Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 55: Họa của Cao gia. .



“Chủ nhân, chuyện ngài bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi.” Tôi nói với Miêu ca ăn mặc kì quái ở đối diện.

“Ừ.” Miêu ca nhẹ nhàng gật đầu: “Bà nội vừa sai người gọi tôi sang đó.”

“Lão phu nhân định thay đổi ý kiến sao?” Trong lòng tôi có sự vui mừng xuất hiện, chờ đợi quyết định của lão phu nhân.

Miêu ca không trả lời tôi, anh ấy đi về phía phòng lão phu nhân, tôi đi theo sau anh ấy. Vì tôi là quỷ, không có hình thể nên có đi nhanh thì cũng không sợ sẽ dẫm vào chân anh ấy.

Phòng lão phu nhân có kết giới nên tôi không vào được. Miêu ca đi vào trong còn tôi đứng chờ ngoài cửa, ngây ngốc nhìn cánh cửa gỗ.

“A, đây không phải là nữ quỷ mà Thần đại công tử nuôi sao!”

Tôi nhìn theo giọng nói, là một cô gái xinh đẹp toàn thân là tơ lụa. Tôi biết cô ta là tiểu thư ở chi thứ của Tiếu gia, nhưng cụ thể là nhà nào thì không nhớ rõ. Tuy chủ nhân Tiếu Thần của tôi là đại công tử chi thứ nhất, nhưng chỉ là con nuôi. Do đó có một số người không gọi chủ nhân là Tiếu công tử mà gọi là Thần công tử để châm chọc. Bọn người đó chính là loại không ăn được nho thì nói nho còn xanh. Ghen tức vì mình sinh ở chi thứ nên không thể để yên cho người không có huyết thống Tiếu gia vào cửa lớn.

Tôi khinh thường liếc cô ta một cái, không thèm để ý đến cô ta nữa. Lúc những người này còn tính toán chi li vì một chút vinh hoa phú quý của bản thân, lại không biết là tất cả phồn hoa sắp bị đốt sạch thành bụi bậm.

Cô ta thấy biểu cảm lạnh lùng của tôi, tức giận: “Chỉ là một nữ quỷ bị nuôi làm tay sai cũng dám tỏ thái độ với tao hả? Giống hệt Tiếu Thần không coi ai ra gì kia! Phu nhân đã sớm bất mãn với anh ta rồi. Cũng do lão phu nhân che chở anh ta thôi. Chờ lão phu nhân về tây thiên, anh ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Tiếu gia.”

“Chỉ sợ chờ được đến lúc đó, thì Tiếu gia đã biến mất rồi.” Tôi vẫn như cũ không nhìn cô ta.

“Mày nói bậy gì đấy! Tao sẽ nói cho phu nhân biết, để bà ấy ném mày vào lò hóa quỷ luyện thành đan!” Cô ta nói rồi chạy đi, cô ta nhất định là cho rằng tôi điên rồi, ngay cả nhà của chủ nhân cũng dám nói bậy. Những gì tôi nói đều là thật, có điều vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Sao lão phu nhân lại muốn gặp chủ nhân? Hay là bà ấy thay đổi ý định?

Thật là kỳ lạ mà. Khi Tiếu gia tan cửa nát nhà thì tôi có thể lấy lại tự do. Tôi phải vui vẻ mới đúng chứ, sao tôi lại hy vọng Tiếu gia có thể yên ổn như vậy. Chẳng lẽ do tôi được nuôi hơn mười năm rồi nên bị thuần hóa?

Một lát sau Miêu ca đi ra, tôi vội vàng bay theo, đi theo sau anh ấy.

“Cô cầm lấy cái này đi, tìm một chỗ giấu đi. Tâm huyết của chú Cao tôi không muốn bị hủy đi như vậy.” Miêu ca lấy ra một cái ống trúc đưa cho tôi. Ống trúc có màu xanh đậm, bên trên khắc hình hai con chim phượng hoàng, và bốn chữ”Thiên cung mệnh luân”.

