Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 10



Ác mộng đuổi theo Alexandra trong suốt giấc ngủ cho đến khi nàng tỉnh dậy, lăn ngửa ra, cố thoát khỏi cảnh nàng đứng trong nghĩa trang, bao quanh toàn bia mộ mang tên của bố nàng, ông ngoại nàng hay chồng nàng.

Nàng cố mở mắt, nhưng mí mắt nàng như có đeo chì, và khi nàng mở mắt ra được, nàng lại không muốn thấy mọi vật chung quanh. đầu nàng đau như búa bổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng qua cửa sổ làm cho mắt nàng đau nhức. nàng nhăn mặt, quay mắt tránh ánh nắng mặt trời, nàng nhìn thấy một phụ nữ mảnh khảnh mặc đồng phục gia nhân màu đen, mang tạp dề trắng và đội mũ lưỡi trai, chị ta đang ngồi ngủ gà ngủ gật trong chiếc ghế bành kê bên giường nàng. chị hầu phòng khách, Alexandra lờ mờ nhận ra chị ta.,

- Tại sao chị ở đây? - nàng hỏi, giọng khàn khàn yếu ớt, nàng không nhận ra đấy là giọng mình. Chị hầu vẫn ngủ yên, ngáy nho nhỏ. Alexandra nghiêng người nhìn. Nàng thấy trên bàn ngủ có cái muỗng và để bên cạnh cái chai.

- Cái gì thế này? - Nàng hỏi, lần này giọng to hơn.

Chị hầu giật mình, thấy Alexandra mở mắt, bèn đứng dậy khỏi ghế:

- Cồn thuốc phiện, thưa cô. Bác sĩ nói cô phải ăn cái gì khi thức dậy, để tôi đi mang khay thức ăn vào ngay.

Quá buồn ngủ không định thần được, Alexandra lại cho mi mắt sụp xuống. Khi nàng mở mắt ra lại không thấy cái khay để trên giường, và mặt trời đã chiếu ánh sáng chênh chếch. Trời đã về chiều, Alexandra nhận ra thế, nàng cảm thấy choáng váng nhưng đầu đã bớt đau.

Lần này chị người hầu ngồi thức, chị ta lo lắng nhìn nàng.

- Lạy Chúa, cô đã ngủ như chết! - chị nói lớn, rồi bỗng đưa tay bụm miệng, mắt mở to hốt hoảng.

Alexandra ngạc nhiên nhìn chị ta, lóng cóng cố ngồi dậy để cho chị hầu đặt cái khay vào lòng nàng. Như thường lệ, trên cái khay đựng thức ăn có đoá hoa hồng và tờ Times xếp làm hai.

- Tại sao tôi phải uống cồn thuốc phiện? - Alexandra hỏi, giọng lo lắng, và đầu hơi choáng váng.

- Ông bác sĩ nói cô phải dùng thuốc ấy.

Alexandra cau mày bối rối, rồi tự nhiên hỏi câu hỏi mà sáng nào cô cũng hỏi từ khi nàng đến ở nhà này:

- Ngài George có đến... - bỗng nàng thấy đau đớn trong lòng, miệng rên rỉ, vì nàng nhớ Bradburn đã đến thăm vào thứ tư rồi. Nàng lắc đầu cố xua tan những hình ảnh hiện ra trong óc nàng và những lời ông ta nói:

- “... xin đau buồn báo quí vị hay rằng tất cả những ai ở trên tàu đều đã bị mất tích... nhanh lên mời bác sĩ... nhà cầm quyền đã thông báo... Ramsey đưa cô ta vào giường...”

- Không! - Alexandra nói lớn, quay đầu khỏi cô hầu, nhưng tờ Times nằm ở trên lòng nàng. Nàng nhìn vào hàng chữ lớn ở trang nhất.

- Có gì không ổn à, thưa cô? Báo nói gì thế? - chị hầu hốt hoảng hỏi, nhìn hàng chữ mà chị ta không biết đọc.

Alexandra nhìn hàng chữ mà lòng đau như dao cắt. Hàng chữ nói Jordan Addison Matthew Townsende - Công tước Hawthorne thứ một, hai hầu tước Landsown Marlow, Nam tước Richfield - đã chết.

