Hôn Đông

Chương 17: Chương 17:



Lê Đông vội vàng xỏ giày, muốn nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, người đàn ông đứng dậy đột nhiên nói: “Dây kéo bị Đồ Hộp cắn à?”
 
Lê Đông không ngờ anh lại hỏi như vậy, sửng sốt một chút, lập tức xua tay: “Không liên quan gì đến Đồ Hộp, là tôi vô tình làm rơi mất.”
 
Đêm đầu tiên Đồ Hộp đến nhà Lê Đông, nó đã rất hứng thú với khóa kéo tròn trên đôi giày Crocs của cô, nằm cả đêm ở hành lang để cắn nó.
 
Sau đó, nút kéo ở chân phải nhiều lần rơi ra, nhưng Lê Đông vẫn chỉnh lại như cũ được, lần này khi đang cứu người nút kéo lại rơi, chiếc giày phải mới bị mất.
 
“Không sao đâu, tôi đổi một đôi khác là được.” Lê Đông nhẹ giọng nói: “Tôi đi làm việc trước, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm giày.”
 
Kỳ Hạ Cảnh không nói lời vô ích nữa: “Được.”
 
…..
Vượt qua bất ngờ buổi trưa xong, công việc buổi chiều vẫn tiếp tục bận rộn như thường lệ, thẳng đến lúc 6h tan làm.
 
Hoàng hôn buông xuống, Lê Đông kết thúc công việc trở lại phòng làm việc, Dương Lệ bên cạnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi lao tới, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
 
“Thành thật khai báo đi, cậu và phó giáo sư Kỳ rốt cuộc là chuyện gì đây!”
 
Người phụ nữ nheo mắt nghi ngờ nhìn Lê Đông, cố gắng tìm kiếm gì đó từ trong mắt cô:
 
“Đừng nói là không có gì, anh ta còn tặng giày cho cậu!”
 
Tặng giày?
 
Lê Đông quay đầu nhìn chiếc túi mới xuất hiện trên bàn, bước tới cầm hộp giày mở ra, thấy bên trong là một đôi Crocs màu trắng mới tinh, kiểu dáng khác hẳn chiếc ban đầu của cô.
 
Size giày 37 được in ở gót, đúng cỡ giày của cô.
 
“Trời ơi! Quà tặng chính là mẫu giày liên danh giữa nhà M và nhà R.” 

 
Dương Lệ thấy đôi giày trên tay Lê Đông, hét lên om sòm: “Tiểu Lưu ở khoa sản mới đeo hai ngày trước, còn nói đôi này giá hơn 7000 tệ!”
 
Lê Đông nghe vậy không khỏi cau mày.
 
Mắc như vậy?
 
Một đôi Crocs của cô có giá chỉ mấy chục nhân dân tệ.
 
Lê Đông mặt không biểu tình lấy lại giày, dự định sau khi tan làm sẽ trả lại cho Kỳ Hạ Cảnh, vừa đứng dậy, Dương Lệ đã chặn ở cửa, kiên quyết giữ thái độ với cô.
 
Lê Đông không nhịn được kiểu hóng chuyện của Dương Lệ nữa, đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Đây là bệnh viện, chúng ta đã và sẽ chỉ là đồng nghiệp.”
 
“Cậu ngừng thăm dò chuyện riêng tư của người khác đi, được không?”
 
Nói xong cô cầm chiếc hộp rời đi.
 
Đây là lần đầu tiên Dương Lệ thấy Lê Đông tức giận, đứng ngây người tại chỗ mấy giây, định thần lại mới phát hiện Kỳ Hạ Cảnh đã xuất hiện ở cửa không biết từ lúc nào.
 
Người đàn ông đứng trong bóng tối, nhìn không rõ nét mặt, đường nét khuôn mặt sâu thẳm, quai hàm sắc sảo vô cớ mang đến cảm giác áp bức, đôi mắt đen không chút gợn sóng lạnh lùng liếc nhìn Dương Lệ, sau đó rời đi theo hướng Lê Đông.
 
Chỉ đối mặt một giây, không nói một lời nào, đủ khiến Dương Lệ ớn lạnh sống lưng, nửa ngày không kịp hồi thần.
 
Ở bên kia, Lê Đông xách túi đồ dừng lại ở hành lang.
 
Trong lòng cô rõ ràng, bởi vì một số ký ức xa xôi trong quá khứ, khiến cô giận cá chém thớt lên người Dương Lệ.
 
Ngày mai phải đi nói xin lỗi mới được.
 
