Hứa Gia Ninh thường xuyên mơ thấy mẹ, giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại: Người phụ nữ cầm chiếc vali đỏ, thậm chí không thèm quay lại nhìn cậu ta 1 lần, vội vã rời đi.Bóng lưng vô cùng quyết tuyệt.Hứa Gia Ninh vô số lần nhắc nhở bản thân: phải hận bà ấy, hận bà đã vứt bỏ mình, thậm chí chữ “mẹ” cũng phải xóa bỏ hoàn toàn khỏi bộ óc.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nhưng dù sao thì cậu cũng không phải loại người yêu hận quyết liệt như vậy.Khí hậu London cả năm ôn hòa, dễ chịu, khiến trái tim cậu cũng trở nên nhu nhuận, Hứa Gia Ninh đối xử với ai cũng như ai ôn hòa mà xa cách.
Không mang tình cảm cực đoan, cũng không cảm xúc hóa mọi việc.Những năm gần đây mỗi lần nghĩ về mẹ cậu ta đã chẳng còn thù hận, trách móc, chỉ còn nỗi nhung nhớ âm ỉ trong lòng.Cậu nghĩ chỉ cần mình trở nên ưu tú hơn, có lẽ mẹ sẽ nhớ đến mình, sẽ tự hào về mình.Hứa Gia Ninh chưa bao giờ ngừng nỗ lực.Điều này khiến Hứa Gia Ninh không bao giờ thiếu người theo đuổi, hơn nữa cậu ta chú ý, mình đặc biệt dễ thu hút cảm tình của những cô nàng nhút nhát, ngây thơ.Nhưng Hứa Gia Ninh đối với những người này chẳng có chút rung động nào hết, thậm chí cậu có lúc đã cho rằng mình không có cảm giác với người khác phái.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cho đến tận giờ phút này, trong bóng đêm ảm đạm, trái tim cậu bị phủ lên một tầng ánh trắng.…Gió đêm lướt khẽ qua gò má, Tiêu Thiển tựa hồ đã tỉnh rượu, không còn ôm chặt lấy cậu thiếu niên phía trước nữa.Hứa Gia Ninh chậm rãi đi xuyên qua hẻm nhỏ quanh co, dừng trước một căn nhà cấp 4 cũ nát: “Là chỗ này sao?”“Ừ.
Cảm ơn em.”Tiêu Thiển cần túi xách đứng lên, thân hình thoáng lảo đảo, Hứa Gia Ninh vô thức đưa tay đỡ cánh tay cô.Làn da trơn láng như lụa, cảm xúc hơi lành lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, khiến cậu thoáng hoảng hốt.Trái tim Hứa Gia Ninh lại trật vài nhịp.Tiêu Thiển nhìn thiếu niên ngượng ngùng rũ mắt, khóe miệng cong cong, thận trọng rút tay về.Lâm Sơ Tuệ lao nhanh tới, chạy gần 2 cây số, nhưng mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở vẫn bình ổn như thường: “Chị, Tiêu Diễn có nhà không?”“Chắc em ấy vẫn đang ở tiệm.”“À.”“Sao? Em tìm nó hả?”Lâm Sơ Tuệ liên tục khoát tay: “Không không, em… tiện thì hỏi thôi à!”“Đúng rồi, đêm nay không phải em định thuê khách sạn ở hay sao, chi bằng ở lại ngủ với chị đi.” Tiểu Thiển thân thiết nói: “Đỡ lãng phí tiền.”“A! Thế thì quá tốt rồi!” Lâm Sơ Tuệ cảm động nói: “Tây Pha...Hứa Gia Ninh chỉ cho em 100 tệ, tí tiền đó thuê khách sạn cỡ trung bình còn chả được nữa là, may ra thuê được một phòng nhà nghỉ xập xệ thôi.”Tiêu Thiển nắm tay Sơ Tuệ, trưng cầu ý kiến của Hứa Gia Ninh: “Được không, em trai?”Lâm Sơ Tuệ còn cho là Hứa Gia Ninh sẽ không đồng ý, dù sao quan hệ giữa cậu ta với Tiêu Diễn vẫn luôn rất tệ, nhưng không ngờ cậu ta lại thoải mái đáp ứng: “Vậy làm phiền đằng ấy chăm sóc con bé này.”“Em đó, đúng là không lễ phép gì cả.” Tiêu Thiển vỗ vỗ đầu cậu ta: “Chị gọi em là em trai, vậy thì hãy xưng hô với chị giống Tiểu Sơ và A Diễn đi, gọi chị Thiển.”Hứa Gia Ninh vậy mà không né tránh, để mặc cho Tiêu Thiển xoa xoa đầu.“Tôi lớn hơn Lâm Sơ Tuệ một chút, cho nên….
