Hôn Đông

Chương 51: C51: Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Đông hiểu, ý của anh là bên ngoài vẫn mưa to.

Cô đã đồng ý để anh đưa cô về nhà.

"Lê Đông vừa tan làm đã đến kiểm tra rồi, kiểm soát chặt quá ha.” Đặng Giai Oánh ở bên cạnh nhìn hai người mắt đi mày lại thì cười, giọng điệu mềm mại: "Chẳng trách tình cảm vẫn luôn tốt như vậy.”

Lê Đông không nói gì, Kỳ Hạ Cảnh thì lười đáp lại, câu nói đùa của Đặng Giai Oánh trở nên vô cùng gượng gạo.

Cũng may người phụ nữ cũng không cảm thấy xấu hổ, chuyển sang để tài mới bắt chuyện với Lê Đông, đến tận khi Từ Lãm đến phòng bệnh tìm Kỳ Hạ Cảnh đi họp.

“Cậu không chịu đọc tin trong nhóm gì cả.” Từ Lãm dựa vào khung cửa, tùy ý chào hỏi với hai cô gái, sau đó quay sang nói với Kỳ Hạ Cảnh: "Bên chỗ chủ nhiệm đã xong việc rồi, mười lăm phút nữa sẽ họp về cuộc phẫu thuật ngày mai, chuẩn bị tăng ca làm việc đi."

Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Kỳ Hạ Cảnh đã giơ tay nắm lấy ngón út của Lê Đông.

Người đàn ông tiến lên nửa bước, dừng lại phía sau cô, cúi người dán sát đôi môi mỏng vào vành tai cô, khẽ thầm thì: “Bây giờ đã là giờ tan tầm rồi, bác sĩ Lê phải giữ lời nhé.”

Lê Đông ngây người, nửa giây sau mới phản ứng lại, điều kiện để anh đưa cô về nhà lúc trước là “Nếu tan tầm trời vẫn mưa.”

Bây giờ, cho dù Kỳ Hạ Cảnh tăng ca xong trời có tạnh mưa, thì cô cũng không thể vi phạm lời hứa được.

Gần đây cô phát hiện, Kỳ Hạ Cảnh rất hay ấu trĩ ở một chi tiết nào đó.

Không quen thể hiện tình yêu trước mặt người khác, Lê Đông đỏ tai cụp mắt, ngón út lại ngoắc ngón tay người đàn ông, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy trả lời: "… Vậy em chờ anh tan tầm.”

“Từ Lãm, cái áo len này của anh là của hãng Y phải không, nhãn hiệu nhỏ như vậy, không ngờ anh cũng thích.”

Trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện của Đặng Giai Oánh, Từ Lãm cúi đầu nhìn áo len trên người, nhìn sang Kỳ Hạ Cảnh: "Là lão Kỳ tặng đó, lúc ở nước A cậu ta luôn mua quần áo nhãn hiệu này.”

"Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích nhãn hiệu này." Đặng Giai Oánh vui mừng nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh, giọng điệu kích động: "Năm thứ tư tôi đi trao đổi ở Coell cũng luôn mua của hãng này, bây giờ trong nhà vẫn còn vài món."

"Cô từng đến Coell trao đổi sao?" Từ Lãm nghe xong thì vui vẻ: "Vậy không phải cô là nửa bạn học của tôi và lão Kỳ à?"

Lê Đông ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.

Thì ra Kỳ Hạ Cảnh học đại học ở Coell.

"Chuyện hôn lễ em nghĩ thế nào rồi?”


Bên cạnh truyền đến tiếng hỏi lười nhác không thèm để ý đến ai của Kỳ Hạ Cảnh, người đàn ông không quan tâm đến cuộc đối thoại của hai người kia, chỉ cúi đầu nhìn vào hai mắt cô: “Nếu không có vấn đề gì thì tuần này chúng ta sẽ tìm thời gian đi thử quần áo."

Kỳ Hạ Cảnh dùng từ mập mờ rất có tính lừa gạt, hai người đang nói chuyện phiếm đằng trước đều quay đầu lại, người đàn ông thì nhếch môi cười, người phụ nữ thì bày ra vẻ mặt khiếp sợ.

Ý cười trên mặt Đặng Giai Oánh cuối cùng cũng nứt vỡ, cô ta nhanh chóng ý thức được tình hình, gương mặt tươi cười cứng ngắc: “Hai người định kết hôn sao?”

