Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Chương 14: Ngoại truyện: Dành cho Khương Tải Hoán



Có lẽ mọi chuyện đã sớm được an bài,

Giống như anh,

Sẽ chỉ thích mình em.

Tình yêu, quả thật là chuyện phiền phức,

Giống như anh,

Sẽ mê đắm mình em thôi.

Năm ấy anh năm tuổi, em bốn tuổi.

Lần đầu nhìn thấy em, anh vẫn chỉ là một chú nấm lùn bé tí, đương nhiên, em cũng thế.

Hôm ấy, em lạc đường trong khu chung cư, khóc rất thương tâm rất thương tâm.

Nhìn thấy em đang khóc lóc, anh không hề thấy hiếu kỳ, tuy trong lòng vẫn phập phồng không yên nhưng vẫn quyết định bỏ qua, chạy đến cầu trượt bên cạnh em, chuẩn bị chơi đùa thỏa thích.

Nhưng, đúng vào lúc ấy, bàn tay nhỏ nhắn của em túm chặt lấy mép áo của anh.

Không hiểu do đâu, tim anh đột nhiên run rẩy và vui sướng, giống như đã chờ đợi em làm như thế từ lâu rồi vậy.

Em bấu chặt lấy anh, ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, liên tục van nài:

Xin anh… xin anh dẫn em về nhà… em muốn tìm mẹ em…

Gương mặt đầy ngấn nước mắt ấy, long lanh như thế, anh suýt nữa đã nhầm lẫn, tưởng rằng mình đã gặp được thiên sứ.

Anh nghĩ, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mình đã trượt trên con đường tìm kiếm em, trong lúc không hay biết vẫn luôn tìm kiếm em không mệt mỏi.

Vẫn không ngừng tìm kiếm em, trong dòng người cuồn cuộn, anh vững tin, chỉ nhìn một thoáng thì anh sẽ nhận ra em ngay.

Tuy lúc ấy, anh chỉ mới năm tuổi, em bốn tuổi.

Vậy là, trong quá trình tìm kiếm em, không hay biết gì mà mười năm đã qua đi.

Năm ấy anh mười sáu tuổi, em mười lăm tuổi.

Anh, trong sự kinh ngạc và vui sướng, được gặp lại em.

Lần thứ hai nhìn thấy em.

Em lúc ấy rất rực rỡ, đứng bên cạnh một đứa con trai tên là Hàn Thừa Tầm, nụ cười thanh tân ấm áp như vầng dương, có lẽ em không hay biết, nhưng trong mắt người khác, em và Hàn Thừa Tầm là một cặp kim đồng ngọc nữ.

Chỉ nhìn thoáng qua, anh thề, lần này nhất định sẽ đuổi kịp em, lần này nhất định sẽ khiến ánh mắt em chỉ dừng lại ở anh.

Đã kiếm tìm bao lâu rồi, lần này cuối cùng đã tìm thấy, anh không muốn dễ dàng bỏ qua nữa.

Nhưng, bất chấp anh mong muốn thu hút sự chú ý của em thế nào, ánh mắt của em, chưa từng dừng lại ở anh.

Anh biết, trong mắt em chỉ có một người – Hàn Thừa Tầm.

Nhưng, hắn dám làm tổn thương em, anh có liều mạng mình cũng quyết bảo vệ em cho kỳ được.

Bất chấp dùng thủ đoạn gì, bỉ ổi cũng được, dơ bẩn cũng được, giả tạo cũng được, lừa dối cũng được, chỉ cần có thể khiến em nhìn anh một lần, chết cũng cam lòng, không hề hối tiếc.

Cho nên, anh ôm trong lòng quyết tâm này, tiếp cận Hàn Thừa Tầm.

Vì chỉ có thế thì anh mới dễ dàng đến gần em hơn.

Trong hai năm ấy, anh đã trở thành người “anh em tốt” vô cùng thân thiết với Hàn Thừa Tầm, nhưng cho dù là thế, anh cuối cùng cũng chỉ có thể đứng ở nơi xa xa ngắm nhìn em, vì Hàn Thừa Tầm, hắn còn bảo vệ em hơn cả anh tưởng tượng, hắn không để cho bất kỳ con “ruồi nhặng” nào đến gần em, hắn quả thật đúng là thần hộ mệnh mà thượng đế ban tặng cho em.

