Hôn Đông

Chương 13: Chương 13:



Lê Đông ngơ ngẩn ngồi trước bàn cơm hồi lâu, tới khi điện thoại trên bàn rung lên mới hoàn hồn.
 
Cô nhìn đ ĩa sủi cảo đã nguội lại được hâm nóng rồi lại nguội suốt mấy lần trước mặt, giờ mới chịu chấp nhận sự thật rằng tối nay Kỳ Hạ Cảnh sẽ không ở lại ăn cơm.
 
Từ sau cuộc cãi vã bất ngờ ở siêu thị, hồn vía cô cứ như đang trên mây, mãi tới khi Kỳ Hạ Cảnh tính tiền xong, xách đồ ra ngoài rồi thì cô mới bừng tỉnh, vội vã đuổi theo.
 
Sau đó lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của người đàn ông kia vang lên.
 
Đó là cuộc gọi từ bệnh viện, có bệnh nhân đột ngột tiến vào trạng thái nguy kịch, cần anh tới cấp cứu gấp.
 
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Hạ Cảnh không nói thêm gì với cô nữa mà nhanh chóng lái xe về nhà. Trước tiên là mang đồ đã mua lên lầu, sau đó nhốt Đồ Hộp đang điên cuồng thò đầu ra ngoài tìm Lê Đông vào trong nhà rồi mới xoay người rời đi.
 
Cả quá trình hai người họ không trao đổi với nhau câu nào.
 
Trong phòng ăn im ắng không một tiếng động, Lê Đông ngẩn ngơ nhìn túi đồ đã mua đang để dưới chân, cuối cùng xắn tay áo, khom người chuyển hết đống nguyên liệu nấu ăn này vào trong nhà bếp, rửa sạch rồi lặng lẽ chuẩn bị gói sủi cảo.
 
Lúc luộc hành, gừng và tỏi, cô sơ ý quên bật máy hút mùi, khói bốc lên khiến mắt cô cay cay, tới khi tầm mắt trở nên mờ ảo bởi hơi nước thì cô mới luống cuống tay chân đi bật máy.
 
Cô không hề biết lần chia tay năm đó sẽ tạo thành tổn thương sâu sắc và dài lâu với Kỳ Hạ Cảnh như thế.
 
Nếu không phải chính miệng anh nói ra thì có lẽ Lê Đông sẽ chẳng bao giờ biết được rằng hóa ra mình là kẻ nhát gan tới vậy.
 
Nguyên do chuyện hai người họ chia tay cũng chẳng có gì sâu xa hay khó nói cả, chỉ là cách biệt giữa cả hai quá lớn, hơn nữa còn ở rất nhiều mặt, cộng thêm thời điểm họ gặp nhau cũng không thích hợp. Thế nên, khi cô nhận ra sự bần cùng của mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh thì đã quyết định hèn nhát buông tay.
 
Lúc nãy, khi nhìn theo bóng lưng bước xuống lầu của Kỳ Hạ Cảnh, trong một khoảnh khắc, Lê Đông không kiềm được mà nghĩ, nếu như có thể làm lại từ đầu, nếu cô làm đúng theo lời hứa, cùng anh tới Thượng Hải, nếu cô có thể bỏ lại người ba bị bệnh của mình mà giữ chặt Kỳ Hạ Cảnh ở bên cạnh, có khi nào mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này không.

 
Đáng tiếc trên đời này không có nếu.
 
Suy nghĩ quay trở về thực tại, Lê Đông chấm sủi cảo vào giấm ăn, mùi vị chua chát k1ch thích đầu lưỡi của cô, che đi mùi hương vốn có của sủi cảo, làm cho dòng nước mắt đã cố nén lại kéo nhau quay về, đong đầy ở hốc mắt.
 
Cô không phải là kiểu người dễ xúc động, hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại đôi chút, cầm điện thoại lên xem thông báo tin nhắn đã được gửi tới từ mười phút trước.
 
Số điện thoại không được lưu trong danh bạ, có số đuôi là 1222, tin nhắn được gửi tới chỉ có đúng hai chữ: “Xin lỗi.”
 
Qua một hồi lâu, trong căn phòng trống vắng, không có chút tiếng động nào chợt vang lên tiếng thút thít nghẹn ngào, nhưng nước mắt không rơi.
 
Cuối cùng Lê Đông cũng biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy dãy số này cô lại thấy quen thuộc tới thế.
 
1222 là sinh nhật của cô.
 
Ngày đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, Kỳ Hạ Cảnh đã đổi số điện thoại, lúc ấy anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới sở hữu được dãy số này.
 