Alexandra ngã nhào xuống gối, mắt nhắm lại, tâm trí hoang mang không hay biết gì hết.

- Ôi thưa cô, tôi không ngờ đã làm cho cô đau khổ như thế này - chị hầu nói thì thào,vặn hai tay - để tôi đi mời bác sĩ. Đức bà đã đi nằm, bà bệnh nặng nên ông bác sĩ không dám rời bà... câu nói sau cùng của chị hầu ngấm dần vào óc nàng, khiến nàng nói với chị ta.

- Để lát nữa tôi sẽ đến với bà.

- Ồ đừng thưa cô, cô đang bệnh nặng, cô không đi đâu được hết. Graddock nói với Ramsey rằng Đức bà không nói nói chuyện. Bà không thể nói chuyện, bà không nhận ra ai đâu, bà chỉ nhìn...

Sự hoảng sợ lất át nỗi buồn rầu của Alexandra, nàng không đếm xỉa đến lời phản đối của chị hầu, nàng đã bỏ chân ra khỏi giường, níu trụ giường để cho khỏi chóng mặt, rồi kéo chiếc ảo ngủ lên cho ngay ngắn.

Khi Alexandra gõ cửa phòng ngủ của bà Công tước, ông bác sĩ ra mở cửa, và ông ta bước ra ngoài hành lang. Alexandra lo lắng hỏi:

- Bà cụ ra sao?

Ông bác sĩ lắc đầu:

- Bà không được khỏe, không khỏe một tí nào hết. Bà không còn trẻ và đã chịu đựng quá lâu sự việc quá khủng khiếp. Bà không ăn không nói, chỉ nằm nhìn vào chốn xa xăm.

Alexandra gật đầu, nhớ lại cảnh mẹ nàng sau khi bố nàng mất và người vợ thứ hai của ông ghé vào nhà họ. Mẹ nàng rút lui vào phòng ngủ, bà không ăn không nói, không để cho ai khuyên giải. Cuối cùng khi mẹ nàng xuất hiện, bà không như trước nữa, hình như sự buồn phiền, đau đớn đã tích lũy lâu trong lòng bà, khiến cho tâm trí bà trì trệ.

- Bà có khá không? - Alexandra hỏi, nàng sợ sự phiền muộn tích lũy trong lòng bà.

- Dĩ nhiên không! Những phụ nữ ở vào điạ vị cao cả như bà không thể khóc được. Như chị Graddock và tôi thường nói với đức bà rằng bà phải mạnh mẽ nhìn vào mặt trời sáng. Nói tóm lại, bà còn có một cháu nội trai khác, cho nên gia đình vẫn còn người nối dõi, chức tước của gia đình sẽ không mai một.

Nàng nhìn người đàn ông vênh váo vô cảm đứng trước mắt. Sự tôn kính giới ăn bám của nàng vốn đã không cao nay tụt xuống thấp kinh khủng. Nàng nói:

- Xin ông vui lòng để cho tôi vào thăm bà.

- Cố làm cho Đức bà vui - ông ta nói, không quan tâm đến ánh mắt tức giận của Alexandra - cô đừng nói đến Hawthorne.

Alexandra đi vào trong căn phòng tối tăm, lòng cảm thấy thương xót, hốt hoảng khi nhìn thấy người đàn bà mới đây nhanh nhẹn, to lớn, nằm dựa vào chồng gối trông như bóng ma của chính mình. Mái tóc bạc phơ, khuôn mặt bà Công tước trắng bệch, cặp mắt tái mét nhìn thất thần, hõm sâu dưới hai hốc mắt đen ngòm. Khi Alexandra đến trước mặt bà, bà vẫn không tỏ vẻ gì biết nàng.

Hoảng sợ, Alexandra đưa tay nắm bàn tay nổi gân xanh của bà, bàn tay nắm bất động trên tấm vải trải giường màu vàng.

