Hôn Đông

Chương 26: C26: Chương 26



Lê Đông tìm khắp tất cả các điểm thu gom rác gần đó, cơ thể mảnh khảnh run rẩy dường như giây tiếp theo thôi sẽ bị màn đêm đen kịt cắn nuốt.

Đến cuối cùng cô đã không phân rõ khóe mắt không ngừng rơi nước mắt rốt cuộc là vì mất đi Stitch hay là kết cục đã định trước ngay từ ban đầu không thể nào xoay chuyển được của cô cùng Kỳ Hạ Cảnh.

Cô đã biết từ rất lâu rằng sẽ không giữ được Kỳ Hạ Cảnh.

Chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày đến cả con Stitch này cô cũng đánh mất.

Mãi đến khi phía chân trời trở nên trắng muốt, mưa cuối cùng cũng ngừng lại, Chu Dữ Xuyên suốt một đêm yên lặng đi theo phía sau cô bung dù rốt cuộc cũng gọi một tiếng “chị” với giọng nói khàn khàn.

“Chị ơi, em sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, mua cho chị rất nhiều rất nhiều thú nhồi bông.”

Cậu bé mười lăm tuổi đã cao hơn Lê Đông non nửa cái đầu, nhìn đôi mắt cô khóc đến sưng lên, trong con ngươi đen tràn đầy vẻ không cam lòng.

Em trai từ trước đến nay luôn ít lời ôm chặt lấy Lê Đông cả người ướt đẫm, vùi đầu vào cổ vai run rẩy của cô, gần như là ăn nói khép nép mà khẩn cầu cô.

“Chúng ta về nhà đi.”

“Cầu xin chị.”

“...”

Di động bên gối rung lên không ngừng, Lê Đông nâng đầu lên khỏi người con thú nhồi bông, nhận điện thoại, nghe giọng nói đ ĩnh đạc của Từ Lãm vang lên: “Lớp trưởng năm phút sau cậu xuống lầu đi, tôi sắp đến dưới lầu nhà cậu rồi.”

Cảm xúc của Lê Đông còn chưa hoàn toàn thoát ra từ trong hồi ức, ngồi ở mép giường nói với giọng khàn khàn: “Được, tôi lập tức xuống dưới.”

“Được, cậu cứ từ từ ha, không vội.”

Lê Đông đứng dậy đi đến bên gương sửa sang lại quần áo, nhìn Stitch ở khắp nhà và cô ở trong gương khóe mắt ửng đỏ, bên môi hiện lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Chuyện xưa đơn giản như vậy, thật sự không có gì để kể.

Hiện tại cô đã có thể mua rất nhiều con Stitch.

Chỉ là một con duy nhất mà cô muốn nhất kia, sau khi đánh mất rốt cuộc cũng không tìm lại được nữa.



Bất luận là đón người ở tiểu khu hay là đến công viên giải trí rồi liên hoan thì phản ứng đầu tiên của mọi người sau thấy Lê Đông mặc thường phục đều là vô cùng ăn ý mà kinh ngạc rớt cằm, không thể tin được cô gái mỉm cười hiền hòa trước mặt lại là bác sĩ Lê ngày thường ít khi nói cười.

Lê Đông trong lúc làm việc và lúc bình thường quả thực như hai người khác nhau.

Mặc dù cùng trầm mặc ít lời nhưng cảm giác lạnh lùng nghiêm túc xa cách quanh thân đã biến mất không thấy đâu, cũng không thấy gặp người khác là đáp lại một câu lạnh như băng “Hiện tại là thời gian làm việc” nữa mà sẽ yên tĩnh nghe đối phương nói xong, trầm tư một lát sau đó nghiêm túc hỏi gì đáp nấy.

Cô gái không son phấn ăn mặc nhã nhặn mà không mất đi sự dịu dàng, da như mỡ đông, mấy cô gái trang điểm cùng đồng hành nhìn đều rất trắng, nhưng chỉ cần tới gần Lê Đông sẽ tự động đen đi hai số.

“Hâm mộ quá.” Khi chụp ảnh chung, Tiểu Vương phụ trách selfie nhìn ảnh chụp cảm thán:

"Trắng thì cũng đành, bác sĩ Lê đã đứng ở đằng trước mà sao mặt vẫn nhỏ nhất, quả thực là sát thủ chụp ảnh chung.”

Thật ra Lê Đông không nhìn ra điểm khác nhau, nhẹ giọng giải thích: “Có thể là do khung xương tôi tương đối nhỏ, góc độ chụp nhìn lên cũng sẽ có góc nhìn khác biệt.”


