Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 8: Xác chết chó hoang



Tôi trở về phòng, thấy mèo mun vẫn còn đang nằm sấp trên giường mình, thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, mèo có đến chín cái mạng, làm sao có thể dễ chết như vậy.

Từ Bắc Sơn về, người có thay đổi lớn nhất chính là Triệu Tuệ. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy cậu ấy trở nên gầy hơn một chút, nhất định là do bị Tôn Tiểu Lỵ kích thích trong khách sạn mà ra, dù sao thì khi bị nam sinh mà mình thích chê cười, ai mà chịu cho được, nhưng tốc độ của cậu ta cũng thật quá nhanh, khiến cho không ít người thèm thuồng, trộm hỏi bạn chung phòng của cậu ấy rằng có phải có phương pháp giảm béo bí mập nào không, đáp án nhận được lại là Triệu Tuệ chưa bao giờ tham gia các hoạt động thể dục thể thao, cũng không ăn kiêng, nhưng vẫn luôn gầy đi. Tất cả mọi người đều suy đoán là cậu ấy dùng thuốc giảm béo, mà nói đến thuốc men thì còn ai hứng thú nữa, thuốc thường có ba cái thành phần độc hại, ai biết được về sau sẽ để lại di chứng gì, nếu không bị ép vào tình cảnh như vậy thì mọi người không ai đều muốn mạo hiểm.

Mèo mun thực sự coi phòng của chúng tôi là cái ổ của nó, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Thường nó đi vào ban ngày, bên ngoài lúc ấy sẽ có nhiều học sinh, chắc là nó được bọn họ cho ăn, buổi tối thì về ngủ. Lần nào nó đến cũng nằm trên giường của tôi, Lý Nghi châm chọc nói mèo mun và tôi nhìn rất ra dáng hai vợ chồng, người chồng luôn đi sớm về trễ còn người vợ nhỏ thì luôn ở nhà trông mong mỗi ngày.

Tôi khinh bỉ nhìn nó: “Sao mày biết con mèo này là đực, không chừng nó là cái thì sao?”

Lý Nghi cười đến ra nước mắt: “Cái cũng được, bút tiên đã nói tương lai mày sẽ kết hôn với phụ nữ mà.”

Cùng mèo mun ở chung lâu ngày, lá gan của tôi cũng trở nên lớn hơn, hết dám chạm rồi đến sờ, dựa theo tâm tình của con mèo này mà có thể ôm nó, chắc đây là mèo đã được thuần dưỡng rồi, với tư cách là người chủ của nó, tôi phải đặt cho nó một cái tên thật oách mới được.

“Mày nghĩ ra tên gì hay chưa?” Lý Nghi nằm sấp trên giường hỏi.

“Rồi, tên nó là Tiểu Hắc.” Tôi vuốt ve lưng mèo mun đang nằm trong lòng.

“Quê mùa quá.”

“Vậy gọi là Hắc Không Thất Lạc đi, tên ngoại quốc lại đậm phong cách Tây.” Tôi đi loanh quanh suy nghĩ, lại tìm được một cái tên hay khác.

Tiểu Hắc vùng vẫy thoát khỏi lòng tôi, cái đuôi nó chạm đến cổ, mang lại một cảm giác tê tê, có vẻ như nó thật sự không thích tên này.

“Tên càng tệ thì càng dễ nuôi hơn, con mèo này của mày chắc chắn sẽ sống thọ đến trăm tuổi.” Mạnh Kiều không chân thành mà an ủi tôi.

“Bọn mày phản đối cũng vô dụng, tên của nó sẽ là Tiểu Hắc, theo họ của tao, gọi là Cao Hắc.”

Tôi thoáng nhìn qua phản ứng của mèo mun, nó đang nhìn tôi bằng đôi mắt hổ phách to tròn, mắt của nó… Được rồi, nó dám xem thường tôi, một con vật nhỏ như vậy dám xem thường tôi!

Sau khi trượt tuyết về, Lý Nghi và Vương Uy cũng không giữ liên lạc, Vương Uy tuy rằng dáng người hơi đen, nhưng tính cách lại rực rỡ như ánh mặt trời, là một người rất có phong độ. Tôi lén hỏi nó sao lại không phát triển thêm một chút, thì bị nó khinh bỉ trả lời rằng: “Các trưởng ban đều là dân ăn chơi, con ông cháu cha, đến dịp thì chơi, xong rồi thì bỏ, tao cũng không có ý kén chọn, nhưng đến số điện thoại của tao Vương Uy còn chưa xin nữa.”

