Hôn Đủ Chưa

Chương 31: Nam chính tức chết mất



Tống Duy làm ngành này đã nhiều năm, số vụ từng nhận không phải ít, kiểu gì cũng có, lách luật là chuyện thường tình, chuyện trái luật này nếu bảo chưa từng làm, nói ra chắc chắn chẳng ai tin được.

Nhưng ngấm ngầm với phơi bày là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Tống Duy giũ mấy tờ giấy in vài bức ảnh trong tay, đây là trò vui gì vậy? Cmn đây là hồ sơ vụ án của bộ công an đấy!

Tống Duy để lại đồ lên bàn, nói nghiêm túc: "Bạn học cũ, việc này dám nhận hay không vẫn để nói sau, tôi phải làm cho rõ thứ này có lai lịch thế nào."

Ngón trỏ cậu ta gõ lên mặt bàn, nhìn chăm chú Tô Mộ Tinh hồi lâu, lắc đầu nói: "Việc không minh bạch, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết."

Hai tay Tô Mộ Tinh đan vào nhau đặt trên bàn, giọng điệu ung dung: "Cái này cậu yên tâm, thứ này rất sạch sẽ, chẳng ai biết."

Trước đây cô mượn lí do thảo luận chuyên mục 《Pháp trị trực tuyến》 đến đội hình cảnh thành phố gặp Quý Nham, cố ý làm đổ nước lên áo sơ mi của người ta, thừa dịp Quý Nham đi thay quần áo mà chụp ảnh.

Quan hệ của cô và Quý Nham rất tốt, sau khi vụ án của mẹ Tô xảy ra, lúc đó tất cả những cảnh sát tham gia, người được thăng chức thì thăng chức, người bị điều đi thì điều đi, người nào giải tán thì giải tán, người duy nhất còn kiên trì liên hệ với cô chỉ có Quý Nham, nhưng hai người trước giờ chưa từng hẹn gặp nhau ở cục cảnh sát. Cô dùng lí do danh chính ngôn thuận thế này đi đến sẽ không khiến người ta hoài nghi chuyện động tay động chân, lại nói, cô chỉ chụp vài tấm hình thôi.

Lùi một bước tiến hai bước, cho dù Quý Nham phát hiện ra hồ sơ vụ án từng bị người ta động tay động chân, trong tình huống không bằng chứng không căn cứ, cũng chẳng nói gì được, huống hồ còn có Tô Mặc ở đó, cô có lòng tin, Tô Mặc sẽ bảo vệ cô.

Động tác gõ nhẹ lên mặt bàn của Tống Duy ngừng lại, "Cậu chắc chắn?"

Tô Mộ Tinh đưa ra câu trả lời khẳng định: "Chắc chắn."

Tầm nhìn của Tống Duy dừng trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh không dời, mang theo ý thăm dò, "Cậu biết đây là gì không? Đây là vụ án hiện nay đại đội hình cảnh đang điều tra đó, còn là vụ án cũ kéo dài suốt mười năm."

Anh bưng cốc đồ uống bên cạnh uống một ngụm, mới nói tiếp: "Tôi nói này bạn học cũ, có phải cậu nghĩ tôi thành người lợi hại quá rồi phải không?" Vụ án đại đội hình cảnh điều tra lâu như thế còn chẳng có điểm đột phá, một thám tử hoang dã như anh có thể làm gì đây?

Ngón tay Tô Mộ Tinh miết vòng quanh miệng cốc, ngước mắt cười nói: "Cậu yên tâm, tôi chẳng ngây thơ thế đâu."

". . ." Tống Duy vò đầu bứt tai, chẳng biết phải làm sao nói: "Cậu cũng đừng nói huỵch toẹt vậy chứ."