Thiếu niên mười bảy tuổi tựa đầu vào vai cô, uy hiếp cô bằng cái giọng vừa trẻ con vừa ngang ngược: “Em mà dám quên số điện thoại của anh thì anh sẽ chia tay em, sau đó đổi ngay sang số điện thoại khác để em có muốn tìm cũng không tìm được.”
 
Một lời thành sấm.
 
Quả nhiên Lê Đông quên luôn số điện thoại của anh, bước vào cuộc sống mới. Hai người cũng đã chia tay được mười năm, đường ai nấy đi từ lâu.
 
Từ đầu tới cuối, người không không giữ lời hứa chỉ có một mình Kỳ Hạ Cảnh mà thôi.
 
***

 
Đã có thông báo chính thức rằng ca phẫu thuật của Chu Thời Dư sẽ do Kỳ Hạ Cảnh đảm nhiệm.
 
Tin tức vừa nổ ra, mới qua mấy giờ đồng hồ thôi mà ai ai cũng biết. Cả khoa dành trọn buổi sáng để thảo luận xem rốt cuộc cậu thanh niên trẻ con nhà quyền quý nhưng lại không có ai chăm lo trên tầng năm ấy có quan hệ gì với Kỳ Hạ Cảnh. 
 
Và trong chuyện này thì Lê Đông lại có vai trò gì.
 
Lê Đông cương quyết từ chối tất cả các câu hỏi từ bóng gió cho tới thẳng thừng, vẫn thăm bệnh như bình thường, nghỉ trưa ăn cơm xong thì lại một mình lên phòng bệnh trên tầng năm.
 
Phòng bệnh vẫn trống không, chẳng có ai tới thăm như trước. Chu Thời Dư đang yên tĩnh ngồi đọc sách ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, đơn bạc đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể đánh gục cậu ấy.
 
Lê Đông khép cửa lại thật khẽ, đi tới bên giường bệnh kiểm tra chỉ số trên máy theo dõi.
 
Trước đây, hầu như lần nào cô tới thì cậu trai này cũng đang ngủ trưa, hiếm lắm mới có lúc thanh tỉnh, có điều hai người đều thuộc típ hướng nội ít nói nên cũng không trao đổi gì với nhau.
 
Lê Đông lấy quyển sổ ghi chú ở trong túi ra, tính viết những điều cần chú ý như thường lệ thì cậu trai vẫn luôn im lặng kia bỗng mở miệng: “Khoảng thời gian này cảm ơn cô nhiều lắm, bác sĩ Lê.”
 
Cậu trai mới bước vào thời kỳ vỡ giọng, lâu rồi không cất tiếng nên dù chỉ nói mấy chữ đơn giản thôi cũng nghe hơi khàn khàn nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa.
 
“Không có chi.” Lê Đông không biết câu cảm ơn của Chu Thời Dư có ý gì, chỉ là cô thấy bất ngờ khi cậu ấy chủ động bắt chuyện nên đã hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”
 
“Thỉnh thoảng lúc ho sẽ cảm thấy thấy tức ngực ạ.”
 
Trên gương mặt cậu trai trẻ là nụ cười nhẹ ấm áp, chững chạc điềm đạm không giống như thiếu niên mới mười mấy tuổi cho lắm: “Xin hỏi không biết hôm qua bác sĩ Lê có gặp mẹ của tôi không? Có phải bà ấy lại bị đánh, đúng không?”
 

Lê Đông thấy giọng của cậu ấy khi nhắc tới chuyện đó lại bình thản như vậy thì có hơi buồn lòng: “Nếu cậu muốn, tôi có thể báo cảnh sát giúp cậu, cậu và mẹ cậu cần có sự trợ giúp của luật pháp.”  
 
“Sự giúp đỡ của luật pháp ư?”
 
Chu Thời Dư để sách lên trên tủ đầu giường màu trắng ở bên cạnh, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Lê Đông, lông mi dài như thác khẽ rung: “Một người đã phản bội pháp luật như tôi thì sao có thể lợi dụng luật pháp để tìm sự giúp đỡ cơ chứ?”
 
Cậu ấy thật sự rất gầy, dưới ánh nắng, phần da thịt trắng bệch như trong suốt, có thể thấy rõ từng mạch máu xanh xanh. Hai tay được che phủ dưới ống tay rộng rãi của bộ đồng phục xanh sọc trắng bệnh nhân khiến cho Lê Đông luôn có ảo giác bên trong trống rỗng, không còn gì cả.
 
“Chắc bác sĩ Lê cũng biết tôi là con riêng của nhà họ Chu, đúng không?”
 
