Cung nãi nãi che ngực tức giận đến cả người đều ở phát run, Cung ông nội tiến lên đỡ lấy bà.
“Tụi mày che giấu giỏi lắm!” Cung nãi nãi chỉ vào mặt hai đứa cháu mắng.
“Mọi người ở hai dãy phố này đều đã biết chuyện xấu của nha đầu chết tiệt kia rồi, tụi mày biết hôm nay lúc tao đi chợ có biết bao nhiêu người chỉ trỏ tao hay không! Nếu không phải bà bán bánh nướng nói cho tao biết, mặt mũi Trương lão ta phải để đâu cho được!” Cung nãi nãi tức giận đến mức òa khóc.
Bọn Cung Trường lúc này mới chú ý tới, giỏ đồ ăn mà Cung nãi nãi vừa ném xuống đất vẫn trống không.
“Bà nội, có phải bà hiểu lầm cái gì rồi không. Bà cũng biết rằng nhóm tam cô lục bà kia mở miệng ra chưa nói được lời ngon ý ngọt bao giờ, bà sao lại cả tin như vậy?” Cung Trường nhìn đến em gái thân thể đang run run, sắc mặt tái nhợt.
“Tao không cần biết người ta có nói đúng hay không, chuyện này chỉ có nha đầu không biết xấu hổ kia biết rõ! Cung Âm, tao đang hỏi mày đấy!” Ngón tay Cung nãi nãi hướng về phía Cung Âm, “Mày nói, có phải mày câu dẫn giáo sư mày, phá hư gia đình người ta không?”
“Bà nội!”
Cung Trường ngăn lại Cung nãi nãi, Cung ông nội ở một bên khuyên bảo, nói Tiểu Âm không phải người như thế.
“Mày nói đi!” Cung nãi nãi hô to.
Cung Âm nhìn Cung nãi nãi đang tức giận tột độ, đột nhiên thu hồi tất cả bối rối, bình tĩnh dị thường mà gật đầu, trên mặt cũng dẫn theo một loại tự trọng mạnh mẽ, ngạo khí đặc biệt của một cô gái.
“Tiểu Âm!” Cung Trường đã cản không kịp.
“Tiểu Võ, mang chị em trở về phòng!” Cung Trường ra lệnh cho em trai.
Cung võ kéo chị gái mình đi, lại bị Cung Âm đẩy ra. “Bà nội, tôi biết bà luôn luôn không vừa mắt tôi, hôm nay có cái gì muốn nói cho mọi người biết thì nói ngay đi. À phải, bà nói đúng rồi đấy, là tôi lên giường với thầy giáo mình, tôi còn mang thai đứa trẻ của hắn!”
“Cung Âm!”
“Bà nội!”
Một tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên trong căn nhà không quá lớn của Cung gia.
Người gọi to tên em gái mình là Cung Trường, đánh Cung Âm một bạt tai là Cung nãi nãi, kêu tên bà là Cung Võ. Cung nãi nãi sau khi đánh Cung Âm, thân thể cũng nhoáng lên một cái rồi ngã về phía sau.
Cung nãi nãi ôm ngực không ngừng thở.
“Đủ rồi! Trở về phòng hết, ngay lập tức!” Cung Trường hét to.
“Không. Anh à, hôm nay cho em nói ra hết đi. Bà nội muốn hận em liền để bà hận đi. Em biết từ bảy năm trước, lúc anh đang đi học đại học lại phải ngồi tù, bà nội đã bắt đầu hận em. Chính là anh, ngoài miệng nói rằng không cần, không phải lỗi của em, anh có dám nói rằng anh chưa từng trách em?” Cung Âm nắm chặt hai tay, thẳng lưng quật cường nói.
“Tiểu Âm, em nói bậy bạ cái gì đó?” Cung Trường quả thực hoài nghi chính lỗ tai mình. Hắn làm cái gì để cho em gái mình hoài nghi hắn lừa dối nó? Chẳng lẽ mấy năm qua, trong lòng nó vẫn đều có cái mặc cảm như vậy? Nó chính là vẫn luôn bị loại áp lực tâm lý đó dằn vặt đến bây giờ?