Tô Mộ Tinh hếch cằm, ra hiệu tư liệu bên cạnh, trầm giọng bảo: "Bên trên đây viết là một vụ án buôn lậu lớn xuyên tỉnh mười năm trước, vào thời điểm đó, bọn người này coi An Thành là điểm trung chuyển tiến hành hoạt động buôn người, về sau bị cảnh sát điều tra từng đợt lần ra từng chút manh mối, kẻ cầm đầu bỏ trốn, hang ổ ở tuyến dưới bị đứt đoạn không ít nhưng căn bản chẳng động chạm đến nòng cốt, sau khi xảy ra sự cố, cũng yên tĩnh được vài năm, hai năm gần đây mới lại ngóc đầu. . ."

Tống Duy tiếp lời, "Vụ án này tôi có nghe qua, mười năm trước còn là tin tức bùng nổ, khi đó đám người liều mạng ấy trốn vào trong núi hoang, cảnh sát lật tung cả mấy ngọn núi lớn cuối cùng vẫn để người chạy thoát."

Tô Mộ Tinh gật đầu.

Bỗng nhiên Tống Duy nghĩ tới điều gì, lắc đầu nói: "Không đúng, nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy còn có một phu nhân của gia đình giàu có bị chết, hẳn là do nhóm người khác bắt cóc tống tiền, cảnh sát phát hiện được người trong hang núi mà bọn chúng ẩn náu, chỉ có điều lúc ấy không để phương tiện truyền thông đưa tin, tình hình cụ thể không rõ ràng lắm."

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Tô Mộ Tinh tập trung ngay tắp lự nhưng lại hồi phục vẻ điềm tĩnh liền.

Tống Duy chẳng bắt được sự biến đổi trong ánh mắt cô gái, ngước mặt nói: "Cậu muốn bảo tôi giúp cậu điều tra cái gì?"

Tô Mộ Tinh rút tập tài liệu trong túi ra đẩy qua, khẽ nói: "Cái này."

. . . . . .

Sau khi Tống Duy đi, Tô Mộ Tinh ngồi yên, ngược lại gọi người phục vụ thêm hai li rượu.

Cô gái xinh đẹp, cho dù cả người cất giấu bí mật không thể lộ ra cũng vẫn thu hút ánh mắt người khác giới, bạn cặp vừa đi, rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện, "Người đẹp, một mình à?"

Một tay Tô Mộ Tinh chống má, một tay vuốt nhẹ thân cốc, mím môi chẳng lên tiếng.

Người đàn ông bắt chuyện khom lưng, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian tà, bàn tay to suồng sã rơi trên mu bàn tay mịn màng của cô gái, "Anh đã từng nói với em chưa, em đặc biệt rất giống với. . ."

Khóe mắt Tô Mộ Tinh lướt qua tay đối phương đang dán lên, nhướng đuôi lông mày, "Giống bố anh?"

". . ." Người đàn ông trước là ngây người, sau thì dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên mu bàn tay người con gái, cười khiếm nhã: "Em thật hài hước, anh thích."

Đuôi mắt Tô Mộ Tinh khẽ giật, khóe miệng vương ý cười lạnh nhạt, nhưng tay phải úp lên ngón trỏ người đàn ông, liền đó dùng sức bẻ quặt ra sau.

Người đàn ông đau tới mức nhe răng há miệng, Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng thả tay.

Người đàn ông bắt chuyện trước là che ngón cái suýt xoa kêu đau, tiếp đến bắt đầu chửi ầm lên: "Nể mặt mày mà còn không chịu hả! Cứ khoác cái vẻ bảo thủ cổ lỗ sĩ ấy đến chết đi, cmn cho đáng đời là xử nữ!"

Tô Mộ Tinh: ". . ."

Tên đàn ông đó tiếp tục chửi: "Giả vờ thanh cao! Ông đây còn chẳng thèm chơi mày!"

Căn bản Tô Mộ Tinh không nhìn hắn ta, thoạt đầu định bưng cốc ngay cạnh lên, nghĩ nghĩ lại hơi tiếc, đổi sang cốc nước gần đấy hắt thẳng vào đối phương.

