Thở không ra hơi chạy đến cửa phòng, nhấc chân lên chuẩn bị đạp, thật là khủng khiếp ah! Vốn chỉ nói tiếng động vật với Jung Yunho thì không sao, hiện tại ngược lại, toàn bộ thế giới! Ngoài Jung Yunho ra thì không ai có thể nói chuyện bình thường với tôi, ô ô!! Quá kinh khủng, ba vốn vì chuyện Jung Yunho hôn mê mà muộn mấy ngày chưa rời đi, hiện tại tôi phải từ biệt ba thế nào ah!!!!!
Cửa mở, một chân nâng lên định đạp mất đà, suýt nữa khiến tôi ngã.
“Nổi điên cái gì vậy ah….” Jung Yunho lau tóc ướt sũng đi ra ngoài cửa, tuy chuyện này không liên quan đến cậu ta, nhưng nhìn bộ dạng khoan thai của cậu ta, tôi rất tức giận, hung hăng kéo khăn mặt cậu ta đang lau xuống đất, điên cuồng giẫm đạp. Đúng, đúng vậy, chuyện này không liên quan đến cậu ta, nhưng là! Liên quan đến Jung YunJae! Jung YunJae! Tôi hiện tại thật muốn treo ngược bà lên mà chọc bảy tám chục đao!!!!!!!!!!
Jung Yunho yên lặng nhìn tôi hò hét lung tung như kẻ điên, đến khi hết sức rồi đặt mông ngồi xuống dất.
“Tôi hiện tại chỉ có thể nói chuyện với cậu….” Cả đời chưa từng chán nản như bây giờ.
“Tôi biết rõ ah.” Đầu bị vuốt nhẹ, phẫn nộ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Jung Yunho, tức giận lập tức bớt đi đến chín phần.
“Làm sao bây giờ?....’
“Viết ra giấy ah!”
“!”
“Cậu có thể giả bộ bị đau học, sau đó mang theo giấy bên người để viết nếu có điều muốn nói.”
“Cái này có thể dấu diếm bao lâu ah….” Bảo tôi mang theo giấy bên người? Dừng, nếu nói nhiều không phải mệt chết tôi à!
“Không phải nói thuốc chỉ có hiệu lực ba ngày sao?”
“Huh… Đúng nha.” Kinh hỉ ôm lấy cậu ta, ai? Không đúng, cậu ta sao biết được thuốc chỉ có hiệu lực ba ngày?! Phẫn nổ bỏ qua cánh tay cậu ta đang định ôm tôi.
“Cậu! Cũng biết!” Cậu ta rõ ràng cũng biết!
“Cái này….” Jung Yunho quay mặt đi. Hừ! Điển hình của việc trong nội tâm có quỷ!
….
“Cộc cộc cộc….”
“Con trai! Mở cửa!!!!”
Không ổn, ba đã đến. Bối rối nhìn về phía Jung Yunho, tên kia xua xua tay một bộ không có cách. Xong đời, tôi thật sự bị đưa vào vườn bách thú rồi…
“Jaejoong! Tôi nghĩ ra một cách hay!” Chẳng muốn quay đầu nhìn cậu ta, với chỉ số thông minh của cậu thì liệu có thể nghĩ ra cách gì.
“Nói đi….”
Cậu ta cười: “Cậu có thể nói chuyện với tôi ah!”
Nhíu lông mày: “Có ý gì?”….”
“Nghĩa là, mỗi khi cậu muốn nói chuyện với người khác, thì nói với tôi, tôi nghĩ hẳn là được.” Trong lúc nói còn thừa cơ ôm lấy tôi sờ soạng hai cái, bất quá phương pháp này có vẻ ổn, hừ, không so đo với cậu!
“Cộc cộc cộc!!!”
“Kim Jaejoong!! Nếu không mở ba liền phá cửa đấy!!!!” Ngoài cửa kiên nhẫn của ba cũng đến cực điểm, lắc lắc đầu, chạm vào nắm đấm cửa.
“Tên nhóc thối! Lâu như vậy mới mở cửa!” Cửa vừa mở, ba chật vật đi vào, dò xét nhìn tôi và Jung Yunho, huh? Sao lại nhìn chằm chằm cổ tôi? Có cái gì sao…
Vừa định mở miệng hỏi ba tìm tôi làm gì, đột nhiên nhớ tới tác dụng phụ chết tiệt, vội vàng quay đầu sang Jung Yunho.
“Ba, vội tới tim con như vậy, có chuyện gì phát sinh sao?” Yes! Thật sự có thể! Ha ha ha.
Ba rụt cổ lại: “Con trai, ba con ở chỗ này mà.”
