Tên béo đầu tiên mất kiên nhẫn, hạ thấp thân thể, hồn lực óng ánh bao trùm hai đấm, phóng về phía Cậu, chính xác đánh vào người Cậu.
“ Hừ, xem ngươi còn lo chuyện bao đồng được hay không “ Tên béo đắc ý quệt mũi, khẽ hừ nói
“ Ồ, ngươi tự tin vào thực lực của mình quá nhỉ? “ Một giọng nói hí ngược truyền đến từ đằng sau lưng Mã Hồng Tuấn.
“ Đương nhiên, ta nhưng là Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn “ Mã Hồng Tuấn vẫn không ý thức được tình huống vẫn kiêu ngạo nói. Sau đó, hắn mới phản ứng lại “ Khoan đã... “
Chưa kịp hắn suy tính xong, một trận mãnh mẽ cước lực từ sau quét hắn bay xa vài thước, mắt mạo kim tinh.
“ Sao có nhiều Cupid quá nè “ Mã Hồng Tuấn choáng váng nói. Lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía thu chân Cậu.
Ra là khi nãy Mã Hồng Tuấn chỉ đánh đên tàn ảnh của Cậu, còn bản thân người sau từ lâu đã đạp Lăng Ba Mê Tung Bộ cực nhanh luồn ra sau lưng hắn.
Tên mập mạp sửng sốt nói "Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực"
Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng " Phượng Hoàng phụ thể"
Nghe “ Phượng Hoàng “ hai chữ bọn người Chu Trúc Thanh, Ninh Dung Dung sợ hết hồn sắc mặt quái lạ nhìn về Cậu.
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.
Nhìn dáng vẻ của hắn, mấy người Đường Tam bên kia thật lâu chưa phản ứng lại, đột nhiên Tiểu Vũ phốc một tiếng bật cười cười
" Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà đất hơn."
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt "Ngươi nói ai là gà đất “ Nói xong hắn cũng không quan tâm Tiểu Vũ là nữ hài tử, lập tức động thủ.
Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn màu vàng sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ lóe lên.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
Tên béo đột nhiên nói đánh là đánh, mọi người không ai phản ứng kịp. Đến cả khi ánh lửa tím nóng bỏng phả vào mặt Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh hồn, còn thừ người đứng đó.
“ Tiểu Vũ nhanh né tránh a “ Mọi người vội kêu lên.
Đột nhiên một bóng người lấy tốc độ cực nhanh, chân đạp bộ pháp quái dị, ôm ngang eo Tiểu Vũ, một tay đỡ lấy ngọn lửa của Mã Hồng Tuấn.
Người này vừa đỡ ngọn tử hỏa Mã Hồng Tuấn phóng ra, vừa nhìn về trong ngực Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi “ Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ? “ Trong giọng lộ ra không cách nào che giấu ân cần.
Tiểu Vũ tỉnh hồn lại, ngước đầu nhìn khuôn mặt người đến. Màu Đen tóc dài tùy ý xõa đến bả vai, giờ đây dưới ánh lửa nghiễm nhiên nhuộm lên một tầng tử sắc.Tướng mạo dật trần phiêu nhiên, cộng thêm chiêu một tay đỡ lấy tử hỏa kia càng tăng thêm vẻ Trích Tiên. Người đến quả nhiên là Cậu.
Ra là vừa nãy Cậu thấy Tiểu Vũ bật cười, âm thầm đề phòng Mã Hồng Tuấn lòng dạ hẹp hòi, ra tay với nàng. Do đó, khi Mã Hồng Tuấn phóng tử hỏa về phía Tiểu Vũ, Cậu đã ngay lập tức vận lên Lăng Ba Mê Tung Bộ, trong khoảnh khắc gian nan nhất, một tay đỡ lấy tử hỏa, cứu đi Tiểu Vũ.
“ Ngươi, ngươi lại chỉ dùng một tay đỡ nó “ Mã Hồng Tuấn giọng nói run rẩy, không thể tin nổi chỉ vào Cậu. Hiển nhiên, hắn tự tin vào mình thì cũng là do có vốn liếng. Ngọn lửa của hắn có thể dễ dàng hòa tan một tòa sắt thép, nhưng đối với chơi hỏa thủy tổ Cậu thì đó cũng chỉ là hơi ấm áp mà thôi.
Cậu để xuống Tiểu Vũ, quay về phía Mã Hồng Tuấn.
“ Ngươi đã muốn trở thành phượng hoàng, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thế nào là gà mập phượng hoàng.” Nói xong, toàn thân Đường Miên Phong tản ra dũng mãnh hồn lực, tuy do di chứng của “ mở ra các công năng “ mà không giống như hôm qua mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối đạt đến cấp bậc Hồn Tông.
Một khí chất uy nghiêm cao quý tỏa ra từ khắp người Cậu( vì Công Pháp và hoa Đồng), mắt Cậu chuyển sang màu đỏ và có có hoa trong đó. Rồi Cậu dùng sát khí cộng với hồn lực của mình tỏa lên người Hắn.
“ Phanh “ Cậu khiến cho Mã Hồng Tuấn không thể nào chịu đứng nổi, hai đầu gối quỳ xuống. Hắn ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Cậu, uy nghiêm cao quý không thể nào xâm phạm.
"Đừng đánh, các người đừng đánh nữa." Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn cũng biến mất khi hắn bị quăng đi. Cả người choáng váng, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên.
Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người hắn ta: "Ngươi thế nào rồi?" Mã Hồng Tuấn vẫn chưa thể hồi hồn, ngơ ngác nhìn Cậu.
"Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?" Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như thế nào mà bây giờ lại ….
Thúy Hoa cầu khẩn: "Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi."
“ Ngươi tránh ra “ Giọng nói lạnh băng từ phía Cậu. Cậu không quan tâm hai người như thế nào, chỉ là Mã Hồng Tuấn dám xúc phạm Tiểu Vũ thì đã chạm vào nghịch lân của Cậu. Lòng có nghịch lân, không thể động.
Tiểu Vũ nhìn như vậy Cậu, ở đâu không biết Cậu đây là vì mình. Nàng cũng không để ý sát khí và hồn lực tản mát, ôm lấy vòng eo không to lớn nhưng cứng cỏi của Cậu, cảm động nói.
“ Tiểu Thiên ca, vậy ra được rồi “
Bên cạnh Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh hai nữ thấy như vậy, một lần nữa được sâu sắc nhận thức về Cậu, dồn dập quăng về phía Tiểu Vũ ánh mắt hâm mộ.
Cậu cảm thụ Tiểu Vũ ôm ấp, toàn thân hồn lực tản đi, vẻ mặt trở nên nhu hòa, nắm lấy tay nàng.