Cung Âm không để ý tới anh trai nữa, quay sang Cung nãi nãi, “Bà nội, tôi không biết bà đã nghe được lời đồn gì, bất quá tôi thừa nhận những việc phát sinh ở nhà trong khoảng thời gian này đều có liên quan tới tôi. Bà không cần hoài nghi việc Tiểu Võ vì sao lại đột nhiên bị sa thải, sạp bán của anh hai bị người tịch thu, cả việc cảnh sát bắt anh hai đi nữa. Tôi sẽ nói với bà hết. . . . . .”
“Tiểu Âm, em im miệng cho anh!” Cung Trường suýt tức chết với đứa em gái lì như trâu này, “Bà nội, bà đừng nghe Tiểu Âm nói bậy. Chuyện là như vậy. . . . . . Bà nội! Bà nội, bà làm sao vậy?”
Cung nãi nãi ôm ngực, sắc mặt tím tái, ngón tay vẫn còn chỉ vào Cung Âm liền ngất đi.
“Tiểu Võ! Gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”
Trong phòng một trận đại loạn. Mặt Cung Âm tái nhợt, từng bước một lui trở về phòng.
Không ai chú ý tới Cung Âm, hai anh em Cung Trường Cung Võ vì lo lắng cho bà nội đã không còn để ý được những việc khác, Cung ông nội ngã ngồi bên người Cung nãi nãi, trên mặt ông đầy nước mắt, miệng lại không ngừng kêu tên của người bạn già.
Xe cứu thương mười lăm phút sau mới đến. Theo sau là đám đông hiếu kì muốn xem náo nhiệt, Cung Võ ở nhà chiếu cố Cung ông nội. Còn Cung Trường đưa Cung nãi nãi đến bệnh viện.
Sau một phen cấp cứu, Cung nãi nãi được chẩn đoán là bị nhồi máu cơ tim. Bác sĩ đề nghị tốt nhất là trong vòng 24 giờ phải phẫu thuật.
“Bệnh nhân có bảo hiểm y tế không?”
“Có.”
“Vậy trước tiên mời anh giao hai nghìn nguyên tiền đặt cọc.” (xấp xỉ 6 triệu VND)
“Xin lỗi, tôi hiện tại không có tiền. Cô không thể cho bà ấy phẫu thuật trước được sao? Tôi lập tức đi ngân hàng rút cũng không được?”
“Thực xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, giao tiền đặt cọc trước sau đó mới chuẩn bị phẫu thuật cho bệnh nhân. Anh biết là bệnh viện chúng tôi cũng phải chịu mạo hiểm rất lớn, nếu anh không trả tiền mà bỏ lại bà anh, chúng ta phải tìm ai đòi tiền đây?”
“Tiền tiền tiền! Các người chỉ biết mỗi việc đòi tiền! Tôi cũng không phải không trả cho các người! Các người phẫu thuật cho bà nội tôi trước thì mất mát cái gì!” Cung Trường nóng nảy. Phát sinh nhiều chuyện, nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn.
“Vị đồng chí này, anh ở trong này la lối cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Đây là quy định của bệnh viện chúng tôi, hơn nữa phí phẫu thuật ca nhồi máu cơ tim rất cao, ước chừng ít nhất cũng phải năm vạn đến sáu vạn nguyên (≈ 150 đến 180 triệu), cho dù có bảo hiểm, anh cũng phải trả tám ngàn đến một vạn nguyên.”
Một vạn! Có bảo hiểm cũng đã một vạn? Cung Trường lau mặt. Lúc trước tiền phẫu thuật của Cung Âm đã dùng hơn phân nửa số tiền gửi ngân hàng, hiện tại đừng nói một vạn, hai ngàn nguyên hắn cũng đào không ra! Còn tiền giải phẫu đục thủy tinh thể cho ông nội nữa. . . . . .
Vậy mà lúc này Từ Thiên lại. . . . . .
“Vị đồng chí này, anh không lo được tiền sao? Đằng sau anh vẫn còn có người xếp hàng đấy.”
Cung Trường một lần nữa đối mặt với cửa sổ, “Tôi van cầu các người, cho bà nội của tôi phẫu thuật trước có được hay không? Bà ấy đã lớn tuổi rồi. Tiền, tôi nhất sẽ trả. Lát nữa trở về sẽ lấy tiền mà. Làm ơn, giúp tôi đi, tôi sẽ trả tiền mà, tôi nói thật. . . . . .”
