Đến lúc hai người đi ra thì trên mặt Chu Trúc Thanh đã không còn là vẻ mặt lạnh như băng nữa rồi. Trên khuôn mặt búng ra sữa tràn đầy ngượng ngùng, hai má bay lên từng đóa hồng vân, đi phía trước.
Phía sau đi theo Cậu đầy mặt bất đắc dĩ, vuốt vuốt đầu, trên khuôn mặt tuấn tú còn in rõ ràng một dấu tay.
“ Xảy ra truyện gì vậy? “ Ninh Dung Dung vừa đi vừa ngáp hỏi.
“ Tiếng kêu còn lớn như vậy, kết hợp với vẻ mặt của Chu Trúc Thanh cùng Hạo Thiên “ Đường Tam nhìn hai người đăm chiêu, cảm tình cái tên này cả kiếp trước và kiếp này đều là chỉ có tu luyện, là một đại du mộc đầu.
“ Này Hạo Thiên, ngươi không phải đã.... “ Áo Tư Tạp trực tiếp nhất, hắn sắc sắc mị mị nhìn về phía Cậu, sau đó lại ái muội nhìn về gương mặt đỏ bừng Chu Trúc Thanh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Còn Đái Mộc Bạch, hắn từ khi ra khỏi kí túc xá cũng không có đến đây đứng với mọi người, hắn tựa ở nơi phương xa. Nhìn Chu Trúc Thanh cùng Cậu như vậy, ánh mắt hắn phức tạp, khẽ cắn răng bạc, nắm chặt quyền đầu nhìn hai người.
“ Ngươi có phải muốn chết không? “ Bị Áo Tư Tạp nói như vậy, Chu Trúc Thanh mặt đỏ như máu, âm thanh tràn đầy sát khí cờ hồ là toát ra từ kẽ răng của nàng.
“ Hạo Thiên, cứu mạng a “ Áo Tư Tạp nghe Chu Trúc Thanh nói vậy, lập tức tự lai tự thục, chạy đến phía sau Cậu. Ánh mắt đầy sát khí của Chu Trúc Thanh liền rơi vào người Cậu.
Cậu khẽ đổ mồ hôi hột, ánh mắt hơi lảng tránh, đúng lúc nhìn về phía Trữ Vinh Vinh, liền chạy đến trước mặt nàng hỏi.
“ Dung Dung, Tiểu Vũ sao rồi? “
Trữ Vinh Vinh nghe Cậu gọi mình thân mật như vậy, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mê ly, khiến bên cạnh Áo Tư Tạp hai mắt liều lĩnh hồng tâm, nước miếng không biết xấu hổ chảy xuôi, nếu hắn là người xuyên viết chắc bây giờ đã phải hét lên “ Kawaii “
“ Dung Dung, Dung Dung “ Cậu hai tay đung đưa trước mặt Ninh Dung Dung, khó hiểu nhìn nàng.
“ A, hả “ Nghe tiếng Cậu gọi, Ninh Dung Dung tỉnh hồn lại, sau đó lại ôm mặt quay sang chỗ khác “ Quá mắc cỡ rồi “ Nàng thẹn thùng nghĩ trong lòng.
Cậu vẻ mặt kì quái định gọi lại nàng thì thấy Tiểu Vũ đi từ trong ký túc xá ra, vẻ mặt vui mừng chạy như bay về phía Cậu.
Ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, Cậu thầm nghĩ “ Sống như vậy thật tốt “
Tiểu Vũ ở trong lòng Cậu ỉ ôi “ Tiểu Thiên ca, Tiểu Vũ thật lo lắng cho ngươi nha “
Cậu không đáp, chỉ là bàn tay càng dùng sức ôm lấy nàng, như muốn hòa tan nàng làm một phần của chính mình.
Nhìn hai bóng người ôm nhau, Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung trong mắt hiện lên hâm mộ, chợt ánh mắt hai người đụng chạm vào nhau, cấp tốc quay đầu đi, như bị phát hiện việc xấu con mèo nhỏ.
Đường Tam ôn hòa mỉm cười nhìn tất cả việc này, một bên Áo Tư Tạp âm thầm hâm mộ Cậu. Phương xa Đái Mộc Bạch ánh mắt ngước lên trời, không hề có tiêu cự, không biết hồn đã phiêu về đâu.
Ngay trong không khí ấm áp này, đột nhiên một trận tranh cãi phá vỡ không khí yên bình này. Mọi người liếc mắt về bên phía đông, liền thấy một đôi nam nữ đang cãi cọ với nhau.
Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.
Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với nhóm Cậu không sai biệt lắm. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.
Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi.
"Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!"
Gã mấp chính là Mã Hồng Tuấn, giọng nói quái dị "Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?"
Cậu cùng Tiểu Vũ liếc nhau, hai người thấy được cảnh vừa rồi, đều lộ tiếu ý.
Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng
"Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!"
Mã Hồng Tuấn giận dữ nói.
"Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay."Vừa nói, hắn vung tay kéo lấy Thúy Hoa.
Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.
Thúy Hoa cầu khẩn van xin "Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!"
Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài.
"Dừng tay!"
Hai người kia đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt Mã Hồng Tuấn không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng.
"Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý."
"Thối lắm." Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa.
"Ngươi…" Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Cậu lại xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt không thay đổi liếc Mã Hồng Tuấn nói.
“ Ngươi rất muốn nàng làm bạn gái của ngươi “ Giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm tình, chỉ có người quen biết Cậu mới rõ đây là bình tĩnh trước vũ bão.
Đứng phương xa Đường Tam nhìn thấy như vậy Cậu thì thào một tiếng “ A Thiên “
“ Phải vậy thì sao “ Tên béo Mã Hồng Tuấn giương mặt lên nói
“ Vậy thì ngươi có thể đi chết “ Âm thanh cửu u hàn lãnh xuất ra từ miệng của Cậu.