- Ôi, thưa bà, bà không được tiếp tục như thế này - nàng nói nho nhỏ, giọng run run, xót xa, mắt nhìn bà, van xin bà cố nghe nàng nói - Bà không nên như thế này. Jordan chắc không thích nhìn bà như thế này. - khi thấy không có tác dụng gì, Alexandra bóp mạnh bàn tay mảnh mai của bà Công tước - Bà có biết anh ấy rất tự hào về sức mạnh tinh thần của bà dường nào không? Bà có biết không? Cháu biết anh ấy rất tự hào về bà, vì ảnh đã nói những đức tính ấy của bà với cháu.

Cặp mắt lờ đờ vẫn không nhúc nhích. Alexandra không biết có phải bà Công tước không nghe nàng, không tin nàng, hay không lưu tâm, nàng cố gắng hết sức để thuyết phục bà.

- Thật đấy, cháu nhớ chuyện này rất rõ. Sau khi đám cưới xong, lúc chúng cháu đang chuẩn bị để ra đi khỏi Rosemeade, thì anh ấy hỏi cháu bà ở đâu, cháu nói bà ở trên lầu, và nói rằng cháu rất sợ bà sẽ không hồi phục sau đám cưới của chúng cháu. Anh cười khi nghe cháu nói thế. Bà biết không, ảnh cười với một nụ cười thật tuyệt, làm rung động lòng người. Rồi bà biết anh ấy nói sao không?

Bà Công tước vẫn không nhúc nhích,

- Anh ấy nói - Alexandra nói với vẻ chân thành - Chuyện đám cưới của chúng ta không làm cho nội anh nao núng đâu. Bà nội anh là người có thể đương đầu với Napoleon, và buộc ông ta phải xin lỗi vì đã gây chiến với chúng ta. Chính anh ấy đã nói như thế...

Bà Công tước nhắm mắt lại, và tim Alexandra như muốn ngừng đập, nhưng một lát sau hai giọt nước mắt lăn xuống trên hai má xanh xao của bà. Alexandra nghĩ nước mắt là dấu hiệu rất tốt, cho nên nàng vội vã nói tiếp:

- Anh ấy biết bà can đảm, mạnh mẽ và... trung thành nữa. Theo những gì anh ấy đã nói với cháu thì cháu nghĩ anh ấy không tin phụ nữ có khả năng trung thành, ngoại trừ bà.

Mắt bà Công tước mở ra, bà nhìn Alexandra với vẻ tha thiết và hoài nghi.

Alexandra để bàn tay lên má của người đàn bà đau khổ, nàng cố thuyết phục bà tin là nàng nnói thật.

- Cháu nói thật đấy. Anh ấy tin rằng bà trung thành với anh, anh nói với cháu rằng mặc dù bà ghét đám cưới của chúng cháu, nhưng bà sẽ xé xác những ai dám công kích cháu... vì cháu đã mang tên của anh ấy.

Nước mắt trào ra trên hai má bà, chảy xuống mặt và trên mấy ngón tay nàng. Sau nhiều phút im lặng, bà Công tước lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn vào mặt Alexandra, bằng một giọng nức nở, bà hỏi:

- Có phải Hawthorne đã nói... về Napoleon như thế không?

Alexandra gật đầu và cố cười, nhưng những lời tiếp theo của bà đã làm cho nước mắt trào ra trên má nàng:

- Ta yêu nó nhiều hơn con trai của ta nữa - bà khóc. Bà đưa tay ôm cô gái đang khóc, người đã cố gắng để an ủi bà, và kéo Alexandra sát vào người bà - Alexandra - bà khóc nức nở, - ta... ta chưa bao giờ nói với nó ta yêu nó. Và bây giờ thì đã quá muộn rồi!

Suốt thời gian còn lại của ngày hôm ấy và cả ngày tiếp theo, Alexandra ở lại với bà Công tước, bà gần như cần nói chuyện về Jordan thường xuyên. Vì bây giờ cái để sầu muộn đã bị phá vỡ.

***

Vào lúc 8h tối hôm sau, Alex để bà Công tước già nghỉ ngơi. Nàng đi xuống phòng khách màu xanh, chứ không đi về phòng của mình, vì nàng cảm thấy ở đây rất cô liêu. để quên cảm giác đau đớn trong lòng, nàng tìm một cuốn sách để đọc.