“Anh ta thế mà lại không thèm số điện thoại của mày sao? Hay là quên rồi? Hiện tại hội học sinh đều là do anh ta dẫn dắt, khả năng có thể tra ra một số điện thoại là dễ như thường.”

“Anh ấy sẽ không theo đuổi tao đâu, tâm tình của đàn ông sao tao lại không biết, đại khái là anh ấy thích một người khác rồi.”

“Anh ta thích ai?”

“Không đoán được vì bọn tao mới gặp mặt lần đầu… Có thể là Thái Thư Bằng.”

Tôi nhịn để không phải bạo hành Lý Nghi, vất vả lắm mới có một lần nói chuyện nghiêm túc, nó lại còn muốn nói đùa nữa… Bỗng tôi nghĩ đến một chuyện, nếu người Lý Nghi nói đến không phải là Thái Thư Bằng thì tôi cũng sẽ không kích động như vậy… Thái Thư Bằng… Trong đầu tôi vang lên câu nói trước kia của Lý Nghi: “Các trưởng ban đều là dân ăn chơi”… Tôi…

“Học sinh thì không phải ai cũng đều thuộc dạng mục nát, Thái Thư Bằng cũng ngoại lệ, nhìn chung thì anh ấy… Rất tốt.” 囧, tôi muốn khen ngợi Thái Thư Bằng nhưng lại không tìm được từ thích hợp, đàn anh xin hãy tha thứ cho em, trong lòng em sẽ thầm dập đầu ngàn lần để chuộc tội với anh.

Lý Nghi cũng không ngạc nhiên, tâm tư của tôi đến bây giờ đều không gạt được nó, nó suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Mọi thứ đều có ngoại lệ, tao thấy anh ấy cũng có chút ý tứ đối với mày, cố lên.”

“Dù cho có cố thì cũng thế, bọn tao chỉ mới đi trượt tuyết chung, hơn nữa anh ấy vì theo đuổi mày nên mới rủ tao theo, đáng tiếc là bị Vương Uy giành trước mà thôi.”

“Cuối cùng là con của lừa hay ngựa, chờ người ta ra mặt thì biết.”

Lý Nghi, phép so sánh của mày thật… Thái Thư Bằng không phải là do con lừa hay con ngựa sinh ra! Người như mày sao lại có thể thi đậu vào trường đại học của chúng ta, không phải là dùng sắc đẹp để mê hoặc giám thị đó chứ!

“Thật là mệt chết, chắc tao cũng phải nối gót trưởng ban xin về hưu sớm mới được.” Mạnh Kiều đã quay lại, đá bay giày, cắm đầu về phía giường rồi ngã xuống.

“Chuyện gì vậy?” Chúng tôi đều vây quanh nó, thường thì Mạnh Kiều luôn tạo cho mình cơ hội để lười biếng trong các cuộc họp hội học sinh, đây là lần đầu tôi nghe nó than mệt.

“Trưởng ban của bọn tao trượt tuyết về thì bị cảm, vẫn luôn không được khỏe, Triệu Tuệ lại giảm béo đến mức trở nên tàn tạ, những người năm nhất thì cái gì cũng không biết, báo hại mấy người năm hai tụi tao phải hợp sức, sống chết chiến đấu ở tuyến đầu.” Mạnh Kiều tức giận nói.

“Đường Hân Nhàn bị cảm?”

“Ừ, các hội nghị trường kỳ cũng đều không tham gia, hẳn là bệnh không nhẹ, không thì chị ấy cũng tham công tiếc việc lắm, bị gãy chân cũng phải lết thân lên chiến trường cho bằng được.”

Tuy rằng tôi chỉ mới gặp Đường Hân Nhàn một lần, ấn tượng với chị ấy lại rất tốt, nếu có khả năng thì đều chăm lo cho đàn em, con người lại rất rộng lượng, không hề có nét yểu điệu nào. Nghe nói chị ấy bị cảm thì cũng thật đáng lo, may thay cảm lạnh không phải là một căn bệnh nặng, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được.