Kỳ Hạ Cảnh đút hai tay vào túi, miễn cưỡng ngước mắt hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy hứng thú lắm à?”

“… Đương nhiên, dù sao cũng là tình yêu chấn động toàn trường mà.” Đặng Giai Oánh thay đổi vẻ mặt, lại là nụ cười không chê vào đâu được: “Cũng mười năm rồi, hai người cũng nên cho cây kết trái đi thôi.”

Tay bất giác nắm chặt túi xách, Đặng Giai Oánh quay đầu lại nhìn Lê Đông, mỉm cười: "Lúc trước khi dì đến tìm Lê Đông, bọn tôi đều rất sợ, may mà cô ấy kiên trì được, hai người mới ở bên nhau lâu như vậy."

Nói xong người phụ nữ nhìn về phía thang máy cách đó vài mét, chào tạm biệt ba người ở đây: "Tôi không quấy rầy công việc của mọi người nữa, về trước nhé."

Lê Đông cũng phải về văn phòng trước, sau khi rời khỏi góc ngoặt thì chỉ còn lại hai người đàn ông phải đi họp tăng ca.

Kỳ Hạ Cảnh dừng bước, lấy điện thoại di động bỏ dãy số mới nhất trong danh sách đen ra, mặt không chút thay đổi gõ chữ, mặt dây chuyền vịt Donald lơ lửng chuyển động.

"Có chuyện gì thế?” Từ Lãm nhạy cảm cảm nhận được áp suất thấp bất thình lình của người đàn ông nọ: "Ánh mắt của cậu giống như muốn giết người ta ấy."

Nhấn gửi đi, Kỳ Hạ Cảnh nhét điện thoại di động vào túi, mắt cúi xuống che đi biểu cảm nơi đáy mắt, giọng nói khàn khàn đến sợ: "Đặng Giai Oánh nói, Nhan Như đi tìm Lê Đông.”

"Tớ cũng biết, mẹ của hai người đều đến mà.” Từ Lãm vẫn nhớ lần họp phụ huynh đó, Lê Đông bị giáo viên chủ nhiệm lớp gọi đi dưới cái nhìn của cả lớp: “Hôm đó buổi tối tự học cậu mới chạy về…”

Anh ấy nói được một nửa thì dừng lại, gian nan nói: “Kỳ Hạ Cảnh, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Đôi mắt đen không thấy đáy của người đàn ông tràn ngập sương mù dày đặc, cái lạnh quanh người anh khiến Từ Lãm rùng mình một cái.

“Ý tại mặt chữ.”

Là Nhan Như, đi tìm Lê Đông.

Trở về văn phòng sắp xếp hết mọi việc xong, Lê Đông lại xem tài liệu, phát hiện không đọc vào được chữ nào, đành bỏ qua đứng dậy.

Mẹ nhắn tin hỏi mấy giờ cô về nhà ăn cơm, cô chỉ bảo không cần chờ mình.


Nghe cách nói chuyện của Kỳ Hạ Cảnh thì chắc cuộc họp trước phẫu thuật này không kéo dài lâu, vì thế Lê Đông chậm chạm đi đến cửa sau của bãi đỗ xe dưới tầng một, cúi đầu gửi tin nhắn báo cáo vị trí cho Kỳ Hạ Cảnh.

Cơn mưa mùa đông lạnh lẽo kéo dài cả ngày, nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại, càng ngày càng có xu hướng to hơn, từng hạt mưa đập xuống tạo thành những bọt nước.

Lê Đông ngây người nhìn màn mưa, suy nghĩ bất giác bay xa.

Lúc gặp lại không cảm thấy gì, hôm nay nghe Đặng Giai Oánh nhắc tới những tin tức hoàn toàn lạ lẫm, Lê Đông mới ý thức được, vấn đề nằm ở chỗ cô luôn cố ý lảng tránh.

Tất cả cuộc sống sau khi tốt nghiệp trung học của Kỳ Hạ Cảnh đối với cô chỉ là mờ mịt mà trống rỗng.

Bỏ lỡ mười năm giống như khoảng cách to lớn vô hình giữa hai người, quá khứ của Kỳ Hạ Cảnh, cô chỉ có thể biết được thông qua vài câu nói của người khác.

