Hờn Dỗi

Chương 56





Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, vùi đầu vào hõm cổ anh, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận hơi thở nam tính trên người anh.
Đây là mùi hương mà cô giúp cô có cảm giác an toàn nhất.
Phó Ngôn Trí có uống chút rượu, nên trực tiếp bảo tài xế của Diệp Thanh đưa hai người về.

Anh còn không quên gọi cho Phó Chính, bảo ông tới đây đón người.
Phó Chính hơi ngạc nhiên: "Tài xế đâu?"
Phó Ngôn Trí dừng lại, vỗ nhẹ vào lưng Quý Thanh Ảnh, nhỏ giọng nói: "Con và mẹ không về cùng nhau."
Phó Chính: "...Được rồi, khi nào có cơ hội thì bảo cô bé đến nhà ăn cơm."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn người trong ngực.
Quý Thanh Ảnh không nói chuyện, chỉ yên tĩnh cuộn tròn trong lồng ngực anh, giống như một cô bé đáng thương.
Phó Ngôn Trí không dám nhìn nhiều, chỉ sợ mình nhịn không được mà làm ra chút chuyện gì đó.
Anh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, cho cô sức mạnh.
Quý Thanh Ảnh có hơi mệt mỏi, làm ổ trong ngực anh hồi lâu mới cọ cọ vào cổ anh, nhẹ giọng nói: "Sếp Diệp sẽ không hỏi gì anh chứ?"
Phó Ngôn Trí nghi hoặc "Ừ" một tiếng: "Sếp Diệp?"
Quý Thanh Ảnh hơi khựng lại, vội vàng sửa miệng: "Dì."
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, hơi thở ấm áp phớt qua tai cô, dịu dàng nói: "Sẽ không đâu, đừng lo lắng."
Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng, duỗi tay ôm eo anh làm nũng: Em có hơi mệt."
"Vậy thì chợp mắt một lát đi, còn hơn một tiếng nữa mới về đến nhà."
"Dạ."
Quý Thanh Ảnh nói ngủ là ngủ ngay, thật sự nhắm mắt dựa vào lòng anh.
Bên trong xe vừa ấm áp vừa yên tĩnh, hơi thở quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Phó Ngôn Trí thi thoảng rũ mắt nhìn người trong lòng, nhưng cũng không ép hỏi cô nguyên do sự tình.
Hai người bọn họ đã quá hiểu đối phương, cũng không ép buộc đối phương phải làm gì.

Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, là có thể hiểu được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Phó Ngôn Trí đoán rằng, chắc hẳn cô vẫn chưa ổn định được tâm trạng, cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nói chuyện với anh, vậy nên mới duy trì sự im lặng như vậy.
Nghĩ rồi, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô để trấn an, giúp cô có thể ngủ ngon hơn một chút.
Trong lúc đó, điện thoại rung nhẹ.
Phó Ngôn Trí chuyển sang chế độ im lặng, ngắt cuộc gọi của Diệp Thanh.

Ngay sau đó, anh nhận được tin nhắn Diệp Thanh gửi đến.
Diệp Thanh: [ Đang về à? ]
Phó Ngôn Trí: [ Vâng, cô ấy đang ngủ.

]
Diệp Thanh: [ Ừ, vừa rồi mẹ có nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ có qua chào hỏi Thanh Ảnh, sắc mặt của Thanh Ảnh không được tốt lắm, con chú ý hơn chút.

]
Phó Ngôn Trí: [ Vâng.

]
Diệp Thanh: [ Có gì cần giúp đỡ thì cũng đừng sợ làm phiền mẹ, mẹ con không thể giúp được con trong công việc, nhưng con dâu tương lai thì có thể.

]
Phó Ngôn Trí lặng lẽ cong môi: [ Con biết rồi.

]
Diệp Thanh: [ Ừ, về đến nhà thì nhớ báo mẹ một tiếng.

]
Phó Ngôn Trí: [ Vâng, con bảo ba đến đó đón mẹ rồi.

]
Diệp Thanh: [ Ok.

]
Mới đầu Quý Thanh Ảnh cũng không ngủ, nhưng dần dần, tín hiệu của người bên cạnh phát ra quá mạnh mẽ, khiến cô bất tri bất giác ngủ say.
Xe chạy rất ổn định, không hề xóc nảy.
Khi chìm vào giấc ngủ, trong khoang mũi ngoại trừ mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt thanh mát, còn có một mùi hương giúp người ta an thần, cô không thể gọi thành tên, nhưng ngửi vào cảm thấy rất thoải mái.
Trong lúc mơ màng, Quý Thanh Ảnh mơ một giấc mơ.
Trong một thế giới lạ kỳ, cô quay về thời gian học đại học.
Trong giấc mơ của cô xuất hiện rất nhiều người, có Trần Tân Ngữ và Trì Lục, còn có rất nhiều bạn học mới chỉ từng chào hỏi qua, còn có rất nhiều giáo viên yêu quý cô, cùng với Lâm Hiểu Sương và Hạ Viễn đối xử rất tốt với cô.
Từng gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt cô.