Bỗng Ramsey xuất hiện ở ngưỡng cửa, ông ta đằng hắng giọng, rồi báo có người đến nhà.

- Đức ông, Công tước Hawthorne.

Alexandra thốt lên tiếng kêu mừng rỡ, vùng đứng dậy và chạy ra cửa. Ramsey đứng sang một bên, Công tước Hawthorne hiện ra nơi ngưỡng cửa, và Alexandra dừng lại. Anthony Townsende bước tới phía nàng. Bây giờ Anthony Townsende là Công tước Hawthorne.

Nàng tức giận vì anh ta dám tự xưng chức tước của Jordan trong một thời gian quá ngắn như thế. Nàng nhận thấy Anthony Townsende hưởng lợi chuyện bi đát này, và có lẽ anh ta sung sướng...

Bỗng Anthony dừng lại, nhìn vào khuôn mặt giận dữ của Alexandra:

- Chị lầm rồi Alexandra - Anh ta bình tĩnh nói - Tôi sẵn sàng cho tất cả để thấy anh ấy đi vào phòng này ngay bây giờ. nếu tôi biết Ramsey gọi tôi như vậy, chắc tôi đã yêu cầu anh ta đừng làm thế rồi.

Cơn giận của Alexandra liền tan biến khi nàng nghe giọng nói thành thật của anh ta và thấy vẻ buồn bã trên mắt anh ta quá chân thành, nên nàng không nghi ngờ gì hết, nàng nói giọng hối hận:

- Xin bỏ lỗi cho tôi, Đức ông.

- Gọi tôi là Tony - Anh ta chỉnh lại, đưa tay để bắt tay nàng với thái độ chào mừng, thân thiện - Bà nội tôi có khỏe không?

- Bà đang ngủ, nhưng mỗi ngày bà có khá hơn.

- Ramsey cho tôi biết chị là người an ủi và giúp rất kỳ diệu cho bà. Tôi rất cám ơn chị.

- Bà rất can đảm, và bà tự mình lo cho mình.

- Còn chị thì sao? - Anh ta hỏi, bước đến cái bàn bên cạnh để rót ly rượu cherry - Chị có tự mình chăm sóc mình không? Trông chị thật khủng khiếp!

Tính hài hước cũ trong nàng bùng lên trong mắt.

- Ký ức của anh yếu, Đức ông à. Tôi chưa bao giờ trông được mắt hết.

- Xin gọi tôi là Tony - Anh ta nhắc lại rồi ngồi xuống cái ghế trước mặt nàng và nhìn vào lò sưởi.

Một lát sau, Alexandra nói:

- Bà nội anh không muốn ở lại London, ở đây ngày nào bà cũng phải nghe hằng trăm cuộc điện thoại gọi đến phân ưu. Bà thích làm một buổi lễ tưởng niệm nhỏ, rồi sau đó về Rosemeade ngay.

Anthony lắc đầu khi nghe nói đến Rosemeade.

- Tôi nghĩ bà không nên giam mình ở Rosemeade làm gì, và tôi không thể ở đấy với bà quá một tuần. - Hawthorne - nơi ở của Jordan - là khu bất động sản rộng mênh mông, có hàng ngàn gia nhân và người làm công đang nóng lòng muốn biết tình hình ra sao khi họ nghe tin anh ấy chết. Tôi phải cố thu xếp công việc để đến đó học hỏi cách điều hành công việc đầu tư và làm quen với công việc quản lý các bất động sản của anh ấy, tôi rất muốn bà nội tôi theo tôi đến đấy.

- Thế chắc sẽ rất tốt cho bà - Alexandra đáp.

để cho Anthony yên chí về chương trình của mình, Alex nói cho anh ta biết nàng định về nhà sau khi đã làm lễ tưởng niệm.

- Mẹ tôi đã đi du lịch vui chơi sau khi chúng tôi đám cưới xong - nàng nói - bà đã hứa viết thư cho tôi và cho tôi biết địa chỉ của bà, cho nên nếu anh nhận được thư bà ấy gởi đến cho tôi, nhờ anh gửi về nhà tôi cho tôi để tôi viết thư cho bà, báo cho bà biết chồng tôi... - nàng muốn nói “chết” mà không nói được. nàng không tin rằng người đàn ông mạnh khỏe, đẹp trai mà nàng đã lấy làm chồng không còn sống nữa.