Tiểu Vương vừa rồi thuận miệng nói, không nghĩ tới Lê Đông sẽ nghiêm túc giải thích nhiều như vậy, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Nếu không phải lần này ra ngoài chơi, tôi thật sự không nghĩ ra bình thường bác sĩ Lê sẽ như thế này.”

Đây không phải lần đầu tiên Lê Đông nghe thấy lời nói thế này trong hôm nay, nghi hoặc nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngày thường tôi rất xa cách sao?”

“Không phải xa cách.” Cô gái nhỏ bên cạnh Tiểu Vương cười chen vào nói:

"Nhưng có thể cười nhiều hơn thì càng tốt.”

Hôm nay ra ngoài chơi đều là người trẻ tuổi, nói chuyện phiếm không có nhiều ràng buộc, hơn nữa Lê Đông không đi làm lại dễ ở chung đến bất ngờ, người vốn dĩ không quen thuộc cũng mau chóng hoà mình.

Giữa trưa khi chọn ăn cơm ở nhà hàng lộ thiên, Từ Lãm mau chóng phát hiện trạng thái của Lê Đông hơi đờ đẫn.

Cô gái ngồi ở vị trí góc của bàn dài, trước sau an tĩnh cúi đầu ăn cơm, không gia nhập sự thảo luận nhiệt tình của đồng đội, chỉ thi thoảng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa hàng quà tặng xa xa, vị trí vào cửa chính là mấy cái máy gắp thú nhồi bông.

Khi Lê Đông ngây ra lần thứ năm, Từ Lãm không nhịn được hỏi: “Hồi cấp ba chúng ta tới đây, khu trò chơi này đã ở đây rồi đúng không? Cậu muốn đi gắp thú nhồi bông à?”

Lê Đông gật đầu.

Công viên giải trí đã khác mười năm trước khá nhiều, rất nhiều hạng mục đều đã được đổi mới, cửa hàng quà tặng cũng đã được trang hoàng lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của mười năm trước.

“Khó khăn lắm mới tới Disney một lần, đi gắp thú nhồi bông lãng phí thời gian lắm.” Có người đề nghị:

"Chúng ta đến nhà ma xếp hàng trước đi, hoặc là đi ngồi tàu lượn siêu tốc.”

Sau khi mồm năm miệng mười kiến nghị, mọi người quyết định dựa theo yêu thích của từng người chia nhau hành động, buổi tối lại cùng nhau xem biểu diễn pháo hoa.

“Tôi đi nhà ma.” Từ Lãm dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ bác sĩ chủ trị Hứa ở bên cạnh:

"Anh thì sao, đi đâu chơi.”

“Tôi muốn đến cửa hàng quà tặng mua ít đồ.”

Bác sĩ Hứa tính cách vốn thẹn thùng, bị ánh mắt cười như không cười của Từ Lãm nhìn đến chột dạ: “Làm sao vậy, mua chút quà cho em gái tôi không được sao.”

“Ai nói không được, thằng nhóc nhà cậu run cái gì?” Từ Lãm cười hừ một tiếng không rõ có ý gì, sau khi tính tiền thì đứng dậy:

"Đi đây.”

Mọi người sôi nổi cảm ơn Từ Lãm mời khách, lúc sau phân ra đi chơi hạng mục mà mình cảm thấy hứng thú.

Lê Đông không nghe thấy đối thoại vừa rồi, sau khi chào tạm biệt đơn giản cùng những người khác thì đến thẳng cửa hàng quà tặng đối diện nhà hàng, dừng bước chân lại trước máy gắp thú nhồi bông loại nhỏ ở cửa.

Máy gắp thú ở ngoài cùng bày đủ loại thú bông vật trang trí, Lê Đông mau chóng nhìn thấy một con Stitch mini ở trong một góc kề sát vách trong phía bên phải.

Thú bông dựng lỗ tai nhếch môi, tạo hình có tám chín phần tương tự với con thú mông mà cô làm mất, chỉ là kích thước nhỏ hơn rất nhiều.

Lê Đông chỉ ôm tâm lý thử một lần tới tìm, không ngờ thật sự có.

Cô rất muốn con Stitch này.

Cầm một sọt xu trò chơi nhỏ đã đổi xong trở về, Lê Đông một mình cong eo chuyên tâm gắp thú nhồi bông, bên người không ngừng có người đi qua.


