Tuần cảnh trên biển đến nhanh hơn so với Itani nói, chạng vạng bảy giờ chiều, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Nhưng chỉ hai người mở cửa vào, trang bị đầy đủ quần áo bảo hộ hóa học(*), tựa như đang làm ảo thuật nhanh chóng đặt mấy tấm phòng hộ xung quanh hai người họ.
“Đừng căng thẳng.” Thanh âm buồn bực của tuần cảnh trong đồ bảo hộ vang lên, nhìn chung quanh, cất tiếng khen ngợi, “Hai người làm tốt lắm.”
Đôi mắt xanh biếc của Hòa An nhìn chằm chằm Bối Chỉ Ý.
“Cô ấy đang mất nước, hẳn là cảm nắng.” Bối Chỉ Ý nghe thấy Hòa An nói chuyện với tuần cảnh.
Quả thật là cô không mấy thoải mái, lỗ tai ong ong, toàn bộ sức lực đều đặt ở chuyện cần phải bất động.
Nhưng mà cô vẫn rất nhạy cảm nghe ra được Hòa An đang miêu tả tình trạng của cô nãy giờ, hai vị tuần cảnh vốn đang bận rộn đều ngừng lại vài phút.
Cô mím mím môi.
Cảm giác thật này càng mãnh liệt hơn, ngay cả chuyên viên võ trang đầy đủ thế kia còn kiêng kị bột phấn đôi chút.
Tuần cảnh ngừng động tác, cô càng nhìn càng giống phim hành động Mỹ.
Bọn họ cẩn thẩn gom hết tất cả bột phấn trên bàn và giấy viết thư, sau đó dùng một cái cạo cao su, cạo hết lớp bột phấn dính trên tay và người của Bối Chỉ Ý.
Động tác rất tinh tế.
Bối Chỉ Ý nhìn thấy hai vị tuần cảnh trẻ tuổi trước mặt, trịnh trọng nghiêm túc mở ra.
Sau đó chờ đợi kết quả kiểm tra đo lường.
“Ba phút.” Tuần cảnh nhìn Bối Chỉ Ý cười cười.
Đây là ba phút dài nhất trong sinh mệnh cô, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cô, cô váng đầu đến hốt hoảng, toàn thân lúc nóng lúc lạnh,trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhưng vẫn không thể khống chế suy nghĩ, người mở thư là cô, Hòa An vốn không cần phải xông vào, không cần phải chết cùng cô.
Anh và cô như nhau, đều ở trong tình trạng phơi người quá lâu, lốm đốm từng mảnh bột phấn trên tay trên người cô đều dính vào trên áo lặn của anh.
Anh và cô đều nguy hiểm như nhau, cô sợ rằng thần chết cũng sẽ buông xuống người anh.
Nhưng từ đầu đến đuôi anh chỉ nhìn cô, một câu tức giận cũng không có, cho cô dũng khí, nửa quỳ trước mặt chống đỡ hai cánh tay trên không trung của cô suốt hơn bốn giờ.
Không hề động đậy.
Nếu ngày hôm nay cô chết ở đây, thì Hòa An chính là người đàn ông đối xử với cô tốt nhất, còn nếu hôm nay cô không chết, thì chắc chắn Hòa An cũng là người đàn ông duy nhất đối tốt với cô.
Thật ra cô biết rõ, hôm nay dù người xé thư là ai thì Hòa An cũng sẽ xông vào.
Cảm giác trách nhiệm của anh quá mạnh mẽ, sẽ không cho phép đội viên của mình gặp chuyện không may.
Anh không thương tiếc chính mình, sống mà không có ngày mai.
Người đàn ông chỉ mới quen nhau hơn một tháng, lại không tiếc mạng xông vào sinh tử cùng cô.
Có thể cả đời này cô sẽ không gặp được nữa.
Cô nhìn vào đôi mắt sắc màu trang nhã của người kia, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, chờ đến khi hai vị tuần cảnh nọ thở dài một hơi, líu ríu như chim sẻ thông báo cho bọn họ, rằng những bột phấn vàng kia chỉ là bột sô-đa, cô liền khóc thét lên.
