Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 13



Thời tiết đầu buổi chiều khá nóng, dòng người tấp nập qua lại trên đường, nhưng trong quán cafe, không khí lại rất mát mẻ, Dư Hân mỉm cười nhìn ra ngoài qua ô kính cửa sổ, giữa dòng người đông đúc, cô vẫn có thể nhận ra hắn, nhìn thấy hắn đầu tiên.


Chàng trai đi dưới ánh nắng, khuôn mặt điển trai càng thêm vài phần cuốn hút, một bên tai còn có đeo khuyên tai bạc, dưới ánh nắng lại khiến cho khuyên tai lấp lánh chói mắt, hắn mặc áo sơ mi đen, cánh tay áo được xắn lên một khúc để lộ chiếc đồng hồ có giá trị lên tới hàng chục triệu đồng đang hot dạo gần đây, đôi giày hàng hiệu đi mang thương hiệu Gucci, toàn thân hắn đều tỏa ra khí chất có chút bức người, nhìn sơ qua cũng biết chàng trai này là người không dễ chọc tới.


Tuy đẹp trai sáng sủa sang chảnh là thế, nhưng trên khuôn mặt hắn lại chả có vẻ gì là ôn nhu hoặc lạnh lùng hoặc tươi tắn gì, đôi lông mày hắn nhíu chặt, tỏ rõ vẻ khó chịu bực bội. Mãi đến khi hắn bước vô quán cafe, đôi lông mày kia mới từ từ giãn ra. Bước lại phía bàn Dư Hân đang ngồi, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác như mình đang đi gặp một thằng con trai vậy.


Dư Hân đội mũ lưỡi trai, mặc bên ngoài chiếc áo sơ mi sọc kẻ ca rô, đã thế còn bung hết cúc để lộ chiếc áo thun trắng cổ tròn có in hình đầu lâu bên trong, chiếc quần jean rách lỗ chỗ cô mặc còn được đính kèm thêm mấy sợi móc xích. Thật sự thì... Khi hai người này đối diện với nhau, nhìn rất đối lập, không có một chút sự hài hòa nào.


Dư Hân mở lời trước: "Minh Hiển, cậu thân là con trai, vậy mà lại để một đứa con gái như tôi chờ, vậy mà được sao?"


Minh Hiển tùy ý ngồi xuống cái ghế đối diện cô, cộc cằn: "Tôi cũng không bắt cô chờ."


"Cậu thật là... Uống gì không để tôi gọi."


"Tùy cô."


Dư Hân im lặng một lúc như suy nghĩ rồi mới hô to gọi nước. Sau đó... À, không có sau đó nữa. Hai người vẫn cứ im lặng, không ai có ý định mở lời nói chuyện tiếp, Minh Hiển thì dựa lưng vô ghế, đôi mắt tùy tiện nhìn ra ngoài dòng người tấp nập, Dư Hân cũng chỉ chống cằm mà ngắm nhìn chàng trai mỹ nam tên Minh Hiển đối diện mình.


Cái kế hoạch mà lúc trước Giãng Viên hiến cho cô, có nên tiếp tục làm hay không đây? Thật sự thì cô nửa muốn làm, nửa lại không muốn làm.


"Hai người đó đẹp đôi nhỉ." Đột nhiên nghe được một câu như thế, Dư Hân như bừng tỉnh, đánh ánh mắt nhìn cô gái mới phát ngôn cái câu đó.


Cô gái đó đi cùng một cô gái đeo kính cận, hai người đó nhìn về bàn của Dư Hân, vậy chắc chắn câu nói kia là giành cho Dư Hân và Minh Hiển rồi. Dư Hân hơi phấn chấn, vểnh tai lên mà nghe tiếp.


Cô gái đeo kính cận che miệng cười, mắt nhìn chằm chăm Dư Hân mà nói tiếp lời cô bạn: "Cậu nói xem, nếu hai người đó mà là một cặp, cậu con trai đội mũ lưỡi chai kia chắc chắn là thụ. Còn cậu mặc sơ mi đen kia chắc chắn là công."


Dư Hân nghe đến đây, đơ ra ba giây rồi nhìn lại toàn thân mình một lượt. Hmm... Nhưng, hai cô gái này? Lẽ nào lại là hai con hủ nữ chăng?


Minh Hiển trên trán nổi vài tia hắc tuyết, đấy, Lãng Dư Hân cô ra mà xem đi, tại hắn đi với cô mà bây giờ bị hiểu nhầm là một thằng công rồi đây này. Rõ ràng là hắn thẳng mà, hắn thẳng đó cô có hiểu không? Thật là tức chết hắn mà. Rút cục thì bao giờ cô mới trở lại dáng vẻ của một đứa con gái cơ chứ.


"Anh đẹp trai này, hôm nay có rảnh không vậy?" Một đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ từ đâu chạy tới ngồi cạnh Dư Hân, chu chu cái mỏ đỏ chót mà nói với cái giọng điệu đà nghe mà muốn nổi da gà, đã thế còn cầm lấy cánh tay Dư Hân, bờ ngực cô ta hơi cọ cọ vào cánh tay cô.


Minh Hiển cau mày, hắn muốn điên lên rồi đây này, hắn ngồi ngay đây mà còn dám có đứa chạy lại dụ dỗ vợ tương lai nhà hắn, còn là con gái nữa cơ chứ. Thấy cái tác dụng của cái bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ này của cô chưa hả, Lãng Dư Hân?


Khóe môi Dư Hân giật giật hai cái, lấy tay còn lại chỉ vào ngực cô gái, nói: "Đừng có chà ngực cô vào tay tôi nữa. Cô không biết tự soi gương sao? Ngực như thế này mà cũng dám đi quyến rũ đàn ông con trai? Ngực cô số đo bao nhiêu vậy mà bé chết đi được?"


Minh Hiển nghe được mấy câu này, suýt chút nữa là phụt cười ha ha. Sao cô có thể thẳng thừng nói với con gái nhà người ta như thế cơ chứ?


Cô gái kia không biết là do ngại ngùng xấu hổ hay giận dữ mà mặt mũi đỏ hết cả lên: "Anh... Anh..."


"Tôi không phải "anh". I'm girl. Còn giờ thì cút con mẹ cô đi." Vừa nói Dư Hân vừa thô lỗ rút cánh tay của mình ra, lấy tay còn lại phủi phủi cánh tay đó như cánh tay đó vừa chạm vào thứ dơ bẩn gì vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.