Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 41: Dung Dung sơ hôn (2)



Vừa chạy Cậu ước chừng thời gian. Giờ là canh mùi, tức là đến trước hoàng hôn Cậu còn bốn giờ thời gian. Bốn giờ tưởng chừng thật dễ, lấy Cậu rất nhanh có thể chạy hết. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, đừng quên Cậu không thể vận dụng hồn lực. Hắn ước chừng thể lực của mình nếu chạy trong toàn bộ 4 giờ thì chắc cũng chỉ chạy được khoảng 45, 46 vòng mà thôi.

................

Chạy xong 10 vòng, Cậu vẫn hơi thở đều đặn, bước chạy trầm ổn, vận tốc ổn định.

.................

Qua 20 vòng, Cậu hô hấp hơi gấp gáp, trên mặt thoáng chút mồ hôi, tốc độ hơi giảm.

................

Đến vòng thứ 30, Cậu hơi thở đã trở nên nặng nề, mồ hôi như mưa, không thể duy trì bước chạy đều đặn nữa.

Vòng thứ 31, 32.........., 39............

Vòng thứ 40, 41,..... 44................

Chạy đến vòng thứ 46 Cậu cũng đã thở không ra hơi, bước chân loạng choạng, mồ hôi ra như mưa. Hắn có đã có chút hoa mắt.

Đang khi chạy, bỗng một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mặt Cậu, hơi gượng cười ngăn cản Cậu.

“ Hạo Thiên, ngươi dừng lại đi, không phải chạy nữa đâu “

Đường Miên Phong hơi liếc nhìn nàng, không nói gì, đi vượt qua nàng.

Ninh Dung Dung sững người, nàng không tin nổi Cậu lại dám bỏ qua mình. Nàng tức giận quay về phía Cậu hét lên

“ Tại sao ngươi lại phải làm khổ mình vậy chứ!!! “

Cậu khẽ dừng bước. Bỗng nhiên, hắn quay mặt lại nhìn Ninh Dung Dung, trên mặt không còn là lãnh đạm lạnh băng nữa, lộ ra một hư nhược nhưng lại khiến Ninh Dung Dung không thể quên được nụ cười.

“ Để ngươi không bị Phất Lan Đức đuổi ra học viện a “

“ Tại sao? Có đáng để ngươi phải như vậy không? “ Ninh Dung Dung lộ ra vẻ phức tạp, nghi vấn hỏi.

“ Đáng, đáng chứ. Vì ngươi là của ta đồng bạn “ Sau đó cũng không để ý cảm động chảy nước mắt Ninh Dung Dung, cắm đầu loạng choạng chạy tiếp.

..................

Đến vòng thứ 50, cũng là vòng cuối cùng, Cậu cảm giác hai chân mình như không thể sai sử nữa vậy, trước mắt Cậu mơ hồ không thể nhìn thấy gì, thân thể hư thoát, mồ hôi như mưa. Mái tóc dài ướt đẫm che trước khuôn mặt hắn, giờ đây đâu còn Cậu phiêu trần tuấn dật nữa.

Cảm giác thời gian còn không đến nửa canh giờ, nếu là trạng thái khỏe mạnh của Cậu, đương nhiên nửa canh giờ thừa sức chạy được 1 vòng cuối cùng này. Vấn đề là Cậu đã chạy đến hơn 49 vòng rồi, đó là còn chưa kể di chứng sau khi mở ra "tất cả công năng". Có thể nói, Cậu có thể chạy đến vòng thứ 50 quả là một kỳ tích. Hắn có một chấp niệm để Cậu không thể dừng bước.

Vì Ninh Dung Dung, Cậu không thể dừng bước. Đối với Tiểu Vũ, Ninh Dung Dung cùng Chu Trúc Thanh, Cậu đã không còn coi bọn họ chỉ là nhiệm vụ mục tiêu nữa. Tiểu Vũ, Cậu từ lâu đã coi nàng là nữ nhân của chính mình rồi. Còn về phần Chu Trúc Thanh, Cậu đồng tình với nữ nhân, à không, nữ hài tử này. Nàng từ nhỏ chịu khổ áp lực của gia tộc, sau đó còn bị Đái Mộc Bạch tổn thương, cộng thêm sáng nay ái muội sự tình, khiến cho Cậu thật sâu muốn bảo vệ nàng.

Còn Ninh Dung Dung, cái nhìn của Cậu vẫn chỉ dừng lại ở trong nguyên tác. Nàng xinh đẹp ôn nhu, dịu dàng khả nhân, Cậu không muốn để nàng chỉ vì tính khí đại tiểu thư của mình mà mất đi cơ hội học tập trong Sử Lai Khắc.

Nhất là khi nãy, trước khi Cậu quay đi những giọt nước mắt, khiến Cậu càng kiên định hơn ý nghĩ này.

Một bước, hai bước,...... Cậu không biết mình đã đi bao nhiêu bộ rồi, vẫn chưa thể nhìn thấy đích. Cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một trận, ý thức đã mơ hồ, cơ hồ chỉ bước đi theo bản năng. Đột nhiên, Cậu vấp chân.

