Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 47: Thay Đổi



Khách của Triệu Xuân Mai buổi chiều sẽ đến, một số người sẽ đến lúc giữa đêm.

Vì thế Chân Minh Châu trước hết nhanh chóng chuẩn bị các loại thịt, rau xanh.

Những loại này cô đều mua trực tiếp tại nhà người dân trong thôn.

Rau cải trong thôn giá cả vừa phải chăng lại rất tươi mới, hương vị không kém so với các loại rau hữu cơ được bán trong thành phố.Thịt lợn thì không cần phải nói, mỗi tháng chú Trương đều giết một con lợn, hầu hết mọi người trong thôn đều sẽ đến mua.Chân Minh Châu vội vàng đi vào trong thôn đặt mua các thứ, sau đó lại bàn bạc với Dì Ba bán rau cải đến homestay giúp đỡ cô vài ngày.

Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa thì cô quyết định đi thăm Tiểu Thạch Đầu.Tuy nhiên, Chân Minh Châu còn chưa đi đến nhà Triệu Xuân Mai liền thấy Triệu Xuân Mai dẫn Tiểu Thạch Đầu đi ra cổng lớn của ủy ban thôn.Chân Minh Châu trợn tròn mắt: “!!!” Buổi sáng cậu nhóc đầu trọc này còn mặc quần áo cũ của cô, vậy mà chỉ mới nửa ngày không gặp lại thay đổi đến vậy.

Cậu nhóc đang mặc trên người một chiếc áo khoác có mũ màu lam, quần nhung kẻ sọc màu cà phê mang một đôi giày thể thao cùng màu trông rất thời trang.Nếu không phải vẫn là thân hình gầy gò kia thì chính cô cũng nghĩ mình nhận sai người.Chân Minh Châu lập tức vẫy tay: “Tiểu Thạch Đầu.”Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy Chân Minh Châu kích động chạy đến: “Chị ơi.”Chân Minh Châu: “Chị đây.”Cô bước lên mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu nhóc: “Bé ngoan, em thế nào rồi?”Miệng nhỏ cậu nhóc cong lên lộ ra lúm đồng tiền, vừa nhìn liền biết rất vui vẻ, nhanh nhảu lên tiếng: “Em có quần áo mới, giữa trưa được ăn nhiều cơm, hơn nữa còn có một con thỏ lớn rất đáng yêu.”Nghe cậu nói chuyện Chân Minh Châu liền biết chú thỏ trong miệng cậu hẳn là thú bông.Chân Minh Châu khoa trương phối hợp với cậu: “Oa thật tốt nha.”Tiểu Thạch Đầu vuốt đầu trọc nhỏ của mình, lúm đồng tiền ngày càng sâu hơn.

Chân Minh Châu nghĩ nếu cậu nhóc có thêm một chút thịt thì lúm đồng tiền sẽ càng hiện rõ hơn.Chân Minh Châu hỏi cậu: “Em đứng đây làm gì vậy?”Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng đáp: “Dì mang em đến chờ một chú.”Chân Minh Châu nghi hoặc: “Chú nào vậy?”Giọng nói ôn hoà của Triệu Xuân Mai vang lên: “Là bác sĩ dì tìm đến kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Thạch Đầu.”Chân Minh Châu cười gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng xe.

Theo âm thanh cô liền quay đầu lại thì sửng sốt, sau đó lại híp híp mắt.Lúc này xe cũng dừng lại, người trên xe bước xuống không khéo lại là người cô quen biết.

Hôm qua cô vừa mới gặp người này mà.Chân Minh Châu nở nụ cười tươi, nói: “Vậy mà lại là giáo sư Vu.”Vu Thanh Hàn cũng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền cười nói: “Thật là trùng hợp, xem ra cô sắp phải mời tôi ăn lẩu rồi.”Triệu Xuân Mai cảm thấy nghi hoặc: “Hai người quen biết nhau?”Vu Thanh Hàn: “Chúng tôi biết nhau ở trường đại học.”Triệu Xuân Mai bừng tỉnh, gật đầu: “Đúng rồi.

Cậu hiện là giáo sư giảng dạy ở đại học mà Tiểu Minh Châu theo học.

Hai người quen biết nhau cũng tốt, như vậy nếu ở chung cũng không quá ngượng ngùng.

Tôi đã sắp xếp cho các cậu ở homestay của Tiểu Minh Châu.”Khóe miệng Vu Thanh Hàn cong cong, tự lẩm bẩm một câu: “Thật trùng hợp.”Thế nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại đặt sự chú ý lên người của Tiểu Thạch Đầu, anh khom lưng nhìn cậu nhóc nói: “Nhóc con, chú là người xấu.”Tiểu Thạch Đầu: “……” Khuôn mặt nhỏ của cậu căng cứng.

Tuy rằng chú ấy nói mình là người xấu nhưng cậu lại không cảm giác được sự ác ý.Vu Thanh Hàn nở nụ cười: “Đi thôi, để tôi kiểm tra cho cậu bé.”Chân Minh Châu do dự một chút cũng đi theo.

Vu Thanh Hàn nhìn cô không nói gì.Anh không đến ủy ban thôn mà trực tiếp đi đến dãy nhà sau ủy ban thôn.

Chân Minh Châu cũng mặc kệ điều đó mặt dày đi theo.

Dù sao Tiểu Thạch Đầu cũng do cô dẫn đến, nên cô vẫn có điểm không an tâm.Vu Thanh Hàn vào nhà thay áo blouse trắng, sau đó lấy ra một chiếc hộp rồi nói: “Tôi sẽ lấy máu và tiêm bốn loại vắc-xin.

Còn sáu loại khác không thể tiêm cùng lúc, sau ba tháng tôi sẽ lại tiêm ngừa cho cậu bé.”Sau đó lại dặn dò: “Tiếp đến là chuẩn bị xét nghiệm máu và nước tiểu.”“Được.” Chân Minh Châu đứng nép ở cửa lắng nghe, khi nghe được câu trả lời liền phát hiện Trương Vũ đang đứng một bên ghi chép.

Câu “Được” kia là anh ấy nói.Trương Vũ đến đây từ lúc nào? Cẩn thận nhớ lại thì hình như vừa nãy là anh ấy lái xe chở giáo sư Vu đến đây..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.