Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 31



Lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, cảm giác có thể ngủ trọn một giấc thật thoải mái ah, đau nhức toàn thân cũng đã giảm đi nhiều, nhớ tới chuyện kích thích ngày hôm qua, nói không chừng đêm hôm đó cũng có người bỏ thuốc dưới gầm giường! Không được, để phòng ngừa rắc rối như vậy, tôi phải nhét đầy vào gầm giường thôi! Cũng không biết tên Jung Yunho kia sáng sớm đã đi nơi nào, bổn thiếu gia vẫn đang chờ cậu thổ lộ đấy! Nếu như không đủ ngạc nhiên thì tôi tuyệt đối không đáp ứng cậu đâu, tốt nhất đừng chơi cái trò phóng pháo hoa hay ôm hoa hồng quỳ xuống trước mặt tôi các loại, tôi muốn thực tế một chút, chẳng hạn như một đóa hoa bằng vàng, hoặc là thẻ tiết kiệm tiêu mãi không hết tiền ah, ha ha…. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi!

“Cộc cộc, cộc!!!”

Tức chết tôi rồi. Tên Park Yoochun kia mỗi lần gõ cửa đều dùng đầu nện vào ah?! Cậu dứt khoát đá văng ra thì tốt hơn!

“Kim Jaejoong!! Tớ biết rõ cậu ở bên trong!!! Tớ phải tính sổ với cậu!!!”

Tôi không có trêu chọc cậu ta mà? Chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua bị phát hiện? Không có khả năng ah, nếu như biết rõ dưới giường có người, cậu ta sao còn high như vậy? Thật là đáng sợ ah…

Đi xuống đất, thuận tiện đá hết đồ ăn xuống dưới gầm giường.

“Làm sao vậy? Đến sớm thế?” Mở cửa phòng ra, Park Yoochun vẻ mặt nóng nảy.

“Kim Jaejoong! Cậu ngày hôm qua đến phòng tớ à?!” Park Yoochun bước lên, ah, thật sự là chuyện đó sao?

“Không có ah, tớ ở chỗ này suốt.”

“Hừ, cậu xem cái này đi!” Yoochun lấy một chiếc chìa khóa có một cái móc từ trong túi ra, nguy rồi, đây là Yoochun tặng tôi hôm sinh nhật.

“Cái kia ah, nói không chừng là hôm kia làm rơi tại phòng cậu.”

“Đừng giả bộ nữa! Chiều hôm qua tớ có quét dọn phòng mà, còn có. Dưới giường hôm qua có một vật gì đó rất cứng, hẳn cậu biết rõ đó là gì a?”

“…” Đã xong, Jung Yunho, cậu ở nơi nào!

“Đúng vậy a, tớ đã ở đó, cậu muốn thế nào?”

“Cậu!..... Đều nhìn thấy hết?” Yoochun đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

“Đã thấy điều không nên thấy, nghe điều không nên nghe….”

“Kim Jaejoong!!!!!!!!!!!!!” Tớ không cố ý mà…

“Tức chết tớ rồi! Cậu sao có thể! Cậu! Tớ!” Yoochun nổi giận bóp chặt chìa khóa trong tay, chẳng lẽ muốn tôi nói cho cậu ta biết, kỳ thật còn có Jung Yunho nữa sao?

“Được rồi! Tớ hỏi cậu, chỉ có một mình cậu à?” A….

“Còn có tôi ~” Jung Yunho tươi cười đi tới, ai bảo cậu lắm miệng làm gì! Tôi đau đầu xoa trán, Yoochun sẽ giết tôi, nhất định đấy!

“Hai người các cậu có bệnh ah! Tự dưng lại thích yêu đương vụng trộm ở dưới giường của tớ! Đó là phòng của tớ mà!”

“Yoochun ~ Đừng nhỏ mọn như vậy nha, cùng lắm thì cho cậu xem tôi và Jaejoong trên giường là được chứ gì ~~” Gạch! Gạch ở đâu!!

“Hừ! Tôi không buồn nôn như hai người.” Yoochun hừ lạnh một tiếng, đóng sập cửa rời đi.

Đã xong…. Jung Yunho, cậu không thể giải thích rõ ràng một chút sao?! Cậu thực sự muốn Yoochun nổi giận sao?!

Ngồi xuống giường đưa lưng về phía Jung Yunho, mặc kệ cậu!

“Jaejoong, tôi có chuyện trọng yếu muốn nói với cậu, tôi vừa rồi là cố ý chọc giận Yoochun đấy, lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu ta.” Jung Yunho đi tới, cằm tựa vào vai tôi. Rốt cục muốn nói sao?

“Jaejoong, cậu thấy tôi thế nào?” Cậu thật là giảo hoạt nha!

“Cậu là con người a.” Với thái độ này, đừng có mơ tôi nói điều tốt!

“A….. Còn gì nữa không? Chi tiết thêm một chút ấy…”

“Tự đại! Ích kỉ! Tự kỷ! Tự phụ!....”

“Được rồi!” Jung Yunho có chút tức giận cắt ngang.

Hừ! Tôi vừa mới nói vài câu như vậy cậu liền tức giận sao? Cậu thật là quá keo kiệt a! Đừng mong tôi mở miệng trước!

“Jaejoong, tôi biết rõ cậu đang suy nghĩ gì, cậu muốn tôi thành thật một chút, đúng không?”

Tôi đờ đẫn nhìn cậu ta.

Jung Yunho đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi một chút, dù chỉ một chút cũng không thích cậu!”

Rồi lạnh lùng nhìn tôi….

