Hôn Đông

Chương 46: C46: Chương 46



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh không nhanh không chậm mà lặp lại lời của Lê Đông, ép sát từng chút một: “Không biết cụ thể bác sĩ Lê đang ám chỉ chuyện nào nhỉ?”

Trên mặt nóng bừng, Lê Đông từ chối trả lời câu hỏi Kỳ Hạ Cảnh đã biết rõ câu trả lời còn cố chấp hỏi, đè nén trái tim đang đập mất khống chế của mình, cô quay người đi đảo nồi cháo.

“Em trốn cái gì?” Kỳ Hạ Cảnh ôm cô vào lòng, ngăn không cho cô trốn thoát, anh khẽ giơ tay trái lên rồi lại hạ xuống, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua lỗ tai nóng bừng của Lê Đông, đôi môi mỏng khẽ mở: “Em đang xấu hổ đấy hả?”

Giống như một thợ săn điềm tĩnh và giàu kinh nghiệm, đôi mắt đào hoa của Kỳ Hạ Cảnh thu hết sự hoảng loạn lộ rõ ra ngoài của Lê Đông vào đáy mắt, ánh mắt rực lửa thiêu đốt hai mắt của cô, dường như lưu luyến mà đảo qua giữa lông mày và sống mũi của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ đang mím chặt của cô.

Từ khóe mắt anh thấy mười ngón tay của Lê Đông đang siết chặt đến trắng bệch, Kỳ Hạ Cảnh dịu dàng nắm lấy đôi tay của cô, kiên nhẫn mà mạnh mẽ ép cô buông lỏng bàn tay ra, đan mười ngón tay khớp xương rõ ràng vào khe hở ngón tay của cô, đổi thành đôi tay của hai người nắm chặt lấy nhau.

Cảm giác mát lạnh kích thích thần kinh, nhưng hô hấp của Lê Đông lại hơi rối loạn.

Cuối cùng, đôi môi mỏng của Kỳ Hạ Cảnh dừng lại bên đôi tai đỏ bừng của cô, thì thầm cái tên mà chỉ có hai người họ biết: “A Lê, dạ dày anh đau quá.”

Rõ ràng là người đang khống chế tình hình nhưng lại cố tình tỏ ra đáng thương mà hạ giọng khiến cô lo lắng: “Cứ coi như là anh đang ép em, nói vài lời hay ho dỗ anh đi.” l

“... Chính là chuyện chúng ta ở bên nhau đó.”

Lê Đông bỏ qua gương mặt đỏ bừng, nhịn không nổi mà đưa tay đẩy người ra, giọng điệu thẹn thùng đến mức có hơi bực bội: “Bây giờ thì có thể thả em ra rồi chứ?”

-

Thứ bảy không cần đi làm, Lê Đông bị đồng hồ sinh học đánh thức lúc 6h, cô tắm rửa đơn giản đi từ nhà tắm ra, phát hiện ba mẹ vẫn còn đang ngủ say.

Sau khi thay sang quần áo thể thao và chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, lúc Lê Đông đi ra ngoài thì nhìn thấy cánh cửa đóng kín ở đối diện, trong đầu bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng nào đó tối hôm qua.

Hai tai cô lại bắt đầu nóng lên, cúi đầu bước nhanh xuống dưới tầng, hít sâu một hơi cố gắng loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, nhưng lúc đi ngang qua tầng dưới, một giọng nam khàn khàn quen thuộc truyền đến tai cô.

“Chào.”

Khí chất mới thức dậy buổi sáng của Kỳ Hạ Cảnh mang chút lạnh lùng, vẻ mặt không biểu tình giữ lấy Đồ Hộp đang ngo ngoe rục rịch, chiếc áo khoác giữ ấm màu đen tuyền cao cổ, mũ lưỡi trai che đi một nửa đôi lông mày sâu thẳm, đôi tay đút vào túi trông không dễ chọc.


Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông liếc mắt một cái là nhìn thấu được sự ngạc nhiên trong mắt của Lê Đông, anh biếng nhác cười một tiếng, thản nhiên nhếch môi: “Không khéo, anh đang đợi em.”