Tên đàn ông kia bị tạt đầy mặt, xù lông vừa la vừa hét, hắn ta vuốt bừa trên mặt, tư thế như muốn bổ nhào vào cô gái.

Tô Mộ Tinh ngồi im, nhưng không biết tên kia bị ai đã vào chỗ nào đó, hai tay che háng cứ thế nhảy nhót tán loạn.

Từ trong đám trai gái vây xem bên cạnh, không biết người đàn ông mặc tây trang giày da đã bước ra từ lúc nào, khoan thai thu chân về, lại có chút ghét bỏ liếc nhìn giày da mấy lần.

Tô Mộ Tinh nheo mắt nhìn anh ấy, không bằng lòng nói: "Ra tay tàn nhẫn quá."

Đối phương nhếch lông mày, giữa vầng trán là dáng vẻ phong tình đong đưa.

Gân xanh trên trán tên đàn ông bắt chuyện nổi lên, mở miệng định chửi rủa, "Con hàng nào mà dám đá cậu đây. . .", anh ta đột nhiên im bặt, môi phát run, "Lăng. . . Lăng tổng. . . tôi không biết là anh . . ."

Lăng Nhược Dư không bận tâm, tự kéo ghế ra, ngồi đối diện Tô Mộ Tinh, tên đàn ông bắt chuyện túm đũng quần cung kính lặn mất hút.

Lăng Nhược Dư giang hai tay đặt lên thành ghế, nháy mắt hỏi: "Tiểu Tinh Tinh đã sớm thấy tôi rồi hả?"

"Không thì nào dám chọc vào loại người này."Tô Mộ Tinh đẩy li đồ uống nhiều hơn lên phía trước, trêu đùa một câu: "Không chỉ nhìn thấy anh, còn thấy cả vở kịch chị chị em em ghen tuông."

Lời này không phải giả, cô vừa ngồi xuống không lâu, mắt sắc đã liếc thấy Lăng Nhược Dư ngồi ở ghế lô bên cạnh, y như là ngàn ngôi sao vây quanh mặt trăng."

Lông mày Lăng Nhược Dư nhướn cao, thu tay về, đan vào nhau đặt trên bàn, cong khóe môi: "Dù sao em cũng đừng nói với Nhất Đao nhé."

". . ."

Lại nữa rồi.

"Sợ cậu ấy ghen, quay về không dễ dỗ dành đâu."

". . ."

Tô Mộ Tinh xị mặt, lườm như muốn khoét lỗ trên người Lăng Nhược Dư.

Lăng Nhược nhướn mày, hơi híp mắt lại, "Em thế này là vẻ mặt gì đấy?!"

Tô Mộ Tinh khẽ xì một tiếng chán ghét, "Đừng nghĩ nhiều quá, làm em buồn nôn."

Lăng Nhược Dư: ". . ."

Tầm nhìn của Tô Mộ Tinh dừng trên người Lăng Nhược Dư vài giây, lát sau, hàng mi dài khẽ chớp, "Anh biết em là ai?" Lời này của cô tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ khí dường như đã khẳng định.

Ngược lại Lăng Nhược Dư chẳng phủ nhận, nói thẳng thắn vô tư: "Lúc đầu chưa nghĩ tới, em cũng không phải họ Diệp nên chẳng để tâm, hôm qua đột nhiên nghĩ ra."

Trước đây, bởi vì có dự án hợp tác, anh tình cờ đến nhà họ Diệp một lần, từng xem qua ảnh gia định ở nhà người ta, bà chủ nhà và con gái trong đó có bảy, tám phần giống nhau, đều là kiểu tướng mạo cực đẹp, nên chuyện anh có thể nhớ được thực ra cũng không phải khó, huống chi tin đồn liên quan đến nhà họ Diệp nhiều không kể xiết, tam sao thất bản, anh mà không nghe được ít nhiều thì trái lại mới là điều bất thường.

