Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 44



“!! # [$]%... &*()@@”

Cũng không biết tôi thiên phú rất cao hay là mèo mù vớ cá rán, tôi tin tưởng là do tôi thiên phú rất cao! Tóm lại lúc bầy ong kia sắp đâm vào mình, tôi dùng sức thổi cái lá cây, đám ong kia tựa như thấy đèn đỏ phanh gấp lại, sao đó chậm rãi bay tản đi.

Thở phào một hơi, mặt đã đỏ lên rồi, cúi đầu nhìn lá cây trong tay, ai? Sao lại rách…..

“Hừ, đồ đần, cậu cho rằng cậu vừa làm cho bầy ong bay đi à? Là công lao của bản đảo chủ ah!” Kim Hee Chul cưỡi hổ đến bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn lưng con hổ tôi đang ngồi, rốt cục quyết định trở lại vị trí cũ.

Hoang mang nhìn Jung Yunho: “Vậy tại sao đàn ong lại bay qua đây?” Jung Yunho lắc đầu tỏ vẻ không biết, dừng, tôi đâu có hỏi cậu!

“Bởi vì…. Tôi thổi sai….” Kim Hee Chul hiếm khi ăn nói khép nép, vừa dứt lời, lại khôi phục bộ dạng nữ vương mặt lạnh.

Bất quá…. Chuyện thổi sai này, đảo chủ ah! Nhờ anh chú ý một chút được không!! May chỉ là bầy ong, nếu như là một đám dơi hút máu, tôi còn chưa đủ để chúng nhét kẽ răng đấy!!!!!! Dò xét Kim Hee Chul, tên này thật là….

“Không có bài nào có thể khống chế tất cả động vật sao?” Jung Yunho, cậu đừng vứt cho tôi ánh mắt buồn nôn như vậy!!

“Cậu nói hay thật ah! Chưa học trèo đã muốn tập bay!” Này này này, trèo hình như không cần học ah? Hừ! Không biết dùng thì đừng tỏ vẻ nguy hiểm nữa! Rõ ràng là đang lo tôi học được sẽ không sợ anh nữa, đương nhiên, bổn thiếu gia bây giờ cũng không sợ anh.

Một lần nữa hái lá cây khác đặt bên miệng, một mảnh lá nho nhỏ có thể thổi nhiều bài linh tinh như vậy, mấy bài này lại có thể khiến động vật ở tất cả các quốc gia hiểu? Âm nhạc quả nhiên là không có biên giới ah, tuy tôi cũng không giỏi lắm về nhạc, bất quá lại nghĩ, về sau ra ngoài tùy tiện có thể gọi một con thú, thậm chí gọi nó đến chở mình, ngay cả đường đều không phải đi, chỉ cần ở trong nhà mà mở cửa, để cho chúng cõng tôi ra ngoài, ha ha.

“Này! Tên ngốc kia, bài vừa nãy tôi thổi nhớ không?”

Huh? Gọi tôi? Chờ tôi học được mấy cái bài chết tiệt này, sẽ lấy anh làm thí nghiệm đầu tiên.

Kim Hee Chul ưu nhã nhắm mắt lại, mảnh lá cây bên miệng nhẹ nhàng run: “! @#%) [$]#@! @!”

“Loạt xoạt!....” Tán cây trên đầu đột nhiên xuất hiện vô số thằn lằn, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi, cái đuôi còn lớn hơn cả người đong đưa qua lại.

“Cái này, là anh gọi ra sao?....” Cố giữ tỉnh táo! Từ nhỏ đến giờ, tôi nhìn thấy mấy con vật thế này da đầu lại run lên.

“Uh, đúng vậy, cậu thử đi.”

Muốn tôi thử? Có lầm hay không ah! Nhỡ chẳng may thổi thành bảo nó tấn công thì sao…

“Nhanh lên ah!....”

Vì cái gì trước mặt Jung Yunho chẳng có con gì cả! Chẳng lẽ thiên tài thì nhất định phải gặp gian nan sao?! Hít sâu một hơi, nuốt nước bọt, thằn lằn ah, mày nhất định phải cho tao mặt mũi ah! Đừng để ta mất mặt!!

“[$]#@! [$]... &** [$]#!!!”

“Ah ah ah ah ah ah ah ah ah!....” Ngón tay đột nhiên đau xót, một hàm răng nho nhỏ cắm vào ngón trỏ tôi, trời ơi, tôi chưa thổi mà…

“Thực xin lỗi, là tiếng chuông điện thoại tôi ah…” Kim Hee Chul! Tôi với anh không đội trời chung!!!!!