Mỗi khi Đặng Giai Oánh nói đến chuyện thú vị của Kỳ Hạ Cảnh ở bên ngoài, cô luôn có một suy nghĩ khó mà kìm nén được, đó là khi Kỳ Hạ Cảnh trải qua thế giới đặc sắc bên ngoài, có khi nào thỉnh thoảng cũng nhớ về cô hay không.

Nghĩ đến đây, Lê Đông dựa vào tường cụp mắt cười cười.

Thật ra không có cũng không sao.

Ít nhất là cô cũng quen với những ngày không có Lê Đông không tồn tại trong thế giới của Kỳ Hạ Cảnh hơn.

Họ chỉ ở bên nhau gần một năm.

Trước đó, cô tương tư Kỳ Hạ Cảnh hai năm, sau khi chia tay mười năm cũng không tìm được người thay thế.

Trong lòng Lê Đông hiểu rõ, sau khi chia tay không nhớ về tình cũ nữa mới là bình thường.

Kỳ Hạ Cảnh không sai.

Cô cũng không nên cảm thấy buồn làm gì.

"… Đang nghĩ gì thế, ngẩn người ra vậy.”

Ánh sáng trên đỉnh đầu bị bóng dáng cao lớn che khuất, Lê Đông vô thức ngước mắt liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, Kỳ Hạ Cảnh đã cởi bỏ áo blouse trắng đứng trước mặt cô.

Ánh sáng lạnh chói mắt chiếu rọi vào mái tóc đen cùng bả vai rộng lớn của Kỳ Hạ Cảnh, thần thái ngày xưa dường như đã biến mất, đôi mắt hoa đào sâu không lường được khiến Lê Đông giật mình, cảm thấy có chút xa lạ.


Chỉ mới nửa giờ không gặp, Lê Đông lại mơ hồ cảm thấy, tối nay Kỳ Hạ Cảnh có gì đó rất khác.

“Để em đợi lâu rồi.” Vì để tiện cho cô, lúc nói chuyện, người đàn ông cúi người theo thói quen: "Chúng ta về nhà thôi.”

Lê Đông ra cửa mới phát hiện, vùng đất phía dưới bậc thang ở cửa sau thấp hơn bình thường, sớm đã đầy nước bùn, cho dù vóc dáng có cao lớn thì đi qua cũng sẽ bị ướt giày.

Xung quanh bãi đỗ xe có rào chắn, cũng không thể đi vòng qua cửa trước được.

Cô do dự một lát, dự định khom lưng xắn ống quần nhảy qua vũng nước bùn, cùng lắm chỉ bẩn chân thôi, chỉ sợ là lên xe sẽ làm bẩn đệm chân rồi.

Mà lúc này Kỳ Hạ Cảnh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, vai rộng lưng to đối diện Lê Đông.

Chiếc áo khoác lông vắt trên khuỷu tay người đan ông, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo màu đen, chất liệu quần áo dán sát vào lưng tôn lên dáng người tam giác ngược vai rộng eo hẹp hoàn mỹ của anh, chỉ là bóng lưng cũng khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn.

"Tay phẫu thuật cả ngày rồi không còn sức nữa, anh cõng em qua vậy.”

Trong tiếng mưa rơi, giọng nói của Kỳ Hạ Cảnh càng thêm khàn khàn, Lê Đông nghe thấy anh cúi đầu cười một tiếng, dường như rơi vào hồi ức nào đó: “Cẩn thận tính ra, hình như anh chưa bao giờ cõng em cả.”

Chạng vạng tối, mưa to, nam sinh ngồi xổm – trong chớp mắt ngắn ngủi, quá nhiều cảnh tượng quen thuộc cùng xuất hiện trong đầu Lê Đông, cô có mấy lời muốn thốt ra.

Thật ra đã từng cõng rồi.

Trong cơn mưa đêm hè tốt nghiệp cấp hai, trong lúc đi tìm em trai ham chơi lên núi thì vô tình bị trẹo chân, khi cô bất lực ngồi xổm giữa sườn núi định chờ mưa tạnh mới về nhà thì có một thiếu niên mặc áo gió màu đen từng ngồi xổm trước mặt cô, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong màn mưa, không thể thấy rõ vẻ mặt.

Giây phút ôm lấy cổ Kỳ Hạ Cảnh, ngửi thấy mùi gỗ mun trầm hương quen thuộc trên người người đàn ông, Lê Đông hoảng hốt cảm thấy thời gian dường như đã trở lại đêm mười hai năm về trước.