Ngón trỏ Tô Mộ Tinh nhè nhẹ gảy một cái vào cốc thủy tinh trước mặt, cố làm ra vẻ hời hợt hỏi một câu: "Bác sĩ Hứa cũng biết?"

Lăng Nhược Dư hơi do dự, có sao nói vậy: "Anh đoán hẳn là cậu ấy đã sớm biết rồi." Con người Hứa Nhất Đao ngoại trừ y học sẽ không để tâm đến những thứ khác nhưng lần trước ở Diễm Hội lại vô tình hỏi mấy câu, lần ấy anh ở Diễm Hội chạm mặt phu nhân "đời thứ hai" của nhà họ Diệp, Lục Y Vân.

Cánh môi Tô Mộ Tinh cong lên, cười khổ nói: "Khó trách anh ấy không thích em." Ai sẽ thích một người rơi vào đường cùng chứ? Chuyện nhà họ Diệp có lẽ bên ngoài rất ít người biết nhưng trong vòng này không thể không biết được, mấy người bạn của Hứa Thanh Nhiên lai lịch không nhỏ, liệu bản thân anh sẽ đơn giản đến đâu?

"Nhất Đao hả? Em đừng nghĩ cậu ấy thế." Lăng Nhược Dư ngừng giây lát, nói: "Con người cậu ấy nhàm chán, nhàm chán từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ở trước mặt tôi và Giang Lạc mới có thể vui đùa ôn ào được mấy chốc, chứ bình thường dù liếm gót trước mặt ai cũng vẫn là cái khuôn mặt liệt ấy."

(liếm gót: tương đương với nịnh bợ)

"Liếm gót?" Tô Mộ Tinh trừng mắt nhìn anh, "Làm phiền mồm miệng sạch sẽ tí đi."

"Cmn em đã bắt đầu bao che khuyết điểm rồi." Lăng Nhược Dư nhếch mày khẽ cười, "Nhất Đao chưa chắc đã không thích em."

Tô Mộ Tinh đổi một tay khác chống má, ủ dột nói: "Chiều nay anh ấy vừa từ chối em."

Lăng Nhược Dư chắp hai tay trước ngực, nheo mắt đề nghị: "Chúng ta đánh cược nhé."

Tô Mộ Tinh chớp hàng mi dài, "Cược gì?"

Lăng Nhược Dư hạ thấp giọng nói, thần thần bí bí nói hết.

Tô Mộ Tinh lại trợn trắng mắt theo thói quen.

Ngón tay Lăng Nhược Dư gõ vài cái lên mặt bàn, lạnh nhạt chế giễu: "Em thật là, con gái con đứa, trợn trừng thành thế này, xấu kinh khủng."

Tô Mộ Tinh cười giả lả, lắc đầu: "Ngại quá, quen rồi."

Lăng Nhược Dư đề nghị chân thành: "Không sao, trước hết em có thể lập cho mình một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như, một ngày được trợn mắt mười lần. . ."

". . ."

Lăng Nhược Dư bật cười haha: "Cược không?"

Tô Mộ Tinh liều mạng kìm nén kích động muốn trợn mắt, thực sự không nhịn được, cô lấy ngón trỏ dí chặt mí mắt, không vui nói: "Em có một vấn đề không biết nên nói hay không."

Cmn Lăng Nhược Dư sắp cho Tiểu Tinh Tinh một mặt cười lăn lộn mất, "Em nói đi!"

Tô Mộ Tinh cất tiếng châm biếm, "Có phải anh đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi không!"

Lăng Nhược Dư: ". . ."

Tiếng Tô Mộ Tinh cao thêm mấy đêxiben, bỗng nhiên lại trợn mắt lên: "Có lẽ nào Hứa Nhất Đao sẽ làm em ngay không?!"