đằng ấy không chắc đã lớn hơn tôi bao nhiêu.”“Vậy ư! Thế em bao nhiêu tuổi rồi.”Hứa Gia Ninh nói dối không chớp mắt đáp: “19.”Còn kém mấy tháng nữa, thôi làm tròn tí cũng có sao.“Hả? Không phải em học cùng lớp với A Diễn sao? 19 Tuổi học lớp 12?”“Trước đó tôi học bên anh, phải học 1 năm tiếng, sau đó trở về đây vì để tiện cho việc thi đại học, cho nên học kém tuổi 1 năm.”“Coi như em 19 chăng nữa, vẫn nhỏ hơn chị nhiều.
Cho nên em cũng giống như A Diễn, Tiểu Sơ đều là em chị.”“Đằng đó bao tuổi?”Tiêu Thiển thuận miệng nói giỡn: “30.”Ban đầu cô còn cho là cậu nhóc thích tỏ vẻ già dặn trước mặt sẽ vì số tuổi này mà bị dọa, ai ngờ cậu ta chỉ im lặng gật đầu, thản nhiên đáp: “Đây là độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ.”Tiêu Thiển nhìn điệu bộ chân thành của cậu ta chọc cười, vui vẻ nói: “Thật biết ăn nói.
Chị không cần A Diễn nữa, chị muốn mang nhóc này về làm em trai.”Lâm Sơ Tuệ lập tức nói: “Chị, tuyệt đối đừng tin lời tên này.
Cậu ta đối với ai cũng thế hết đó! Giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch….”“Hử?”Lâm Sơ Tuệ nhìn Hứa Gia Ninh, lập tức biết điều tắt tiếng.Nể mặt hôm nay cậu ta “mật báo” cho cô, Lâm Sơ Tuệ rốt cuộc vẫn không nỡ vạch trần cậu ta trước mặt người ngoài.Nhưng mà ông anh trai kế của cô hôm nay thái độ nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.…Buổi tối, Lâm Sơ Tuệ tắm rửa qua, thay chiếc váy trắng của Tiêu Thiển, ngồi ở sofa vò đầu bứt tai làm đề toán.Trước đây, mấy cái đề này cô cơ đọc đề còn chẳng hiểu nó nói gì, nhưng trong thời gian này, trải qua khóa “huấn luyện địa ngục” của Tiêu học thần, Lâm Sơ Tuệ phát hiện những đề này không còn giống thứ tiếng ngoài hành tinh nữa.Trí nhớ của Lâm Sơ Tuệ vô cùng tốt, bởi vậy bất kỳ nội dung nào chỉ cần Tiêu Diễn nói qua, hoặc cô đặc biệt thấy thú vị, chắc chắn sẽ không quên.Cho nên, rất nhiều đề bài đơn giản, chỉ cần áp dụng theo đúng công thức trong trí nhớ thì… đều có thể dễ dàng giải ra đáp án.Lâm Sơ Tuệ lật mấy tập đề trước đó ra, bất ngờ phát hiện, vài tháng trở lại đây, xác suất làm đúng của cô tăng lên, đơn cử như những câu thuộc dạng tương tự trước đây thầy giáo chấm so với hiện tại số phần trăm làm đúng nhiều thêm không ít.Bất tri bất giác, cô cảm thấy môn toán mình “cùn” nhất hình như cũng không quá khó, đầu óc cặn bã của mình vẫn còn cứu được.Trong group [Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành], cả đám xúm lại cùng hoàn thành đống bài tập chất cao như núi.Lục Trì: [@Lâm Sơ Tuệ, bài tập toán của học thần đâu? Bà không hack được à?]Lâm Sơ Tuệ: [Không.]Lục Trì: [Không phải cậu ta hứa chỉ cần bà làm hết số đề cậu ta cho, cậu ta sẽ cho bà chép bài tập sao?]Lâm Sơ Tuê: [Đề cậu ta cho chính là bài tập toán, đầu tiên tôi tự mình làm, sau đó cậu ta sẽ chữa bài, giảng lại 1 lần, sau khi đã hiểu thì tự mình làm lại lần nữa.]Lục Trì: [...][Thế này mà gọi là cho chép bài à? Vậy mà ...bà cũng đồng ý được?]Lâm Sơ Tuệ quả là ma xui quỷ khiến gật đầu đáp ứng chẳng chút suy nghĩ, cô phát hiện mình càng ngày càng không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Tiêu Diễn.Cô thực sự không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu ấy.Khi có người muốn quản chuyện của mình, cô luôn tìm đủ mọi cách, tranh thủ mọi thời điểm để lẩn tránh khỏi sự trói buộc kia, sống tự do tự tại, nhưng đến khi thật sự không còn ai quan tâm chúng ta nữa, khi ấy mới ngưỡng mộ những ngày như cánh diều được người ta níu giữ..Tuy diều bị sợi dây giới hạn, không thể tự do bay thật cao thật xa, nhưng nghĩ theo một hướng khác thì sợi dây đó chính là nơi an toàn, là chốn về.Sau khi ba rời đi, Lâm Sơ Tuệ bị gió cuộc đời quăng quật đến ngã gục, hoàn toàn mất phương hướng.Khó khăn lắm mới có người xuất hiện, nắm chặt sợi dây, níu lấy con diều mang tên “Lâm Sơ Tuệ”, nói vói cô rằng “Từ nay về sau tôi sẽ quản cậu”Cô không muốn phụ lòng người kia.Lục Trì: [Anh Sơ, cậu là gián điệp duy nhất có thể xâm nhập vào đồn địch, dù không thể dùng mỹ nhân kế, giả ngu thì vụng về nhưng cũng không nên để học thần dắt mũi thế chứ.]Lâm Sơ Tuệ: [Đây là do Sơ Gia đây khinh thường việc chép bài, bằng không dựa vào sự hấp dẫn của tôi, chỉ cần tôi nói muốn, cậu ta chẳng lập tức chắp hai tay dâng lên ấy chứ.]Lục Trì: [Úi xịn.