Trên khuôn mặt của ai cũng nở nụ cười, là nụ cười đối với cô.
Những nụ cười đó đều rất ấm áp, khiến cô cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới này.
Bọn họ nói chuyện với cô, khen cô giỏi giang, khen cô xinh đẹp, nói cô có năng lực, ý tưởng vô cùng sáng tạo.
Dù là giáo viên hay bạn học, đều nói cô nhất định sẽ nhanh chóng trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, hi vọng sau khi cô tốt nghiệp thành danh, sẽ không quên mọi người.
Cô nói rằng sẽ không đâu, cho dù có nổi tiếng hay không, tương lai như thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn là cô, Quý Thanh Ảnh vẫn là Quý Thanh Ảnh ngày ấy.
Cô sẽ không thay đổi.
Nếu đã là bạn học, thì sẽ mãi mãi là bạn học.
Bỗng nhiên, hình ảnh thay đổi.

Những khuôn mặt từng nở nụ cười ấm áp với cô bỗng nhiên thay đổi, biến thành những nụ cười đầy khinh thường và chán ghét.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô cũng thay đổi.
Bên tai cô văng vẳng tiếng bọn họ khe khẽ thì thầm.
"Quý Thanh Ảnh, giáo viên thật sự cảm thấy thất vọng về cậu rồi!"
"Không nghĩ tới Quý Thanh Ảnh vậy mà sao chép đấy, lại còn là sao chép tác phẩm của bạn tốt, chắc Lâm Hiểu Sương cảm thấy hối hận vì trước đây đã đối xử tốt với cậu ta lắm."
"U là trời, này xem như phản bội người bạn tốt nhất đúng không."
"Không thể tưởng tượng nổi Quý Thanh Ảnh lại là loại người này, lần này cậu ta sao chép, vậy những tác phẩm giúp cậu ta nhận được giải thưởng trước đó liệu có thể nào cũng là..."
"Khó mà nói lắm, tránh xa loại người này ra thôi."
"Khổ cho tôi trước đó còn xem cậu ta như thần tượng, tôi lúc nào cũng cảm thấy cậu ta trâu bò, không nghĩ tới cuối cùng lại là dạng người này."
"Tôi nghe nói lần này ngay cả Hạ Viễn cũng không đứng về phía Quý Thanh Ảnh, có lẽ cũng cảm thấy hành vi của cậu ta ghê tởm."
"Lâm Hiểu Sương khổ thật đấy."
...
Hết câu này đến câu khác rơi xuống bên tai, giống như đè nặng lên đầu lên cổ cô, khiến cô không thể không nghi ngờ bản thân.
Quý Thanh Ảnh lâm vào hoàn cảnh khốn cùng.
Cô như bị mắc kẹt trong màn sương mù, không tìm thấy đường ra.
Có đôi khi nửa mơ nửa tỉnh, cô đều sẽ nghĩ, có phải mình thật sự đã làm ra loại chuyện đó hay không.
Nhưng mà, cô thật sự không làm.
"Thanh Ảnh."
Phó Ngôn Trí nhíu mày, nghe cô nói mớ.

