Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 29



"Thì sao chứ?" Đáy mắt Dư Hân hơi tối lại, thái độ cũng vì thế mà trở nên lạnh nhạt: "Cô đi đi."


"Chị hãy nghe tôi nói đã, Minh Hiển cậu ấy..."


"Tôi bảo cô đi đi." Dư Hân gắt lên, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại: "Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về cậu ta nữa."


Tiểu Tố sững người lại, cô ta siết chặt tay: "Được, tôi đi! Lãng Dư Hân, chị sẽ phải hối hận." Dứt lời liền xoay người đi.


***


Dư Hân mở cửa xe ô tô bước vô, vừa ngồi xuống liền đưa tay thắt dây an toàn. Cô ngồi im trong xe, mãi một lúc lâu sau, chẳng biết Dư Hân nghĩ gì lại lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện, ngữ khí có chút lạnh nhạt: "Bốn năm qua, chuyện gì đã xảy ra với thiếu gia của Du gia - Du Minh Hiển, điều tra thêm một lần nữa cho tôi."


Suốt bốn năm qua, không phải Dư Hân không cho người điều tra về Du Minh Hiển, mà chính là dường như có người nào đó cố tình ngăn chặn người của cô, một chút tin tức cũng chẳng để cho người của cô có thể điều tra ra.


Đầu dây bên kia "vâng" một tiếng, Dư Hân liền tắt máy, khởi động xe rồi phóng đi.


Càng nghĩ về Du Minh Hiển, đáy lòng Dư Hân càng thêm khó chịu, trái tim như mỗi lúc lại thêm rạn nứt ra từng chút. Cô nghiến răng, điên cuồng nhấn ga tăng tốc.


Chết... tiệt!


Người ta... sắp kết hôn rồi. Bản thân cuối cùng nên buông bỏ thì cũng nên buông bỏ thôi. Chỉ là... trong tận sâu thâm tâm chưa một giây nào là đã ngừng quan tâm.


Dư Hân lái xe đến một quán trà sữa tuy nhỏ nhưng lại khá nổi tiếng trong thành phố. Khi đưa xe vào khu vực đỗ xe, thấy bên cạnh có một chiếc xe ô tô đen tuyền đang hot dạo gần đây có cái giá trên trời cũng vừa sực tới, bản thân không hiểu sao lại tặc lưỡi một cái.


Nhưng khi người trên chiếc xe đó bước xuống, cô khẽ nheo mắt lại. Đó chẳng phải là Tiểu... Hmm, Tiểu gì nhỉ? Dư Hân cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình ra một cái tên. Hồi lâu sau mới sực nhớ ra, là Tiểu Tố. Bên cạnh Tiểu Tố còn ai trồng khoai đất này ngoài thiếu gia Du Minh Hiển. Hình ảnh Tiểu Tố mỉm cười khoát tay Minh Hiển rồi cùng nhau bước đi từ đầu đến cuối đều lọt vào đôi mắt của Dư Hân không sót một giây nào. Dư Hân cắn nhẹ môi dưới, than oán trong lòng. Sao lại gặp hai người đó ở đây cơ chứ?


Dư Hân cầm lấy túi xách, nhấc chân bước xuống xe, liền đi một mạch vô quán trà sữa.


***


"Anh nghe nói tên Minh Hiển về nước rồi."


"Vâng." Dư Hân lấy ống hút khuấy khuấy ly trà sữa, ngẩng đầu nhìn Dư Dương, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.


Dư Dương khẽ thở dài, em gái của anh cũng thật là...


"Minh Hiển cũng sắp kết hôn rồi anh ạ."


"Cái gì?" Dư Dương kinh ngạc, tựa như là không tin vào nổi bản thân mình vừa nghe thấy điều gì.


Dư Hân nhìn người con trai ngồi cách bàn của cô không xa, ánh mắt dần trở nên u ám, cô lại hơi cúi đầu xuống: "Thật chướng mắt."


Dư Dương thấy em gái mình như vậy, theo bản năng liền ngoái đầu lại xem chuyện gì. Ai ngờ, đập vào mắt anh lại là cái cảnh Minh Hiển đang cười híp mắt mà nắm lấy tay Tiểu Tố. Dư Dương cau mày.


Anh đã từng nói rồi. Nếu tên đó dám làm bảo bối tổn thương, anh tuyệt nhiên sẽ không tha cho cả hắn, cả Du gia.


Hừ, Minh Hiển hắn tưởng người của Lãng gia dễ bắt nạt sao?


***


"Sao cơ?"


"Vâng, đúng thật là như vậy ạ Du tổng. Lãng gia dạo gần đây đúng là đang gây khó dễ cho chúng ta."


Minh Hiển ngả lưng xuống ghế, đưa tay day day vùng thái dương: "Lãng tổng... Anh ta bị điên rồi sao?"


Trợ lí cũng không biết nói gì, chỉ cúi đầu mà khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Chợt nhớ ra điều gì đó, trợ lí lại nói: "À, dạo gần đây còn có người đang ngấm ngầm điều tra về ngài nữa. Nhưng Du tổng yên tâm, tôi đã cho người ngăn chặn lại rồi ạ."


"Lại nữa sao?" Giọng Minh Hiển lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Không, hãy để cho người đó điều tra đi. Tôi muốn xem, kẻ đó là ai? Muốn làm gì?" Nói đến đây, khóe môi Minh Hiển cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.


Nhưng khi nhìn vào nụ cười ấy, trợ lí lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, da đầu tê dại. Anh ta thận trọng đáp: "Vâng ạ."


Suốt thời gian qua, Minh Hiển luôn cảm thấy dường như bản thân mình thiếu thiếu điều gì đó, giống như đã quên đi một thứ quan trọng nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi đó là điều gì.


Minh Hiển đột nhiên lại nói tiếp: "À, vị cô giáo Lãng Dư Hân dạy ở trường tôi đang theo học... Cậu hãy làm cô ta bị đuổi việc đi. Nhìn cô ta thật chướng mắt."


"Vâng." Trợ lí đáp lời rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai, anh ta vội vàng: "Ơ, Du... Du tổng. Cô giáo Lãng Dư Hân đó là em gái của Lãng tổng. Việc này e rằng..." E rằng không thể làm được.


Minh Hiển nhếch môi cười nửa miệng: "Thật không ngờ đấy. Cô giáo Lãng Dư Hân?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.