Đây là lần đầu tiên sau khi đến đây cô khóc lớn đến vậy, thậm chí còn khóc đến tận khi trời tối mịt mờ, nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào từ sâu trong cuống họng mình.
Hoàn toàn mặc kệ quần chúng vây xem, mặc kệ cái nhìn của người ta như thế nào, không màng hình tượng khóc thét lên.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô là muốn phát tiết cảm xúc sau khi sống lại từ cánh cửa của tử thần, chỉ mỗi Hòa An, anh ôm cô, vỗ về bờ vai cô, cam kết với cô, an ủi cô, đã tốt rồi.
Hết thảy, đều tốt cả rồi.
Cô lạc hậu, cô hướng nội thẹn thùng, cô cho rằng đời cô quá thất bại, đều tốt cả rồi.
Tựa như buổi chiều oi bức ngày hôm ấy.
Niết bàn(*) hồi sinh.
(*) Niết bàn là khái niệm thể hiện triết lý độc đáo về giải thoát của Phật giáo. Đây là một trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, giải thoát khỏi mọi đau khổ của cuộc đời.
***
Bối Chỉ Ý khóc đến nổi thở không thông.
Cô hướng nội, nhưng thật ra không hề thích khóc, mỗi khi rơi nước mắt cũng luôn yên tĩnh. Vậy nên không thể ngờ được bản thân có thể khóc lâu đến vậy, lớn đến vậy.
Đến tận khi tuần cảnh bỏ hết mấy miếng chắn, lột đồ bảo hộ ra mà cô hẵng còn đang khóc.
Khóc đến khi Victor và Itani xông vào đại sảnh.
Khóc từ lúc tuần cảnh bắt đầu cảm động cho đến khi bọn họ trầm mặc xấu hổ.
Khóc đến tận khi trên áo lặn mặn vị biển dính đầy phấn sô-đa của Hòa An thấm đẫm nước mắt của cô.
“Em vẫn còn muốn khóc?” Hòa An bất đắc dĩ mang theo sự nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi tử thần.
“Muốn.” Bối Chỉ Ý vừa khóc vừa gật đầu.
Cô cảm giác được Hòa An đang cười.
Cô vẫn ngồi trên ghế, Hòa An duy trì tư thế nửa quỳ, sự chênh lệch về chiều cao dễ dàng để cô nhẹ ghé đầu vào trong ngực anh mà khóc, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực anh chấn động.
“Chân tôi tê rần muốn phế đi luôn rồi.” Hòa An đè thấp giọng nói nhỏ bên tai cô, “Trước tiên, chờ tôi điều chỉnh lại đã, rồi chúng ta tiếp tục khóc, được không?”
Dịu dàng như nước, hai từ được không đơn giản như vậy thôi cũng đủ để Bối Chỉ Ý từ trong tuyệt vọng tỉnh lại.
Cô ngừng tiếng khóc.
Vì trước đó khóc quá mãnh liệt, vậy nên dù đã ngừng khóc, vẫn không thể ngăn được sự run rẩy.
“Thật sự xin lỗi.” Cô vội vã hấp tấp kéo theo cái ghế lùi về sau, hai mắt đẫm lệ nhìn Hòa An đặt mông ngồi bệch xuống đất, nhếch miệng chau mày bắt đầu xoa nắn bắp chân.
Tay cô trong vô thức vươn đến.
Một khắc khi đầu ngón tay đụng phải cái bụng bắp chân anh, Hòa An cầm lấy tay cô.
Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay.
Lòng bàn tay anh có mồ hôi, mu bàn tay cô lại dính nước mắt.
Bối Chỉ Ý ngồi một bên co ro cả người nấc lên một tiếng.
Cô không còn phân rõ được lý do hít thở không thông của hiện tại là vì cảm nắng hay là vì tim đập quá nhanh.
Hòa An cứ vậy nắm tay cô, nếu không phải là ảo giác, cô còn cảm nhận được sau khi Hòa An cầm tay cô, còn dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô.
Tiếng nấc không cách nào dừng không được nữa.
“Đi rửa mặt, uống thêm nước, nếu như mệt thì ngủ trước đi.” Hòa An nói bằng tiếng Trung.
