Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 61: Khởi động thiên cung mệnh luân. .



Tôi giống như người đến bắt gian tức giận đi ra ngoài, đóng cửa lại. Chạy nhanh về phòng thì bị Thân Tuệ đuổi theo.

“Cao Hạnh! Cậu chờ đã! Cậu nghe tớ nói!” Thân Tuệ đuổi theo tôi nói.

Khi có người phía sau gọi như vậy, người đằng trước đều không dừng lại. Tôi cũng không ngoại lệ, còn chạy nhanh hơn nữa. Cuối cùng Thân Tuệ đuổi kịp tôi, chạy đến trước mặt chặn tôi lại.

“Cao Hạnh, tớ biết tớ nói gì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tớ. Nhưng tớ xin cậu, cậu nghe tớ nói đi, tớ sợ không nói cho cậu thì sẽ không còn cơ hội nữa!”

“Có gì thì cô nói luôn đi.” Tôi không kiên nhẫn trả lời, nhớ tới cảnh vừa rồi trong lòng lại càng chán ghét.

Thân Tuệ đứng trước mặt tôi, đôi vai mảnh khảnh run run: “Tớ tên thật là Tiếu Tuệ, từ bé đã bị Tiếu Dụ Đông nhận nuôi từ cô nhi viện, xin lỗi vì đã không nói cho cậu và anh Cao.”

“Đây không phải vấn đề quan trọng, cô bị ai nhận nuôi căn bản không phải vấn đề quan trọng. Tôi cũng yêu con nuôi Tiếu gia, nhưng cô và Tiếu Dụ Đông… Cô căn bản là cố ý lừa tôi và anh ba. Các người làm chuyện xấu còn muốn tiếp cận anh ba!”

“Đúng! Tớ luôn lừa anh Cao! Cơ thể tớ đã bị ba nuôi chiếm lấy từ rất lâu rồi! Làm sao tớ có thể xứng với anh ấy!” Thân Tuệ cúi đầu, lông mi cong dài như búp bê rủ xuống.

“Cô yên tâm, chờ tôi gặp được anh ba, tôi sẽ nói cho anh ấy mọi chuyện.” Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt ác độc.

Thân Tuệ cúi đầu, giống như chó nhà có tang phe phẩy: “Anh ấy thông minh như vậy, chắc là đã nghĩ tới rồi…”

“Nếu là vậy thì rất tốt.” Tôi đẩy cô ta ra rồi đi về phía trước, mới đi được hai bước thì bị cô ta giữ lại.

“Cậu không muốn biết bí mật bảo dưỡng thanh xuân của Tiếu Dụ Đông và Tiếu Lộ sao?” Trong mắt Thân Tuệ lộ ra dụ hoặc, loại này dụ hoặc này rất giống Bại lộ cuồng, không chỉ gợi cảm, mà còn tà mị.

Tôi còn không kịp mở miệng thì phát hiện trước mắt sáng chói, trong đầu xuất hiện vài hình ảnh không rõ lắm, Thân Tuệ đang chủ động để tôi xem trí nhớ cô ta.

Một cái phòng cũ ẩm ướt, sau khi Thân Tuệ bị nhận nuôi thì ở cùng ba nuôi tại đây. Ba nuôi nói cô ấy rất có thiên phú, dạy cô ấy mấy thứ pháp thuật kỳ quái. Chờ cô ấy lớn lên một chút, có thêm học thức, cô ấy phát hiện thân thể mình lạnh như băng. Hóa ra pháp thuật ba nuôi cho cô ấy học đều là cực âm. Cô ấy giống như con búp bê vải để cho ba nuôi điều trị thân thể cô ấy. Nữ là âm, nam là dương. Âm dương liên tục thay đổi sẽ thúc đẩy luân hồi. Nếu thực hiện việc này trong thân thể thì có thể khiến tế bào hoàn thành quá trình sinh lão bệnh tử mà giữ được thanh xuân. Muốn thúc đẩy âm dương biến hóa trong cơ thể chỉ có thể dựa vào ngoại lực. Còn phương pháp thì không cần nói cũng biết.

