hình, lấy đi vật chứng. Vì bảo đảm an toàn cá nhân của Đinh Tam Tam, cảnh sát kiến nghị cô đến ở với ba mẹ, sống một mình thật sự không an toàn nữa.
"Cảnh sát tiên sinh, tôi có thể cung cấp một chút đầu mối không?" Đinh Tam Tam nói.
"Đương nhiên, đầu mối của cô đối với chúng tôi vô cùng có giá trị, cứ việc nói ra."
Đinh Tam Tam đem sự tình lần trước cấp cứu bệnh nhân vô hiệu và bị người dùng gậy đánh bị thương từ đầu đến cuối nói lại một lần, không chỉ là thu nhỏ lại phạm vi điều tra của cảnh sát, càng là trực tiếp chỉ ra ai là người tình nghi.
"Được, chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra anh ta, hy vọng cô có đầu mối gì lập tức thông báo cho chúng tôi." Cảnh sát ghi chép lại đầy đủ, đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Ừ, cảm ơn mọi người đã đến một chuyến."
"Là chức trách của chúng tôi." Cảnh sát cười gật đầu.
Sau khi cảnh sát rời đi, dì giúp việc cũng lập tức nói lời từ chức. Phần công việc này thật sự là quá khảo nghiệm thần kinh rồi, trái tim của bà không tốt, chịu đựng không nổi.
Đinh Tam Tam cầm một ít tiền mặt đưa cho dì ấy, nói: "Hù dọa dì rồi, thật sự ngại quá, chút tiền này coi như là cháu trả tiền bồi thường cho dì."
"Thế này thì ngại quá." Dì giúp việc từ chối.
"Dì cứ cầm đi, chuyện hôm nay là cháu có lỗi với dì." Đinh Tam Tam kiên trì.
Dì giúp việc cười lúng túng, nhận lấy, "Vậy cô phải bảo trọng."
"Vâng." Đinh Tam Tam cười một tiếng trấn an dì ấy.
Dì giúp việc thu dọn đồ đạc rời đi, Đinh Tam Tam cũng không có tâm tình ăn cơm.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng máu me nhầy nhụa ban nãy. Mặc dù cô đã từng vô số lần giải phẫu chuột bạch nhỏ, nhưng đó là hành động y học, mà không phải loại hình ảnh máu tanh tàn bạo như vừa rồi.
Cô lấy tay đỡ trán, cúi đầu nhắm mắt, không biết lại suy nghĩ gì.
"Tam Tam." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của đàn ông.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hiển nhiên là đã bị kinh sợ.
Đới Hiến đúng lúc ở dưới tầng đụng phải cảnh sát, sau khi nói chuyện với cảnh sát rồi mới lên tầng, đồng thời tận mắt nhìn thấy "vật chứng".
Anh đi tới, lập tức ôm cô vào trong ngực của mình.
Cánh tay dày rộng của anh, lồng ngực ấm áp, làm dịu đi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng cô.
"Có anh ở đây anh ta đừng hòng nghĩ đến tổn thương em nữa." Anh siết chặt eo của cô, cho cô sức lực để chống đỡ.
Đinh Tam Tam muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng tứ chi vô lực, dường như thoáng cái đã bị hút hết khí lực. Ở trước mặt anh, cô không cần phải ngụy trang kiên cường.
"Anh nói, tôi làm sai sao?" Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt nhịn không được từ trong hốc mắt chảy xuống.
Cô hiếm khi yếu đuối, nhưng không có nghĩa là không có. Giống như hạt dẻ vậy, lột ra lớp vỏ ngoài cứng rắn, bên trong là thịt quả mềm mại nhẵn nhụi.
"Không, em không làm sai."
"Vậy tại sao lại như thế này..." Đầu tiên là bị đánh, sau đó lại nhận được "Lễ vật" như vậy... Cấp cứu vô hiệu không phải là tình huống lần đầu cô gặp phải, nhưng gặp phải "Sự trả thù" của người nhà bệnh nhân ngoan cố như vậy, cô còn chưa từng thấy qua.
"Trên thế giới có rất nhiều người chúng ta không có cách nào lý giải, không cần thử đi vào thế giới của bọn họ, cũng không cần dùng thế giới quan [4] của bọn họ đến phán xét hành vi của em." Ngữ khí của anh kiên định mà dịu dàng, mang theo sức mạnh ôn hòa hiền hậu, giống như thuốc nước tiêm vào trong thân thể cô.
[4] Thế giới quan: là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội.
Anh là quân nhân, gặp qua rất nhiều côn đồ, cũng bắn chết rất nhiều người trong số bọn họ. Nghề nghiệp của anh chính là lăn lộn trong chốn yêu ma quỷ quái như vậy, hơi có chút lơ là sẽ bị kéo vào thế giới của bọn chúng. May mắn, bọn họ có một trái tim cứng rắn nhất trên thế giới, coi như là thuốc tiêm mạnh nhất cũng không có cách nào khiến cho bọn họ bị đám người kia làm mất đi ý chí của mình, quên mất bản thân mình là ai.
Lăn qua lăn lại trong máu trong bùn, anh đã sớm không phải người bình thường.
"Việc em phải làm là giữ vững bản thân em, đừng bởi vì bọn họ mà bắt đầu nghi ngờ ý tốt và việc tốt của mình, càng không phải bởi vì bọn họ mà hoài nghi tính chính xác chuyên nghiệp của mình.
"... Phải không?" Khóe miệng cô hơi hơi cong lên.
"Phải, đây chính là hồi báo lớn nhất của chúng ta đối với thế giới này."
Kiên trì làm người tốt, chính là đả kích đối với người xấu, chính là hồi báo đối với người đã từng ủng hộ em, chính là cổ vũ đối với người kế nghiệp.
Đinh Tam Tam cúi đầu, lau khô nước mắt ở trên bả vai của anh.
"Trước đây anh cãi nhau thua tôi, có phải là cố ý không?" Cô đột nhiên chuyển đề tài.
Anh sửng sốt một chút, sau đó kiên quyết lắc đầu: "Không phải, xác thực là kỹ năng không bằng người cam lòng chịu thua."
Đinh Tam Tam cười khẽ một tiếng, rõ ràng không tin.
Đới Hiến cúi đầu nhìn gò má của cô, có phần hoài niệm và không muốn rời đi.
Cô không hề biết là, chỉ cần cô hơi lộ ra một chút lãnh ý, anh liền hoàn toàn không có năng lực chống cự. Anh ngay cả tâm tư tranh cãi đều không có, chỗ nào còn thắng được cô chứ?
"Buông tay."
Nhận thấy, cô lại phục hồi như cũ, lại không cần anh nữa.
"Được."
Nhận thấy, anh vẫn là anh lúc trước, ngay cả phản kháng cô cũng không học được.
Lời tác giả:
Muốn biết nguyên nhân Đinh Tam Tam không muốn sinh con thì hãy tiếp tục theo dõi, chúng ta kéo tơ bóc kén, từ từ sẽ đến.
Cất giấu sao?
→_→ Vấn đề này tôi hỏi sẽ không chán, giống như...
"Em nguyện ý gả cho anh không?" Cũng tương tự như nam chính nhất định sẽ hỏi vấn đề này.