Hôn Đông

Chương 38: C38: Chương 38



Chuyện làm ăn của tiệm thịt nướng còn phát đạt hơn so với mong đợi.

Đặt ở khu sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, lại là phong cách Nhật Bản rất được ưa chuộng hiện nay, hôm qua lúc Từ Lãm đi hỏi, đã được đặt chỗ cho đến tuần sau, đoàn người tan làm chỉ đành thật thà mà đến xếp hàng.

Tiệm dùng một gian nhỏ cho mỗi bàn, mang lại sự riêng tư tốt đồng thời lại có thể chứa được nhiều khách hàng hơn; mà cho dù là những khách hàng xếp hàng đợi ở bên ngoài cũng có thể tận hưởng được sự phục vụ chu đáo gồm đồ ăn vặt và đồ uống miễn phí cùng với sạc dự phòng không dây.

“Lão Kỳ nói cậu ấy vừa phẫu thuật xong, đang trên đường tới rồi.”

Bốn mươi lăm phút sau, Từ Lãm đặt điện thoại xuống, cầm giấy triệu tập được phát lên, đề xuất rằng: “Bàn sau chính là chúng ta, gọi món trước đi, lão Kỳ đến thì ăn được rồi.”

Thẩm Sơ Mạn không nhịn được tò mò nói: “Không phải ba người các anh đều là bác sĩ sao, sao có mỗi anh ta luôn tăng ca thêm giờ thế?”

“Trình độ càng cao trách nhiệm càng lớn mà, nhiều người chỉ định cậu ấy làm phẫu thuật mà.”

Từ Lãm nhận lấy thực đơn mà nhân viên phục vụ đưa, tự nhiên đưa qua cho Thẩm Sơ Mạn: “Và khoa của bọn anh có một phó giáo sư bị gãy chân, rất nhiều ca phẫu thuật chỉ đành để lão Kỳ làm thay.”

Tuy ghét Kỳ Hạ Cảnh, nhưng Thẩm Sơ Mạn cũng không thể không khâm phục năng lực của anh, hừ lạnh một tiếng: “Bộ não của anh còn có chút hữu dụng với thế giới này.”

Từ Lãm nhếch miệng cười thể hiện sự đồng tình, thản nhiên nói: “Nghe nói lần này em trở về, là tính thành lập một thương hiệu cá nhân? Chuyện nhà đầu tư và văn phòng làm việc đều giải quyết ổn thỏa ổn chứ?”

“Sao chuyện gì anh cũng biết vậy…”

Thẩm Sơ Mạn nhìn anh ấy đầy kỳ quái, thản nhiên nói: “Khá nhiều người đến tìm em, gấp gì chứ, từ từ mà lựa.”

Từ Lãm nghe xong thì vui mừng: “Cô bé nay đã lớn rồi, lúc trước cả ngày chỉ biết đi theo sau mông người ta mà khóc thôi.”

“Từ Lãm, có phải anh thèm đòn rồi không?”

Thẩm Sơ Mạn không có hứng thú phí lời với Từ Lãm, kéo cánh tay Lê Đông quay người đi, có chút lo lắng: “Đông Đông, cậu không thoải mái à, sao hôm nay không nói câu nào cả thế?”

“Không sao…”

Lê Đông lắc đầu cười, trong vô thức lấy tay phải che bụng: “Có thể là đói rồi, ăn chút gì đó là được.”

“Vậy chúng ta phải ăn nhiều một chút…”

Thẩm Sơ Mạn chưa về nước nghĩ đến muốn ăn cái gì, lập tức cầm thực đơn lên, hào hứng nói: “Nghe nói thịt heo, thịt bò và thịt dê ướp sốt cay ở tiệm này đều rất ngon, chúng ta đi nhiều người thì gọi một phần này đi!”


Lê Đông thật sự không biết ăn cay cho lắm, đến kỳ kinh nguyệt thì càng nên tránh ăn đồ cay, nhưng cô biết ba người còn lại đều là những người không cay không vui điển hình.

Thế là không muốn mất hứng, gật đầu: “Cậu gọi đi, tớ sao cũng được.”

Từ Lãm cũng vội vàng đi, hai người ở một bên trò chuyện vui vẻ với phục vụ.

Lúc sắp gọi món xong, vừa hay có sẵn một chỗ ngồi mới, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến một gian nhỏ kế bên tường.

Lúc định ngồi xuống, ánh mắt sắc bén của Từ Lãm nhìn từ xa xa thấy một bóng người cao gầy từ ngoài cửa đi vào, lập tức vội vàng vẫy tay với người đàn ông đó: “Lão Kỳ! Ở đây!”

