Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 40



"Đừng có giấu nữa, lôi ra đi." Dư Hân vui vẻ tiến lại gần Minh Hiển, đáy mắt hoàn toàn không giấu nổi sự hứng khởi.


Hắn nheo mắt lại, cô hôm nay sao lại manh động như thế chứ? Chợt thấy có vật gì đó lấp lánh trước cổ Dư Hân, đôi lông mày Minh Hiển bất giác nhíu lại. Đó chẳng phải là... Hắn nói: "Đứng im đó."


Thấy nét mặt Minh Hiển có vẻ nghiêm trọng, Dư Hân sững người lại, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng vụt tắt. Cô khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


"Chiếc vòng cổ đó... từ đâu mà chị có được?"


Dư Hân chớp chớp mắt, đưa tay cầm mặt dây chuyền lên, khóe môi hơi nhếch lên cười nhàn nhạt: "Là Tiểu Tố đưa cho tôi? Có vấn đề gì sao?"


"Ý tôi là..."


"Cậu đã khôi phục kí ức." Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Dư Hân dám chắc chắn điều mình nói ra không hề sai: "Sợi dây chuyền này là cậu định tặng tôi vào sinh nhật tôi bốn năm trước. Tôi nói không sai chứ?"


Ánh mắt Minh Hiển ánh lên một tia bất ngờ, nhưng lại như phát hiện ra điều gì đó, hắn không trả lời cô mà hỏi lại: "Là Tiểu Tố nói với chị? Chuyện sợi dây chuyền đấy."


Dư Hân nhẹ gật đầu một cái xem như thay cho câu trả lời thừa nhận điều đó.


Minh Hiển thở hắt ra một cái, chuyện của hắn và cô, Tiểu Tố thật sự có công lao không nhỏ rồi. Mà, Tiểu Tố làm vậy chẳng phải một phần cũng là vì chính bản thân cô ta sao?


"Bây giờ đến lượt tôi hỏi cậu, cậu khôi phục kí ức từ lúc nào?" Dư Hân đột ngột hỏi.


Hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đắn đo suy nghĩ hồi lâu xem xem có nên nói cho Dư Hân hay không? Nói ra rồi, chỉ sợ Dư Hân giận dỗi hắn.


Mãi không thấy hắn trả lời mình, Dư Hân bực dọc lên tiếng: "Không trả lời là thế nào? Khinh thường tôi à?"


"Không phải." Hắn đáp. Hồi lâu sau mới nói tiếp: "Chị còn nhớ chúng ta đã gặp nhau ở tiệc cưới của Thẩm tổng chứ?" Thấy Dư Hân gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi mới dám nói: "Buổi tối hôm đó, tôi đã mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy tôi đang ở trong một không gian trống trải tối mịt, chợt có một giọng nói vang lên, nó thì thào gọi tên tôi một cách run rẩy. Nó nguyền rủa tôi, nó trách móc tôi, và nó khóc, tiếng khóc thê lương như đang ai oán ai. Rồi chợt tôi thấy chị, chị như là người mang đến ánh sáng cho tôi, chị đến bên cạnh tôi. Chợt, hốc mắt chị chảy máu, da dẻ chị tái xanh lại, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Lúc đó, tôi sợ lắm. Không phải nỗi sợ hãi ghê tởm, mà là nỗi sợ gì đó rất mơ hồ. Thân ảnh chị tan chảy, đến cuối cùng, nơi chị đứng chỉ còn lại một vũng máu. Và tôi đã biết tôi sợ gì rồi, tôi sợ chị rời xa tôi, tôi sợ một ngày nào đó chị sẽ biến mất. Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau lắm, đau như đang bị hàng ngàn cái búa bổ vào. Rồi tôi dần nhớ ra. Là chị. Chị chính là người mà tôi luôn tìm kiếm. Tôi không dám nói cho chị nghe ngay tin này, sau đó lại càng không dám. Vì..."


"Vì?" Dư Hân thật sự muốn cho hắn một cái bạt tai rồi đấy. Lật bàn, kể thì kể hết đi.


"Vì chị bảo, chị sẽ theo đuổi tôi thêm lần nữa."


Dư Hân cười khan ha ha. Mẹ kiếp. Cái tên não bị úng nước này nữa. Chán sống rồi. Chán sống rồi thật mà.


"Cậu đấy cậu đấy..." Dư Hân lại bắt đầu cằn nhằn: "Sao cậu trẻ con vậy hả? Có biết tôi lo cho cậu lắm không hả? Đã thích rồi còn ngại cơ, muốn tôi theo đuổi thêm một lần gì nữa chứ? Cậu thân là con trai, không thể nào hạ giá theo đuổi tôi được à? Tôi cũng muốn được theo đuổi lắm chứ..."


"Xin lỗi." Hắn cúi gằm mặt xuống.


Nhìn vậy, Dư Hân lại thấy xót, không đành lòng mắng thêm nữa. Thôi được rồi, cô lớn hơn hắn nên cô sẽ nhường hắn. Thật là, Dư Hân đây không thèm chấp trẻ con.


Có lẽ cô không biết quãng thời gian từ khi hắn thích cô cho đến lúc tiếp cận được cô là bao lâu. Ròng rã hơn ba năm trời, hắn nhớ cô đến phát điên. Nhớ nụ cười ngày hôm ấy khiến hắn rõ không uống rượu mà cả người như lên men say. Hắn say chìm đắm trong nụ cười ấy. Cứ mỗi lần nhớ cô, hắn không hiểu sao lại bắt đầu hút thuốc. Nhớ lần đấy, hắn chẳng qua là thấy Giãng Viên hay đi cùng Dư Hân nên cảm thấy chướng mắt mới đập cho một trận. Cả những kẻ hắn đập trước đó, một số là những người đã dám tỏ tình Dư Hân, số còn lại thì toàn là bạn bè của những kẻ hắn từng đánh đến báo thù. Ngày ấy, khi thành công tiếp cận cô, hắn đã dần dần bỏ thuốc. Hắn thấy mấy đứa con gái lớp hắn lúc nói chuyện với nhau mà về gu con trai bọn họ thích, đa số hắn đều đạt tiêu chuẩn, chỉ trừ... khoản hút thuốc ra. Hắn nghĩ là tiêu chuẩn của Dư Hân cũng vậy.


Minh Hiển thích hoàng hôn, thích màu nước biển khi nhuộm màu vàng cam của ánh nắng lúc chiều tà, ước muốn của hắn bây giờ hắn sẽ thực hiện. Minh Hiển từ từ lôi bó hoa ở sau lưng ra, lại quỳ nửa người xuống, ngẩng đầu mỉm cười: "Chị Dư Hân, tôi yêu chị. Làm bạn gái tôi nhé?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.