Kỳ thật cô đã nhìn thấy một loạt con thú bông Stitch tạo hình tương đồng ở trên kệ để hàng, đến cả kích cỡ lớn nhỏ cũng giống con mà cô làm mất như đúc.

Kỳ thật trong nhà còn có ba mươi mấy con Stitch.

Nhưng Lê Đông cũng chỉ muốn một con thú nhồi bông này.

Cô không am hiểu gắp thú nhồi bông, sọt xu trò chơi thứ hai đã sắp hao hết rồi mà cũng chỉ nhặt của hời bắt được một con Vịt Donald.

Lê Đông không nóng nảy, ngược lại bác sĩ Hứa bàng quan hồi lâu, rời đi lại vòng trở về không nhịn được tiến lên: “Cô muốn con Stitch tận cùng bên trong sao? Có cần tôi giúp cô không?”

Lê Đông lắc đầu: “Không cần, cảm ơn anh.”

Người khác gắp được đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa, nếu muốn thỏa hiệp thì không bằng ban đầu trực tiếp mua con thú trên kệ để hàng.

“Con mà cô muốn kia không dễ gắp đâu, vị trí quá chếch.” Bác sĩ Hứa còn đang thử nói chuyện, khuyên nhủ,

“Hay là cô đổi con khác? Thú nhồi bông khác cũng đáng yêu vậy mà.”

“Không giống nhau.” Lê Đông trước sau không quay đầu lại, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Stitch chen ở trong góc, giọng nói nhẹ nhàng lại kiên định,

“Tôi chỉ cần con đó.”

Bác sĩ Hứa xấu hổ bị thờ ở ở một bên, vài lần mở miệng đều không được bất cứ lời đáp lại nào, cuối cùng thật sự không đợi được, đành phải một mình rời đi.

Trong tiệm quà tặng người đến người đi, đôi khi sẽ có người dừng lại ở bên Lê Đông, có vài người là vì lòng hiếu kỳ, có vài người thì muốn tiến lên bắt chuyện.

Người tới gần dừng lại muôn hình muôn vẻ rồi lại xoay người rời đi, chỉ có Lê Đông ở trước máy gắp thú kia không đi, bướng bỉnh bỏ xu vào hết lần này đến lần khác, trong mắt chỉ có con Stitch kia.

Số lần cô đổi tiền quá nhiều, nhân viên cửa hàng cũng không nhìn nổi, sau khi báo cáo xin chỉ thị của chủ thì phục tùng chỉ thị muốn tặng con thú nhồi bông cho Lê Đông.

Nhân viên cửa hàng đi đến bên người cô, dịu giọng nói: “Xin hỏi cô có muốn không ạ? Chúng tôi có thể tặng cô một con.”

Lê Đông nghe vậy cụp mắt, ôm sọt tiền xu nhỏ còn dư lại không nhiều lắm do dự.

Nhân viên cửa hàng cho rằng cô không nghe rõ, cười lặp lại câu hỏi.

Có lẽ cô thật sự không có cách nào gắp được con Stitch kia.

Bên môi nở ra một nụ cười khổ từ chế giễu, cuối cùng Lê Đông cũng quyết định thỏa hiệp, giơ tay chỉ về Stitch ở góc trong cùng, nói bằng giọng khàn khàn: “Xin hãy cho tôi...”

“Muốn con nào.”

Phía trên ở sau lưng truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc, khác với vẻ mệt mỏi lười nhác bình chân như vại ngày thường, ngược lại có hô hấp hỗn loạn phập phồng, thậm chí có thể nghe ra vài phần gấp gáp hiếm thấy.

Lê Đông ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên xuất hiện.

“Không cần mở tủ.” Những lời này là nói với nhân viên cửa hàng; sau đó người đàn ông cụp mắt chuyển về hướng Lê Đông, không tiếng động nhướng mày cười, lại một lần nữa hỏi cô: “Muốn con nào, tôi gắp cho cô.”


Thời tiết cuối mùa thu lạnh thấu xương, Lê Đông nhìn thấy trán Kỳ Hạ Cảnh có lấm tấm mồ hôi, tới gần có thể ngửi được mùi nước sát trùng rất nhạt trên người anh, hẳn là sau khi rời khỏi bệnh viện đã lập tức tới đây.

Nhưng làm sao anh tìm được mình?

Lần này Lê Đông không do dự, giơ tay chỉ vào con Stitch ở trong cùng, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn con đó.”

“Được.” Kỳ Hạ Cảnh đứng ở trước máy gắp thú xác nhận vị trí, không hề xoay đầu lại mà duỗi tay:

"Xu trò chơi.”