Anh duỗi tay, xoa xoa huyệt thái dương của cô, dịu dàng gọi: "Em đang nằm mơ thôi."
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện ánh sáng.
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên, theo bản năng chạy vội về phía nguồn sáng.
Là ánh trăng.
Ánh trăng chiếu rọi vào màn sương mù, cô nương theo ánh trăng đi về phía trước, ánh trăng xóa tan sương mù, mở cho cô một lối đi hẹp dài.
Cô cứ đi, đi mãi, đi rất lâu.
Nhưng con đường này như thể không có điểm cuối, cô rất mệt mỏi.
Trong lúc cô chuẩn bị từ bỏ, thì cách đó không xa xuất hiện một người.
Anh mở tay ra nhìn cô, gọi cô, bảo cô đi qua.
Đối diện với khuôn mặt của người kia, Quý Thanh Ảnh không chút do dự, ngay lập tức nhào tới.
Anh đón được cô vào lòng, nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài.
...
"Thanh Ảnh."
Có hơi nóng phất qua bên tai, là giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Lông mi của Quý Thanh Ảnh run rẩy, mông lung mở mắt ra nhìn anh.
Phó Ngôn Trí nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, nhẹ nhàng thở ra: "Có phải em gặp ác mộng không?"
Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh: "Sau đó, em mơ thấy anh."
Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo gáy cô để an ủi.
"Anh đã làm gì?"
"Anh gọi tên em."
Phó Ngôn Trí cong môi cười, sát lại gần, nói nhỏ bên tai cô: "Ừm, vừa gọi xong."
Quý Thanh Ảnh duỗi tay, ôm lấy cổ anh, hỏi: "Về đến nhà rồi ạ?"
"Sắp rồi."
Vừa dứt lời, xe cũng dừng lại.
Phó Ngôn Trí không để cho tài xế đưa đến bãi đỗ xe ngầm, xe lạ muốn đi vào phải đăng ký, thủ tục tương đối phiền toái.
Anh bảo tài xế dừng trước cổng tiểu khu, tự mình ôm Quý Thanh Ảnh đi vào từ cổng lớn.
"Không cần ôm em đâu."
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: "Em có thể tự đi được."
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, dặn dò hai câu với tài xế, sau đó cùng cô mười ngón tay đan xen, đi về nhà.
Quý Thanh Ảnh rũ mi, nhìn đôi bàn tay tay trong tay của hai người, nhấp môi nói: "Trong giấc mơ, anh cũng dắt tay em như vậy."
Đuôi lông mày của Phó Ngôn Trí hơi nhướng lên, thấp giọng nói: "Sau đó thì sao?"
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không có sau đó, sau đó anh đánh thức em rồi."
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí nói đùa: "Anh có chút hối hận rồi."
"Dạ?"
Giọng điệu anh bình tĩnh, như đang nói chuyện gì đứng đắn lắm: "Chỉ dắt tay thôi chứ không làm gì khác, tiếc thật."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô không nhịn được, bị anh chọc cười.
"Sao anh lại thành ra như vậy rồi?" Cô hờn dỗi nói.
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Như thế nào?"
Quý Thanh Ảnh ôm cánh tay anh, chậm rãi cùng anh đi về tòa nhà bọn họ ở, thấp giọng nói: "Không nghiêm túc."
Phó Ngôn Trí nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi cô: "Ừ, đúng vậy."
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười.
Nhưng không thể không nói, bị Phó Ngôn Trí cắt ngang như vậy khiến tâm trạng cô tốt lên không ít.
Những chuyện lộn xộn kia cũng bị cô ném ra sau đầu.
Sau khi về đến nhà, Phó Ngôn Trí đi vào phòng bếp nấu trà giải rượu.
Quý Thanh Ảnh vào phòng tắm rửa mặt.
Khi ra ngoài, điện thoại cô nhận được vài tin nhắn.
Có của Trần Tân Ngữ, cũng có của một ít bạn học không liên lạc nhiều.
Tin nhắn của các bạn học chẳng qua cũng chỉ là tin nhắn chúc mừng, nhưng cũng không cảm nhận được sự chân thành trong đó.
Quý Thanh Ảnh trực tiếp bỏ qua, click mở tin nhắn của Trần Tân Ngữ.