Tôi không có thân thể, nên không thể trực tiếp cầm lấy ống trúc, chỉ có thể dùng niệm lực giữ nó trên người. Nhìn Miêu ca như vậy, tôi cũng không muốn rời đi. Nói như vậy thì ý định của lão phu nhân vẫn không thay đổi, cuối cùng thì vẫn rơi vào kết quả không thể vãn hồi sao? Thật sự phải theo ý trời sao?

“Sắp đến giờ rồi, đi nhanh.” Miêu ca nói.

“Chủ nhân…” Tôi lưu luyến nhìn anh ấy, rồi bay đi như gió thổi. Tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân vì thiên mệnh của tôi, cho dù là không đồng ý, chỉ cần anh ấy mở miệng, tôi có phải vượt lửa băng sông cũng muốn hoàn thành yêu cầu của anh ấy. Anh ấy bảo tôi tôi đi giấu ống trúc nhỏ này, tôi nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của anh ấy. Việc tôi có thể làm bây giờ là tăng tốc độ của mình, như vậy sẽ có thể quay về bên cạnh anh ấy sớm nhất. Ít ra trong khoảnh khắc cuối cùng tôi muốn ở cùng anh ấy.

Tôi mang theo ống trúc của Miêu ca, lại bị hai người một nam một nữ chặn lại. Tôi nhận ra bọn họ là người Cao gia. Thấy tôi là một cô hồn dã quỷ bay bên ngoài nên muốn siêu độ cho tôi. Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, đương nhiên tôi không thể họ đạt được mục đích, nên tôi liều mạng chạy trốn. Người Cao gia không dễ đối phó như vậy. Họ cứ đuổi theo tôi không tha, giống hệt đám ruồi bọ đáng ghét, không thoát được.

Tôi đang định đổi đường khác chạy trốn thì chàng trai kia chạy tới trước mặt tôi chặn đường đi của tôi, đằng sau lại bị cô gái kia chặn. Đây gọi là tiền hậu giáp kích hả? Tôi giấu ống trúc trong người rồi cảnh giác nhìn bọn họ. Không ngờ hai người họ đều là cao thủ Cao gia, tôi không phải đối thủ của họ, nằm trên ddaats không thể phản kháng.

“Anh năm, trên người nữ quỷ này có cái gì này.” Cô gái nhìn thấy ống trúc, ngồi xuống nói.

Tôi nằm trên mặt đất, mặc kệ hồn phách tứ phân ngũ liệt, ánh mắt nhìn về phía Tiếu gia, nơi đó đã sáng rực ánh lửa, giống như nắng chiều đỏ rực, đó là màu sắc của kết thúc. Tiếc là tôi không hoàn thành nhiệm vụ anh ấy giao. Cũng không sao, dù sao tôi cũng là cô hồn dã quỷ, không còn cơ hội nhập luân hồi nữa. Hồn phách tôi lại đang tan ra, sẽ không có cơ hội gặp lại. Cho dù anh ấy muốn vấn binh hỏi tội cũng không tìm thấy tôi.

Vĩnh biệt chủ nhân của tôi, Tiếu Thần.

Tất cả mọi thứ giống như phim câm được chiếu trong mắt tôi. Vì sao nó lại xuất hiện trong ký ức của tôi? Tôi rốt cuộc là ai?

Hai tay tôi ôm đầu, đầu tôi nóng bỏng như có người thả than cháy vào. Tôi không phải là cô bé chết cháy trong đỉnh bạch ngọc sao? Tôi muốn nhớ lại những gì xảy ra sau khi trở thành quỷ hồn trong đỉnh cơ mà. Mấy cái linh tinh này là cái gì vậy? Sao tôi lại có thể chứng kiến cảnh Tiếu gia tiêu vong được.

Đám hỗn loạn này vẫn không chịu buông tha tôi. Đoạn phim câm đó vẫn chưa hết, mà còn trở nên càn rỡ hơn. Những đoạn ký ức ngắn kì lạ như thủy triều xông tới chỗ tôi.