Kỳ Hạ Cảnh bước tới với đôi chân dài trong đêm thu se lạnh, bờ vai rộng, vòng eo thon, dáng người cao ráo cùng với khuôn mặt đẹp như tượng tạc hoàn hảo, nhiều cô gái trẻ xung quanh lũ lượt ngoảnh đầu lại, có vài cô còn không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hình.

“Phong thái vẫn như năm nào nha…”

Từ Lãm bước lên vài bước mỉm cười chào đón, lại chủ động ngồi ở chỗ bên trong, để Kỳ Hạ Cảnh có thể ngồi ở đối diện Lê Đông, tiện tay đưa thực đơn qua: “Các món đặc trưng cay nhất đều đã gọi một phần, cậu xem còn muốn gọi thêm gì nữa không?”

Kỳ Hạ Cảnh cởi áo khoác để ở sau lưng, ánh mắt dừng lại ở sắc mặt tái nhợt của Lê Đông, rồi liếc nhìn các món đã gọi đều là món cay, lặng lẽ nhíu mày.

Bàn tay với khớp xương đường gân rõ ràng đưa ra nhận menu, lần lượt gọi một đ ĩa thịt heo, một đ ĩa thịt bò và một đ ĩa thịt dê nướng, Kỳ Hạ Cảnh bình tĩnh nói: “Tất cả món này lấy không cay.”

“Cái thằng này, bình thường cậu ăn cơm trắng còn phải cho thêm tương ớt.”

Từ Lãm cho là Kỳ Hạ Cảnh nói đùa, lên tiếng thúc giục: “Vào nhà hàng chuyên đồ cay gọi món không cay á? Cậu chọn nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.”

“Cậu nói nhiều quá đấy!”

Kỳ Hạ Cảnh không quan tâm mấy lời cười nhạo ấy, ngước mắt lên tiếp tục nói:

“Cho mọi người ở đây thêm một phần canh gà.”

Sau đó anh đưa menu lại cho Lê Đông, giọng điệu lười biếng hỏi cô: “Cô có muốn gọi gì không?”

Thẩm Sơ Mạn và Từ Lãm đều tự quyết định gọi món cho mọi người, Lê Đông sẽ không can thiệp vào chuyện này, hơn nữa trên phương diện ăn uống thì cô cũng thoải mái, cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện gọi món ăn.

Nhìn thấy menu được đẩy đến trước mặt mình, cô ngạc nhiên chớp chớp mắt, cuối cùng gọi một đ ĩa rau muống xào tỏi.

Ánh mắt Thẩm Sơ Mạn nghi ngờ quan sát hai người: “Tới nhà hàng đồ cay gọi món không cay, hai người các cậu kỳ lạ thật đấy.”


Phục vụ xác nhận lại các món đã gọi, lúc chuẩn bị rời đi, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên lên tiếng lần nữa: “Làm phiền lấy cho tôi thêm mấy ly nước ấm.”

“Sao tối nay cậu nhiều chuyện thế nhỉ?”

Từ Lãm bị sự phiền phức của người đàn ông làm cho phục thật rồi, anh ấy hất cằm về phía thùng nước đá ở bên cạnh bàn.

“Trước đây bị bệnh dạ dày, tôi còn chưa bao giờ thấy cậu uống nước nóng nữa đấy.”

Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày lười trả lời anh ấy, uể oải dựa lưng vào chiếc ghế gỗ sau lưng nghỉ ngơi.

Buổi chiều anh phải thực hiện một ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng, sau khi kết thúc ca phẫu thuật, anh đã vội vàng lái xe tới đây thật nhanh, khắp nơi trên cơ thể đang kêu gào đau nhức.

“... Đông Đông, trà sữa mà mấy lần cậu giới thiệu cho tớ ấy, có phải là loại trà ở bàn đối diện kia không?”

Phía đối diện truyền tới tiếng thì thầm nho nhỏ của Thẩm Sơ Mạn, cô ấy kéo Lê Đông lại nhìn lén về bàn phía đối diện: “Trông cũng ngon đấy chứ, hay là chúng ta cũng đặt đi.”

Nói xong người phụ nữ lập tức cầm lấy điện thoại ra tra, năm phút sau thì bực bội ném lên điện thoại lên bàn: “Sao quán anh ta lại không cho đặt hàng mang đi nhỉ? Bây giờ mà lái xe đến quán đó ở phố đi bộ cũng phải mất 15 phút, thật là phiền phức.”

Lê Đông cười an ủi cô ấy: “Lần sau đi đi, hôm nay muộn quá rồi.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng chỉ trong ba phút tiếp theo, Kỳ Hạ Cảnh nhìn thấy Lê Đông liên tục liếc qua bàn phía đối diện không chỉ một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trân châu đường đen ở trên bàn.