Hai người một chó đi dạo thể dục ở công viên gần đó, chạy bộ được nửa tiếng, toàn bộ chức năng trong cơ thể mới được huy động toàn bộ, phía sau lưng cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Lê Đông cảm thấy nóng, giơ tay kéo quần áo thể dục xuống một chút, để lộ ra cần cổ thiên nga thon dài, lấp ló có thể thấy được hai hàng xương quai xanh thẳng rõ.

Trên đường trở về, hai người đi ngang qua một tiệm hoành thánh mới mở, kinh doanh cũng như điều kiện vệ sinh nhìn khá ổn, trước cửa tiệm còn bày một sạp hàng, bên ngoài bày vài chiếc bàn gỗ để đón khách.

Biết được người bên cạnh có vấn đề về dạ dày không chịu ăn sáng, Lê Đông cũng không muốn làm phiền mẹ làm bữa sáng bên ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi Kỳ Hạ Cảnh∶

“Có muốn cùng ăn sáng không?”

Đây là lần đầu tiên Lê Đông chủ động đưa ra lời mời mà không cần lý do, trong mắt Kỳ Hạ Cảnh hiện lên một chút kinh ngạc, anh cong môi nói được.

Quán ăn sáng nhộn nhịp có không ít người xếp hàng, hai người mang theo chó nên không tiện vào trong tiệm, thế nên Kỳ Hạ Cảnh vào tiệm xếp hàng, Lê Đông dắt theo Đồ Hộp chờ ở bên ngoài, mua xong thì vừa hay bàn bên cạnh ở ngoài vừa ăn xong.

Lê Đông mang theo Đồ Hộp ngồi xuống chiếc bàn ở trong góc, lúc đứng dậy dùng khăn lau bàn thì chợt nghe thấy bên phải phía trước truyền đến tiếng nói nhỏ.

Người đàn ông gầy gò như khỉ khom người, lấm la lấm lét nhìn về phía Lê Đông, tự cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ: “Thấy cô gái bên trái không, nhìn bóng lưng cũng thấy dáng người rất chuẩn, chân vừa dài mông vừa cong, lại còn không phải Thái Bình công chúa.

Lê Đông nghe thấy vậy thì nhíu mày, im lặng không lên tiếng mà ngồi vào chỗ ở trong góc.

“Mới sáng sớm mà anh muốn gây sự gì thế?” Người đàn ông đeo kính ngồi đối diện với người đàn ông gầy gò như khỉ: “Nhỡ đâu người ta không thèm để ý đến anh thì sao?”

“Nói hai câu cùng không được à.” Sau khi thấy diện mạo của Lê Đông, nụ cười trên mặt của người đàn ông như khỉ ốm lại càng tục tĩu, ánh mắt anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Một người phụ nữ mới sớm ra đã diện đồ bó sát, mông đùi lẫn ngực đều khiến người ta thấy rõ. như vậy không phải đang quyến rũ đàn ông rõ rành rành ra đấy à?”

Nói xong, anh ta buông đôi đũa trong tay xuống, cúi người đi đến bên cạnh Lê Đông, trước khi mở miệng còn không quên nhìn xung quanh để chắc chắn cô chỉ có một mình.


Người đàn ông gầy như khỉ khô cười rộ lên, lộ ra hàm răng vàng khè: “Người đẹp tới ăn cơm một mình à? Thêm WeChat cái đi?”

Trong tiệm ăn sáng tốt xấu lẫn lộn, có không ít hạng người hèn hạ, Lê Đông giơ tay kéo khóa cổ áo lên hết cỡ, ngăn Đồ Hộp đang gầm gừ lại, lạnh lùng nói: “Biến đi.”

Bộ quần áo cô mặc không hề hở hàn, chỉ là một bộ đồ thể thao dài mỏng bình thường nhất, chỉ là những người đầu óc bại hoại thấy cái gì cũng bẩn thỉu, có nói với bọn họ bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ phí thời gian mà thôi.

“Yo, người đẹp tính tình cũng lớn đấy nhỉ?”

Người đàn ông gầy gò như khỉ kia khinh thường nhìn chằm chằm vào ngực của cô, giọng nói gay gắt: “Nếu không muốn người khác bắt chuyện đến gần, thì đừng có mặc đồ gợi cảm như vậy ra ngoài, mới sớm ra đã gợi lên “hứng thú” của người ta rồi.”