Trần Tân Ngữ: [ Về nhà chưa? ]
Trần Tân Ngữ: [ Về đến nhà thì gọi cho tớ.

]
Trần Tân Ngữ: [ Tớ vừa đọc tin nhắn trong nhóm lớp! Có kẻ không biết xấu hổ nào đó cũng tới dự đấy.

Bọn cậu có đụng phải không? ]
...
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, cầm điện thoại đứng tại chỗ.
Phó Ngôn Trí đưa trà giải rượu cho cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh: "Em đi gọi điện thoại cho Tân Ngữ."
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, đưa cái ly đến bên miệng cô: "Uống trà giải rượu trước đã rồi gọi sau."
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, duỗi tay nhận lấy: "Để em tự uống."
Phó Ngôn Trí cũng không miễn cưỡng.
Anh dặn dò vài câu: "Anh đi tắm trước, em uống xong rồi hãy gọi điện thoại."
"Vâng vâng."
Chờ sau khi Phó Ngôn Trí đi vào phòng tắm, Quý Thanh Ảnh cầm cái ly đi ra ngoài ban công.
Gió đêm thổi qua mặt hồ, mang theo hương hoa thoang thoảng trong không khí, khiến tâm tình người ta thoải mái lạ thường.
Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, làn váy lay động trong gió.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó mới gọi cho Trần Tân Ngữ.
"Alo."
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô ấy: "Về nhà rồi?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Tớ vừa về không lâu."
Trần Tân Ngữ nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Chạm mặt à?"
"Ừ."
Nghe giọng nói yếu ớt này của Quý Thanh Ảnh, Trần Tân Ngữ nghiến răng nói: "Tớ biết ngay mà, tâm trạng cậu thế nào, có ổn không?"
Quý Thanh Ảnh nghĩ ngợi: "Nói tốt thì không tốt lắm, mà nói không tốt thì lại cũng thấy khá ổn."
Cô nghiêm túc nói: "Lúc đầu có hơi suy sụp, nhưng bây giờ thì ổn rồi."
Trần Tân Ngữ nói: "Không sao đâu."
Cô ấy nói: "Chuyện này cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện kia từ đầu tới cuối đều không phải là lỗi của cậu, là bọn họ làm người ta ghê tởm."
Quý Thanh Ảnh cười chua xót.
Trần Tân Ngữ không biết phải làm sao, thấp giọng hỏi: "Đêm nay có một mình cậu tham gia tiệc rượu thôi à?"
"Không phải." Quý Thanh Ảnh không giấu giếm cô ấy, nhỏ giọng nói: "Tớ đi cùng với Phó Ngôn Trí."
Trần Tân Ngữ ngẩn ra.
Quý Thanh Ảnh nói: "Mẹ của Phó Ngôn Trí là Diệp Thanh, tớ đã nói với cậu chưa?"
Trần Tân Ngữ: "...Chưa nói, nhưng tớ đoán được."
"Ồ."
Bên kia im ắng vài giây, bỗng nhiên cô ấy cất cao âm lượng: "Chuyện...!chuyện kia bác sĩ Phó biết chưa?"
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
Trần Tân Ngữ nói: "Diệp Thanh là chủ tịch của Tam Thanh mà, Tam Thanh cũng từng cho cậu cành ô liu, chắc là cũng biết chuyện này chứ?"
Quý Thanh Ảnh trầm mặc.
Qua một lúc lâu sau, cô mới trả lời: "Có, nhưng người liên hệ với tớ là người bên bộ phận thiết kế."
Còn việc Diệp Thanh có biết hay không, Quý Thanh Ảnh không rõ.
Khi đó Tam Thanh tuyển dụng không ít sinh viên từ trường cô, khi Quý Thanh Ảnh nhận được lời mời tham gia, cô đã từ chối.
Vì để chuẩn bị cho cuộc thi đó, cô đã từ chối rất nhiều công ty.
Sau khi sự kiện kia xảy ra, không ít bạn bè và đàn anh đàn chị cắt đứt liên lạc với cô.
Thậm chí cô và Tam Thanh còn chưa thêm phương thức liên lạc của nhau, sau khi cô từ chối, Tam Thanh cũng không liên lạc với cô thêm lần nào nữa.
Vậy nên rốt cuộc công ty có biết chuyện này hay không, Quý Thanh Ảnh không rõ.
Nhưng nếu Diệp Thanh muốn biết, thì chỉ cần điều tra sương sương là ra.
Âm thanh của Trần Tân Ngữ thấp đi nhiều: "Vậy bây giờ...!vẫn chưa biết sao?"