Lần cuối nhìn chằm chằm vào nó cũng phải đến mười giây, lúc quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt đen đang cười như có như không của Kỳ Hạ Cảnh, cô giật mình, nhanh chóng cúi đầu uống nước.

Cô muốn uống trà sữa đến vậy à?

Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày nhìn về phía bàn đối diện, ánh mắt chậm rãi quét qua ly trà sữa đã thấy đáy ở góc bàn, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu lại.

Lúc ăn cơm, Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn đang không ngừng cãi nhau ầm ĩ, Kỳ Hạ Cảnh ở bên cạnh thi thoảng còn dùng khuôn mặt lạnh lùng đó nói kháy vào vài câu.

Lê Đông thì toàn bộ quá trình đều yên lặng cúi đầu uống nước âm, thỉnh thoảng sẽ gắp mấy miếng thịt không cay ăn, cố gắng không để cho cơn đau bụng của kỳ kinh nguyệt làm ảnh hưởng đến buổi tụ họp bạn bè sau nhiều năm như thế này.

Sau khi ăn được một nửa, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, biểu cảm cau mày lạnh lùng, ba người còn lại ngồi trên bàn cho là anh đi vệ sinh nên cũng không hỏi, tự nhiên tiếp tục ăn cơm rồi nói chuyện.

Sau đó đột nhiên bụng của Lê Đông trở nên đau dữ dội, nước nóng cũng đang dần nguội đi, không thể nào làm ấm những ngón tay lạnh buốt của cô được nữa, cô chỉ có thể đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cô theo bản năng rất kháng cự với việc uống thuốc, bây giờ cô cũng bắt đầu hối hận vì trước khi tan làm không chịu uống thuốc giảm đau.

Sau khi không ngừng rửa tay dưới vòi nước nóng, Lê Đông cuối cùng cũng cảm nhận được mười ngón tay của mình có cảm giác trở lại, sau khi lấy khăn giấy lau khô rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trên hành lang quay lại.

Trên hành lang thỉnh thoảng có người vội vã đi qua, dưới phong cách trang trí bằng những gam màu tối, trên trần nhà có những chùm đèn màu vàng lông ngỗng chiếu xuống, khiến cho bộ quần áo màu đen trên người Kỳ Hạ Cảnh như quấn thêm viền vàng cho bộ quần áo.

Dáng người cao gầy của người đàn ông lười biếng dựa vào tường, nửa khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào càng làm nổi bật sự sắc sảo, tay phải cầm một túi trong suốt, bên trng hình như có mấy món đồ khá nặng, dưới ánh đèn vàng nhìn không rõ đó là gì.

Lê Đông kinh ngạc nhìn Kỳ Hạ Cảnh đã biến mất suốt từ nãy tới giờ:??

Trực giác mách bảo cho cô biết món đồ ở trong chiếc túi đó rất có thể là mua cho cô.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Kỳ Hạ Cảnh ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh cầm đồ đi gần về phía cô.

Khoảng cách càng lúc được rút ngắn, Lê Đông cũng đã có thể nhìn rõ những món đồ có trong túi.

Mấy túi đựng miếng dán giữ nhiệt thuộc nhãn hiệu khác nhau, một hộp thuốc giảm đau, còn có một túi sưởi đựng nước nóng căng phồng.

Lúc ngồi xe tới đây, Lê Đông không hề thấy gần đây có cửa hàng tiện lợi nào, cũng không biết những thứ này Kỳ Hạ Cảnh mua ở đâu nữa.

Cô thậm chí còn không biết, từ khi nào mà người đàn ông này biết cô đang tới mùa dâu.

Kỳ Hạ Cảnh đặt túi sưởi vào trong tay cô trước, hơi cúi người nhìn vào mắt cô, giọng anh trầm trầm: “Còn khó chịu không?”

Bên ngoài túi sưởi được làm bằng lông tơ màu hồng nhạt, áp vào lòng bàn tay không ngừng tỏa nhiệt ra làm ấm tay, khiến cho thần kinh đang đau nhói trong nháy mắt được làm dịu đi.

Lê Đông nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm buồn ngủ của người đàn ông, ở dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ đáy mắt của Kỳ Hạ Cảnh không thể giấu được vẻ mệt mỏi, cô hỏi nhỏ:

“Vừa rồi anh rời đi là để đi mua những thứ này sao?”

“Ừm, tùy tiện mua ở cửa hàng tiện lợi thôi.”