Sống trên đời hai mươi năm lại không thể vì tổ quốc, vì người dân làm được điều gì, mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi đều cảm thấy đau lòng muốn chết, cho nên tôi quyết định đi theo Mạnh Kiều đến thư viện, bồi bổ thêm kiến thức của mình. Công trình thi công mà trường tôi tự hào nhất là thư viện, nằm ở tầng thứ mười tám, chính là công trình nằm ở nơi cao nhất trong trường, lưu trữ hơn mười nghìn cuốn sách, tôi nghe nói còn có rất nhiều loại sách đã ngừng xuất bản nữa. Đương nhiên sách không xuất bản chỉ dành cho những học sinh xuất sắc mượn, tôi thì không có đủ điều kiện rồi.

Trước kia, niềm vui sướng lớn nhất của tôi chính là uống ly cà phê một đồng mua ở cửa rồi nhìn Mạnh Kiều học bài, nhưng bộ phận điều khiển ở mặt đất* hấp hối mà vẫn chăm chỉ làm việc nói cho tôi biết rằng mình không thể tiếp tục hạ cánh như vậy, tôi muốn trở thành trụ cột của tổ quốc. Tôi đến thư viện tìm một cái bàn nhỏ ngồi đọc sách, bỗng có một nam sinh cầm sách đến ngồi vào ghế đối diện.

*Bộ phận điều khiển ở mặt đất là bộ phận trong ngành hành không, chuyên dẫn hướng cho máy bay.

(Giải thích rõ ràng hơn nằm trong tab spoil dành cho bạn nào cần.)

Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.

Câu này tác giả dùng phép so sánh thần sầu quá mà mình thì lại không giỏi giải thích lắm, nhưng mong các bạn vẫn có thể hiểu được qua những lời trên, còn không có thể bình luận ở dưới, mình sẽ cố gắng giải thích rõ hơn ^ ^.

“Anh Thái Thư Bằng!” Vì kinh ngạc nên tôi đã không thể khống chế âm lượng, xấu hổ nhìn quanh, may là chưa quấy rầy đến người khác.

“Anh không biết là em chẳng những chụp hình khéo mà đến học tập cũng không học cho qua loa nữa đấy.” Thái Thư Bằng nói xong liền mỉm cười với tôi.

“À… À… Ha ha…” Tôi ngây ngô cười, chợt thấy Thái Thư Bằng đặt một văn bản luật pháp lên bàn, liền xấu hổ muốn giấu cuốn truyện tranh của mình đi.

“Anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ, không biết có làm phiền em hay không.” Sau khi trầm mặc một hồi, Thái Thư Bằng nói.

“Không phiền đâu, giúp đỡ một đàn anh đang bận rộn là chuyện nên làm mà!”

“Em cũng biết là anh sắp tốt nghiệp rồi, nên anh muốn chụp vài tấm ảnh nhóm ở những địa phương tiêu biểu quanh trường, em giúp anh chụp được không?”

Tôi mà giúp Thái Thư Bằng chụp ảnh? Đây không phải là muốn ngắm thì có thể ngắm cho đã hay sao, tôi giống bao cô gái già trẻ thuần khiết khác, tình huống bây giờ tựa như mơ ước thầm kín trong lòng, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran.

“Em không có thời gian ư? Không sao, không sao đâu, anh đi tìm người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh giúp cũng được.” Thái Thư Bằng thấy mặt tôi đỏ như cái gan heo, còn tưởng rằng tôi đang khổ sở lắm.

“Em là người rảnh rỗi như vậy, sao lại không có thời gian được, anh muốn chụp khi nào thì nói cho em một tiếng là được.” Tôi vội nói cho anh biết, chuyện đã dâng tới tay, dù không dễ dàng gì thì cũng không thể để nó lọt mất được.

“Được, vào cuối tuần này đi, anh sẽ gọi điện trước cho em.”