Tôi vẫn mỉm cười như cũ nhìn Jung Yunho: “Con biết rõ ah.” Bà nội ơi, Jung Yunho cậu đừng có nhìn chằm chằm vào bổn đại gia như vậy!
Ba vươn tay lắc lắc trước mặt tôi: “Con nói chuyện sao lại nhìn Jung Yunho? Ba khủng bố như vậy sao?!”
Oan uổng ah…. Jung Yunho mới là kinh khủng nhất, không nghĩ tới tôi cả đời (Hoặc là mấy ngày?) đều phải nhìn mặt cậu mới có thể nói chuyện sao?!!
“Thúc thúc, mắt Jaejoong mấy ngày nay khó chịu, phải nhìn thẳng như vậy.” Jung Yunho thân mật chỉ chỉ mắt của tôi, mắt của cậu mới phải nhìn thẳng ah!
“Nhìn thẳng? Đây là bệnh gì vậy?” Ba nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên dùng lực đập trán: “Thiếu chút nữa quên mất! Ta hôm nay phải đi rồi! Hai đứa sao không ra tiễn! Mọi người đều đang xếp hàng rồi kìa!”
Nhanh vậy sao, tôi còn tưởng vài ngày nữa mới đi.
“Thực xin lỗi ba ah, bọn con đang luyện tập nên từ biệt ba thế nào!” Nói đúng ra là đang luyện nhìn mặt Yunho. Ô ô…
“Nhanh đi xuống đi! Ta còn tưởng hai đứa đang làm chuyện xấu!!” Sao ba lại nhìn chằm chằm vào cổ con…
Trên đường đi, ba không ngừng quở trách tôi và Jung Yunho, đến nơi, ba lại biến hóa nhanh chóng, hai tay chắp lưng, một bộ người lãnh đạo trầm ổn. Bất quá, hàng người này dù không đông nhưng cũng coi như là chỉnh tề… Lấy Changmin và Junsu làm chuẩn, khoảng hai ba chục người thần sắc nghiêm túc, nhìn chúng tôi đi ra, mắt dõi theo từng bước của chúng tôi, ah…. Cảm giác không tệ lắm….
“Tiểu Kim ah, cậu ra rồi.” Jung thúc thúc không biết từ nơi nào xuất hiện, trong tay còn cầm microphone, vẻ mặt tươi cười đưa ba tôi. Jung thúc thúc, cháu bảo thúc này! Làm nam nhân phải có nghĩa khí một chút!
Ba tiếp nhận microphone, nhìn khắp nơi (Kỳ thật cũng không nhiều người lắm). Tôi thực sợ ba nói một câu “Chào các đồng chí”.
“Thời gian đến đảo không lâu nhưng tôi đã trải nghiệm sâu sắc phong cảnh nơi đây.” Đi tới đi lui cũng chỉ đén vườn hoa, còn nói phong cảnh cái gì….
“Thật sự là không nỡ rời mọi người! Nhưng là! Không nói nữa, nói lại rơi nước mắt.” Vậy ba còn nháy mắt làm gì…
“Tóm lại, hi vọng mọi người chăm chỉ làm việc. Đừng phụ hy vọng của tôi với mọi người!” Ba làm động tác cố gắng lên. Mọi người phía dưới đều nước mắt lưng tròng, cố giơ tay đáp, Jung thúc thúc còn kích động hơn che mặt khóc rống: “Nói thật hay ah!!...”
Có khoa trương như vậy sao?...
Tôi và Jung Yunho đợi mãi, ba và Jung thúc thúc rốt cuộc vẫy tay chào lên máy bay tư nhân.
Hô… Lau mồ hôi trên trán, thật muốn đi ngủ ah.
“Mệt chết đi được.” Park Yoochun dùng tay làm quạt đi đến trước mặt chúng tôi: “Đầu năm nay làm diễn viên quần chúng cũng không dễ ah.”
Há hốc mồm, cuối cùng vẫn nhìn Jung Yunho, giả bộ sửa lại cổ áo cho cậu ta: “Diễn viên quần chúng gì?”
“Ai nha, còn không phải Jung thúc thúc đưa bọn tớ không ít hoa quả, nói muốn để ba cậu trước khi đi cao hứng một chút, đứng dưới nắng lâu như vậy, đương nhiên không dễ dàng chút nào rồi…”
“Tớ vừa nãy đâu có thấy cậu ah.”
“Ha ha… Tớ trốn đằng sau một người cao to để bớt nắng, nếu không chắc phải phơi nắng ah, bọn Changmin ngốc như vậy, không nên đứng đầu tiên, rất nắng ah…” Hừ, chỉ có cậu mới nghĩ mấy trò như vậy.