Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 6: Câu chuyện tuyết nữ



Trông Đường Hân Nhàn không giống như là xuất thân từ ban học tập, chị ấy chẳng mang nét ngô nghê nào, lại còn có vẻ thật khí phách, nhất quyết chờ học sinh năm hai chúng tôi tắm xong rồi mới vào tắm cùng Bạch Khiết. Đợi tất cả đều rửa mặt xong xuôi, Đường Hân Nhàn mang chúng tôi đến phòng nam sinh chơi.

Các nam sinh đang đánh bài tú-lơ-khơ, Tôn Tiểu Lỵ hết ôm cổ Ngô Nam rồi ghé vào lưng Ngô Nam, thấy chúng tôi đi vào thì càng siết Ngô Nam chặt hơn, tôi thấy mặt Ngô Nam hơi chuyển đỏ, không phải vì Tôn Tiểu Lỵ siết chặt lâu như thế mà ngạt thở rồi chứ?

Lúc đánh bài xong thì Thái Thư Băng liền thu bộ bài tú-lơ-khơ lại, tính ra cũng phải hơn mười người cùng nhau ngồi đánh bài, con số cũng thật là khổng lồ.

Vì đến đây là để trượt tuyết nên ai cũng không mang theo đồ để giải trí, không có bài tú-lơ-khơ nữa nên không khí trở nên hơi đè nén.

Vương Uy chịu không nổi không khí ngột ngạt, bèn lên tiếng giải nhiệt cho tình hình: “Các em có nghe qua câu chuyện Tuyết Nữ chưa?”

Hai chữ ‘Tuyết Nữ’ này tôi đã nghe qua, nhưng cụ thể đó là cái gì thì tôi thật sự không rõ, nên liền lắc đầu, những người khác cũng đều lắc đầu.

“Thời đó anh vẫn còn thuộc đại học năm hai, đã cùng một đàn anh tốt nghiệp đến đây.” Vương Uy nói tới đây thì dừng lại một chút, thấy lực tập trung của mọi người đều đang đổ về phía mình thì lại tiếp tục nói: “Nơi này có Tuyết Nữ.”

Lý Nghi lặng lẽ nhìn tôi rồi liếc mắt một cái, tỏ vẻ khinh thường, tôi hiểu ý của nó, mỗi lần đi chơi ở ngoại ô, đến thời điểm nghỉ ngơi thì luôn có nam sinh thích kể rằng nơi này có cái gì đó kỳ quái, ý muốn hù dọa nữ sinh, những trò đùa ác ý này, Lý Nghi nhìn rất chướng mắt.

Dù sao thì Lý Nghi cũng không tỏ ý khinh thường trong lòng ra ngoài, mặc cho Vương Uy nói tiếp, ở đây chán như vậy, có người bịa chuyện cũng không tồi.

“Hai năm trước khi anh đến đây, người chủ của khách sạn này không phải là cô gái trẻ tuổi kia mà là một bà lão, mẹ của cô ấy. Bọn anh đem hành lý vào phòng thì bà lão kia cũng theo vào, nhỏ giọng nói với bọn anh rằng buổi tối ngủ nhất định phải đóng cửa chính và cửa sổ cho kỹ.”

“Vì sao vậy?” Lâm Tư Giai phối hợp hỏi tiếp, nó khẩn trương nắm lấy tay Mạnh Kiều, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn và tò mò, thân hình nó trắng trẻo xinh đẹp, lại chỉ thích đi nghe mấy câu chuyện quái đản thôi.

“Tuyết Nữ chính là người chết vì tuyết lở, bọn họ chết vì lạnh, buổi tối chỉ có khách sạn là ấm áp, thế là bọn họ liền tìm đến khách sạn.” Vương Uy ra vẻ thần bí nói.

Vậy tại sao lại có tên Tuyết Nữ, người chết vì tuyết lở cũng không phải riêng gì phụ nữ đâu. Nhìn Vương Uy bốc phét đến hứng khởi, tôi cũng không nói ra ngoài miệng, anh ấy là đàn anh năm tư, cũng phải chừa lại cho người ta chút mặt mũi.

“Nhà anh ở trong núi, anh còn nhớ rõ khi còn bé, vào mùa đông hễ có tuyết rơi là người ta đều không cho phụ nữ lên núi, họ nói trận tuyết đầu là do Tuyết Nữ đang tụ tập oán khí một năm để tìm kẻ chết thay, phụ nữ có âm khí nặng, dễ đi mà không về.” Người đang nói là Từ Khải Minh, chính là vị Từ mập mà Thái Thư Bằng đã nhắc đến, bộ dạng trông rất mập, nhưng cũng là một người dễ gần.

Lâm Tư Giai tưởng tượng đến hình ảnh vừa rồi, tôi liền thấy nó sợ đến run người.

“Anh yêu, nếu gặp được Tuyết Nữ thật thì anh phải bảo vệ em đó.” Tôn Tiểu Lỵ kề sát vào mặt Ngô Nam.

Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Ngô Nam như được thoa phấn, trở nên trắng bệch, Tuyết Nữ chắc sẽ không nhận ra hắn ta là nam hay nữ, cuối cùng không biết là ai bảo vệ ai.

Đường Hân Nhàn cho rằng Lâm Tư Giai đã bị câu chuyện của Vương Uy dọa, bất mãn nói: “Vương Uy, anh đừng dọa nạt đàn em nữa, thời đại này không có yêu ma quỷ quái gì đâu.”

“Dù em chưa thấy qua cũng không có nghĩa là không có.” Vương Uy vừa kể chuyện xong, Đường Hân Nhàn liền nhảy vào nghi ngờ tính chân thực của anh, đương nhiên là mất hứng.