"Chắc là vậy."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, ngắm nhìn vầng trăng khuyết.
"Sếp Diệp đối xử với tớ rất tốt."
Trần Tân Ngữ "À" một tiếng: "Không sao đâu."
Cô ấy dừng lại, cảm nhận được áp lực của Quý Thanh Ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Có phải bây giờ cậu cảm thấy lo lắng lắm không? Nếu mấy người sếp Diệp biết được, liệu có sinh ra thành kiến với cậu không?"
Quý Thanh Ảnh trầm mặc.
Vừa rồi, cô cũng nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Diệp Thanh biết được, có phải sẽ không thích cô nữa hay không? Nếu Phó Ngôn Trí cũng biết, liệu có hoài nghi ánh mắt của mình hay không?
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, Quý Thanh Ảnh đã phủ nhận ngay lập tức.
Sếp Diệp thì cô không rõ, nhưng Phó Ngôn Trí thì cô biết rõ, anh sẽ tin cô.

Mặc dù trước đó anh biết về sự kiện kia, thì cũng sẽ đối xử với cô như trước.
Giữa hai người bọn họ, luôn luôn tin tưởng đối phương vô điều kiện, tin tưởng không giới hạn.
Đây là tự tin Phó Ngôn Trí cho cô.
"Sẽ không đâu." Quý Thanh Ảnh nói thẳng: "Phó Ngôn Trí sẽ không."
Trần Tân Ngữ nhướng mày: "Lúc ấy ngoại trừ tớ và Trì Lục tin vào chân tướng, thì những người khác đều không tin, vậy nên tớ mới lo lắng bác sĩ Phó cũng..."
Câu tiếp theo cô ấy không cần nói, Quý Thanh Ảnh cũng biết.
Cô "Ừ" một tiếng, cười cười: "Phó Ngôn Trí sẽ không đâu."
Trần Tân Ngữ nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì ok rồi, nhưng mà tớ cảm thấy cậu vẫn nên tự mình nói với anh ấy thì hơn."
"Tớ biết rồi."
Quý Thanh Ảnh nghe được động tĩnh sau lưng, thấp giọng nói: "Đợi tớ sắp xếp câu cú xong sẽ nói với anh ấy."
"Ok."
Trần Tân Ngữ đáp lời, "Vậy cậu đi ngủ sớm một chút." Trước khi cúp điện thoại, cô ấy lại nói thêm một câu: "Dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, thì tớ và Trì Lục mãi mãi đứng về phía cậu, còn có mấy người Dung Tuyết nữa."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười, nhẹ giọng nói: "Tớ biết rồi, cảm ơn."
Khi Phó Ngôn Trí tắm rửa xong ra ngoài, Quý Thanh Ảnh vẫn chưa uống ly trà giải rượu trong tay.
Anh nhíu nhíu mày, đi qua chỗ cô.
"Sao lại không uống."
Quý Thanh Ảnh cúi đầu: "...Em quên mất."
Cô nhìn sắc mặt của Phó Ngôn Trí, kéo kéo áo anh: "Anh tức giận à?"
"Không."
Phó Ngôn Trí chăm chú quan sát hốc mắt ửng đỏ của cô một lát, giọng nói trầm thấp: "Uống xong rồi chúng ta đi ngủ."
Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, ngửa đầu uống hết.
Sau khi uống xong, Phó Ngôn Trí cầm lấy cái ly, vòng về phòng bếp.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hồi lâu, đi theo qua đó.
Cô đến gần, ôm lấy Phó Ngôn Trí từ phía sau, dùng mặt cọ cọ lên lưng anh, lẩm bẩm nói: "Sao anh không hỏi em gì cả?"
Phó Ngôn Trí rũ mắt, chăm chú nhìn cánh tay tinh tế đang ôm chặt lấy mình: "Hỏi cái gì?"
Anh rửa sạch cái ly, xoay người ôm cô vào lòng.
"Hỏi em xem đêm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh rúc đầu vào ngực anh cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Anh không hỏi, em cũng không biết nên nói với anh thế nào."
Phó Ngôn Trí nở nụ cười, xoa xoa đầu cô: "Anh sợ em vẫn chưa ổn định tâm trạng, cũng chưa sắp xếp câu chữ xong."
Quý Thanh Ảnh nâng mắt, im lặng đối diện với anh.
Cô trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Đúng là em vẫn chưa sắp xếp câu chữ xong, vậy nên lát nữa em nói lộn xộn, anh cũng đừng để ý."
Phó Ngôn Trí khom lưng, giọng nói khàn khàn: "Được."
"Về phòng trước đã."
Phó Ngôn Trí cười một cái, không từ chối.
Về phòng, Quý Thanh Ảnh tự giác chui vào lồng ngực anh, dựa vào hõm cổ anh làm nũng.
Phó Ngôn Trí cũng không thúc giục, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Một lúc lâu sau, Quý Thanh Ảnh mở mắt ra nhìn trần nhà: "Tối nay ở bữa tiệc, em gặp phải một người bạn thời đại học."
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, nói chắc chắn: "Bạn học nam."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Trong nháy mắt, bầu không khí nghiêm túc bị Phó Ngôn Trí phá vỡ.
Cô không nhịn được cười, chọc chọc khuôn mặt anh, nói: "Chuyện này mà anh cũng để ý à?"
Phó Ngôn Trí bắt lấy tay cô, thấp giọng trả lời: "Ừ, để ý."
Quý Thanh Ảnh không nói gì.
"Chưa từng hẹn hò, em cũng không hề thích người nọ, anh vẫn còn để ý sao?"
Phó Ngôn Trí nhìn cô, ôm cô vào lòng, nói: "Không phải anh để ý chuyện này."
Anh duỗi tay, búng nhẹ vào trán cô: "Cái anh để ý là không thể cùng em trải qua, tham dự vào những năm tháng đó."
Đó là khoảng thời gian cô tỏa sáng rực rỡ nhất, là khoảng thời gian cô có sức sống nhất.

Anh không thể tham dự, không thể nhìn thấy, điều này khiến Phó Ngôn Trí cảm thấy tiếc nuối.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, an tĩnh một hồi rồi nói: "Vẫn nên đừng tham dự thì tốt hơn, em sợ anh tham dự rồi nói không chừng sẽ không thích em."
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhìn cô: "Sao em không có lòng tin vào bản thân như vậy?"
"Dạ?" Quý Thanh Ảnh chớp mắt.
Phó Ngôn Trí hôn lên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp: "Sẽ không."
Anh nói: "Anh sẽ không."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ ý của anh, ôm anh làm nũng: "Bác sĩ Phó, sao anh lại tốt như vậy chứ."
Phó Ngôn Trí duỗi tay, gõ vào đầu cô: "Bạn học nam, rồi sao nữa?"
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, cố gắng sắp xếp lại câu chữ: "Đó là một bạn học nam em vô cùng chán ghét, nhưng lúc vừa bước chân vào đại học, thì quan hệ giữa bọn em khá tốt."
Đối diện với ánh mắt của Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh sờ sờ chóp mũi, giải thích: "Là cái kiểu thân thiết hơn bạn bè bình thường một chút ấy, thi thoảng bọn em sẽ cùng nhau thảo luận về vấn đề liên quan đến chuyên ngành."
Hạ Viễn cũng là kiểu con ông cháu cha mưa dầm thấm đất từ nhỏ, anh ta không có những tật xấu của con ông cháu cha, hiểu biết cũng khá sâu rộng, hơn nữa tính tình cũng không tồi, nên Quý Thanh Ảnh theo đó cũng tiếp xúc với anh ta nhiều hơn.
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, cánh tay ôm lấy cô dần tăng sức: "Nói tiếp đi."
Đêm nay, bên tai Phó Ngôn Trí là giọng nói nhỏ nhẹ của cô, thi thoảng nói rất lưu loát, nhưng khi nói đến một chi tiết nào đó, cô có thể sẽ dừng lại hồi lâu.
Những năm tháng không muốn chia sẻ với người khác đó của cô, đêm nay chúng đã hoàn toàn được phơi bày trước mặt anh.
Khi nói đến cuộc thi kia, cô tạm dừng một lúc lâu.
"Em thật sự không sao chép." Quý Thanh Ảnh nhấn mạnh: "Nhưng lúc đó, em khó lòng mà giải thích.