Bị Tiếu Dụ Đông mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể còn chưa phát dục, cô ấy vứt bỏ tự tôn vốn có, gọi đến là đến. Tiếu Dụ Đông nhận nuôi cô ấy là muốn thế này đúng không. Ép cô ấy thành đạo cụ bảo trì thanh xuân cho mình, biến cô ấy thành món đồ chơi, giẻ lau.

“Cô đang… Muốn để tôi thấy cô đáng thương sao?” Xem xong ký ức của cô ấy, tôi không thở nổi.

“Đương nhiên không phải, tớ chỉ muốn cho cậu biết, tuy ở đây nơi nơi đều có tai mắt, nhưng vẫn còn người muốn nói chuyện với cậu.” Thân Tuệ nháy mắt, lộ ra một nụ cười ảm đạm.

Tôi nhìn không thấu được suy nghĩ của cô gái này, mặc dù cô ta có bộ dáng đáng yêu giống Lâm Tư Giai, nhưng nội tâm lại cứng rắn khiến tôi cũng không tưởng tượng nổi. Ít nhất tôi đã biết cô ta lừa gạt tôi. Đã biết cô ta không thể tin được. Chính xác là toàn bộ chỗ kết giới bao phủ này đều không có người có thể tin.

Trở về phòng, tôi ngẩn người nhìn chỗ ngày đó bị Miêu ca ôm ấp. Ngày mai chính là ngày khởi động Thiên cung mệnh luân, mà đến giờ tôi và anh ấy vẫn còn bị ngăn cách bởi kết giới nghiêm ngặt. Là chúng ta đã xem nhẹ thế lực của Tiếu Dụ Đông rồi. Ông ta có chí khí hùng tâm như vậy, khẳng định sẽ không phải người kém cỏi. Ít nhất ở phương diện kết giới, năm đó Tiếu gia đứng đầu đấy.

Tôi đang ngồi trên ghế nâng cằm ngĩ ngợi, bên tai xuất hiện âm thanh mỏng manh “Bà xã, bà xã, bà xã…”

Âm thanh rất nhỏ như ruồi bọ ong ong vậy, nhưng tôi chắc chắn ruồi bọ sẽ không kêu”Bà xã, bà xã, bà xã…” Loại âm thanh này, trên đời người ở trước mặt tôi gọi “Bà xã” chỉ có một thôi! Miêu ca!

” Miêu ca, là anh sao?” Tôi che miệng nhỏ giọng nói, sợ tai mắt trong kết giới của Tiếu Dụ Đông phát hiện.

“Cao Hạnh! Nghe thấy anh nói không? Anh là Cao Bình Minh!” Lại biến thành giọng của anh ba.

“Mấy người đừng tranh nữa. Tôi cũng muốn nói chuyện với Cao Hạnh mà.” Bây giờ là giọng của Chu Tinh.

“Sư muội! Không phải đang đùa đâu! Để Tiếu tiên sinh nói đi.” Lần này là giọng nói không quen, chắc là sư tỷ Chu Tinh Kim Sam rồi.

Bọn họ giống như đang tranh nhau một cái microphone vậy, giọng nói đứt quãng truyền đến tai tôi, cuối cùng microphone lại bị giao trả cho Tiếu Thần, tôi nghe thấy giọng nói ôn nhu của anh ấy, cả trái tim đều thấy ấm áp.

“Bà xã, em vẫn khỏe chứ?” Tiếu Thần nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ.” Tôi bình tĩnh trả lời, trong khi đó nội tâm lại vô cùng nhấp nhô. Nếu bây giờ Miêu ca đang ở trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ không do dự xé quần áo anh ấy!

“Bà xã, anh dùng linh lực truyền tống thanh âm có thể sẽ bị Tiếu Dụ Đông phát hiện. Bây giờ em phải cẩn thận nghe anh nói, bọn anh đã tính được trận hình của Tiếu Dụ Đông. Mạnh Kiều đã tính ra mắt trận dương. Em đi phá hủy mắt trận, thì bọn anh có thể vào được trong trận.”