Uống rượu với giám đốc công ty, bị cưỡng bức, còn bị anh ta giết chết ở nhà trọ, lấy sạch tiền chạy mất.

Chồng có người bên ngoài, tôi không cần tài sản chỉ muốn quyền nuôi con thôi. Anh ta và tình nhân lại vu hãm tôi tham ô, tống tôi vào tù, chết trong tù, tôi không thể nhắm mắt!

Mang thai mấy lần bạn trai đều khuyên tôi phá thai. Nhiều lần nạo thai nên tôi không thể có con nữa. Bạn trai bỏ tôi kết hôn với tiểu thư nhà giàu. Ngày bọn họ kết hôn, tôi nhảy từ tầng cao nhất của khách sạn tổ chức tiệc cưới của họ xuống. Nhưng thế thì thay đổi được gì chứ.

Ở trường bị bạn học bắt nạt, chỉ có mình anh ta đối xử tốt với tôi. Anh ta đẹp trai, gia cảnh tốt, tôi không thể tin được mình lại có thể giống cô bé lọ lem trong tiểu thuyết. Anh ta theo đuổi tôi, tôi không thể khống chế bản thân mà yêu anh ta. Khi anh ta thỉnh cầu thì phát sinh quan hệ với anh ta. Ngày hôm sau phát hiện ra toàn bộ quá trình theo đuổi của anh ta được phát tán khắp trường. Thì ra tất cả chỉ là trò đùa của anh ta. Không, đã không phải chỉ đơn thuần là trò đùa nữa. Bọn họ bắt nạt tôi còn chưa đủ, mà bọn họ còn muốn ép tôi chết. Được, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ. Chỉ mong sao sau khi tôi chết có thể trở thành lệ quỷ để giết hết những ai đã bắt nạt tôi.

Oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận oán hận ! Tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận tôi rất hận ! ! !

Oán khí vô tận và hận ý trào tới, đầu tôi đau như sắp nứt ra, nước mắt không ngừng rơi vì chính mình. Tại sao trên thế giới này có nhiều người hạnh phúc như vậy mà tôi lại cứ chết thê thảm như thế? Tôi không cam lòng! Tôi rất hận!

“Bà xã!” Miêu ca kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ, sự lạnh lẽo từ cơ thể anh ấy khiến tôi dần dần khôi phục lý trí.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn ở phòng khách, ánh sáng bị rèm cửa sổ che mất. Tôi giơ tay lau mắt, phát hiện ướt ướt, tôi có khóc thật.

“Bà xã, em làm sao vậy! Tự nhiên lại khóc?” Miêu ca ôm tôi lo lắng hỏi.

Tôi lau nước mắt trên mặt, kinh ngạc hỏi anh ấy: “Miêu ca, Tiếu gia đúng là do anh phóng hỏa thiêu hủy sao?”

Miêu ca nhìn ta, gật đầu: “Em biết rồi à?”

“Em đã biết anh tên là Tiếu Thần lâu rồi, nhưng không dám nói với anh, em sợ người hủy diệt Tiếu gia chính là tổ tiên em. Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.” Tôi nghi hoặc nhìn Miêu ca, tuy dùng câu trần thuật nói, nhưng lại chờ câu trả lời của anh ấy.

“Tiếu gia là do anh đốt, là làm theo mật lệnh của bà nội.” Miêu ca để tôi nằm trong long anh ấy, giống như mẹ dỗ con, chậm rãi kể cho tôi nghe: “Sau khi chú Cao chết, ba anh kế thừa nghiên cứu của chú ấy. Trước khi chết, chú Cao đã phác thảo xong sơ đồ Thiên Cung Mệnh Luân. Anh giúp ba anh hoàn thành tâm nguyện của chú ấy. Trường sinh bất tử rất mê người, nhờ những tư liệu chú Cao để lại, ba anh ở phương diện cấm thuật có được thành tựu lớn hơn nữa. Không chỉ ở phương diện trường sinh bất tử, mà còn có rất nhiều cái khác.