Có điều, lời nói dối rốt cuộc cũng chỉ là lời nói dối.

Ngày hôm ấy, Hàn Thừa Tầm phát hiện ra kế hoạch của anh, từ đó, hắn và anh không đội trời chung.

Nhưng, cho dù là thế, anh cũng sẽ không giao em cho hắn.

Cho nên, anh sử dụng thủ đoạn cuối cùng, trong lễ tốt nghiệp cấp hai, Thừa Tầm của em, đã không xuất hiện.

Trên sân khấu…

Em đứng ở đó, khi em dời ánh mắt sang anh, tim anh nhảy lên dồn dập cực nhanh.

Tất cả tất cả âm thanh dường như không vang lên nữa.

Trên thế gian này, dường như chỉ có ánh mắt lấp lánh rực rỡ chói mắt của em, hệt như cầu vồng vậy.

Khiến anh ngẩn ngơ nhìn ngắm.

Anh hy vọng biết bao, đây chính là tất cả câu chuyện của chúng mình.

Nhưng, thượng đế không hề nghe thấy lời cầu xin của anh.

Cho dù trong ba năm Hàn Thừa Tầm vào tù, anh có thể luôn ở bên em, nhưng anh phát hiện một điều rõ ràng rằng, cho dù anh có ở bên em thì em cũng không chịu để anh tiến vào trái tim em.

Anh bắt đầu tuyệt vọng.

Không còn hy vọng nữa.

Cuối cùng anh cũng biết, cho dù hắn ở nơi đâu, cho dù hắn đi đâu, em cũng không quên hắn, giống như, anh mãi mãi cũng không quên được em.

Em, chưa từng thuộc về anh.

Em, là của Hàn Thừa Tầm.

Mãi mãi, là thế.

……

Nếu như.

Có một ngày.

Anh đứng trước mặt em, em có thể nhớ ra, thuở ấu thơ, cậu bé đã nắm tay em, cố sức tìm đường về nhà cho em không?

Nếu như…

Có một ngày.

Anh nói với em, anh chính là cậu bé ấy, trong trí nhớ của em, sẽ xuất hiện hình bóng của anh? Chỉ cần một chút chút cũng được.

Đa Lâm à, Doãn Đa Lâm.

Dù thế nào đi nữa, xin em hãy nhớ đến anh.

Anh là Khương Tải Hoán.

Là một người yêu Doãn Đa Lâm.

Cho dù hàng trăm năm hàng nghìn năm sau, em nói với anh em mãi mãi cũng không thể yêu anh.

Nhưng mà, em thân yêu của anh, Đa Lâm, Đa Lâm duy nhất của anh,

Nếu nói yêu Hàn Thừa Tầm như em là đứa ngốc, thế thì, anh chính là một kẻ ngốc nghếch yêu em.

Không hề ít hơn em chút nào cả.

Vậy nên, anh cho đến phút cuối, chỉ có thể lựa chọn để em được hạnh phúc.

Bởi vì, hạnh phúc lớn nhất của anh, chính là được nhìn thấy em hạnh phúc.

Có một việc, em nhất định không biết.

Em nhất định là mãi mãi cũng không biết được.

Anh còn yêu em,

Hơn cả Hàn Thừa Tầm.

Đa Lâm, nếu như có kiếp sau,

Em nhất định phải yêu anh như anh yêu em, có được không?

Cho dù có sự xuất hiện của Hàn Thừa Tầm,

Cho dù có sự xuất hiện của bất kỳ người nào khác,

Em cũng đừng bỏ lại anh một mình, được không?

Hãy nhận lời anh, đến lúc ấy, em chắc chắn sẽ ở lại bên anh,

Chết cũng không chia lìa,

Được không?

NGOẠI TRUYỆN: DÀNH CHO HÀN THỪA TẦM

Em trước đây, thích để tóc dài đen óng, mơ mộng hệt như Alice trong truyện cổ tích;

Em trước đây, thích đi sau lưng anh, nằng nặc đòi anh dẫn đi thả diều;

Em trước đây, thích kể chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ, cho đến khi khiến anh nghe đến nhức đầu chóng mặt.