“Tôi nói lại lần cuối.” Sắc mặt Lê Đông lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt ngang tầm với người đàn ông gầy gò như khỉ: “Cút.”

Quấy rầy thì chẳng mất cái gì, nhưng mà sự phản kháng của người nhận đòi hỏi sự dũng cảm vô số lần, đồng thời còn phải chịu đựng những ánh nhìn và suy nghĩ cả những người xung quanh.

Chung quanh đã có mấy người bởi vì ồn ào bên này mà nhìn lại, người đàn ông gầy gò kia còn rửng mỡ ngồi xuống bên cạnh cô: “Ôi cô mắng tôi thêm hai câu nữa nữa, tôi cũng thật tình tò mò xem cô giỏi n*ng hay là giỏi mắng người hơn.”

Còn chưa nói xong, đầu của người đàn ông gầy gò như khỉ khô kia đã giống như quả bóng mặc cho người khác đùa bỡn, một bàn tay to lớn không biết từ đâu xuất hiện tóm lấy gáy của anh ta rồi đập mạnh xuống bàn mà không có chút phản kháng nào.

Trán va mạnh vào mặt bàn phát ra tiếng động lớn, ngay cả chiếc bàn dày lần bốn chiếc chân bàn cũng run rẩy.

“Không muốn ra ngoài bị đánh thì đừng tỏ ra hèn hạ, mới sớm ra đã ngứa chân ngứa tay.”

Giọng điệu biếng nhác của người đàn ông như trộn lẫn với băng, từng câu từng chữ đều khiến người nghe được ớn lạnh trong lòng;

Kỳ Hạ Cảnh vẻ mặt vô cảm đút một tay vào túi, tay trái không cần dùng sức ấn người đàn ông gầy gò như khỉ khia xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn xuống như đang nhìn rác rưởi.

Giữa tiếng kêu đau đớn kinh thiên động địa của người đàn ông, anh ngước mắt nhìn về phía Lê Đông, thấp giọng hỏi cô: “Có làm sao không?”

Người đàn ông vành mũ thấp xuống thấy không rõ biểu tình trong mắt, đôi môi thẳng và quai hàm góc cạnh rõ ràng vô tình lộ ra vẻ sắc bén, trong tiệm ăn vốn ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ.


Lê Đông lắc đầu.

“Anh là bạn trai của cô này à?”

Người đàn ông gầy như khỉ kia cuối cùng cũng phản ứng lại, chửi ầm lên∶

“Đồ chó nhà mày, mày dám đánh tao lần nữa thử xem! Có tin lão tử gọi 110 tới bắt mày không!”

“Được, để tôi đánh hộ anh.”

Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy thì nhướng mày, tay trái ấn đầu người đàn ông như khỉ kia, không đếm xỉa tới mà di qua di lại trên mặt bàn.

Sau đó, anh không nhanh không chậm mà lấy điện thoại từ trong túi ra bằng tay phải rồi bấm 1,1, 0 trên danh bạ.

Anh cũng không sốt ruột gọi, Kỳ Hạ Cảnh tùy ý ném điện thoại đến trước mặt người đàn ông khỉ khô kia, xách đầu anh ta lên để nhìn rõ mặt mình, lộ ra nụ cười đáng sợ: “Anh muốn cái gì nữa?”

“Tôi đều làm hài lòng anh.”

Trong tiệm có không ít người đang xếp hàng nghe thấy tiếng động cũng bước ra, lúc nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh cười như không cười thì cũng không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, ngay cả người đàn ông đeo kính đi cùng người đàn ông khỉ khô kia cũng tránh ra xa, sợ bản thân bị liên lụy.

“Có cần tôi gọi xe cứu thương cho anh luôn không?” Kỳ Hạ Cảnh chán ghét nhìn khuôn mặt trước mắt, mặt không biểu tình mà đập đầu người đàn ông xuống bàn lần nữa, trầm giọng lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Vừa hay tôi là bác sĩ, nếu xương của anh bị gãy hay lệch ở đâu, tới bệnh viện tôi còn có thể giúp anh nối lại.”

Ông chủ quán ăn vội vàng chạy tới, nhìn thấy bên ngoài quán một mớ hỗn loạn thì không khỏi hét lên: “Này, mấy người làm gì thế, muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh.”