Ba anh càng ngày càng cảm thấy mình là nhân tài có một không hai, Tiếu gia phải thống lĩnh tứ đại gia tộc. Cuồng vọng của ông ấy khiến ba gia tộc còn lại bất mãn. Lúc đó Cao gia đúng là có ý định loại bỏ nhà anh. Nhưng bọn họ không thể đấu lại được Tiếu gia nên bọn họ cũng chỉ hữu tâm vô lực thôi. Sức mạnh lớn mạnh vĩnh viễn không có điểm dừng, vì có chế ước thân thể. Ba anh cũng nhanh chóng gặp vẫn đề này. Thân thể ông ấy bắt đầu già đi, tất cả đều suy yếu. Ông ấy lại cầm lấy di vật của chú Cao lần nữa, chuẩn bị nhập luân hồi.”

“Tiếu gia phồn vinh đối với người Tiếu gia phải là chuyện vui chứ, sao bà anh lại muốn…” Tôi không nghĩ ra.

“Cái Tiếu gia nghiên cứu, hay sử dụng đều là trái ý trời, chắc chắn sẽ bị trời phạt. Nhà mẹ đẻ bà là Giang gia, bà tính ra được Tiếu gia làm trái ý trời nên sẽ không chết già. Cả Tiếu gia từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong sự vui sướng phồn hoa. Bà nội lại không có thực quyền, không làm gì được bọn họ. Từ bé anh đã hay đi theo bà, bà gọi anh tới, muốn anh giúp bà một tay. Thay vì để trời hủy tất cả không bằng tự mình động thủ, ít nhất có thể giữ chút tôn nghiêm.”

Tôi không nghĩ tới là do lão phu nhân Tiếu gia tự quyết định, đây không phải hành vi tự ngược sao. Xem ra Miêu ca, à không, Tiếu Thần rất nghe lời bà nội anh ấy. Tự tay hủy diệt nới mình lớn lên, nhất định trong lòng anh ấy cũng rất đau.

Toàn bộ Tiếu gia bị hủy diệt trong trận đó, vậy làm sao Bại lộ cuồng vẫn sống? Tôi đột nhiên nhớ tới việc này: “Tiếu Lộ là người đúng không? Vì sao cô ấy vẫn sống?”

“Bà nội đã quyết định lúc thiên kiếp sắp đến thì để anh thiêu hủy Tiếu gia, không lưu lại chứng cớ để người đời sau cười nhạo. Sau đó bà lại tìm anh, bà bảo bà không muốn chặt đứt huyết mạch Tiếu gia. Với năng lực của anh thì có thể tránh được thiên kiếp, hy vọng anh dùng mạng đổi mạng bảo vệ cháu trai và cháu gái ruột của bà.” Miêu ca bình tĩnh nói, giống như anh ấy đang nói chuyện không liên quan đến mình vậy.

Tôi sửng sốt, trong lòng đau đớn, bà nội thân với Miêu ca nhất vẫn không ngăn được dụ hoặc của huyết thống. Trong lòng bà ấy, Miêu ca vẫn chỉ là con nuôi, luôn luôn không bằng cháu ruột. Đối với Miêu ca mà nói bà ấy là bà nội ruột thịt, còn đối với bà ấy mà nói Miêu ca lại không phải cháu ruột. Tôi nhào lên ôm Miêu ca, nước mắt không ngừng chảy. Ít nhất tôi vẫn còn anh ba nói năng chua ngoa tâm đậu phụ, còn anh ấy cái gì cũng không có. Làm sao tôi có thể bỏ mặc anh ấy được, bây giờ bên cạnh anh ấy chỉ có mỗi tôi thôi.

“Bà xã, em chính cô bé trong giấc mơ kia của anh đúng không?” Môi Miêu ca dán vào tai tôi hỏi.

“Đúng, đúng vậy, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.”

“Vậy thì được, như vậy rất tốt.” Miêu ca ôm lấy tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhợt nhạt.