Nhận được sự ủy thác của Thái Thư Bằng, cả người tôi đều trở nên phơi phới, đợi Mạnh Kiều làm bài tập xong đến tìm tôi về phòng cũng đã đến giờ ăn cơm. Thái Thư Bằng kiên quyết muốn đưa chúng tôi quay về phòng, trời còn chưa tối, giờ chúng tôi về phòng ngủ chắc sẽ không gặp cướp bóc gì, nhưng đây là ý cấp trên cũ của Mạnh Kiều, bọn tôi chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Đi cùng Thái Thư Bằng, anh ấy quay đầu lại dẫn đường nhìn thật là cao, bộ dáng giúp đỡ người khác này, sao bình thường tôi lại không chịu dành thời gian để quan sát chứ. Khi chúng tôi đến khu ký túc xá của nữ sinh năm ba lại phát hiện có khá nhiều người đang tụ tập. Có đánh nhau? Nếu là đánh nhau ở dưới lầu của khu ký túc xá nữ sinh thì chắn chắn là vì chuyện thọc gậy bánh xe muôn thuở, dĩ nhiên chúng tôi phải đến xem náo nhiệt rồi.

Đến gần mới phát hiện không khí không bình thường, đám người vây quanh tạo thành một vòng tròn, chúng tôi đứng trên bậc thang nhìn xuống, phát hiện giữa vòng tròn có một con chó đang nằm, toàn thân nó đều nhuốm đầy máu tươi, hẳn là chết rồi, bụng được mở toang, những vật bên trong tuôn ra không ít. Có nhiều nữ sinh che mặt khóc nức nở, tôi nhận ra con chó này, nó nằm trong số chó hoang của trường, lại là một con chó mẹ, mùa đông năm nhất của chúng tôi nó còn sinh được một bầy chó con, nhưng khi nghỉ đông về thì chúng tôi phát hiện mấy con chó con đều đã qua đời hết. Các nữ sinh năm ba năm tư đều chứng kiến nó lớn lên, sau khi con chết thì càng thấy nó đáng thương hơn, liền góp tiền mua đồ cho nó ăn, vậy nên nó vẫn luôn nán lại xung quanh khu phòng của nữ sinh năm ba năm tư này, bây giờ thì lại…

Có một nữ sinh khóc đến ho sặc sụa, phải ngồi xổm trên đất để thở, nữ sinh bên cạnh nhanh chóng đến vỗ lưng cho, sợ bạn mình sẽ ho đến ngất xỉu, nữ sinh khóc lóc liền đẩy người bên cạnh ra, dồn sức đứng lên, hét khàn cả giọng rằng: “Giết hết con này đến con khác, đến khi nào mới kết thúc, là do tên chết bằm nào làm, chỉ giỏi lén lút làm rùa đen rút đầu, ra đây nhanh, bà đây liều mạng với mày!”

Không thấy ai lên tiếng, nữ sinh kia lại ngồi xổm xuống đất mà ho tiếp.

“Đây không phải là lần đầu tiên?” Nghe nữ sinh ấy hét xong, tôi thắc mắc hỏi.

“Ừ ngày trước cũng có một con chó đực khác bị chết, nó được tìm thấy trong phòng âm nhạc, sợ có ảnh hưởng không tốt nên họ đã nhanh chóng xử lý cái xác rồi, lần này khi hội học sinh biết chuyện đã cho người tụ tập quanh ký túc xá nữ sinh, không cho các học sinh khác mang xác chó đi, phải bắt cho được hung thủ, chắc hội trưởng bây giờ đang đau đầu lắm, cũng không thế báo cảnh sát vì mấy con chó chết được.” Thái Thư Bằng nói.

“Đúng là bệnh hoạn!” Mạnh Kiều nắm chặt nắm tay nói.

Có lẽ vì biết trong trường học đang có những dạng biến thái thế này nên Thái Thư Bằng mới kiên trì đưa tôi và Mạnh Kiều về, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ, rất ít khi có người quan tâm tôi, lần này anh ấy vì do vô tình mà tôi lại trở nên cảm động đến như vậy. Về phòng ngủ trước, tôi nhắc nhở Mạnh Kiều: “Khi về mày đừng nhắc đến chuyện này, nếu Tư Giai không biết thì cũng đừng nói cho nó biết, nó nhát gan, tim lại dễ vỡ nữa.”

Mạnh Kiều gật đầu, chỉ mong hội học sinh có thể sớm tìm ra được hung thủ, rốt cuộc là kẻ bệnh hoạn nào mới có thể làm ra những chuyện thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.