“Thực xin lỗi, đây đã là quy định! Trước kia chúng tôi cũng đã gặp qua chuyện như vậy, nhưng đối phương thừa dịp bệnh viện không chú ý liền chuồn mất . Từ đó về sau bệnh viện chúng tôi ra quy định, nếu người bệnh không giao tiền đặt cọc sẽ không phẫu thuật, nếu xảy ra chuyện như vậy tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Cung Trường biết đối phương nói có đạo lý, họ cũng phải phụ thuộc vào người nhà bệnh nhân, hắn hận không thể đánh một quyền vào đôi mắt lộ ra sự khinh miệt của cô gái kia.”Ta van cầu các ngươi!”
“Vị đồng chí này, anh cầu cũng vô dụng. Không bằng đi về trước nghĩ biện pháp lo đủ tiền, hai ngàn nguyên cũng không tính là nhiều. Ngân hàng lại gần đây, đi một chuyến rất nhanh.” Người xếp hàng phía sau thúc giục nói.
Đáng thương cho một tên to con ghé vào cửa sổ đau khổ cầu xin như vậy, nhưng nếu không có tiền cũng sẽ như vậy thôi!
Vấn đề là ta phải có hai ngàn nguyên kia a! Cung Trường cắn răng, quay đầu hướng cửa bệnh viện phóng đi.
Một số tiền nhỏ bức tử anh hùng hảo hán.
Cung Trường từ ngân hàng rút ra toàn bộ tiền tiết kiệm được một ngàn sáu trăm năm mươi nguyên. Hắn chạy nhanh về nhà định hỏi Tiểu Võ có bốn trăm nguyên không.
“Tiểu Võ!” Đi vào trong nhà, Cung Trường hô.
“Chuyện gì vậy anh?” Cung Võ từ trong phòng hai ông bà đi ra, “Bà nội thế nào rồi?”
“Em có bốn trăm nguyên không? Nói nhanh!”
“Bốn trăm? Em chỉ có hai trăm. Anh, không đủ tiền sao? Anh biết là tiền em đưa hết cho anh rồi mà.”
Cung Trường vỗ đầu mắng to chính mình một tiếng. Hắn đã quên mất chuyện này !
“Tiểu Võ, anh có thể phải lấy tiền gửi ngân hàng của em rồi.”
“Anh! Anh lấy đâu ra nữa? Tiền của em không phải là tiền của anh sao?”
Anh vốn định tiết kiệm để cho em cưới vợ. Những lời này Cung Trường chưa nói ra, hiện tại hắn cũng không còn tâm tình trêu chọc đệ đệ.
“Anh đi trước giao tiền đặt cọc,bà nội phải làm giải phẫu, em chờ tin anh.” Cung Trường lại hướng cửa lớn chạy đi.
“Anh! Rốt cuộc bà nội bị bệnh gì?”
“Nhồi máu cơ tim.” Rất xa truyền đến tiếng Cung Trường trả lời.
Cung Võ vừa nghe là bệnh này, mày liền nhíu lại. Bà nội tuổi lớn như vậy, có thể chịu đựng được cuộc phẫu thuật này không?
Cung ông nội nghe được tiếng cháu trai liền từ buồng trong đi ra, “Bà nội con thế nào? Cung Trường đâu? Ta vừa rồi còn nghe được tiếng nó.”
“Ảnh đi ngân hàng rút tiền cho bà nội phẫu thuật rồi. Ông nội, ông không cần lo lắng, có đại ca, chuyện gì cũng không thành vấn đề.” Cung Võ gượng cười. Anh trai không ở nhà, nó phải cố làm giảm bớt không khí căng thẳng ở đây.
“Vậy là tốt rồi. . . . . .” Cung ông nội thở ra một hơi, bả vai cũng buông lỏng.
“Đúng rồi, Tiểu Âm đâu? Con đi khuyên bảo nó đi, ông tin nó không phải cái loại con gái đó, bà nội con nói chuyện có điểm quá đáng. Con giảng giải cho nó, kêu nó không cần giận bà, bà nó là nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng vẫn luôn muốn tốt cho cái nhà này thôi.”
Cung Võ gật gật đầu, đưa ông nội vào phòng, quay đầu đi chị gái song sinh của mình.
Đẩy cửa phòng ra, kêu một tiếng ‘lão tả’. Không ai trả lời, Cung Võ đi hẳn vào trong phòng; không có ai, không biết khi nào thì Cung Âm đã ra khỏi nhà.
Vò vò đầu, Cung Võ quay lại đi tìm ông nội. Nó nghĩ chắc lão tả có thể đã ra ngoài giải sầu hoặc mua đồ này nọ.