***

Sáng hôm sau bà Công tước chậm rãi đi vào phòng khách màu vàng, mặt cau có và Ramsey lo lắng đi theo sau lưng bà. Trong phòng khách, Anthony đang đọc báo và Alexandra ngồi nơi bàn nhìn bâng quơ với vẻ trầm tư.

Khi bà Công tước nhìn cô gái can đảm, xanh xao với đôi gò má nhô cao, người đã giúp bà vượt qua được cơn sầu muộn, vẻ mặt bà dịu lại. Rồi bỗng nhiên bà quay mắt nghiêm nghị nhìn con chó Henry đang nô đùa với cái đuôi của nó và kéo lai áo tang màu đen của Alexandra. Bà liền lên tiếng ra lệnh cho con chó vô kỷ luật.

- Im lặng!

Alexandra giật mình, Anthony vùng dậy, nhưng Henry chỉ phe phẩy cái đuôi để chào mừng rồi tiếp tục trò chơi vui vẻ của nó, không nao núng. Thấy con chó con không vâng lời, bà Công tước già nhìn nó chằm chằm để làm cho nó chịu khuất phục, nhưng vẫn không có kết quả. Bà liền quay qua nhìn người quản gia uy nghiêm bà ra lệnh.

- Ramsey, hãy cho con vật này đi dạo chơi một lúc thật lâu.

- Vâng, thưa đức bà. Xin tuân lệnh ngay tức khắc - người quản gia đáp rồi cúi xuống, thộp lấy cổ con chó, lấy tay kia bế dưới bụng nó, thẳng hai tay đưa nó ra xa, mặc cho nó vùng vẫy.

Nụ cười liền biến mất trên môi Alexandra. Và bà Công tước già liền lên tiếng hỏi:

- Anthony có báo cho ta biết cô định về nhà cô.

- Dạ phải, cháu định ngày mai sẽ ra đi, sau khi đã làm lễ tưởng niệm xong.

- Cô không được làm như thế. Cô phải đi theo Anthony và ta đến Hawthorne.

Alexandra rất sợ trở lại cuộc sống cũ trước ngày nàng chưa gặp Jordan, nhưng nàng cũng không muốn đi đến Hawthorne.

- Tại sao cháu phải làm thế?

- Vì cô là nữ Công tước Hawthorne, và cô phải ở với gia đình chồng.

Alexandra lắc đầu đáp:

- Cháu phải về nhà cũ của cháu.

- Chuyện rác rưởi! - bà Công tước dõng dạc nói.

Alexandra không thể nín cười khi thấy bà già lấy lại tích cách độc đoán quen thuộc, tính cách rất thích hợp để bà giải quyết tình hình khó khăn trước mắt - Vào buổi sáng đám cưới - bà Công tước nói tiếp, giọng cương quyết - Hawthorne đã ủy thác cho ta công việc biến cô thành người cho đúng với cương vị của cô, để cô có vị trí đáng kính trong xã hội thượng lưu. Mặc dù cháu nội ta không còn nữa, nhưng ta phải thực hiện niềm tin của nó, ta phải trung thành với nó, bà nhấn mạnh câu cuối cùng.

Từ trung thành mà bà đã nhấn mạnh khiến Alexandra nhớ nàng đã nói với bà rằng cháu nội của bà đã đề cao đức tính này của bà. Alexandra ngần ngừ, nàng bị kẹt giữa cảm giác có tội, tinh thần trách nhiệm, và tương lai cuộc sống ở Hawthorne. Cho nên nàng phân vân không biết nên chọn sống với ai mà nàng biết và thương yêu. Bà Công tước đang đứng trước cảnh ngộ đau buồn, chắc bà không thể giúp Alexandra làm nhẹ bớt sự đau khổ của nàng. vả lại Alexandra không biết nàng có thể gánh nổi trọng trách một mình được không, như nàng đã làm sau khi ông ngoại nàng và bố nàng mất. Sau một hồi suy nghĩ, Alexandra xiêu lòng, nàng đáp:

- Bà thật tốt khi muốn cháu sống với bà, nhưng cháu không thể làm như thế được, vì mẹ cháu đã đi xa, cháu còn có trách nhiệm với nhiều người khác nữa, trách nhiệm mà cháu không thể xao lãng được.