“ Ngươi sao lại liều mạng như vậy chứ! “ Một thanh âm nức nở, có vài phần trách cứ nhưng không thể che dấu được cảm động. Dưới ánh chiều tà, một thân ảnh thiến lệ hiện lên, chính là Ninh Dung Dung.

Ra là trước khi Cậu ngã xuống đất, Ninh Dung Dung liền kịp thời có mặt ôm lấy hắn.

Cảm nhận thân thể mềm mại ôm lấy mình, Cậu cố sức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt giai nhân đẫm lệ, Cậu cảm thấy tất cả mình làm là không uổng phí. Cậu khẽ cười, lấy tay vuốt đi từng giọt nước mắt của Ninh Dung Dung.

“ Đừng khóc, khóc nữa sẽ trở thành tiểu hoa miêu rồi “

“ Ngươi đừng chạy nữa, xin ngươi đừng chạy nữa “ Ninh Dung Dung nhìn khuôn mặt trắng xám của Cậu, nhất thời nước mắt càng rơi như mưa, khóc nói.

Cậu mỉm cười không nói, gắng gượng từ trong lòng giai nhân đứng lên, loạng choạng xuýt nữa lại ngã ngửa. Bên cạnh Ninh Dung Dung vội vàng ôm lấy Cậu.

Cậu thì thào nói “ Chỉ cần một vòng nữa thôi, một vòng nữa là ngươi không cần phải rời khỏi “

Ninh Dung Dung vừa khóc vừa lắc đầu “ Đừng, đừng, xin ngươi đừng chạy nữa “

“ Không có sao, chỉ cần là vì ngươi “ Cậu gượng cười, lại từng bước từng bước tập tệnh bước đi.

Ninh Dung Dung sững người, nàng quên cả khóc, câu nói của Cậu thật sâu đánh động nàng.

“ Hắn, hắn là đang biểu lộ với ta sao? “ Nghĩ như vậy, Ninh Dung Dung liền đi đến bên dìu Cậu nói.

“ Ta chạy cùng ngươi “

Nghe nàng nói vậy, Cậu khuôn mặt mệt mỏi lộ ra tươi cười. Tia nắng đỏ rực như nhuộm màu cả khuôn mặt Cậu, khiến khuôn mặt đã anh tuấn mười phần của Cậu càng phát ra tuấn mỹ.

Thế là Cậu cùng Ninh Dung Dung cùng nhau chạy. Nói là cùng nhau chạy, nhưng thật ra là Ninh Dung Dung ôm Cậu chạy. Đáng nói là, với một đại tiểu thư như Ninh Dung Dung, thiếu chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, hòn ngọc quý trên tay tông chủ Ninh Phong Trí, vừa chạy vừa phải ôm Cậu, nhưng Ninh Dung Dung lại không lộ ra chút nào mệt mỏi, ngược lại còn lộ ra khai tâm nụ cười.

“ Ha, ha, cuối cùng thì cũng chạy xong “ Sau khi hoàn thành thứ 50 vòng, Cậu nằm bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi.

Ninh Dung Dung ngồi xuống bên cạnh Cậu, hai người không nói gì yên lặng nhìn cảnh mặt trời xuống.

Một hồi lâu, đến khi Cậu muốn thiếp đi, Ninh Dung Dung đột nhiên lên tiếng “ Hạo Thiên? “

“ Hử? “

“ Cám ơn ngươi “

“ Ừm “ Cậu nhẹ ừ một tiếng.

Ninh Dung Dung thấy Cậu không nói chuyện nữa, quay người sang nhìn Cậu.

Nhìn khuôn mặt tiếu bạch của Cậu, ánh mắt Ninh Dung Dung hơi mê ly.

“ Hạo Thiên “

“ Hử, ngô.... “ Cậu vừa quay đầu sang thì đã cảm thấy có một vật mềm mềm dính vào trên môi, niêm phong miệng mình lại.

Oanh. Trong đầu Cậu như bị nổ tung, chỉ còn lại một ý nghĩ.

“ Mẹ kiếp. Lão tử lại bị ngược lại rồi “

Thật lâu rời môi, Cậu nhìn sắc mặt phi hồng nói.

“ Ngươi..... “

“ Đừng nói, đây vẫn là nụ hôn đầu của nhân gia đây “ Ninh Dung Dung lấy tay chặn lại miệng lời nói của Cậu, vẻ mặt ngượng ngùng tiểu nữ nhân đáp.

Cậu nhìn vẻ mặt nàng đỏ bừng đáng yêu, ngẩn người nhìn chằm chằm. Ninh Dung Dung bị hắn trực câu nhìn chằm chằm, không thể chịu nổi, bụm mặt chạy về phía kí túc xá, để lại một mình Cậu.

Cậu nhìn giai nhân chạy đi, chỉ để lại cho mình một bóng lưng, bỗng nhiên thốt ra một câu.

“ Nữ nhân tâm, mò kim đáy bể a “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.