Tôi khóc vì Tiếu Thần, không phải vì tôi lớn hơn mấy tuổi mà tuyết lệ phát triển thêm. Trong lòng tôi biết anh ấy làm cô hồn dã quỷ tịch mịch trăm năm trên đời. Tôi khóc cho tương lai của chúng tôi, sinh mệnh của tôi có hạn, sinh mệnh con người lại yếu ớt, sẽ có sinh lão, tùy thời bệnh tử. Còn anh ấy thì mệt mỏi cực độ cũng không thể đi ngủ, sau này lại ngày ngày đêm đêm, vĩnh viễn tồn tại cùng nhân gian. Tôi không khóc vì sinh mệnh ngắn ngủi của bản thân, mà vì Tiếu Thần không thể chết nữa. Một ngày nào đó tôi chết đi, anh ấy cô độc trên thế giới này, lại trở thành cô hồn dã quỷ.

Đêm nay, tôi không đá Tiếu Thần xuống khỏi giường, tôi và anh ấy ôm nhau trên giường mà ngủ. Chúng tôi không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ, giống như hai con sóc ôm nhau qua mùa đông. Cố gắng nhắm mắt hơn một tiếng, xác định Tiếu Thần đã ngủ, tôi mới dám mở mắt ra. Lúc anh ấy ngủ giống như trẻ con bảy, tám tuổi, nắm chặt áo ngủ của tôi, giống như là sợ tôi chạy mất.

Nhìn anh ấy ngủ, tôi cười khẽ một tiếng, rồi lập tức che miệng lại, may mà không đánh thức anh ấy. Tôi nhất định là không ngủ được rồi, chắc mấy đoạn ký ức ngắn như đèn kéo quân trong đầu tôi là ký ức của tôi. Nhưng chúng nó lộn xộn như vậy, không hề giống với ký ức của một người, chắc không phải là ký ức của các lần luân hồi của tôi chứ. Nếu vậy thì tôi thật là thảm, mỗi kiếp đều chết rất thê thảm, hơn nữa đoạn cuối của những ký ức này luôn là tôi bị hồn phi phách tán. Hồn phi phách tán thì làm sao có thể luân hồi chứ. Tôi không thể hiểu được.

Tôi nghĩ mình nên đi hỏi bà ngoại là tốt nhất. Tuy trên gia phả Cao gia không có tên của tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bà ngoại không hề đối xử với tôi như người ngoài. Bà luôn là người trấn giữ Cao gia, bí mật của Cao gia bà đều biết hết.

Trời hơi sáng, thừa dịp Miêu ca chưa tỉnh, tôi bắt xe về Cao gia. Về đến Cao gia thì thấy mọi người Cao gia đều rất bận rộn, không có ai nhàn rỗi cả.

“Cô bảy, mọi người bận rộn gì thế? Bây giờ vẫn cách tiết đoan ngọ xa mà?” Tôi vội vàng hỏi cô bảy đi ngang qua.

“Cao Hạnh à, cháu về thật đúng lúc, vào nhìn mặt bà ngoại lần cuối đi, bà mới đi rồi.” Cô bảy nói xong lại vội vàng đi tiếp.

Trong đầu tôi ong lên, tay lạnh dần đi. Bà ngoại đi rồi? Tuy bà ngoại đầu đầy tóc bạc, da nhăn nheo nhưng bước đi như bay lại đi rồi? Tôi chạy vội tới phòng bà. Trong phòng ngoài mấy cô, mấy bác thường chăm sóc bà thì còn có Chu lão gia. Bà ngoại vừa đi mà, còn chưa kịp báo cho những người khác.

Tôi đi đến trước giường bà, nhìn hai mắt nhắm lại trên gương mặt, vẻ mặt an tường như đang ngủ, nhưng tôi biết, mắt bà không bao giờ mở ra nữa.

Chu lão gia quỳ bên giường bà, hơn bốn mươi tuổi mà khóc như trẻ con: “Dì Cao, cháu xin lỗi dì, là do cháu sinh ra súc sinh, nó lại nhằm vào Cao gia, ngay cả lục thân cũng không nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.