Tôi gật đầu, cẩn thận nghe vị trí Miêu ca nói, sau đó đi tìm vị trí này, thì phát hiện cốc chén (bi kịch). Vị trí mắt trận vừa hay ở trong phòng Tiếu Dụ Đông. Không phải là trùng hợp, nhất định là Tiếu Dụ Đông cố ý. Tên không xấu hổ đó, muốn vào phòng ông ta thật không dễ dàng. Tôi đứng xa xa nhìn cửa phòng ông ta mà thấy sợ.

Không biết có phải do trước kia tôi đã đỡ bà lão qua đường khiến ông trời cảm động không, mà khi tôi tuyệt vọng thì ông luôn chiếu ánh sáng rực rỡ xuống. Vì nghi thức ngày mai nên Tiếu Dụ Đông chuyển Thiên cung mệnh luân đến lễ đường nghe giảng trong giáo đường. Không có Thiên cung mệnh luân trong phòng thì phòng thủ của Tiếu Dụ Đông lập tức thả lỏng. Tất cả mọi người đều đến lễ đường mân mê bảo vật trấn giáo. Đây không phải là cơ hội ông trời ban cho tôi sao?

Đã từng trông thấy hình ảnh kia, nên tôi rất mâu thuẫn với phòng Tiếu Dụ Đông, nhưng trên vai gánh vác sự mong đợi của mọi người, mẫu thuẫn thì vẫn phải chui vào. Trên giường hỗn độn, trong lòng tôi mặc niệm phi lễ chớ nhìn vô số lần mới ép buộc được mình dời mắt đi. Nhớ tới ký ức của Thân Tuệ, tôi lại thấy buồn nôn. Cho dù là có ơn dưỡng dục cũng không đáng để mặc ông ta làm vậy với mình. Một bên mặc kệ Tiếu Dụ Đông chiếm giữ, một bên lại cho tôi xem ký ức. Tôi không biết cô ta đang tính toán làm gì.

Không muốn nghĩ nhiều về Thân Tuệ, tôi cố gắng tập trung suy nghĩ. Tôi nửa quỳ ở chỗ mắt trận, một tay vẽ bùa, với oán khí tụ tập trong cơ thể tôi, muốn làm bẩn một cái mắt trận dương cũng không khó. Chỉ cần chuyển một chút oán khí trong cơ thể vào mắt trận, thì nó sẽ hỏng nhanh thôi.

Tôi đang chuyên chú phá hỏng mắt trận, lúc sắp thành công, thì có tiếng mở cửa. Tôi hoảng sợ, xoay người lùi về phía sau, thấy Hạc đứng ở cửa. Anh ta thấy tôi thì cũng kinh ngạc, rồi kinh ngạc chuyển thành trợn mắt: “Cô ở trong này làm cái gì!”

“Tôi… tôi…” Tôi nhìn trái nhìn phải mà không tìm được cớ gì để che giấu, nếu anh ta làm to chuyện ra thì rất phiền toái.

“Là tôi gọi cô ấy đến.” Đúng lúc tôi định ra tay, thì Thân Tuệ đột nhiên xuất hiện.

Hạc dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn tôi một cái, rồi cúi người nói với Thân Tuệ: “Phó giáo chủ, người phụ nữ này không thành thật, ngài không nên ở một mình với cô ta.”

“Được rồi, tự tôi có tính toán, anh tới phòng giáo chủ có việc sao?” Thân Tuệ mặc đồ chỉnh tề vẫn có vài phần khí phái.

“Dạ, giáo chủ bảo tôi tới lấy đồ.” Hạc nói xong thì đi tới bàn của Tiếu Dụ Đông, cầm lấy ống trúc trên bàn đi mất.

Thân Tuệ mắt lạnh nhìn hành động của anh ta, chờ anh ta đi rồi thì đóng cửa lại.

“Cậu vào đây làm gì?” Đóng cửa xong, Thân Tuệ hỏi tôi.