Trong bệnh viện, Cung Trường đang chờ đợi Cung nãi nãi phẫu thuật đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hắn giống như nghe được ai đang gọi hắn.
Một lát sau, chờ đợi với tinh thần lo lắng, Cung Trường nhìn xem thời gian rồi quyết định đi ra ngoài gọi điện thoại.
Có người nghe máy , hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, từ di động đã truyền đến tiếng Cung Võ kêu rên. “Anh ——”
“Xảy ra chuyện gì?” Cung Trường lông mày dựng thẳng, vẻ mặt sợ hãi.
“Tiểu Võ! Bình tĩnh! Nói cho anh biết Tiểu Âm rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Cung Trường cơ hồ muốn rống lên.
“Em gọi điện cho anh, gọi. . . . . . điện. . . . . . mấy lần. . . . . . đều. . . . . . không được. Anh, lão tả chị ấy. . . . . . Chị ấy. . . . . . Ô ô, chị ấy từ sân thượng trường đại học nhảy xuống ! Oa ——”
“Em nói cái gì. . . . . .?!”
$
Cung Võ ở phía đối diện đã khóc đến mức thở không nổi. Đó là người chị gái cùng bào thai với nó a, khi gặp chuyện không may nó đồng thời cũng cảm giác được cái loại đau đớn khi xương cốt giống như muốn nứt ra này. Cảm thấy bất an, nó lập tức gọi điện thoại cho trường học của chị.
Không đến vài tiếng chuông, nó nghe được tin Cung Âm từ trên tầng cao nhất của trường đại học của cô nhảy xuống.
Cung Trường đứng tại chỗ phát run. Hắn nhất định là nghe lầm, em gái của hắn, đứa em gái bảo bối, luôn luôn kiên cường của hắn, sao lại nhảy lầu tự sát? Hắn không tin, hắn không tin!
Có thứ gì đó vỡ ra trước mắt Cung Trường. . . . . .
***
Cung nãi nãi đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn phải nằm viện quan sát một đoạn thời gian.
Hai anh em Cung Trường, Cung Võ chạy đến trường học của Cung Âm. Trăm nghe không bằng một thấy, Cung Trường nhìn thấy thi thể của em gái thì như muốn phát điên, động thủ đánh hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của Cung Âm, rồi cuối cùng gặp ai thì đánh người đó, ngay cả cảnh sát cũng không buông tha.
Cung Võ từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt chị gái không buông, một tiếng lại một tiếng gọi, mãi cho đến khi Cung Trường bị bốn cảnh sát gắt gao ấn ngã trên mặt đất kế bên nó, nó vẫn không rõ tại sao chị mình đến bây giờ vẫn chưa chịu mở mắt.
Trong khu vực vườn trường này, nhiều người trầm tĩnh đến đáng sợ. Một trường đại học có danh tiếng đào tạo ra nhiều học sinh xuất sắc, một cô gái chính trực như hoa như ngọc, cứ như vậy vỡ thành từng mảnh nhỏ trước mặt bọn họ.
Vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, vì muốn để lại một cái an bình cho người nhà, cũng vì trong lòng tràn đầy áy náy, muốn nói ra bất công, phẫn nộ của mình với thế giới này. Cô gái trẻ đó đã lựa chọn một con đường không thể vãn hồi, nhưng không biết mình đã lưu lại sự thương tâm đến cực điểm cho người nhà mình.
Cung Trường, Cung Võ cũng không phải là trầm tĩnh đơn thuần, mà là trầm tĩnh đến điên cuồng, hai anh em này đang thống khổ đến cực độ, cũng không tránh khỏi bị mọi người ở đây đánh giá. Có người lạnh lùng, có người lệ quanh hốc mắt, có người thậm chí còn có thể mở miệng cười nhạo hai anh em họ nói họ ra vẻ, nói họ là đang lừa dối trường học ─ thật giống như lương tâm của hắn ta đã bị chó ăn mất!
Cung Trường hai mắt đỏ đậm bị cảnh sát ấn ngã, dưới đất đã bị nước mắt làm ẩm ướt. Em trai hắn thì đang ôm người chị gái song sinh, cố gắng giúp chị nó chùi đi vết bẩn trên mặt, một bên cẩn thận chà lau một bên nhẹ giọng gọi ─”Tả, lão tả, tỉnh tỉnh a. Tả? Em là Tiểu võ a, chị như thế nào không để ý tới em?