Nửa là ra lệnh, nửa là dùng giọng điệu của đội trưởng Hòa An.
“Ở đây đã có tôi.” Anh nói.
Anh còn phải thu dọn tàn cuộc, gã đưa tin hiện đang mặt mũi bầm dập co ro trong một góc đằng kia, hai vị tuần cảnh vừa quan sát chung quanh vừa bắt đầu ghi chép.
Anh là người phụ trách của nơi này, tuyệt không thể rời đi.
Tuy nhiên anh biết rất rõ, bỏ lỡ dáng vẻ khóc thét lần này của Bối Chỉ Ý, chờ đến khi cô mở lòng lần nữa, có thể phải chờ đến kiếp sau.
Cô gái phải khó khăn lắm mới toát lên dáng vẻ chân thật này, ngủ một đêm xong nhất định sẽ lùi bước nữa cho mà xem.
Hoặc ít nhất sẽ không giống như lúc này, ôm chặt cổ anh không buông, dù cho anh đang nắm tay cô, cũng không thẹn thùng đẩy tay anh ra.
Cô tuyệt đối không biết được rằng cử động này của cô, ý niệm kiều diễm ít nhiều đang hiện lên trong đầu anh, khiến lá gan của anh càng lớn thêm.
“Về phòng nghỉ trước đi nào.” Anh nói.
Anh yêu cầu cô lùi về sau.
Dù biết rằng, sau tất cả những chuyện này thì việc quay đầu đã không còn khả năng đơn giản như thế nữa.
***
Tuần cảnh rất quen thuộc với bọn họ, trong lúc báo nguy Victor đã cung cấp rất nhiều manh mối, vậy nên thời gian ghi chép không quá lâu, hai vị tuần cảnh rất nhanh liền rời đi.
Còn mang theo cả gã đưa tin bị Victor và Hòa An đánh đến thừa sống thiếu chết đi.
Lúc rời đi tuần cảnh còn nhắc nhở bọn họ, vụ án vẫn chưa kết án, kẻ khả nghi có liên quan đến tổ chức khủng bố, người của đội phòng chống khủng bố và bên CDC(*) sẽ tham gia, tất cả những người có liên quan đến vụ án lần này tạm thời không được rời khỏi hòn đảo trước khi vụ án kết thúc.
(*)Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh Hoa Kỳ hay Trung tâm phòng chống dịch bệnh Hoa Kỳ (tiếng Anh: Centers for Disease Control and Prevention) là một cơ quan thuộc Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh Hoa Kỳ có trụ sở tại quận DeKalb. Nhiệm vụ của CDC là thực hiện công tác y tế công cộng và an toàn thông qua việc cung cấp thông tin giúp nâng cao sức khỏe cùng với các bộ trong liên bang Hoa Kỳ và các tổ chức khác. CDC tập trung vào việc phát triển và ứng dụng hệ thống phòng ngừa và kiểm soát bệnh tật (nhất là bệnh truyền nhiễm), sức khỏe môi trường, y tế nghề nghiệp, nói chung là các hoạt động ngăn ngừa các căn bệnh và giáo dục y tế phổ quát giúp nâng cao sức khỏe người dân Hoa Kỳ.
Kể cả người bị hại Hòa An và Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý đi ngủ từ sớm, vậy nên không hề hay biết chuyện cô đơn phương bị cho vào diện hạn chế xuất cảnh.
Còn Hòa An, chờ sau khi tuần cảnh rời đi thì vẫn ngồi trong đại sảnh thoa thuốc lên đầu gối, miệng nhai lá thuốc.
“Anh nói rồi mà, chú mày sẽ thay đổi suy nghĩ.” Victor ngồi xuống cạnh anh, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Anh ấy đồng ý nhận Bối Chỉ Ý sau khi nhìn thấy tờ đơn đăng ký qua loa của cô, chẳng qua chỉ là muốn để cho Hòa An có chút băn khoăn.
Nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.
Hai tuần này, lúc bọn họ rời bến đến khi bảo hộ cá mập khỏi đám hải tặc, Hòa An không còn làm ra những hành vi tựa như muốn tự sát nữa.