Kỳ Hạ Cảnh dùng áo khoác che trên đỉnh đầu hai người, Lê Đông dựa vào bờ vai rộng của anh, trong cơn mưa to tầm rã, thỉnh thoảng cô lại có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của anh.

Mỗi một tiếng rơi vào tai cô, đều giống như nổ tung màng nhĩ.

Càng về sau nó càng hòa lẫn vào tiếng tim đập của cô, thậm chí không phân biệt được cái nào vang hơn.

Khi đó Lê Đông đã hỏi gì?

*

“Có thể cho tôi hỏi… Cậu tên là gì không?”

"Kỳ Hạ Cảnh, còn cậu?"

“Tôi tên là Lê Đông.”


"Lê trong Lê Minh rạng sáng, Đông trong mùa đông, bởi vì tôi sinh ra vào ngày đông chí, cho nên ba mẹ đã đặt tên này cho tôi.”

“Lê Đông? Một cái tên rất hay.”

*

Đặng Giai Oánh nói cô ta hâm mộ Lê Đông may mắn, Kỳ Hạ Cảnh có thể nhớ tới cô là bởi vì cảm thấy tên của cô dễ nghe.

Nhưng rõ ràng anh đã hoàn toàn quên cô.

Khoảnh khắc chua xót dâng lên trong ngực kia, trong cơn mưa tầm tã. Lê Đông cảm nhận nước mắt mình trào lên, nhưng mãi không rơi xuống, chỉ khiến tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ.

Biết là không nên, rõ ràng đây là cố tình gây sự, nhưng mười hai năm sau khi Kỳ Hạ Cảnh ngồi xổm xuống cõng cô đi vào màn mưa một lần nữa, Lê Đông nghĩ, thật ra những năm qua cô cũng có chút tủi thân.

Thân thể cô dán vào tấm lưng cứng rắn ấm áp của người đàn ông, ôm lấy cổ anh vùi đầu vào cổ anh, lần đầy tiên dùng tư thế này dựa sát, ôm chặt lấy Kỳ Hạ Cảnh.

Lê Đông cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào, thấp giọng gọi tên anh: "Kỳ Hạ Cảnh, anh có thể đi chậm một chút không?"

"... Em sợ.”

Sợ rằng sau khi anh buông cô xuống, sẽ giống như trước kia, sẽ không nhớ nổi Lê Đông là ai nữa.

“A Lê.”

Người đàn ông thong thả bước ra khỏi vũng nước mưa, giày tất đã sớm bị bị nước bẩn ngấm vào, nhưng vẫn không thả Lê Đông trên lưng xuống.

Kỳ Hạ Cảnh đi trong mưa rất chậm, cảnh vật xung quanh gần như bất động, khiến Lê Đông cảm tưởng như anh đang đi trên mặt băng mỏng.

“A Lê.” Người đàn ông lại khẽ gọi tên cô lần nữa, giọng nói khàn khàn không che được sự thương yêu và luống cuống khi Lê Đông đột nhiên trở nên buồn bã: "Có phải em đang khóc không?"

"Không phải." Lê Đông lắc đầu phủ nhận, cô vẫn nhớ mình đã thề sẽ không bao giờ khóc vì Kỳ Hạ Cảnh nữa. Cô hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: "Kỳ Hạ Cảnh, vì sao anh lại nghĩ em đang khóc?"

Sau câu hỏi kia, không khí lại trở nên trầm mặc khó chịu.

Lê Đông không phân biệt được Kỳ Hạ Cảnh không muốn trả lời, hay là không biết nên trả lời như thế nào, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được chỉ có sống lưng dần cứng ngắc của người đàn ông.

Cách đó mấy mét chính là chiếc Porsche quen thuộc, lúc này không thể không buông Lê Đông xuống nữa, Kỳ Hạ Cảnh khó khăn mở miệng:

“… Mỗi lần anh mơ thấy em, em đều đang khóc.”

Tiếng nói dừng lại, Lê Đông nghe thấy Kỳ Hạ Cảnh bật cười tự giễu, giọng nói khàn khàn đến mức kì cục, giống như một giây tiếp theo sẽ biến mất trong gió: “Lúc tỉnh dậy anh đều nghĩ, có phải lúc ở bên nhau anh đối xử với em rất tệ không. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, em cũng chưa bao giờ chịu xoay người nhìn anh một lần.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.