Em không có chứng cứ, không có ai tin em."
Cô chôn đầu trong lồng ngực của Phó Ngôn Trí, nhắm mắt lại nói: "Bọn họ đều nói, tất cả những tác phẩm trước đó em thiết kế, tất cả đều là đạo phẩm..."
Hầu kết của Phó Ngôn Trí nhẹ lăn, trái tim bỗng cảm thấy như có người nhéo một cái.
Quý Thanh Ảnh dùng thái độ thờ ơ nhất để kể lại những chuyện mà cô luôn muốn giấu đi, nhưng anh có thể hiểu được cảm giác lúc đó của cô thế nào.
Cô hiếm khi thể hiện cảm xúc chân thật của bản thân, cũng rất ít khi thể hiện mình yêu thích thứ gì đó.
Nhưng thực tế, Quý Thanh Ảnh luôn bao che cho người của mình.
Dù là với trợ lý hay bạn bè, cô đều tin tưởng vô điều kiện, hơn nữa cũng giúp đỡ vô điều kiện.
Nhưng kết quả, cô dùng nhiệt huyết và sự chân thành của mình, chỉ để đối lấy sự phản bội.
Nói xong câu cuối cùng, Quý Thanh Ảnh không ngừng lặp lại: "Em thật sự không làm."
Ánh mắt Phó Ngôn Trí sáng rực nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Anh biết."
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô: "Anh tin em không làm."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh.
"Nhưng mà bọn họ không ai tin em cả, ngay cả giáo viên yêu quý em nhất cũng không tin."
Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm hốc mắt đỏ ửng của cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Anh biết không, sau này em mới biết được vì sao Hạ Viễn lại giúp cậu ta."
Phó Ngôn Trí xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Em nói đi."
Quý Thanh Ảnh không biết nên nói thế nào.
Sau khi sự kiện ấy diễn ra, bà ngoại nằm viện.

Trong lúc nhất thời cô không có chứng cứ, chỉ có thể quay về Giang Thành chăm sóc bà ngoại, không hề liên lạc với bạn học.
Khi chăm sóc bà ngoại nằm viện, Trần Tân Ngữ đã gửi cho cô mấy tin nhắn phẫn nộ.
Nói Hạ Viễn và Lâm Hiểu Sương ở bên nhau.
Bọn họ có quan hệ bạn trai bạn gái, nên anh ta mới giúp cô ta.
Thậm chí còn có người nhìn thấy, buổi tối bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, đến sáng hôm sau mới đi ra.
Khi nhận được tin tức đó, Quý Thanh Ảnh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô ngay cả nhìn cũng không muốn, càng không có ý định truy cứu.
Khi đó, tất cả sức lực của cô đều đã cạn kiệt, vậy nên mới để cho bọn họ đóng vai người hại, kiêu ngạo đắc ý xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Nói xong, Quý Thanh Ảnh thấp giọng nói: "Vậy nên em không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào, chỉ cần nhìn thấy bọn họ là em sẽ nhớ tới chuyện lúc ấy."
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Đều đã qua rồi."
"Chưa đâu."
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Bọn họ đều quay lại rồi."
Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Anh biết, không cần sợ." Anh cúi đầu, hôn lên cánh môi cô: "Có anh ở đây rồi."
Quý Thanh Ảnh duỗi tay, ôm cổ anh "Vâng" một tiếng: "Em biết."
Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô: "Sau này có chuyện gì, thì phải nói với anh."
"Vâng."
"Có gì cần anh giúp không?"
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, biết anh hiểu ý định của mình.

Cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tạm thời thì không cần."
Phó Ngôn Trí gật đầu: "Cần giúp đỡ thì nói với anh lúc nào cũng được."
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh ôm chặt lấy anh, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Phó, sao anh lại tốt đến vậy chứ?"
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, chỉ vỗ về lưng cô.
Căn phòng yên tĩnh một hồi, một lúc lâu sau, Quý Thanh Ảnh vẫn không thể chợp mắt.
Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
Phó Ngôn Trí vốn nghĩ rằng đã dỗ cô ngủ được rồi, ai ngờ dỗ một hồi lâu mà cô vẫn chưa ngủ.
Anh cúi đầu nhìn người đang cựa quậy trong lồng ngực mình, đè cánh tay cô xuống: "Vẫn không ngủ được à?"
"Vâng." Quý Thanh Ảnh mở mắt ra nhìn anh: "Em vẫn tỉnh táo lắm."
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh cười nhẹ, hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp: "Vậy thì làm chút chuyện gì đó tốn sức một chút."
Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp phản ứng, thì người đàn ông đã cúi đầu đè lên cô, chặn lấy môi cô, ngăn những lời cô muốn nói.
Có vẻ anh hơi nóng lòng.
Quý Thanh Ảnh ưm một tiếng, tiếp nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn mạnh mẽ của anh bao quanh cô, hơi thở ấm áp quấn lấy cô, cho cô cảm giác an toàn.
Quý Thanh Ảnh nhận lấy sự ấm áp mà mình muốn từ cơ thể anh.