Kỳ Hạ Cảnh mặt không đổi sắc mà quay đầu nhìn người đến, đôi mắt đen thâm thúy trực tiếp khiến ông chủ run rẩy, nuốt luôn nửa câu sau vào bụng.

“Một phút sẽ giải quyết xong ngay, không xảy ra án mạng đâu, mọi tổn thất tôi sẽ đền gấp mười cho ông.” Người đàn ông cong môi cười nhẹ: “Không còn thắc mắc gì thì tránh xa ra một chút.”

“...”

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được sao!!!”

Cánh tay đè trên đỉnh đầu nặng tựa ngàn cân, người đàn ông gầy như khỉ kia không thể thoát ra được, cơn đau thấu tim khiến anh ta cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt không kém kẻ điên là bao.


“Người đẹp, cậu đẹp trai là do tôi ăn nói đê tiện, tôi không dám nữa đâu.” Ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh khiến anh ta sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp: “Tôi tự tát mình mười cái có được không?”

Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày, nhưng cũng không chê bai chuyện này.

Anh buông tay giảm bớt sức lực, lười biếng tựa người vào bàn gỗ, dùng khăn giấy chậm rãi lau tay, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Tát đi.”

Người đàn ông gầy như khỉ giận mà không dám nói gì, hận đến ngứa răng nhưng lại chỉ có thể run rẩy vươn tay ra, nhắm chặt hai mắt tát vào mặt mình.

Kỳ Hạ Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng mang hoành thánh nóng hổi tới, đưa cho Lê Đông trước, nghiêm túc túc: “Cẩn thận nóng đấy.”

Sau khi mười cái tát rõ ràng và nặng nề kết thúc, người đàn ông gầy gò như khỉ kia chạy trối chết,những người khác cũng nhìn nhau rồi lần lượt về chỗ của mình.

Một trò hề cứ kết thúc một cách êm đẹp như vậy, thi thoảng vẫn có người liếc nhìn dò xét.

“Nếu thấy không thoải mái thì cứ khoác áo của anh vào đi.” Kỳ Hạ Cảnh ở đối diện cởi áo khoác, để lộ ra áo len màu xám nhạt mềm mại ở bên trong, vẻ mặt bình tĩnh: “Hoặc là chúng ta về nhà trước.”

Thấy Lê Đông lại lần nữa cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình, Kỳ Hạ Cảnh đứng dậy đi đến bên người cô, giơ tay khoác áo lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Mặc cái gì là tự do của em, không cần phải để ý tới mấy đồ rác rưởi đấy.”

Trên áo khoác còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông không từ chối mà nắm chặt lấy quần áo, ánh mắt rơi xuống mấy vết xước trên đốt ngón tay trái của người đàn ông.

Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, trên làn da trắng rỉ ra chút máu lốm đốm, chắc là lúc đập đầu người đàn ông gầy như khỉ kia xuống bàn, mu bàn tay cũng bị thương.

Lê Đông không thể nhắm mắt làm ngơ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh: “Kỳ Hạ Cảnh, vết thương ở trên tay anh có muốn xử lý một chút không.”

Nửa câu sau của cô bị cắt ngang bởi người đàn ông đang nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô.

Bàn tay phải khô ráo của Kỳ Hạ Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô, trong ánh mắt, anh nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi bị dọa sợ rồi sao?”

Sau khi thả người đi, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân không nên quá hung dữ trước mặt cô nữa.

“Không có.” Lê Đông lắc đầu phủ định, im lặng một lúc mới nghiêm túc nói: “Cho dù vừa rồi anh không tới, em cũng không để anh ta bắt nạt em đâu.”

Lời này Lê Đông cũng không nói chơi, hồi đại học cô đã học qua khóa phòng thân cho nữ, tuy không đến mức đánh nhau, nhưng cũng sẽ không để người khác ức hiếp mình.

Nhìn vào đôi mắt kiên định của người phụ nữ, nơi mềm mại nào đó trong đáy lòng của Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên bị chạm tới, anh cong moi thấp giọng nói tốt, lại xoa đầu cô lần nữa: “Ừ, lần sau đổi thành em bảo vệ anh nhé.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.