Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 103: 103: Kiểm Kê Tài Sản! Phá Chướng Chi Nhãn Đại Thành





Huyết Anh gật đầu vừa rồi nó đã ngăn cản Tôn Sách bạo thể, bằng cách nhập vào người hắn, khống chế huyết mạch toàn bộ gã, rồi Lâm Thần sau khi giết Tôn Sách nó liền thi triển thần thông thôn phệ toàn bộ huyết mạch cùng tinh huyết của Tôn Sách.

Sau đó đồng thời cướp lấy Nguyên Đan của Tôn Sách.
Lâm Thần ngồi xuống thiền định, trận chiến vừa rồi không tính là kịch liệt nhưng bản thân thu thương không ít, hắn liền vận chuyển [Hỗn Độn Chân Kinh] khôi phục linh khí bản thân,bất ngờ [Thần Ma Thể Quyết] vậy mà cộng hưởng cùng tự thân vận động khôi phục lại các vết thương, đồng thời hấp thụ chuyển hoá chúng thành năng lượng, Lâm Thần mở mắt hét to:" Chính là thời điểm này, Thần Ma Thể Quyết, phá cho ta..."
"Rắc" một âm thanh vang lên, cả cơ thể Lâm Thần bỗng toả ra ánh sáng nhè nhẹ khoản tầm vài phút thì tắt liệm, hắn mĩm cười :" Thần Ma Thể Quyết, Đệ nhất trọng, đạt tới tiểu thành! Bây giờ kình lực của mình phát ra tương đương với Tôn Vũ Cảnh thất trọng, bây giờ nếu đối phó với Tôn Sách thì một quyền có thể giải quyết hắn nhanh gọn lẹ! "
Lúc này, Huyết Anh bay tới nó đã thôn phệ sáu thi thể của bọn người Tây Môn Khánh, cùng với Tôn Sách, nó sắp tiến giai nhưng tạm thời giúp Lâm Thần bản tôn nên chưa kịp luyện hoá nó, nó bay tới đưa cho Lâm Thần thêm sáu viên Nguyên Đan trong đó bốn viên Địa cấp ngũ tinh, một viên Địa cấp cửu tinh ắt hẳn của Tống Thanh Thư, và một viên Thiên Cấp màu tím một sao đây là của Tây Môn Khánh.
Tương tự với Nội Đan của yêu thú, Nguyên Đan của vũ giả đều tập trung tinh hoa linh lực, nhưng khác nhau ở điểm Nội Đan yêu thú có thể trực tiếp luyện hoá chúng,còn Nguyên Đan vũ giả phải trai qua tinh luyện mới có thể sử dụng cho vũ giả, mà kĩ thuật tinh luyện sớm đã bị thất truyền từ thời thượng cổ, nếu sơ sẩy hấp thụ sẽ nhẹ thì đứt đoạn kinh mạch, nặng thì bạo thể mà chết nên không ai săn giết vũ giả mới chuyển sang săn giết yêu thú lấy Nội Đan.


Còn yêu thú thì không cần gườm gà như vũ giả, trực tiếp cắn nuốt liền có thể luyện hoá Nguyên Đan của nhân loại.
Lâm Thần nhìn bảy viên Nguyên Đan mĩm cười, kĩ thuật tinh luyện Nguyên Đan hắn có nhưng hắn không sử dụng cách này mà dùng hoả diễm của Tiểu Hồng tinh luyện, Tịnh Liên Thánh Hoả có thể tịnh hoá thế gian vạn vật, dùng nó tịnh hoá các tạp chất biến thành năng lượng thuần túy là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng hiện tại hắn không làm điều đó ngay, mà nhanh chóng thu Huyết Anh vào cơ thể để nó luyện hoá huyết tinh vừa thu thập được sau đó hắn rời đi khỏi nơi đó, trước khi đi hắn cũng ki quên ném ra tàn hoả của Tịnh Liên Thánh Hoả thiêu đốt toàn bộ hiện trường, rồi hắn trở về Bạch Hổ Thành.
Hắn hoá trang thành Tôn Sách, sau khi sưu hồn của Tôn Sách hắn phát hiện Đổ Thạch Trường vô cùng giàu có,hắn một mặt lợi dụng Đỗ Thạch Trường nơi ẩn nấp tạm thời, sau đó vơ vét toàn bộ tài sản nơi này.

Dựa vào tiểu thần thông ở thượng giới [Dịch Dung Thuật] mà hắn giả trang thành công Tôn Sách, ngoài ra để đề phòng hắn còn sử dụng [Nặc Khí Quyết] ngoài công dụng che giấu khí tức nó còn có thể nguỵ tạo khí tức, chỉ cần không quá hai đại cảnh giới, và dĩ nhiên sẽ bị người cao hơn bản thân hai cảnh giới phát hiện ra.
Về tới Đổ Thạch Trường, hắn hiên ngang bước vào thị vệ canh cổng cúi chào hắn, hắn gật đầu rồi bước nhanh theo kí ức Tôn Sách mà đi về hướng phòng tu luyện của bản thân, hắn bảo quản gia mang các linh thạch mà bổn tiệm có được giao cho hắn.

