Lăng lăng nhìn thiếu niên như quỷ mị xuất hiện trên bệ cửa sổ, một hồi lâu sau Tuyết Băng liền gào lên “ Ngươi là ai, đến đây làm gì? Không biết nơi này cấm tự do ra vào sao? Người đâu, có thích khách!!! “ Giọng nói the thé tựa nữ nhân của hắn vang vọng khắp căn phòng, nhưng không một ai đáp lại hắn.
Tuyết Tinh Thân Vương nhìn Tuyết Băng cử chỉ, không khỏi thầm mắng một tiếng ngu ngốc, sau đó cường trấn định nở nụ cười nói:
“ Không biết các hạ tới đây có việc gì? “
Nam tử dưới ánh trăng, chậm rãi di động ánh mắt đỏ tươi, dừng lại trên khuôn mặt Tuyết Băng liền lạnh lùng và sát khí.
Trong nháy mắt, Tuyết Băng bỗng đột nhiên xoay người, bàn chân trên mặt đất nặng nề điểm xuống, thân hình giống như tên rời cung điên cuồng hướng tới đại môn phóng đi. Dưới loại không khí quỷ dị này, cảm giác một cỗ tử vong âm lãnh tới gần, rốt cuộc đem hắn tự tin toàn bộ dập tắt.
Căn phòng mặc dù khá rộng, bất quá lấy tốc độ của Tuyết Băng, từ chỗ hắn tới cửa cũng bất quá ngắn ngủi vài giây thời gian.
Song, ngay lúc Tuyết Băng chạm đến cánh cửa thì hai chân đột nhiên đau buốt, ẻo lả thân hình hung hăng nện trên mặt đất, vài cái răng nương theo máu tươi, bị hắn một hơi phun ra.
“ Aaaaaaaaa “
Vẻ mặt sợ hãi nhìn xuống, chỉ thấy trên cặp chân, không biết từ khi nào xuất hiện hai cái vết kiếm đỏ thẫm vẫn còn điện, đâm xuyên qua hai bắp đùi.
“ Người đâu mau tới cứu ta!!! “
"Vô dụng thôi, căn phòng đã bị khí tức của ta bao phủ, không ai có thể nghe thấy ngươi." Trên bệ cửa sổ, nam tử thản nhiên nói. Trên tay một thanh kiếm điện nhanh chóng xoay quanh biến ảo thành các loại hình dáng.
"Ngươi... Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ngươi muốn cái gì? Tiền? Đan dược? Nữ nhân? Ta cái gì cũng đều cho ngươi, chỉ cần tha cho ta!" Tuyết Băng vẻ mặt hoảng sợ hướng về phía nam tử cầu xin. Một bên cậu hắn Tuyết Tinh Thân Vương cũng là mặt tái nhợt không huyết sắc nhìn cháu mình.
Lạnh nhạt liếc nhìn Tuyết Băng đang giãy giụa không ngừng trên mặt đất, nam tử nhẹ nhàng nhảy xuống cửa sổ, nhẹ nhàng chậm rãi bước đến. Khuôn mặt lạnh băng không chút cảm tình làm người sau một hồi hoảng sợ.
"Ngươi không phải muốn cho Độc Cô Bác dạy dỗ ta một trận sao?" Chậm rãi ngồi xuống ghế, nam tử trong tiếng lời nhẹ nhàng ẩn chứa một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
“ Ngươi, ngươi là tên khi sáng... “
Tuyết Băng nuốt một ngụm nước bọt, trên khuôn mặt đổ một trận mồ hôi lạnh, vì quá sợ hãi, cơ hồ làm ướt cả khuôn mặt.
"Ta kì thật rất ghét động thủ giết người..." Nhìn Tuyết Băng vẻ mặt sợ hãi, Cậu đột nhiên khẽ thở dài.
Nghe vậy, Tuyết Băng hai mắt thoáng xẹt qua một tia hy vọng, song hắn còn chưa kịp xin tha, Cậu đã chợt cười lạnh, đem hắn ném vào vực sâu tuyệt vọng.
"Ta kì thật cũng không ngại một ít chó không có mắt nhìn người, nhưng tại sao ngươi lại dám đối với nữ nhân của ta mang tiết độc ý nghĩ? Mặc dù nàng có lẽ sẽ không quan tâm tên cặn bã như ngươi. Bất quá ngươi cũng không thể! Thật sự không thể!"
Theo Cậu ngữ khí ngày càng lạnh, màu điện ánh kiếm chợt lóe lên, cuối cùng hóa thành một đạo tia chớp điện hung hăng đâm vào ngực Tuyết Băng, nhất thời, một lỗ máu nhanh chóng hiện lên còn xung quanh lại còn có điện "tê tê" âm thanh
Trúng một đòn trí mạng trầm trọng, Tuyết Băng nhãn đồng co rụt lại, khuôn mặt trắng bệch từ từ u ám, hai mắt trợn trừng, nhìn qua cực kì kinh khủng.
Lạnh nhạt liếc nhìn một cái dưới đất dần dần mất đi sinh cơ Tuyết Băng, Cậu thân thể đứng thẳng, khẽ thở dài một hơi, đi về phía Tuyết Tinh Thân Vương, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nét bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói:
"Nếu không phải e ngại thần giới, ta đã trực tiếp diệt cái này Thiên Đấu hoàng thất rồi."
Nhẹ lắc lắc đầu, Cậu ánh mắt tùy ý quét qua Tuyết Tinh Thân Vương. Người sau thân thể lập tức căng thẳng. Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Ba giây sau, Tuyết Tinh Thân Vương song nhãn vô thần còn Cậu ánh mắt né quá một tia đỏ tươi, tùy tiện quét mắt qua căn phòng, nhảy qua cửa sổ rời đi.
Cảnh vật lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Sáng hôm sau, nha hoàn liền phát hiện Tuyết Tinh cùng Tuyết Băng hai người thi thể, Thiên Đấu hoàng đế liền nổi cơn thịnh nộ.