Gõ bát đợi anh Sơ!]Lâm Sơ Tuệ thấy chị Tiêu Thiển say rượu đã ngủ thiếp đi, Tiêu Diễn thì vẫn chưa về, dứt khoát nhón chân lén lút xâm nhập vào phòng học thần.Đẩy cửa ra, mở đèn, phòng ngủ của Tiêu Diễn tương đối nhỏ, chỉ 1 cái giường ngủ cơ hồ đã choán gần hết toàn bộ không gian, bên cạnh là một chiếc tủ gỗ đứng và bàn học cũ kỹ, ngoại trừ lối đi nhỏ vào bên trong dường như chẳng còn chừa lại chút không gian nào.Gian phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, ga trải giường phẳng phiu, ngay ngắn một nếp uốn cũng không có, trên bàn sách vở xếp chỉnh tề, đâu ra đó.Không hổ là gian phòng của học thần, đập vào mắt đâu đâu cũng là khí thế nghiêm túc cẩn thận.Lâm Sơ Tuệ thấy túi sách của cậu ta đặt trên ghế, cô vốn đã lường trước, học thần thể nào cũng về nhà cất sách vở cẩn thận, chỉnh trang chu đáo mới đến chỗ làm.Cô cẩn thận từng li từng tí kéo túi sách ra, nhanh như chớp đã tìm ra sách bài tập toán.Trong lòng thầm nhảy nhót.Cô cấp tốc mở sách, bài tập toán hôm nay đã hoàn thành xong.Quả nhiên như cậu ta nói, toàn bộ bài tập cậu ta đều làm xong hết trên lớp.Không hổ là học thần.Lâm Sơ Tuệ rút điện thoại di động, cẩn thận chụp lại.Đúng lúc này, nghe thấy tiếng động từ ngoài truyền vào, xem chừng Tiêu học thần đã đi làm thêm về.Lâm Sơ Tuệ giật mình, luống cuống tay chân vội vã nhét sách bài tập vào trong balo.Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Sơ Tuệ không kìp nghĩ nhiều, trốn vào trong tủ quần áo.Cũng may tủ này không quá nhỏ, vừa vặn với thân hình xinh xắn, mảnh mai của cô, chỉ cần co chân một chút là ổn.Cửa tủ nháy mắt đóng lại, cửa phòng lập tức bị mở ra.Xuyên qua khe hở, Lâm Sơ Tuệ nhìn thấy Tiêu Diễn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi 1 lát.Cậu ấy tựa hồ rất mệt, ngón tay khẽ day day thái dương, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở đèn bàn, tiện tay kéo quyển bài tập tiếng Anh, nghiêm túc ngồi làm.Từ vị trí của Lâm Sơ Tuệ, vừa vặn trông thấy nửa bên mặt anh tuấn của cậu.Ánh sáng vàng nhu hòa hắt lên khuôn mặt Tiêu Diễn, khiến đường nét vốn lạnh lùng, cứng rắn vốn có dịu dàng đi rất nhiều.Đêm đã khuya, bốn bề yên tĩnh, cô thậm chí nghe được cả tiếng hít thở của cậu.Rất nhanh cậu thiếu niên đã làm xong số đề Anh Văn trên bàn, sau đó cởi áo ngoài, chuẩn bị đi tắm rửa.Qua khe cửa, Lâm Sơ Tuệ trơ mắt nhìn cậu thiếu niên đang trần thân trên, thong dong bước tới trước tủ quần áo.Thần kinh cô căng ra, cả người co lại, sợ cậu đột ngột mở cửa bắt quả tang tại trận.Nhưng may thay, Tiêu Diễn mở cánh ngăn kéo nhỏ bên cạnh lấy đồ đi tắm.Lâm Sơ Tuệ còn chưa kịp thở ra thì người kia lại đứng ngẩn người trước tủ không chịu rời đi.Lâm Sơ Tuệ nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Diễn qua khe cửa, phát hiện đại ca này đang nhìn chằm chằm vào cánh tủ.Cô thoáng sửng sốt mới nhận ra, cậu ta đang soi gương.Trước cửa tử là một mặt gương dài, mà tên này… đang bán khỏa thân soi gương!Mặc dù bình thường nhìn cậu mặc bộ đồng phục rộng thùng thình có chút gầy, nhưng khi cởi áo ra, lại là da thịt trắng nõn, cơ bắp đối xứng, săn chắc.