Tư thế của hai người không biết đã thay đổi từ bao giờ.
Không biết qua bao lâu, mồ hôi trên người hai người quyện vào nhau, tiếng thở dốc và tiếng than nhẹ cũng đan xen, vừa trầm thấp vừa uyển chuyển động lòng người.
Ánh trăng xấu hổ giấu mình sau đám mây, không dám ló mặt ra.
...
Quý Thanh Ảnh lại đi vào phòng tắm.
Khi ra ngoài, ngay cả mắt cũng không thể mở ra.

Cô để mặc cho Phó Ngôn Trí sắp xếp cho mình, vừa dính lên giường đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Phó Ngôn Trí nhìn người trong lòng, thở dài một hơi.
Anh hôn lên má cô, nhẹ giọng trấn an: "Ngủ đi, có anh ở đây rồi."
Quý Thanh Ảnh như thể nghe thấy được, cọ cọ trước ngực anh như đáp lại.
Hôm sau.
Đợi tới khi Quý Thanh Ảnh mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài đã xuyên qua từng lớp rèm, chiếu vào phòng.
Vị trí bên cạnh đã không còn độ ấm.

Cô duỗi tay sờ sờ, tính toán xem Phó Ngôn Trí rời đi từ lúc nào.
Toàn thân Quý Thanh Ảnh đau nhức, duỗi tay dụi mắt, sau đó mới lấy điện thoại trên tủ đầu giường qua nhìn.
Bên trên có một tin nhắn Phó Ngôn Trí gửi cho cô.
Nói cô dậy rồi thì nhớ ăn sáng, hâm nóng lại đồ ăn trong bếp.
Quý Thanh Ảnh bỗng bật cười, xốc chăn rời giường.
Mười giờ sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Quý Thanh Ảnh đi về nhà mình, Dung Tuyết đang giúp cô cắt vải.
"Chào buổi sáng chị Thanh Ảnh."
Quý Thanh Ảnh có chút ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi, nhìn cô: "Đã không còn sớm nữa rồi."
Dung Tuyết cười hì hì: "Kệ đi, bà chủ luôn đi làm sớm."
Quý Thanh Ảnh bị cô ấy chọc cười.
Cô cong môi, tâm trạng vui vẻ lên không ít: "Em làm đến đâu rồi?"
Diệp Thanh chỉ chỉ: "Những cái kia là của chị."
"Ok."
Quý Thanh Ảnh cười nhận lấy: "Em chuẩn bị tốt mấy cái kia là được, còn lại thì để chị làm."
"Vâng vâng."
Quý Thanh Ảnh tập trung vào công việc, không suy nghĩ đến mấy chuyện lộn xộn kia nữa.
Đến 11 giờ 30 phút, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ của Phó Ngôn Trí.
Sau khi thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia, Quý Thanh Ảnh sửng sốt: "Dì ạ?"
"Dì đây." Diệp Thanh cười cười, nhẹ nhàng nói: "Trưa nay cháu có rảnh không? Dì đang ở gần chỗ bọn cháu, cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, vội vàng nói: "Dạ được ạ."
Cô dừng lại, thấp giọng nói: "Dì ơi, dì muốn ăn gì ạ?"
Diệp Thanh cười: "Không cần căng thẳng như vậy đâu, chỉ đơn giản là tìm cháu ăn một bữa cơm thôi mà, đừng lo lắng." Bà nghĩ ngợi: "Dì đến cổng tiểu khu đón cháu nhé?"
Quý Thanh Ảnh từ chối theo bản năng: "Cháu tự đi qua được ạ."
Diệp Thanh cười: "Không sao, dì có tài xế mà."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, không từ chối nữa: "Dạ được ạ."
Cúp điện thoại, cô dặn dò Dung Tuyết mấy câu, sau đó thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Sợ Diệp Thanh phải chờ lâu, Quý Thanh Ảnh không dám trang điểm kỹ càng quá, nên ăn mặc vô cùng giản dị.
Vừa ra khỏi tiểu khu, Quý Thanh Ảnh đã thấy Diệp Thanh đang đứng cách đó không xa.
Cô chạy chậm qua, vẫn căng thẳng như cũ.
Nghe thấy động tĩnh, Diệp Thanh quay đầu nhìn cô.

Liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, bà cười hỏi: "Sao cháu không trang điểm?"
"Dạ?"
Diệp Thanh nở nụ cười: "Nhưng mà như thế này cũng xinh lắm rồi."
Bà chỉ chị: "Lên xe đi."
"Dạ, cháu cảm ơn dì."
Diệp Thanh đưa cô tới một nhà hàng tư nhân, ở trong một cái sân, nhìn qua có cảm giác cổ xưa không nói thành lời.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh lại rất tốt, hoa trong sân nở rộ, trên tường treo đầy cây cảnh và hoa tươi, vươn cành lá chào đón khách tới.
Quý Thanh Ảnh nhìn xung quanh một vòng, vô cùng yêu thích nơi đây.
Diệp Thanh đưa mắt nhìn, thấp giọng nói: "Phó Ngôn Trí nói cháu thích ăn sườn, nhà hàng này có món cơm sườn rất ngon."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
Diệp Thanh cười cười: "Có phải không ngờ rằng Phó Ngôn Trí sẽ nói chuyện này với dì hay không?"
"Vâng ạ."
Diệp Thanh mỉm cười: "Nó luôn sẵn sàng nói về chuyện của cháu."
Quý Thanh Ảnh không biết nên nói gì.
Diệp Thanh nhìn qua thì có vẻ là khách quen ở đây, vừa ngồi xuống thì ông chủ đã đến đây.
Sau khi chọn đồ ăn xong, Diệp Thanh nhìn người đang khách sáo trước mắt, không nhìn được cười: "Có phải cháu đang nghĩ tại sao dì lại hẹn cháu ra ngoài ăn cơm không?"
Quý Thanh Ảnh thành thật gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Trong lòng cô có hơi thấp thỏm.
Diệp Thanh nhìn cô: "Đầu tiên, dì muốn nói một tiếng xin lỗi với cháu."
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn bà.
Diệp Thanh giải thích: "Lúc đầu khi biết tới cháu từ chỗ của Trăn Trăn, dì từng xem qua tư liệu về cháu."
Lông mi của Quý Thanh Ảnh run lên: "Không sao đâu ạ."
Cô nói: "Bình thường mà dì."
Diệp Thanh lắc đầu: "Bởi vì cháu tham gia cuộc thi của Tam Thanh, nên dì có tư liệu của tất cả các thí sinh dự thi."
Chứ không phải là bà cố ý điều tra.
Mặc dù Diệp Thanh tò mò về người Phó Ngôn Trí thích, nhưng cũng không đến mức điều tra sinh hoạt cá nhân của người ta.

Thậm chí tài liệu về Quý Thanh Ảnh đã được đặt trên bàn làm việc của bà từ rất lâu, cùng với tài liệu của những thí sinh khác.
Khi sơ tuyển, bọn họ cần sàng lọc ra những thí sinh đảm bảo điều kiện.
Sự kiện thời đại học kia của Quý Thanh Ảnh có nhiều người thật sự không biết.

Nhưng là chủ của một công ty trong ngành, muốn nghe ngóng một ít nội tình thì dễ như trở bàn tay.
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Vâng, cho dù là cố ý điều tra thì cũng không sao cả ạ."
Cô hiểu được nỗi lo lắng và suy nghĩ của một người mẹ.
Diệp Thanh cười cười lắc đầu, nhìn cô nói: "Thật sự không sao chứ?"
Quý Thanh Ảnh thành thật đáp: "Thật ạ."
Cô nhìn Diệp Thanh: "Cháu hiểu được suy nghĩ của dì."
Diệp Thanh cười: "Cháu hiểu được, nhưng thằng nhóc thối kia có hiểu đâu."
Bà hít sâu một hơi, nói: "Sáng nay nó gọi điện thoại cho dì, nhờ dì nói lời xin lỗi với cháu."
"Dạ?" Quý Thanh Ảnh sửng sốt.
Diệp Thanh cười bất đắc dĩ: "Sáng nay Phó Ngôn Trí tìm dì."
Bà dừng lại: "Chuyện thời đại học của cháu, nó lời ít mà ý nhiều đề cập với dì."
Bà quan sát sự thay đổi sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, trấn an cô: "Cũng chính là chuyện mà trước đây ít người biết đến." Bà lấy một túi tài liệu từ trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Quý Thanh Ảnh: "Dì cũng không biết mọi chuyện cụ thể là như thế nào.

Nếu người trẻ tuổi các cháu đã không muốn nói, thì bọn dì cũng sẽ không truy hỏi."
Bà cười cười, gõ gõ phần tài liệu kia: "Đây là quà gặp mặt dì tặng cháu."
Diệp Thanh dịu dàng nở nụ cười: "Hi vọng sẽ có ích với cháu."
Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.
Cô chăm chú nhìn Diệp Thanh hồi lâu, dưới ánh mắt cổ vũ của bà, mở túi tài liệu bà vừa đưa.
Vừa mở ra, trước mắt chính là thông tin cá nhân của Lâm Hiểu Sương.
Trừ cái này ra, còn có những so sánh về sự khác nhau giữa các tác phẩm thiết kế của cô ta, cùng với cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Lâm Hiểu Sương trong thời gian du học ở nước ngoài.
Chỉ cần một chi tiết trong tập tài liệu này bị lộ ra ngoài, thì đủ khiến sự nghiệp thiết kế của Lâm Hiểu Sương bị hủy hoại.
Chính là kiểu bị hủy hoại hoàn toàn, không có khả năng xoay người.
Ở phía sau, còn có cả tài liệu về Hạ Viễn.
So với Lâm Hiểu Sương, tài liệu về Hạ Viễn không nghiêm trọng bằng, nhưng cũng đủ khiến anh ta ngã thật đau.
Bàn tay Quý Thanh Ảnh run rẩy, không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh cong mắt nhìn cô mỉm cười, dịu dàng nói: "Thích món quà dì tặng cho cháu chứ?"
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, hốc mắt dần đỏ lên.
Thấy cô như vậy, Diệp Thanh vội vàng khuấy động bầu không khí: "Đừng khóc nào, nếu dì làm cho cháu khóc, thì Phó Ngôn Trí sẽ muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với dì đấy."
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.