Lê Đông thở dài trong lòng, cô biết nếu như bây giờ đi tìm Kỳ Hạ Cảnh, rất có thể hai người sẽ lại cãi nhau.
 

Suy nghĩ vài giây, cô quyết định đi gặp cô bé được cấp cứu vào buổi trưa trước, chờ bĩnh tĩnh lại, trở về trả lại đôi giày sau.
 
Y tá phụ trách cấp cứu buổi chiều đã liên lạc lại cho cô, nói cô bé được cứu tên là Thịnh Tuệ, đúng là bị hôn mê do nhiễm toan ceto, lượng đường trong máu cao hơn người bình thường gấp mười lần. 
 
Bệnh viện bước đầu suy đoán đó là bệnh tiểu đường tuýp 1, nhưng chẩn đoán chính xác vẫn phải chờ kết quả xét nghiệm, đã liên hệ phụ huynh tới.
 
Phòng bệnh của Thịnh Tuệ ở tầng năm, Lê Đông vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy rất nhiều người vây quanh trạm y tá, có cả bệnh nhân và y tá, ồn ào ầm ĩ.
 
Người đàn ông vai rộng nồng nặc mùi rượu, trong miệng không ngừng chửi thề, kéo Thịnh Tuệ vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, thậm chí còn chưa tỉnh rời đi.
 
Cô bé gầy yếu sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò trống rỗng dưới tấm áo bệnh viện rộng lớn, cố gắng mở mắt, nửa quỳ trên mặt đất, bị ba ruột kéo đi như một con búp bê rách, mà không có chút lực phản kháng nào.
 
Xung quanh có rất nhiều y tá và người tốt bụng muốn đi lên ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt hung dữ và đáng sợ của người đàn ông dọa lui, chỉ có thể trốn sang một bên liên lạc với bảo vệ.
 
Trước đó Lê Đông đã nghe y tá nói, mấy ngày trước Thịnh Tuệ lẽ ra đã có triệu chứng rõ ràng, cuối cùng lại tự mình đến bệnh viện để tìm kiếm sự giúp đỡ, thực sự không biết ba mẹ như thế nào.
 
“Cô bé bị bệnh rất nặng, cần phải ở lại bệnh viện để điều trị.”
 
Lê Đông đẩy đám đông vây xem ra một bên, đứng trước mặt người đàn ông, cúi xuống đỡ Thịnh Tuệ đứng dậy: “Việc anh làm bây giờ không khác gì giết cô bé cả.”
 
“Giết nó? Tại sao mày không nói là nó muốn giết tao đi?”
 
Người đàn ông ném thẳng Thịnh Tuệ về phía trước, hai đầu gối cô bé gần như nhũn ra, lần nữa quỵ xuống đất: “Cái đồ tốn cơm tốn gạo này đi đến bệnh viện một chuyến, mấy giờ đã mất gần năm con số của bố mày rồi!”
 
“Mày nói đi! Bố mày đi đâu kiếm số tiền này!”
 
Lê Đông sắp ngất đi vì mùi rượu trong miệng người đàn ông, khẽ cau mày, người đàn ông say rượu thậm chí còn giơ tay định tát cô bé.
 
Vì thế cô kéo Thịnh Tuệ lại, bảo vệ cô bé ở phía sau lưng, vì chênh lệch vóc dáng quá lớn, Lê Đông cố gắng thẳng lưng ngẩng đầu lên: “Anh này, nếu như anh còn sử dụng vũ lực, chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý.”

 
“Báo cảnh sát? Mẹ nó, bố mày đánh con gái mình, cần con khốn như mày lo chuyện bao đồng, quản đông quản tây à?”
 
Người đàn ông nhổ vào mặt Lê Đông, giơ tay đẩy cô ra muốn túm lấy Thịnh Tuệ ở phía sau.
 
Nhìn thấy Lê Đông loạng choạng nửa bước, còn chưa từ bỏ ý định muốn cướp người, người đàn ông chửi bới, giơ tay định tát cô, bàn tay giơ lên không trung đột nhiên bị một lực lớn hơn khống chế.
 
Lê Đông chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, một giây tiếp theo, Kỳ Hạ Cảnh đã đứng ngăn trước mặt anh ta, sắc mặt lạnh lùng như sương, một tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, bẻ gãy ra ngoài, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khớp xương va chạm.
 
Kỳ Hạ Cảnh buông tay, ném người đàn ông xuống đất, dùng ánh mắt trịch thượng như rác rưởi nhìn anh ta, áp suất thấp khủng khiếp khắp cả người khiến không khí cũng đóng băng.
 