Như nhìn thấu được sự tò mò trong mắt Lê Đông, Chu Thời Dư bình tĩnh kể lại: “Vợ cả của người đàn ông kia cần tôi ra tòa làm chứng cho bà ta nên bà ta đã nhốt tôi trong tầng hầm dưới đất tận mấy lần, sau đó vì sợ tôi chết thật lại thả tôi ra, rồi khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi.
 
Thật ra có rất nhiều lần tôi nhìn thấy bà ta bị đánh nhưng tôi lại nói dối là không nhìn thấy.”
 
Cậu trai nâng tay lên, híp mắt nhìn tia sáng tràn qua khẽ ngón tay: “Bởi vì tôi biết rõ nếu như tôi đồng ý ra tòa làm chứng thì tôi và mẹ tôi cũng sẽ bị người đàn ông kia đánh chết.”
 
Kết quả người đàn bà kia bắt đầu lén lút đánh tôi, đánh rất nhiều, còn dùng những từ ngữ ác độc nhất nguyền rủa tôi với mẹ tôi chết sớm đi.
 
Dù gì cuối cùng ai cũng chẳng chết, thế nên tôi đã mong bà ta sẽ sống đau khổ một chút.”
 
Chu Thời Dư khẽ cười, đôi mắt kia lại càng thêm tăm tối so với màu da trắng bệch: “Bác sĩ Lê, tôi là một đứa trẻ hư, đúng không?”
 
Rất lâu sau, Lê Đông mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của bản thân: “Chỉ là cậu gặp phải người xấu thôi, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt mà.”
 
Vừa dứt lời, đến bản thân cô còn thấy điều này thật dối trá. Tình cảnh của Chu Thời Dư bây giờ không phải cứ gặp người tốt là có thể giải quyết được.
 
Bởi vì cô biết rất rõ, người khác chỉ có thể giúp mình một chút, nhưng lại chẳng thể giải quyết tận gốc vấn đề.
 
Cách duy nhất để vượt qua được nỗi bất hạnh của chính mình là bản thân cố gắng bò ra khỏi địa ngục đó, ngoài ra không còn cách nào khác cả.
 
Chu Thời Dư thẳng thừng nhìn cô mà không thèm né tránh, mấy giây sau mới cong mắt, dịu dàng nói: “Chắc hẳn bác sĩ Lê đã lớn lên trong một thế giới chan chứa tình yêu thương nhỉ?”

 
“Ở nhà có ba mẹ yêu thương cô, đến trường có bạn thân và giáo viên yêu mến, đi làm thì có đồng nghiệp tốt bụng…
 
Còn tôi đã bị nguyền rủa từ khi mới chào đời, là thứ rác rưởi không ai cần.”
 
Chợt, Chu Thời Dư cười nhẹ, sau đó lại ho khan kịch liệt, gương mặt chẳng còn chút máu cũng trở nên đỏ bừng.
 
Sau cùng, cậu trai lại nở nụ cười dịu dàng như ban đầu: “Chúng ta không giống nhau.”
 
“Xin lỗi, tôi không thể nào hiểu được cảm giác thống khổ của cậu.”
 
Lê Đông bị cậu ta phản bác tới mức nghẹn họng, không cãi lại được. Cô cúi đầu lấy kẹo m út từ trong túi áo ra, đặt lên tủ đầu giường của Chu Thời Dư: “Cho cậu cái này, xuất viện rồi mới được ăn nhé.”
 
Vỏ ngoài của kẹo m út in hình tinh vân rất rõ nét, cụm sao đỏ tím tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
 
Cuối cùng, trên gương mặt Chu Thời Dư cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc phù hợp với độ tuổi của cậu ấy, qua một lúc lâu cậu ấy mới hỏi nhỏ: “Cô có thể nói cho tôi biết đây là cái gì không?”
 
Lê Đông giải thích: “Đó là Đám Mây Magellan nhỏ, một trong những tinh vân gần dải ngân hà nhất.”
 
“Tinh vân? Trông nó nhỏ quá chừng.”
 
“Nhưng Đám Mây Magellan nhỏ lại là trung tâm của vũ trụ đấy.”
 
Lê Đông bắt đầu nhớ lại những gì người kia từng nói với cô: “Nhỏ bé không có nghĩa là không thể tỏa sáng, không có nghĩa là không thể trở thành trung tâm của vũ trụ.”
 
“Tôi tin rằng một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành Đám Mây Magellan nhỏ của ai đó.”
 
Nghĩ đi nghĩ lại thật lâu những cô cũng không kiếm được câu nào hay hơn, chỉ đành lặp lại nguyên xi lời tỏ tình năm ấy của Kỳ Hạ Cảnh: “Đối với người ấy, cậu là trung tâm vũ trụ duy nhất.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.