Không muốn, không muốn!!!

“Ah!!”

“Jaejoong! Làm sao vậy?”

Toàn thân ướt đẫm ngồi dậy, bên người là khí tức quen thuộc của Jung Yunho, may quá, vừa rồi thảy đều là mơ, nhưng tôi thực sự không muốn cậu ta dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi….

“Jaejoong, đừng khóc.”

Được Jung Yunho ôm chặt vào ngực, xoa xoa lưng.

“Jung Yunho, không cho cậu bắt nạt tôi!” Kéo cổ áo cậu ta xuống, để cậu ta nhìn thẳng vào tôi.

“Không bắt nạt cậu tôi sống thế nào ah…. Ha ha.”

“Hừ! Yoochun có tới đây không?” Giấc mơ vừa rồi thực sự quá chân thực.

“Không có ah, đoán chừng vẫn còn đang ở trong phòng triền miên với Junsu nha.”

Đẩy cậu ta ra, xuống giường tìm chìa khóa, không biết còn ở đó hay không.

“Cậu đang tìm cái gì?”

“Chìa khóa của tôi….” Liệu có phải tôi ném cả cái chìa khóa ở đó rồi không?

“Là cái này sao?” Jung Yunho đung đưa chìa khóá trong tay: “Ngày hôm qua giúp cậu thay quần áo thì nó rơi ra, tôi liền nhặt lại.”

“May quá may quá.” Bổ nhào qua nắm lấy cái chìa khóa, cái móc trang trí Yoochun tặng vẫn còn bình yên treo vào chìa. Rốt cục yên tâm rồi.

Đợi mãi tới lúc đến nhà hàng ăn cơm trưa, Jung Yunho vẫn chẳng nói gì. Chẳng lẽ muốn tôi chủ động nói? Có lầm hay không a? Cậu ta thật sự rất bình thản!

Bực bội đi theo cậu ta, lúc quành lại đụng phải Yoochun và Junsu. Yoochun vui vẻ dìu Junsu đi đường, Junsu vừa nhìn thấy chúng tôi liền lập tức mạnh mẽ đánh Yoochun một cái. Yoochun lảo đảo ngã nhào xuống đất, Junsu mất tự nhiên miễn cưỡng đi vài bước rồi lập tức nhe răng trợn mắt.

“A…. Tôi nghĩ chúng ta đi bên kia đi.” Dùng cùi chỏ chọc chọc Jung Yunho, nếu như không phải tối hôm qua nằm dưới gầm giường cả đêm, thật sự tôi sẽ không hiểu nổi tại sao Junsu lại mất tự nhiên như vậy a.

“Được.”

Jung Yunho tên này! Lúc làm chuyện kia với tôi xong, không hề chăm sóc tôi như Yoochun, nhờ cậu ta giúp đi WC còn bị trêu chọc liên tục, thật là tức chết tôi rồi!!! Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai thực hiện kế hoạch phản công, nhất định khiến cho cậu cúi đầu trước tôi.

“Jung Yunho, cậu sao vậy….” Ôm gối ở một bên nhìn Jung Yunho liên tục đưa lên đưa xuống ba cái tạ tay siêu lớn.

Từ lúc ăn cơm trưa về, tên này cứ luyện tập liên tục, cậu rèn luyện cho thân thể mình thì không vấn đề gì, nhưng không phải là biện pháp rèn luyện này quá khoa trương sao?

“Uh…. Cậu đừng có xen vào! Hàaa…!”

Dừng, ai quản cậu, cho cậu mệt chết đi.

“Tu tu…. Tu tu….”

Lần này tôi đã nhớ kĩ chuông điện thoại kia rồi, đến đầu giường cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

“Huh?”

“Tên nhóc thối, ba của mày đây!”

“A…..”

“Thời gian của ba không còn nhiều lắm…”

“Huh?! Ba à, ba bị bệnh gì à” Chẳng lẽ mấy ngày nay bộc phát bệnh sao?

“Con nói cái gì! Ba nói là ba và Jung thúc thúc của con sắp về công ty rồi!” Nhanh như vậy? Không phải nói còn muốn thuyết phục Jung Yunho thổ lộ với tôi sao?!! Không muốn ah! Không phải ba vẫn luôn rất lề mề sao!!

“Ngày mai đi, trước khi đi ba sẽ nói rõ ràng với Jung Yunho.”

“….” Ngày mai? Chẳng lẽ ba không thuyết phục Jung Yunho thổ lộ với con sao?!!

“Ba sẽ nghĩ biện pháp gửi cho con vài thứ…”

“….”

“Đừng để ba thất vọng ah!....”

“Cố gắng lên…”

Cúp điện thoại, nằm trên giường, thanh âm Jung Yunho thở mạnh vẫn vang lên bên tai, hừ, ngủ một giấc thôi, tỉnh lại tôi sẽ là kẻ cơ bắp kia.

Cảm giác có dòng điện xuyên qua thân thể! Tôi hưng phấn mở to mắt!

“Ai ôi!!!....” Toàn thân đau nhức kịch liệt ah!! Không phải đã đổi thân thể rồi sao? Chuyện gì xảy ra vậy?

“Ha ha…. Xem ra hôm qua rèn luyện cả đêm hiệu quả không tệ chút nào.” Thanh âm như ác ma vang lên quanh đỉnh đầu. OMG! Quá độc, thảo nào tên này cả đêm qua cứ nâng tạ. Nguyên lai là để cho tôi hôm nay không đứng dậy được!

Jung Yunho! Cậu cứ đợi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.