Gắp một lần cần ba xu trò chơi.

Lê Đông cúi đầu lấy ra ba đồng tiền xu từ tỏng sọt, đặt ở lòng bàn tay Kỳ Hạ Cảnh.

Trọng lượng nhẹ hơn dự đoán quá nhiều, Kỳ Hạ Cảnh quay đầu nhìn tiền xu trong lòng bàn tay, lại liếc về hướng cái sọt nhỏ của Lê Đông, cong môi hỏi lại: “Luyến tiếc à?”

“Anh gắp một lần là có thể gắp được.” Lê Đông lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của người đàn ông:

"Tôi biết mà.”

Năm ấy cô tận mắt nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh gắp hết tất cả các máy gắp thú, chưa lần nào lỡ tay sai lầm.

Đôi mắt đen của Kỳ Hạ Cảnh hơi trầm xuống, đáy mắt phản chiếu thân hình mảnh khảnh của Lê Đông... Sự tin tưởng trong mắt cô kiên định như thế đấy.

Độ cong bên môi gia tăng, tay Kỳ Hạ Cảnh nhanh chóng điều chỉnh tay cầm thao tác, vài giây sau dừng lại ở trên Stitch nhưng không nóng nảy ấn xuống nút xác nhận.

“Gắp thú nhồi bông cũng được.” Kỳ Hạ Cảnh xoay người, cụp mắt nhìn về phía đồ trang trí nhỏ treo trên ngón cái tay phải của Lê Đông.

“Nhưng tôi muốn đổi bằng con Vịt Donald trong tay cô.”

Lúc này Lê Đông mới nhớ tới trên tay cô có chiến lợi phẩm gắp được duy nhất, quyết đoán gật đầu: “Có thể...”

“Thành giao.”

Lúc giọng nói vang lên, Kỳ Hạ Cảnh quyết đoán ấn nút, nhìn chằm chằm thẳng vào hai mắt Lê Đông.

Không bắt lấy bản thân đồ trang trí mà móc nối tinh xảo móc lấy cái nhãn sau lưng thú bông, một đường run rẩy vận chuyển đến cửa rơi xuống, thả tay ra cho nó rơi thẳng xuống.

Hai mắt Lê Đông bỗng chốc sáng lên, đồng tử màu nâu sẫm ở dưới ánh sáng chiếu nghiêng phát ra ánh sáng lóa mắt như đá quý trong suốt.

Kỳ Hạ Cảnh khom lưng cầm lấy Stitch từ chỗ ra, đặt ở lòng bàn tay lại chậm chạp không nóng nảy cho cô, bốn mắt nhìn nhau, như đang đợi Lê Đông chủ động mở miệng.

Sọt tiền xu sớm được đặt ở một bên, Lê Đông dùng mười ngón nắm chặt bọc, mím môi nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang kiên nhẫn chờ đợi, tai tự dưng hiện lên một tầng phấn nhạt thẹn thùng.

“Kỳ Hạ Cảnh.”

Thật lâu sau, cô nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn con Stitch trong tay anh, được chứ.”

Giây tiếp theo, bàn tay khớp xương rõ ràng mở ra ở trước mắt cô, năm ngón tay thon dài có lực, một con Stitch mini trang trí lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Đỉnh đầu là tiếng cười khẽ trầm giọng lười nhác, Lê Đông tiếp nhận vật trang trí rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen tươi cười của Kỳ Hạ Cảnh.

Người đàn ông lại một lần nói với cô: “Vốn dĩ là cho cô mà.”

Cảnh tượng tương đồng, nhân vật và lời kịch tái hiện, mà mười một năm sau Stitch trong tay vẫn là thú nhồi bông mà Kỳ Hạ Cảnh gắp đưa cho cô.

Vòng đi vòng lại qua lâu như vậy nhưng vẫn là anh.

Cảm xúc mãnh liệt quá mức phức tạp nháy mắt nuốt chửng Lê Đông, cô không phân rõ là ấm ức hay là áy náy, chỉ cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, cổ họng như nghẹn lại.


Cô hít sâu một hơi giao Vịt Donald ra, ngăn chặn âm cuối run rẩy: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Khi cô cho rằng đề tài sẽ cứ như vậy mà kết thúc thì Kỳ Hạ Cảnh tiếp nhận vật phẩm trao đổi đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết.”

“Lần đầu tiên trước khi tặng thú nhồi bông cho cô, tôi đã biết là cô thích rồi.”