“Nếu thực sự có ma quỷ, một năm chúng ta ăn nhiều thịt heo như vậy, phải sớm bị ma heo hiện hồn về tính sổ rồi chứ, nếu người ta trở thành ma sau khi chết đi thì còn nhờ cảnh sát làm gì nữa, trực tiếp báo thù là xong.”

“Nếu chuyện không phải là thật, Trung Quốc lớn như vậy, làm sao mà bịa đặt được?” Vương Uy không phục nói.

Tôi nghĩ đến nhà mình, các chú các bác hở ra là lập lễ tế bái, người có quyền nói về chuyện mê tín ở đây nhất là tôi mới phải!

Mới vừa rồi còn kể về chuyện xưa, nháy mắt đã biến thành một cuộc tranh cãi về ma quỷ, hai người bọn họ đều lớn tuổi hơn, người năm hai chúng tôi cũng không dám chen vào, may mà có Thái Thư Bằng ra tay ngăn cản: “Hai người vừa mới tốt nghiệp nhà trẻ hay sao vậy, đến chuyện cỏn con này cũng có thể lấy ra tranh cãi được.”

“Không thì mình chơi bút tiên* đi.” Lâm Tư Giai có ý muốn tìm chuyện khác để phân tán sự chú ý của hai người, đáng tiếc trò chơi mà nó biết thực không nhiều lắm.

*Bút tiên: một trò chơi dùng bút để gọi hồn người chết.

“Đúng đúng, không cần biết là thật hay giả, cứ xem nó vẽ một cái thật vui vẻ nào.” Lý Nghi biết Vương Uy không muốn bị mất mặt trước mình, tiện tay mở con đường sống cho anh.

Cũng không chờ hai người kia tỏ thái độ, chúng tôi nhanh chóng tỏa ra bốn phía tìm công cụ, Thái Thư Bằng ép Vương Uy lên mạng tìm cách chơi bút tiên. Tiện cái là có Mạnh Kiều quen mang theo giấy bút bên mình, lần này liền trở nên có ích.

Theo cách thức kiếm được thì phải viết chữ lên một tờ giấy trắng, sau đó thì chọn ra hai người đến cầm bút.

“Nam sinh dương khí quá nặng, không làm được.”

“Đường Hân Nhàn cũng không được, em ấy hung dữ như vậy, dương khí chắc cũng nặng không kém đâu.” Vương Uy nói lời trêu chọc, Đường Hân Nhàn đang giận dữ, nghe xong câu nói của anh ta thì cứ như đổ thêm dầu vào lửa.

“Gọi không được thì gọi không được thôi, đừng có mà đổ lỗi cho em.”

“Chao ôi, em lần đầu thấy được trò bút tiên đó.” Ánh mắt Lâm Tư Giai biến thành hình ngôi sao, thật ra chuyện này không đáng để Đường Hân Nhàn phải sinh bực, chị ấy không biết chứ bản chất thực tế của Lâm Tư Giai là M*, càng sợ càng thích. Tôn Tiểu Lỵ ôm Ngô Nam, ngoài miệng nói sợ nhưng kỳ thực cô nàng không phải là một nữ sinh nhát gan, hiện đang nóng lòng mong đợi như Lâm Tư Giai, Mạnh Kiều và Triệu Tuệ cũng tìm một vị trí tốt để vây quanh mà xem.

*Masochist hay người thích bị ngược, hành hạ.

Đường Hân Nhàn vốn đang muốn tuôn một tràng chống đối chuyện bút tiên, lúc nhìn thấy đám đàn em của mình có bộ dáng đầy mong đợi thì lại nuốt trở vào, chị ấy không màng chống đối với đàn anh nhưng đối với đàn em thì lại cực kỳ nuông chiều, bèn thở dài nói: “Để chị và Bạch Khiết cầm bút cho, cậu ấy rất dễ gọi người đến.”

Bạch Khiết và Đường Hân Nhàn bình thường có quan hệ rất tốt, nghe thấy Đường Hân Nhàn đề cử mình chơi cũng không ngại, vì biết Đường Hân Nhàn đang có ý thay đổi bầu không khí, ở đây có đàn anh năm tư sắp tốt nghiệp nữa, chị ấy cũng không muốn chọc giận nhiều người hơn.

Thời điểm Bạch Khiết và Đường Hân Nhàn đi cầm bút, tôi cách họ không xa, nghe thấy Bạch Khiết nhỏ giọng nói với Đường Hân Nhàn: “Giả bộ là có bút tiên đi, đừng làm cho mọi người mất hứng.”

Hai đàn chị phải thống khổ dụng tâm như vậy, dĩ nhiên là tôi không thế bắt bẻ họ được. Tôi giả bộ như không nghe thấy gì, thật cảm động, đổi lại là tôi, có thì có, không thì thôi, căn bản là không hề nghĩ đến cảm nhận của mọi người, tôi đột nhiên cảm thấy nể phục hai người họ mà đứng lên, chốc nữa cũng phải giúp họ làm không khí nổi bật thêm, khiến cho buổi du lịch này trở nên vui vẻ.

Đường Hân Nhàn và Bạch Khiết cùng tra cứu cách làm, tờ giấy cần được trải phẳng rồi hai tay phải đan vào nhau, cầm bút lơ lửng ở phía trên.

“Kiếp trước, kiếp trước, ta chính là kiếp này của ngươi, nếu có duyên xin hãy vẽ một vòng tròn lên giấy.” Hai người đồng thanh mở miệng đọc.

Gian phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ, ngay cả tiếng hít thở cũng phai dần, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào cái bút của Ngân hàng Công thương đang ở trong tay hai người.

Bút bi vẽ một vòng tròn nho nhỏ trên giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.