“Tả? Em sẽ không chọc chị sinh khí nữa mà, chị mở mắt nhìn em được không?
“Tả ——” Tiếng kêu thê lương xé rách cả vườn trường.
Cung Trường khóc thất thanh, cái trán một lần lại một lần đập xuống mặt đất.
Lão thiên gia! Vì cái gì lại đối với Cung gia chúng ta như vậy! Vì cái gì ─ Tiểu Âm, Tiểu Âm, anh hai thực xin lỗi em. . . . . .
Hắn không thể ngã xuống, không thể suy sụp, không thể biểu lộ sự yếu đuối của mình ra ngoài, hiện tại gia đình này cần hắn, em trai Cung Võ cần hắn. Hắn phải áp chế thống khổ, bình tĩnh vác lên gánh nặng này một lần nữa! Đây cũng là trách nhiệm của hắn!
Không thể để cho hai lão Cung gia biết việc này, Cung Trường nghĩ biện pháp khuyên ông nội cũng nên nằm viện trị bệnh đục thủy tinh thể, nói là thuận tiện bồi bà nội một thể.
Một ngày sau khi phát sinh thảm kịch, Cung Trường mới biết trong một giờ khi Cung Âm còn sống, trên trang web BBS của trường học xuất hiện một “Di thư” .Tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều được viết trong di thư, cùng những tình cảm, nỗi áy náy của cô đối với anh cả, đối với gia đình này.
(Bulletin Board System, hoặc BBS, là một hệ thống máy tính đang chạy phần mềm cho phép nguười sử dụng để kết nối và đăng nhập vào hệ thống bằng cách sử dụng một chương trình thiết bị đầu cuối.)
Là ai đã đăng lên? Các học sinh trong lúc đó tranh luận sôi nổi. Trường học năm lần bảy lượt muốn xóa đi bài viết kia, lại bị người viết bài lập rào bảo vệ chống lại. Bởi vì quá mức quỷ dị, thậm chí bị truyền thành Cung Âm bị hàm oan mà chết làm cho âm linh không tiêu tan.
Cả người Cung Võ giống như bị thiếu đi một nửa, ngồi trong phòng chị gái lăng ngẩn người, thỉnh thoảng lại đột nhiên ôm đầu thấp giọng khóc.
Cảnh sát sau khi loại trừ khả năng bị giết, đem di thể Cung Âm chuyển giao cho người nhà, ngày ký xong tất cả thủ tục phức tạp, đem di thể em gái về, Cung Trường ngồi trong phòng mình đúng một ngày một đêm.
Chạng vạng ngày hôm sau, hắn đến trước cửa Lý viên lấy ra một phong thư giao cho bảo vệ cửa, nhờ bọn họ đưa cho Lý Hàng.
Bảo vệ đáp ứng. Cung Trường rời đi.
***
Đây là một tiểu khu nhà ở cao cấp, chẳng những có bảo vệ, mà đi qua mỗi cửa ở tầng trệt đều cần thẻ từ.
Từ trong taxi đi ra, hắn mặc một bộ đồ tây trang mang giày da từng dùng để phỏng vấn lấy việc làm, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào tiểu khu. Bảo vệ chẳng những không ngăn hắn lại mà còn nhấc tay cúi chào hắn, hắn gật gật đầu, thoải mái đi về phía biệt thự mục tiêu.
Tuy rằng là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng số nhà hắn đã sớm thuộc lòng. Tầng 8 số nhà 8017, con số nghe chiêu tài tới cỡ nào, chắc chắn lúc trước có được biển số nhà này, hẳn là phải nhờ quan hệ hoặc chi ra nhiều tiền hơn so với người khác.
Vốn nghĩ muốn trực tiếp ấn chuông cửa, lại phát hiện ở cửa có một chuông cửa màn hình. Nguyên lai phòng ốc nơi này được trang bị cả bộ đàm.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, liền nhìn đến một trung niên nam nhân nghi là chủ nhân của một ngôi biệt thự nào đó đang đi tới, hắn làm bộ ấn chuông cửa. Trung niên không nghi ngờ hắn, lấy ra thẻ từ mở cửa sắt. Ngay tại đại môn, trong nháy mắt cửa chưa đóng hẳn “kẹt” một tiếng, nam tử giữ chặt cửa sắt lắc mình đi vào.