- Trách nhiệm gì thế? - Nữ Công tước hỏi.

- Trách nhiệm với Penrose và Filbert. Khi mẹ cháu đi xa không có ai chăm sóc họ, cháu đã có ý định xin chồng cháu đem họ đến để nuôi nấng họ, nhưng...

Bà cắt ngang lời nàng:

- Filbert và Penrose là ai thế?

- Penrose là quản gia cũ và Filbert là người giúp việc cũ của gia đình cháu.

- Ta thường nghĩ là tôi tớ phải phục vụ chủ, chứ không đời nào chủ phục vụ tôi tớ - bà nói với vẻ khắt khe, nhưng thái độ dung hòa hơn - tuy nhiên, bà rất đề cao tinh thần trách nhiệm của cô. Vậy cô nên đem họ đến Hawthorne. Ta nghĩ là ở đấy chúng ta sẽ cần đến họ để làm việc nhà.

- Họ già rồi! - Alexandra vội vã lên tiếng để phản đối ý kiến bắt họ làm việc - Họ không thể làm việc được, nhưng họ rất tự hào, họ nghĩ là họ vẫn còn giúp ích được cho gia đình, cháu rất rõ tâm lý của họ.

- Ta là người công giáo chân chính, nên ta luôn luôn muốn tạo cho người già cơ hội để họ làm việc lúc tuổi đời đã xế bóng - bà Công tước nói láo một cách vụng về, liếc mắt nhìn người cháu nội. Bà muốn biến Alexandra thành người thích hợp với xã hội thượng lưu. Đây là thử thách, là bổn phận, mục đích. Bà không muốn cô gái đã giúp bà thoát qua khỏi cơn sầu muộn này đi xa bà, biến mất khỏi trái tim bà.

- Cháu không tin... - Alexandra nói.

Bà Công tước sợ Alexandra lại từ chối, bà liền cắt ngang lời nàng:

- Alexandra, bây giờ cô là người mang họ Townsende, nơi ở của cô là với chúng tôi. Ngoài ra cô đã nói cô muốn làm theo ý muốn của chồng cô, mà chồng cô thì muốn cô làm rạng danh tên tuổi của nó.

Khi nghe bà Công tước nói thế, Alexandra hết đường phản đối. Bây giờ họ của nàng là Townsende chứ không phải Lawrence. Nghĩ thế, bỗng nàng cảm thấy tự hào và sung sướng. Nàng mất chồng, nhưng nàng không mất gì hết: chàng đã cho nàng tên tuổi của chàng! Alexandra đau đớn nhớ lại rằng nàng đã hứa với Jordan rằng nàng muốn làm rạng danh chàng và vâng theo những ước muốn của chàng. Rõ ràng chàng đã ước ao nàng trở thành một phu nhân xứng danh với tên chàng và có địa vị trong xã hội thượng lưu, với bất cứ giá nào. Nàng thấy lòng lâng lâng, ngước mắt nhìn bà Công tước rồi đáp:

- Cháu sẽ làm theo điều anh ấy muốn.

- Tuyệt! - bà Công tước nói, vẻ hài lòng. Khi Alexandra đi thu xếp đồ đạc để lên đường, thì Anthony dựa người ra ghế, đưa mắt nhìn bà nội với vẻ thích thú. Bà ngồi thẳng người trên ghế, nhìn anh ta với ánh mắt thản nhiên. Anh ta hỏi bà, giọng lề rề cười đùa:

- Bà có ý muốn nuôi dưỡng người già làm gia nhân khi nào thế?

- Khi bà thấy đấy là cách duy nhất để giữa Alexandra ở lại với mình - Bà đáp, giọng cộc lốc - Bà không muốn để cho cô gái ấy về ở tại ngôi làng hẻo lánh ấy và mặc áo tang cho chồng suốt cả đời. Cô ta mới 18 tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.