Điều khiến Lâm Sơ Tuệ kinh ngạc đó là cậu nhìn mong manh yếu đuối vậy mà cũng có đường nhân ngư (1)!Khó trách người nào đó đánh nhau đỉnh vậy, ra không phải thư sinh yếu ớt mà là nam sinh có rèn luyện.Lâm Sơ Tuệ che ngực trái, cảm giác có thể nghe rõ tiếng trống ngực đập thình thịch của mình.Mẹ ơi… choáng váng quá.Nhưng mà thân thể của cậu ấy cũng không phải thập toàn thập mỹ, ở bụng bên phải phía dưới ngực có một vết sẹo uốn lượn rất rõ ràng, có lẽ chính là vết tích của cuộc giải phẫu kinh hoàng thuở nhỏ.Thiếu niên lạnh nhạt chạm vào vết sẹo ngoằn ngoèo như một con rết dữ tợn trên người, đáy mắt âm trầm, khéo miệng tràn ra ý cười lạnh lẽo“Đây chính là nguyên nhân năm đó cháu phóng hỏa, người khác đoạt mất thứ gì của cháu, cháu nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.”“Cháu là kẻ tồi tệ vậy đấy.
Chú vẫn muốn giao cậu ấy cho cháu?”Lâm Sơ Tuệ nhíu mày.Cậu ta không giống như đang nói chuyện một mình mà như cùng đối thoại với ai đó.Đêm hôm khuya khoắt… thực tình có hơi creepy đó!“Cháu không hổ thẹn, tại sao cháu phải áy náy chứ!”“Cháu chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, để sống tiếp.”“Không có chân tình, chỉ có dối lừa.”…Nhìn đáy mắt đen đặc, bén nhọn của người đối diện, Lâm Sợ Tuệ như phát điên luôn.Rốt cục cậu ta đang nói chuyện với ai.Nửa đêm canh ba… có thể đừng làm mấy hành động dọa người thế không???Lâm Sơ Tuệ nhớ đến cuộc nói chuyện hôm đó của cậu ấy với bác sỹ.Cậu ấy chắc không thật sự… bị tâm thần phân liệt chứ!Lâm Sơ Tuệ nhớ đến các bộ phim điện ảnh về tội phạm IQ cao.Mà mấy tội phạm đa nhân cách bình thường đều là một người trông có vẻ hòa ái, dịu dàng.
Nhưng bên trong lại là một kẻ bệnh hoạn, tàn nhẫn với thủ đoạn giết người máu lạnh, biến thái.Ban đầu Lâm Sơ Tuệ chỉ không muốn bị cậu ta phát hiện chép trộm bài tập, vì việc này rất mất mặt nên cô mới theo bản năng trốn đi.Hiện tại… sự sợ hãi, lạnh lẽo từ nội tâm lan đến khắp cơ thể, khiến cả người cô phát run.Tiêu Diễn phát hiện thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ liên tục tụt dốc: 30%, 29%, 28%, 27%, 26%...Chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi, thanh tiến độ trượt xuống chỉ còn 19%.Tiêu Diễn có chút đứng ngồi không yên, lập tức đi đến cửa sổ, lấy điện thoại di động ra.Đúng lúc này, Lâm Sơ Tuệ nhận được tin nhắn Wechat của cậu ta: [?????]Cũng may… lúc trốn vào tủ cô nhanh trí tắt chuông điện thoại.Lâm Sơ Tuệ: [????]Tiêu Diễn: [Cậu có ý kiến gì với tôi à?]Lâm Sơ Tuệ: [Không dám! O.O!]Tiêu Diễn: [Tại sao đột nhiên lại thế??]Lâm Sơ Tuệ: [Sao là sao?]Tiêu Diễn cân nhắc câu chữ một lát, mới nhắn: [Lâm Sơ Tuệ, rốt cuộc tôi không tốt với cậu ở điểm nào?](1) Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V..