Kỳ Hạ Cảnh tùy ý giải thích quá trình rời đi của mình như thể đó là việc nhẹ nhàng vậy, anh nhìn xuống thuốc giảm đau ở trong túi, rồi hỏi cô: “Trước khi tới đây cô có uống thuốc không?”

Thấy Lê Đông lắc đầu, Kỳ Hạ Cảnh càng cau mày hơn, áp suất không khí quanh người càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Hai người đứng ở chỗ cách nhà vệ sinh không xa, xung quanh luôn luôn có người đi qua đi lại, người đàn ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ cầm một miếng dán giữ nhiệt ra, dáng vẻ không cho phép cãi lại nói với cô: “Đi đổi đi.”

Được người khác chăm sóc răn dạy là một trải nghiệm hiếm có, Lê Đông cụp mắt xuống, nhìn thấy bàn tay cầm túi của Kỳ Hạ Cảnh hơi đỏ lên như bị gió lạnh thổi, lòng cô chợt cảm thấy chua xót.

Cô đưa lại túi sưởi cho anh, ngoan ngoãn nhận lấy miếng dán giữ nhiệt, sau khi nhỏ giọng nói cảm ơn thì cô đi vào nhà vệ sinh lần nữa.

Sau khi dán miếng dán giữ nhiệt xong, đi ra, cô lại nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang ở cuối hành lang nói chuyện với người phục vụ, chẳng bao lâu sau, người phục vụ đã bước nhanh đưa cho anh một ly nước.


Lê Đông biết, ly nước kia nhất định là nước ấm vừa phải.

Lần này cô chủ động đi về phía người đàn ông, sau khi dừng lại cách anh hai ba bước, cô khẽ gọi tên Kỳ Hạ Cảnh.

“Thuốc giảm đau này có rất ít tác dụng phụ.”

Kỳ Hạ Cảnh đáp lại, ánh mắt chăm chú mở hộp thuốc ra, sau đó đưa ly nước và viên thuốc cho cô: “Uống thuốc!”

Lê Đông lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi mỏng của cô khẽ hé ra như muốn nói gì đó rồi lại khép chặt, hơi cau mày cân nhắc câu từ không biết nên nói với anh như thế nào.

Kỳ Hạ Cảnh nhìn thấy biểu cảm từ chối uống thuốc đó của cô, khẽ thở dài rồi lần nữa cúi người nhìn cô, cố ý kiên nhẫn dùng giọng điệu dỗ dành nói với cô: “Ngoan nào, uống thuốc trước đi đã.”

“Vậy tôi có thể cầm túi giúp anh không?”

Lê Đông chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gây sự vô cớ, cô đưa tay ra nhận lấy ly nước và viên thuốc, sau đó không chớp mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của người đàn ông: “Tôi không muốn anh quá vất vả.”

Nói xong cô ngẩng đầu lên uống thuốc và nước, vành tai và gò mà vì xấu hổ mà nóng bừng lên.

Rõ ràng chỉ là giúp anh cầm túi, rõ ràng khoảng cách đi đến chỗ ngồi của bọn họ cũng chỉ có mấy bước chân... Nhưng cô vẫn muốn chia sẻ với anh trong khả năng mà cô có thể làm được.

“Đưa tay đây.”

Kỳ Hạ Cảnh khẽ cười nói nhỏ với cô, Lê Đông nghe vậy ngoan ngoãn đưa tay ra, một giây tiếp theo chỉ thấy bàn tay thon dài của người đàn ông đặt túi vào lòng bàn tay cô, sau đó nhét túi sưởi vào trong lòng cô.

“Uống thuốc còn phải có người dỗ.”

Giọng điệu vừa bất lực lại vừa cưng chiều: “Cô là con nít đấy à?”

Vành tai của Lê Đông vì tiếng cười khẽ trêu chọc trên môi người đàn ông mà nóng bừng lên, không nhịn được nhỏ giọng phản bác: “Tôi muốn dỗ dành lúc nào cơ chứ, tôi chỉ là muốn giúp anh cầm chút đồ mà thôi.”

Sắp hai mươi tám tuổi đến nơi rồi còn bị người ta xem như là con nít mà dỗ dành, tóm lại là cô có chút không thích ứng được.

Nhưng lạ thay là cô không ghét cảm giác này chút nào.

“Ừm, tôi biết.”

Lê Đông chỉ nghe thấy Kỳ Hạ Cảnh đáp lại một tiếng, ngay sau đó một bàn tay ấm áp giơ lên xoa đầu cô, động tác vô cùng dịu dàng

Ánh mắt Kỳ Hạ Cảnh chứa đầy ý cười, nhìn Lê Đông khiến tim cô đập loạn nhịp: “A Lê lúc nào cũng ngoan hết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh gọi cô là A Lê đó nha ~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.