Anh trước đây, thích gọi em là “gái giả trai”, nhưng chẳng biết từ lúc nào, em đã có được vẻ đẹp của “con gái”.

Anh trước đây, thích biến em thành vật bất ly thân của mình, nhưng trong vô thức, trái tim mình đã bị em cám dỗ.

Anh trước đây, thích nói “chúng mình chỉ là thanh mai trúc mã”, nhưng mà, mỗi một phút một giờ một ngày, anh lại phát hiện ra anh đã yêu em.

Em thân yêu, trong vô thức, anh đã yêu em mất rồi.

Yêu đôi mắt của em, yêu cánh mũi của em, yêu nụ cười của em, yêu giọng nói của em, yêu mái tóc dài của em, yêu gấu váy của em, yêu sự bướng bỉnh của em, đã yêu, tất cả của em.

Vô số lần tự hỏi: Sao anh, lại có thể yêu em?

Chúng mình rõ ràng chỉ là “thanh mai trúc mã”, chúng mình rõ ràng chỉ là “hảo huynh đệ”.

Tại sao, tại sao phải khiến anh yêu em?

Anh bắt đầu bất an, anh bắt đầu sợ hãi.

Sợ rằng, em sẽ không yêu anh giống như anh yêu em.

Không có em ở bên, cứ luôn nhìn lên trời ngẩn ngơ mong nhớ.

Không có em ở bên, cứ luôn lơ đãng trả lời sai câu hỏi thầy cô đưa ra.

Không có em ở bên, cứ luôn không biết đúng sai, lòng dạ rối bời.

Anh nghĩ, anh có thể, đã lún sâu quá rồi.

Nhưng mà, anh làm sao xé nát được mảnh giấy “bạn bè và thanh mai trúc mã” này đây?

Anh phải làm sao để khiến em yêu anh?

Anh phải làm sao để nói hết với em?

Anh không biết, anh nên làm thế nào?

Cho đến khi chúng mình lên cấp ba, anh nhận ra, em đã càng lúc càng xa anh rồi.

Giữa chúng ta, dường như đã mất đi sự gần gũi.

Em bắt đầu kết giao với những bạn bè khác, em bắt đầu học cách hút thuốc, em bắt đầu thường xuyên đi đánh bi-da và sàn nhảy, em bắt đầu đi với đám con gái mỗi đêm đến quán bar uống rượu.

Em, bắt đầu cách xa tầm nhìn của anh.

Anh rất sợ hãi, rằng em sẽ bỏ anh mà đi như thế.

Nếu như mất em rồi, anh cũng mất đi tất cả.

Em cứ luôn nói anh là thiếu niên bất lương, nhưng, em không biết rằng, anh học đánh nhau là để bảo vệ em;

Em cứ luôn nói anh rảnh rang không có chuyện gì làm, nhưng, em không biết rằng, đó là vì anh dùng tất cả thời gian trong ngày để nhớ em;

Em cứ luôn nói anh thích Thành Vũ Tuyết, nhưng, em không biết, anh vì muốn quên em mới nài xin cô ấy giúp đỡ, anh vẫn luôn cố gắng, tìm kiếm bóng hình em ở cô ấy.

Em không biết sao?

Cô ấy , rất giống “em trước đây”.

Khi anh vì chuyện yêu em mà buồn khổ, là Thành Vũ Tuyết đã ở bên anh, nếu như không có cô ấy bên cạnh, anh nghĩ, anh đã sớm nghẹt thở mà chết.

Bị em hiểu lầm rằng anh thích cô ấy, lúc đó, anh đau lòng thật sự.

Khi em mỉm cười với Khương Tải Hoán, anh dường như, còn đau khổ hơn cả chết đi.

Chứng tỏ, em vốn không hề để ý đến anh, không quan tâm chuyện anh thích ai.

Đa Lâm yêu quý,

Anh nghĩ anh thật lòng yêu em.

Anh giống như một thằng ngốc, khờ khạo yêu em.

Làm bất cứ chuyện gì vì em, anh cũng cảm thấy rất vui.

Cho dù,

Chết cũng được.

Vậy nên,

Xin em,

Đừng yêu người nào khác ngoài anh.

Luôn luôn,

Luôn luôn luôn luôn,

Chỉ ở bên anh.

Mãi không rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.