Anh lạnh lùng nói: “Nếu còn gây chuyện, thì cút ra ngoài.”
 
Nhất thời hành lang lặng ngắt như tờ, tất cả tiếng xì xào gần như im bặt.
 
Kỳ Hạ Cảnh lười nhìn người đàn ông này lần nữa, cau mày lạnh lùng sai người gọi bảo vệ, sau đó quay người đi kiểm tra Lê Đông và Thịnh Tuệ.
 
Trong đám đông đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
 
Lê Đông nghĩ, đời này cô cũng không thể quên mấy giây ngắn ngủi kế tiếp này.
 
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, đã mất hết lý trí, sau khi bị Kỳ Hạ Cảnh đẩy ngã xuống đất, không có thức thời cút ngay, ngược lại đột nhiên im lặng, thở hổn hển nhìn xung quanh.
 
Mấy giây sau tầm mắt anh ta dừng lại ở một nơi nào đó, trong đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị, sau đó anh ta lao về phía người phụ nữ đang truyền nước đứng bên cạnh.
 
Giữa tiếng la hét, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người trở tay không kịp, người đàn ông chộp được cái bình treo, lao tới giống như điên, nhắm thẳng vào đầu Kỳ Hạ Cảnh, đập mạnh xuống.
 
Tiếng thủy tinh vang lên chói tai, những mảnh thủy tinh đẫm máu lần lượt rơi xuống, hết mảnh này đến mảnh khác nặng nề đập xuống đất.
 
Khoảnh khắc ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, đầu óc Lê Đông đột nhiên trống rỗng.
 
Kỳ Hạ Cảnh giơ tay lên chặn cái chai, như cảnh quay chậm trong phim hành động, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ góc độ tay áo được nâng lên, nhưng lại cứng họng không nói được lời nào.
 
Mãi cho đến khi cánh tay phải bị thương của Kỳ Hạ Cảnh vô lực buông thõng, máu ọc ọc chảy xuống đầu ngón tay, chân tay lạnh ngắt, chết lặng của cô mới lấy lại được tri giác.
 
Lê Đông không biết diễn tả như thế nào, bàn tay đối với một bác sĩ phẫu thuật quan trọng đến bực nào.

 
Một khắc kia, tất cả thanh âm trên thế giới như hoàn toàn biến mất.
 
Lê Đông không biết mình đột nhiên lấy sức mạnh từ đâu ra, gần như trong nháy mắt lao tới trước mặt người đàn ông, tóm lấy cổ áo của người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu.
 
Những ngón tay run rẩy dữ dội c ắm vào cổ áo, bàn tay cô dùng sức đến mức nổi gân xanh, thậm chí khiến người đàn ông cảm thấy sợ hãi, đôi môi dày khẽ run lên.
 
“Xin lỗi.” Lê Đông nghe thấy mình nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, âm cuối run rẩy vỡ vụn: “Tôi bảo anh xin lỗi.”
 
Tầm mắt của cô mờ đi, nước mắt trào ra, cảnh vật hỗn loạn trước mặt chao đảo.
 
Bên tai đủ loại giọng nói can ngăn, Lê Đông chỉ có thể nhìn thấy bốn người mặc đồng phục an ninh đang cố gắng kéo người đàn ông đi, ngược lại càng dùng sức nắm chặt cổ áo người đàn ông: “Anh ta còn chưa xin lỗi…”
 
“Không sao.”
 
Giây tiếp theo, một lòng bàn tay rộng gầy khô ráo nhẹ nhàng che lấy đôi mắt cô.
 
Trong bóng tối, Lê Đông nhạy cảm ngửi thấy mùi trầm hương gỗ mun quen thuộc, xen lẫn chút mùi máu tanh.
 
“Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.” Kỳ Hạ Cảnh dùng tư thế ôm đứng sau lưng cô, bàn tay không bị thương nhẹ nhàng che mắt Lê Đông.
 
“Qua hai ngày thì sẽ ổn thôi.”
 
Lê Đông chậm rãi thả lỏng đôi bàn tay đang siết chặt, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai, ngơ ngác chớp mắt, cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt chảy xuống gò má.
 
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói run rẩy của mình:
 
 “.....Còn đau không?”
 
“Không đau.” Giọng nói trầm thấp của Kỳ Hạ Cảnh dịu dàng chưa từng thấy, kiên nhẫn xoa dịu cảm xúc mất khống chế của Lê Đông từng chút một.
 
“A Lê ngoan, đừng khóc.”
 
Anh sẽ đau lòng.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.