Dường như có vẻ anh đã bỏ kế hoạch dùng một mạng người để đổi lấy kế hoạch bảo hộ khu vực này trong vài năm tới.
Anh chọn cách tiếp cận cẩn thận và kỹ càng, vậy nên chuẩn xác giẫm phải cái chân đau của bọn chúng, họ và đám săn trộm đấu nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên chứng kiến đối phương thiếu kiên nhẫn trước.
Người đàn ông vốn chẳng bận tâm đến tính mạng bản thân, mỗi ngày trôi qua như một thầy tu, nay rõ ràng đã nguyện ý lay động.
Hơn nữa còn là một quyền đánh thẳng vào tiềm thức.
Victor rung đùi đắc ý, cảm giác bản thân thật công đức vô biên.
“Tại sao lại chọn cô ấy?”Hòa An đặt túi nước chườm trong tay xuống.
“Cô ấy là nữ tình nguyện viên duy nhất trong nửa năm qua.” Victor nhún vai.
Hòa An trừng mắt liếc anh ấy.
“Hơn nữa, cô ấy rất giống em.” Victor đứng đắn lại, “Không biết tại sao, khi nhìn thấy bản đăng kí của cô ấy, anh lại liên tưởng đến.”
Giống anh ở chỗ cho rằng trên đời này chẳng còn thú vui gì nữa, áp lực giống anh, không hề hứng thú với tương lai giống anh.
Hòa An không nói gì nữa.
Sự xuất hiện của Bối Chỉ Ý, quả thật khiến anh thay đổi rất nhiều.
Anh cũng không rõ tự lúc nào thì bắt đầu để tâm đến một cô gái có cảm giác tồn tại gần như bằng không này, có lẽ là khi nhìn thấy bản ghi chép chằng chịt thông tin về hòn đảo của cô, hoặc sớm hơn chăng, còn sớm hơn lúc mà cô nói với anh, rằng cô có rất nhiều nơi không thích hợp.
Có lẽ là khoảnh khắc cô chịu đựng đau nhức vì trật chân còn vô thức xin lỗi anh.
Cô gái không chút cảm giác tồn tại này, dùng cách thức yên lặng không tiếng động mà cô rành rọt nhất, chờ đến khi anh phát hiện đại sự không ổn, trước khi kế hoạch tự sát của anh biến mất, khi cái chết cũng không đủ để cứu rỗi lấy anh, anh đã thay đổi kế hoạch, trong lòng còn tính toán đợi cho mọi chuyện thành công, anh có thể sẽ đến Trung Quốc tìm cô.
Victor nói rất đúng, bọn họ rất giống nhau.
Anh đến hải đảo này, anh làm nhiều chuyện đến vậy, thật ra cũng là vì trốn tránh, giống hệt Bối Chỉ Ý.
Anh phải mệt mỏi đến không còn sức lực mới có thể ngủ nổi, anh cần cảm giác nước biển vây quanh mới có thể an tĩnh.
Ở một mức độ nào đó mà nói, anh còn nhát gan hơn cả Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý có thể quay về, mà anh, lại không dám.
Anh cau mày nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Bối Chỉ Ý, hương vị chua xót của lá thuốc lá muốn sặc cổ họng.
Lúc còn sống, anh và cô cùng phóng túng.
Một khi đã động tâm thì không thể quay đầu, thậm chí trong những khoảnh khắc hai người im lặng quan tâm lẫn nhau, tâm động càng sâu.
Anh nghĩ, hẳn là anh không còn cam lòng để cho cô quay về xem mắt nữa.
Cùng nhau trải qua sinh tử, trong giây phút tuyệt vọng nhất, anh nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm và ỷ lại của cô.
Anh cần phải suy xét thêm nữa.
Nhiều hơn chút nữa.
Cho đến tận bây giờ anh còn không thể ngờ rằng, anh có thể tìm thấy trên người một cô gái nũng nịu, dũng khí để bước xuống.
Sau một năm kia, đây là lần đầu tiên mà cuộc sống của anh chậm rãi chuyển biến sang hướng tốt, mà không phải là ý nghĩ bỏ mặc cho bản thân ngày càng mục nát.
Mà không phải, là mang theo ý nguyện chết nơi tha hương.