Tên qản gia kinh ngạc nhưng hắn bảo ra ngoài có chút thu hoạch, cần phải tu luyện.

Quản gia gật đầu không đầy năm phút sau hắn mang một cái túi bên trong chứa hơn 10.000 vạn (100.000.000) linh thạch hạ phẩm,và 5.000 linh thạch trung phẩm (500.000 hạ phẩm linh thạch) ngoài ra còn có 100 thượng phẩm linh thạch ( 10.000.000 hạ phẩm linh thạch ), tổng cộng tính sơ sơ là hơn 115 triệu hạ phẩm linh thạch là toàn bộ gốc gác của Đổ Thạch Trường.

Lâm Thần trong lòng khẽ kinh hỉ không sau đó bảo hắn cần bế quan thời gian này tuỳ hắn quyết định mọi chuyện.

Lâm Thần đi vào thạch thất của Tôn Sách, hắn kinh ngạc không thôi, quả thạch thất của Tôn Vũ Cảnh tu luyện có khác, thạch thất dùng một loại gạch chịu lực cao để xây dựng, ngoài ra còn khắc một trận pháp tụ lnh cấp sáu, khiến cho linh khí bên trong nồng đậm gấp sáu lần bên ngoài.
Lâm Thần ngồi xuống đem tất cả đỗ thạch thu mua được đem ra ngoài, sau đó hắn dùng kiếm khí của bản thân bổ ra, tổng cộng hơn 100 viên tử linh thạch trong đó 5 viên thượng phẩm, 20 viên trung phẩm, còn lại là hạ phẩm Tử Linh Thạch.

Tiếp theo hắn kiểm kê toàn bộ tài sản thu được của nhóm người Tây Môn Khánh, hắn hơi bất mãn, tổng cộng sáu người chỉ có hơn 1.000 hạ phẩm linh thạch, 250.000 đồng vàng, linh thảo thì có năm gốc ngũ phẩm hạ cấp bình thường, đan dược các loại hơn 200 viên đa phần đều là tam phẩm cùng tứ phẩm các loại.

Năm thanh binh khí ngũ cấp hạ phẩm và một thanh lục cấp thượng phẩm, vài quyển bí tịch vũ kĩ dưới Địa giai hạ phẩm, và một quyển bí thuật [Tử Khí Đông Lai] của Tây Môn Khánh túi trữ vật.

Ngoài ra, còn có các loại khoáng sản trị giá hơn một triệu hoàng kim.
Tiếp đến, hắn kiểm tra túi trữ vật của Tôn Sách, quả nhiên không làm hắn thất vọng bên trong có hơn hai triệu hạ phẩm linh thạch, 100 viên thượng phẩm linh thạch, đan dược lục phẩm hơn mười bình, thảo dược thất cấp mười gốc, bát phẩm năm gốc.


Còn có hơn 1.000.000 đồng hoàng kim, cùng một số khoáng sản giá trị liên thành.

Lâm Thần cười phá lên:" Haha, chuyến này lời to! Trước mắt luyện hoá Tử Linh Thạch xem đệ nhất trọng Thần Ma Tiên Mục tăng tới bao nhiêu!"
Nói là làm, hắn đem 100 viên tử linh thạch bóp nát, tiên thiên tử khí từ Tử Linh Thạch toả ra, tâm hắn khẽ động vận chuyển [Thần Ma Tiên Mục] đem hấp thu toàn bộ tử khí dẫn vào hai con mắt.
Năm ngày sau, toàn bộ tử khí bị hắn hấp thu hoàn toàn, tử linh thạch hoá thành bột tan biến trong không khí, Lâm Thần khẽ mở mắt ra khẽ than thở :" Chỉ còn chút nữa thì đạt tới viên mãn!"
Lúc này hai con ngươi hắn ban đầu chỉ xuất hiện một vòng màu vàng nhạt, bây giờ thì nó chuyển sang màu vàng óng đậm sắc, đồng thời lúc này hắn nhìn mọi thứ xung vô cùng rõ nét, thậm chí hắn nhìn về phía trận pháp còn thấy hơn một trăm sơ hở, hắn còn nhìn xuyên qua vách tường nhìn ra bên ngoài hơn chục mét, mặc dù bên trong căn phòng có một cấm chế cách ly với bên ngoài, vậy mà [Phá Chướng Chi Nhãn] có thể nhìn thấu qua cấm chế, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.