Thang máy rất nhanh đi lên tầng 8. Nam tử đối trung niên nam nhân kia cười cười, rồi bước ra khỏi thang máy.
Đứng ở trước cửa nhà số 8017, sờ sờ con dao lớn trong ngực, nam tử tiến lên ấn chuông cửa. Ngay trong nháy mắt ngón tay phải đụng tới chuông, một chưởng đánh ra trúng vào sau cổ nam tử.
Thân thể của nam tử cao lớn bỗng mềm nhũn, ngã vào cái ôm ở phía sau.
“Ai, ngươi a, thật sự là nghiệp chướng của ta mà!” Hành lang vọng lại một thanh âm nhu hòa dễ nghe.
Ôm lấy nam tử ngất xỉu trong lòng ngực mình, thiếu niên mang gương mặt búp bê đã tập kích hắn từ trong túi lấy ra một chiếc di động tinh xảo, nhanh chóng bấm 6 nút số trên điện thoại.”Đến hoa viên gần trường đại học nghệ thuật XX đón tôi. Trực tiếp tiến vào, tầng tám.”
Nếu y không tinh mắt vừa vặn nhìn thấy hắn đem một phong thư giao cho bảo vệ, nếu y không tò mò một đường đi theo muốn xem hắn sẽ làm cái gì, nếu không phải cước bộ của hắn chậm hơn so với thang máy, lại vừa lúc biết có người nào đang ở tầng tám này, y đại khái sau này sẽ phải sử dụng khá nhiều tay chân mới có thể giúp hắn thoát khỏi tội giết người đi.
Ai, ngươi thực sự phải giết hai vợ chồng bọn họ còn chưa tính. Phàm là việc gì cũng đều có vạn nhất, nếu ngươi không đụng được vào bọn họ, lại bị bọn họ đánh cho bị thương thì làm sao bây giờ?
Đáng sợ nhất chính là, ngươi nói không chừng còn theo quan niệm giết người rồi tự sát cho xong hết mọi chuyện. Ta đây. . . . . . Ở lại này thế gian còn có ý nghĩa gì?
***
Trong biệt thự nhỏ ở Lý viên.
Ứng Nhàn vẫn là lần đầu tiên đến căn biệt thự độc lập này vào ban ngày. Y cũng không muốn mượn dùng lực lượng này, nhưng lấy năng lực hiện tại của y muốn chống lại chỗ dựa vững chắc phía sau vợ chồng Chu Thế Côn, với y mà nói vẫn là rất phiền toái . Trực tiếp giết bọn họ không phải là không thể được, nhưng nghi can đầu tiên chỉ sợ cũng là Cung Trường.
Từ khi biết chỗ dựa của vợ chồng Chu Thế Côn là ai, y liền một mực do dự. Y rất muốn trợ giúp Cung Trường, cũng không muốn cho Lí Tranh bắt lấy nhược điểm, nhất là người này rõ ràng sẽ đề ra một vài yêu cầu có thể sẽ làm y phi thường đau đầu.
Chính là y vẫn đến đây, Lí Ứng Nhàn trong lòng cười nhạo chính mình.
Ngươi cũng bất quá là tên ngu ngốc rơi vào lưới tình mà thôi! Cung gia vừa chết một người, ngươi nhìn không ra sao ? Đối với ngươi mà nói chỉ còn lại một mình hắn thôi không phải tốt lắm sao? (OAO)
Vì sao sẽ có cảm giác áy náy? Là bởi vì biết mình bận rộn vài ngày không thể chú ý được mọi chuyện bên người hắn? Bởi vì mình không thể nhanh chóng đi đối phó vợ chồng Chu Thế Côn và chỗ dựa phía sau bọn họ?
Vì sao khi nhìn thấy hắn chịu cực độ bi ai…gương mặt trở nên không chút biểu tình, tâm lại đau như vậy?
Vì sao chỉ khi ôm chặt hắn, trong lòng còn nhiều vướng mắc cũng trở nên đặc biệt mềm mại?
Ứng Nhàn nghĩ, y thích Cung Trường khoái hoạt nóng nảy tựa như lưu manh, bộ dáng thì cao lớn, một chút cái gọi là đại nam nhân cũng không có. Cùng hắn cùng một chỗ, mỗi lần đều làm cho y có một cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Cho nên. . . . . .
Ta tới nơi này, chỉ là vì muốn bắt lấy hạnh phúc của chính mình.