Kỳ Hạ Cảnh nghĩ lại năm ấy khi đó mới vừa phân ban, kỳ thật anh không hiểu biết nhiều về Lê Đông, ấn tượng chỉ là hình thể mảnh khảnh cùng sống lưng thẳng tắp, nói rất ít, điển hình của học sinh ba tốt.

Chỉ thế mà thôi.

Nhưng ngày đó anh bị vây quanh ở trong đám người, ngẩng đầu lại liếc mắt một cái trông thấy Lê Đông bên ngoài đám đông đang nhìn chằm chằm vào con Stitch mà anh mới vừa gắp được không chớp mắt.

Với thẩm mỹ của anh, con thú nhồi bông này thật sự là sinh vật ngoài không gian xấu xí, không biết có chỗ nào hơn người mà có thể làm Lê Đông trầm mặc ít lời lộ ra biểu cảm khát vọng như thế.

“... Khi đó tôi chỉ có một ý nghĩ.” Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn vào hai mắt Lê Đông, cong môi cười.

“Tôi nhất định phải chờ cô tới đây, chính miệng nói cô muốn con thú nhồi bông này với tôi.”

Anh muốn nghe thấy cô chính miệng nói thích.

“... Stitch là vật thí nghiệm cải tạo gen thành công nhất của phòng thí nghiệm.”

Lê Đông cụp mắt nhìn vào vật trang trí nhỏ trong lòng bàn tay, âm thanh rất nhẹ: “Sau khi chạy trốn ra, anh ấy bị một cô bé tên là Lilo nhận nuôi như con chó nhỏ.”

Điện ảnh anime là tác phẩm nhiều năm trước, bản thân Lê Đông cũng không nghĩ ra vì sao cô lại muốn kể câu chuyện của Stitch cho Kỳ Hạ Cảnh nghe.

Cô chỉ nhìn con thú bông trang trí trong lòng bàn tay, lời nói không qua đại não khống chế nói không ngừng: “Lilo tính cách cổ quái, lại là trẻ mồ côi, trẻ con bên cạnh luôn tránh cô ấy thật xa, cho nên nguyện vọng lớn nhất của cô ấy chính là...”

““Tôi cần một người bạn, một người bạn sẽ không bỏ đi.””

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh giải thích một cách giản lược: “Tác phẩm quá kinh điển, trước kia từng xem qua một chút.”

Chỉ xem qua một chút.

Cũng chỉ là lăn qua lộn lại ôn tập cả series mười mấy lần mà thôi.

Biểu cảm của người đàn ông đọc thuộc lời kịch gốc quá bình thường, Lê Đông gật đầu chấp nhận cách giải thích này: “Đối với Lilo mà nói, Stitch là người duy nhất khác biệt; anh ấy hiểu sự không hợp đàn của cô, hiểu sự kỳ quái của cô, nếu...”

Nếu có người cũng có thể giống như Stitch, tiếp thu, ôm lấy sự cằn cỗi của cô thì tốt biết bao.

Hoặc là nói nếu cô có thể giữ người kia thì tốt biết bao.

“Xin lỗi, Stitch mà năm ấy anh tặng tôi…” Lê Đông cúi đầu thật thấp âm thanh run rẩy, lời xin lỗi tới muộn mười năm làm cô nói cực kỳ gian nan,

“Tôi đã đánh mất anh ấy rồi.”

Từ khi gặp lại tới nay, cô sợ hãi nhất chính là thất thố ở trước mặt Kỳ Hạ Cảnh.

Bởi vì quá rõ ràng thời gian ở chung chỉ có hai tháng ngắn ngủn, cô hy vọng ít nhất có thể giữ lại ấn tượng tốt đẹp ở trong lòng đối phương.

Nhưng chỉ cần gặp được Kỳ Hạ Cảnh, mọi chuyện sẽ luôn trở nên không thể khống chế.

Thật lâu sau, Lê Đông nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, cô cảm giác có bàn tay to khô ráo ấm áp nhẹ nhàng xoa tóc trên đỉnh đầu cô, động tác hết sức dịu dàng.

“Không sao.”

Nếu lúc này Lê Đông ngẩng đầu, nhất định sẽ chìm vào trong sự thương tiếc sâu trong đáy mắt người đàn ông; Kỳ Hạ Cảnh gần như là dùng hết toàn bộ sức lực mới khắc chế được xúc động ôm Lê Đông vào trong lòng, chỉ có thể khàn giọng nói với cô: “Lần này anh ấy sẽ không đánh mất cô nữa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.