Vừa rồi rõ ràng là cô ta giúp tôi giải vây, nhưng tôi vẫn không biết cô ta là địch hay là bạn, không biết dụng ý của cô ta là gì. Vì vậy tôi đứng im tại chỗ, yên lặng đối mặt với cô ta.

Thân Tuệ bừng tỉnh vỗ vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên, cậu sẽ không tha thứ cho tớ, đi nhanh đi, để ba nuôi nhìn thấy là nguy mất.”

Thân Tuệ mở cửa, để tôi rời đi, không biết trong đầu cô ta nghĩ gì, nhưng tôi có nhu cầu cấp bách rời khỏi đây, cô ta chủ động thả tôi đi, thì không thể tốt hơn. Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ Miêu ca giao. Nghĩ tới ngày mai là ngày cử hành nghi thức, tôi trằn trọc khó ngủ, lúc chuẩn bị thi đại học cũng không khẩn trương như vậy. Mong bọn Miêu ca có thể thuận lợi đột phá kết giới. Dạo này tôi không ăn thịt, ông trời à, ông nể tình bán tôi chút mặt mũi đi.

Khẩn trương kích thích thời gian chạy nhanh hơn. Sáng sớm tôi bị Chu Thụy An dựng giường dậy, bảo tôi đi xem thời khắc Tiếu Dụ Đông giáo chủ thành tiên. Thiên cung mệnh luân đã được để trong lễ đường, nó tản ra một vầng sang nhạt, trông có vẻ không hợp với hoàn cảnh cũ nát xung quanh. Đào, Hạc, Quy, Tùng bốn thủ sử quỳ gối bốn hướng, Thiên cung mệnh luân ở trong, Tiếu Dụ Đông đứng bên cạnh Thiên cung mệnh luân kích động dùng tay vuốt ve hai con phượng hoàng. Thân Tuệ đứng bên cạnh Tiếu Dụ Đông, sắc mặt cúng nhắc như đầu gỗ.

“Việc ngay cả ba tôi cũng chưa làm được… Tôi rốt cuộc đã làm được.” Tiếu Dụ Đông nói xong giọng nói lại trở nên nghẹn ngào.

“Anh… Không, Giáo chủ thiên bảo đến tay, không sợ thần phật.” Bại lộ cuồng thành kính nói, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

“Thần phật là cái gì, đời này kiếp này Tùng chỉ đi theo một mình Giáo chủ.” Chu Thụy An cũng thành kính nói.

“Trường sinh… trường sinh…” Ông già Quy nhỏ giọng rên rỉ, bàn tay đầy nếp nhăn run run.

Toàn bộ hiện trường tràn ngập mùi vị tà giáo. Tôi đứng ở một bên có cảm giác nói không nên lời. Bọn họ giống như bị thôi miên vậy, chỉ biết phải tiến về phía trước, cho dù giẫm lên sinh linh khác cũng không tiếc. Điều này khiến người khác không thể tha thứ, trường sinh chẳng phải là dùng mạng người khác tạo ra sao.

“Ta dẫn dắt siêu việt luân hồi, phạm vi do siêu việt thần phật quy định, trở thành thần độc nhất vô nhị trong thiên địa. Từ hôm nay trở đi, ta mới là thần!” Tiếu Dụ Đông niệm xong chú ngữ, thì Thiên cung mệnh luân bắt đầu chậm rãi chuyển động. Tôi vốn luôn luôn ôm hi vọng nó là giả, bây giờ thấy nó thật sự làm linh lực xung quanh hỗn loạn thì sợ ngây người.

Trừ bỏ thiên cung mệnh luân làm hỗn loạn linh lực, thì một chỗ kết giới của lễ đường cũng bị vặn vẹo, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Những người khác cũng bị hấp dẫn nhìn qua, chỗ kết giới đó giống như một cái lỗ bị ăn mòn thành một cái động lớn, từ trong động có mấy người đi ra.

“Bà xã!” Người duy nhất bình an đầu tiên vào trong lễ đường tìm kiếm tôi.

“Miêu ca!” Tôi vui sướng gọi anh ấy, thuận tiện giơ tay biểu lộ vị trí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.