Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 126: 126: Chính Thức Đôi Chiến Tôn Vũ Cảnh! 1





Sau khi tam tộc rời khỏi hiện trường được tầm một lúc rất lâu, một cái bóng đen xuất hiện, bóng đen này mặc một chiếc áo trùm đen kín qua đầu, đang xem xét lại hiện trường thì bỗng dưng thất kinh nói:" Đây là dấu vết của lôi kiếp...!Không lẽ, nếu như vậy thì nhất định phải nhanh lên may ra mới kịp,hi vọng ngươi hoạt động tốt như lời hắn nói!"_nói đoạn hắn xoa cái nhẫn đeo ở tay rồi hướng đúng hướng Lâm Thần đã đi.
Từ sau khi rời khỏi hiện trường Kim Cang Môn, Lâm Thần một mạch chạy tới một thị trấn gần đó, hắn liền dịch dung thành một người khác, đang dự định kiếm một phòng trọ nào tá tục tạm thì Long Nhật Giới ở ngón tay giữa bỗng xẹt xẹt tia điện nhấp nháy, hắn liền giật mình ngó xung quanh.
Long Nhật Giới là một trong hai chiếc nhẫn mà hắn tạo ra khi ở Tây Huyền Châu, di tích Sa Mạc Thần Cung cùng với Nguyệt Phượng Giới, cả hai đều được luyện chế từ ngũ hành tinh hoa kết hợp với Thiên Địa thần văn, nên nó tác dụng nhỏ là có thể cảm nhận sự hiện diện của nhau trong một phạm vi nhất định.


Khi nảy Long Nhật Giới phát ra tia lửa điện nhập nhòe là nó cẩm nhận được Nguyệt Phượng Giới đang ở gần quanh đây, mà chủ nhân của nó không ai khác chính là, Mộng Thiên Nguyệt, người phụ nữ quan nhất hiện tại của hắn.
Lâm Thần nhanh chóng thả tinh thần chi lực ra xung quanh nhanh chống rà xét xung quanh, việc tăng trưởng hồn lực đạt tới cửu phẩm, phạm vi rà soát của hắn vô cùng rộng lớn đã đạt tới ngưỡng trong phạm vi 1.000 dặm (khoảng 1.600 kilomet) xung quanh đều không tránh khỏi dò xét của hắn, hơn nữa canh giờ tìm kiếm nhưng vẫn không cách nào truy ra được tung tích của cô nàng, mà Long Nhật Giới cùng Nguyệt Phượng Giới do giới hạn nguyên liệu chế tác nên phạm vi nhận ra nhau có giới hạn chỉ trong phạm vi độ 10 dặm (~16 kilomet), mà hắn đã truy hơn chục lần, bỗng hắn nghĩ ra:" Không lẽ nàng ta mặc chiếc áo choàng đó...!nếu thật như vậy e là khó mà tìm ra nàng ta...!mà ta không thể tùy tiện lộ hành tung ta được...!Ầy ầy sao tại lúc này cơ chứ?!!"
Hắn băt đầu nhức đầu suy nghĩ tìm cách thì bỗng dưng hắn phát hiện ra một luồng khiws tức nguy hiểm đang hướng về hắn, lập tức hắn tập trung tinh thần dò xét xem kẻ đó là ai, dường như hắn cũng cảm nhận được sóng tinh thần phát ra từ Lâm Thần, hắn khẽ nhíu mày cái cũng phát ra một làn sóng khiến sóng tinh thần của Lâm Thần tản mác, lúc này hắn giật mình, lẩm nhẩm nói:" Tên này...!Tinh Thần chi lực không thua gì bản thân mình, tu vi cũng khá cao, xem ra là truy binh của nhóm người kia...." bỗng hắn giật mình " Nguy! Đã bị phát hiện..."
Lúc này cách không xa, một lão giả mặc áo choàng đen chạy tới, hắn chính là kẻ đã gây quấy nhiễu sóng tinh thần của Lâm Thần, hắn khẽ nở nụ cười nói:" Một kẻ vô danh Thiên Vũ Cảnh lại có được hồn lực cửu phẩm, nhất định là có kỳ công dị pháp, haha...!nó sẽ thuộc về ta, bảo bối của ta, ta đến đây!" rồi hắn hướng về phía Lâm Thần.

Lâm Thần tuy kinh ngạc khi hắn có kẻ gây quấy nhiễu hồn lực của hắn, hắn đồng thời cũng nhận biết tên này tu vi khá cao, ban đầu hắn tính tránh né lão ta nhưng hắn nghĩ gì đó rồi quay đi dẫn dụ lão ta tới một bìa rừng, sau đó hắn thản nhiên đứng chờ lão ta xuất hiện.

Được một lúc sau, lão ta xuất hiện trước mặt , lão ta nhìn về phía Lâm Thần, mĩm cười nói:" Thì ra chỉ là một oắt con còn hôi sữa...!Nào giao ra công pháp tu luyện linh hồn của ngươi, lão phu sẽ suy nghĩ tha ngươi một mạng!"
Lâm Thần mĩm cười nhìn về phía lão giả rồi bỗng cười phá lên :" Chỉ là Tôn Vũ Cảnh đỉnh phong, cửu phẩm trung kì hồn lực , mà thôi lại tỏa vẻ huyền bí, muốn ta giao ra bí kíp công pháp, ờ thì có đó, nhưng mà...!ngươi vẫn chưa đủ tư cách..."

Lão giả áo đen lúc này bỗng ngây người ra một lúc rùi khẽ cười phá lên nói:" Tiểu tử, ngươi thật tự cao nhưng ngươi có tư cách đó, chỉ mới Thiên Vũ Cảnh mà đã có hồn lực cao như vậy, năm đó lão phu cũng không bằng ngươi, không sao rất nhanh nó sẽ là của lão phu..."
Dứt lời hắn tung một chưởng khá là tùy tiện chỉ mang vài phần công lực của hắn, hắn nghĩ mình dù sao cũng là Tôn Vũ Cảnh tùy tiện liền giết vài tên Thiên Vũ Cảnh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay nên khá là tuy hứng, nhưng một điều hắn không ngờ tới đó là Lâm Thần không hề động đậy hay nhúc nhích dù chỉ một xíu, hắn chỉ nở một nụ cười nhếch môi, chưởng lực hướng về hắn nhung lại không hể gây ra một chút tổn thương nào đối với hắn, lão giả cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn nói:" Không thể nào...!Ngươi vậy mà còn là Thể tu vũ giả!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.