Choáng váng truyền đến, phẫn nộ quá mức mà ngất đi, hắc ám bao phủ tất cả….

Ngón trỏ cảm thấy mềm mềm ướt ướt, còn hơi nong nóng, là cảm giác đầu lưỡi liếm? A…. Liệu có phải là tên Jung Yunho đại sắc lang kia thừa dịp tôi ngủ mà phi lễ tôi? Đại biến thái ah! Vội ngồi bật dậy!

“….” Trời ơi! Tôi nhìn thấy cái gì đây, kẻ ngậm ngón tay tôi không phải Jung Yunho! Mà là con thằn lằn buồn nôn kia!! Đầu lưỡi thật dài khẽ liếm láp miệng vết thương trên ngón trỏ tôi!! Thánh mẫu Maria! Lúc con nhắm mắt lại rồi mở ra, xin người hãy làm cho hết thảy mọi thứ đều biến mất! Ba, hai, một…. Ah ah ah ah ah ah ah!!! Vẫn còn! Vật kia vẫn mút tay tôi!!!

“Jaejoong, cậu nhìn không tệ chút nào.” Trán được một bàn tay ấm áp trùm lên. Theo phản xạ đẩy ra. Con thằn lằn theo động tác của tay tôi liền văng ra, bay một vòng.

“Jung Yunho!! Bắt nó hộ tôi. Bắt nó đến đây!!!!”

“Không được ah….” Jung Yunho lộ vẻ khó xử: “Hee Chul nói nó đang chữa thương cho cậu, nếu như không nhanh chóng để nó bài tiết nước bọt đắp lên vết thương, rất có thể thần kinh sẽ bị hỏng đấy…” Hee Chul nói? Gọi thân thiết như vậy? Hừ! Thần kinh bị hỏng? Chỉ có cậu mới tin mấy chuyện ma quỷ của anh ta! Lấy nước bọt của nó? Chẳng lẽ không có biện pháp sao?! Dùng phương pháp buồn nôn như vậy làm gì?!

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Hơn một ngày rồi…”

“Rất tốt….” Hai chân đạp một cái, tiếp tục mê man, tôi không muốn nhìn thấy đồ vật như vậy…



Lúc một lần nữa khôi phục ý thức là bị thanh âm loảng xoảng đánh thức, có lầm hay không ah! Bất quá ngón trỏ không có cảm giác gì rồi.

“Jaejoong? Tỉnh?” Mơ mơ màng màng gật đầu, vừa mở mắt liền chứng kiến khuôn mặt siêu đẹp trai của tôi! Cái gì vậy? Ba ngày rưỡi đã trôi qua rồi? Tôi còn chưa kịp làm việc gì cả!!

“Sao lại ồn ào thế?!” Thanh âm rầm rầm kia rốt cuộc là cái gì?!!!!

“Ah, cậu là nói thanh âm ngoài cửa sổ sao?” Jung Yunho vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên.

“….” Một đống động vật có cánh đang ra sức đụng vào cửa. Lúc rèm được kéo lên, chúng đơ người mấy giây, kế tiếp liền bay tới phủ kín cửa.

“Má ơi! Kéo xuống! Mau kéo xuống!” Gần đây tôi đã chịu nhiều kích thích lắm rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều côn trùng thế….

“Jaejoong, kéo xuống rồi, đừng lo lắng.” Thái độ quy củ như vậy. Nhất định là có chuyện gì đã xảy ra.

“Jung Yunho! Đến cùng là chuyện gì?!”

“Cái này…. Cậu bị thằn lằn cắn rồi ngất đi, tôi rất tức giận! Cho nên tôi liền bỏ chút thuốc xổ vào trong đồ ăn cho động vật….”

“Sau đó thì sao?....” Dự cảm chẳng lành lại tới….

“Hẳn là bị mấy con côn trùng thấy…”

“Cho nên?....”

“Bị phát hiện rồi…”

“Thuốc xổ ở đâu ra?”

“Cocacola cộng thêm bột trong hộp mì chính…”

“Trong đấy không phải là thuốc kích thích sao?....”

“Cũng có thể nói như vậy ah….”

“….”

Bi thảm nhất chính là đúng thời điểm mấu chốt, thân thể lại trao đổi!!! Cửa sổ bằng thủy tinh bị đập sắp vỡ tan, mà tôi? Hiện tại không chạy chẳng lẽ chờ bị vây sao?!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.