". . ." Lăng Nhược Dư xì một tiếng, "Cmn vậy em có cược không?"

Đôi mắt Tô Mộ Tinh giảo hoạt, đảo qua đảo lại vài vòng, khóe miệng ẩn chứa nụ cười xấu xa: "Cược. . ."

Lăng Nhược Dư: ". . ."

. . . . . .

Khi Hứa Thanh Nhiên vội vã tới, Tô Mộ Tinh đã say bò ra rồi.

Lăng Nhược Dư hưng phấn lại gần Hứa Thanh Nhiên, "Đây là Tiểu Tinh Tinh nhỉ? Buổi sang không phải cậu còn nói cô ấy ở bệnh viện à?"

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên không dời, dừng trên người Tô Mộ Tinh đang nằm sấp trên bàn, trong khóe mắt là những chai rượu ngổn ngang, bất giác đầu lông mày anh chau lại, cổ họng mắc nghẹn không nói nên lời.

Tay trái Lăng Nhược Dư mở ra, tay phải nắm thành quyền đấm vào lòng bàn tay trái, nói nhát gừng: "Đây là tình huống gì vậy? Tôi vừa mới hẹn mấy người bạn ở đây bàn chút việc thì nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh một mình ở bên này uống rượu giải sầu, bị mấy thằng công tử bắt nạt, cô bé một mình bò ra đây uống đến nỗi không nhận ra bố mẹ, lần này nếu không phải tôi vừa vặn gặp được, còn thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ thôi đã thấy sợ hãi."

Giữa trán Hứa Thanh Nhiên tỏa ra sự lạnh lẽo, tay phải buông bên chân thu lại thành nắm đấm.

Lăng Nhược Dư tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục bịa chuyện, "Tôi không thân với cô ấy, chỉ có thể gọi điện cho cậu, chỗ tôi còn có việc, cậu đưa cô ấy về đi? Vứt con gái nhà người ta ở đây cmn thật quá áy náy."

Hứa Thanh Nhiên gật đầu cứng nhắc, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Được, cậu cứ làm việc trước đi." Trong âm thanh lạnh nhạt còn lờ mờ thêm cả mấy phần bứt rứt.

Lăng Nhược Dư vỗ vai người anh em, lời nói ẩn ý: "Được, vậy tôi đi trước." Nói xong anh cất bước đi sang khu ghế cạnh đó, quay lưng về phía Hứa Thanh Nhiên, tay trái anh nắm thành quyền, khuỷu tay giật xuống một phát, khẽ hô một tiếng yeah!

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Lăng Nhược Dư đi rồi, Hứa Thanh Nhiên thở một hơi cực nhẹ, anh tiến lên phía trước, một tay đặt lên vai Tô Mộ Tinh, dìu cô lên để cô dựa vào vai mình, một tay khác đưa lên trán Tô Mộ Tinh sờ thử, liền đó lại buông ra.

Tô Mộ Tinh mơ mơ hồ hồ, vặn vẹo người, dường như không hài lòng lắm.

Hứa Thanh Nhiên ngẩn ngơ nhìn người trong lòng một lúc, rõ lâu sau, yết hầu chợt động, hỏi giọng mềm mỏng: "Còn có thể đi được không?"

Tô Mộ Tinh nhắm mắt, trước tiên là lắc đầu sau lại gật đầu, cứ lắc lại gật hết lần này đến lần khác, "Ợ_" cô ợ hơi một cái, hơi rượu tràn ra qua hàm răng, hơi thở ấm nóng hầm hập phả toàn bộ lên mặt Hứa Thanh Nhiên.

". . ."

Hứa Thanh Nhiên khẽ thở dài, khom lưng, tay kia vòng dưới đầu gối cô bế ngang người lên.

Ra khỏi quán rượu, gió đêm thổi xào xạc.

Tô Mộ Tinh tựa như đã tỉnh táo hơn chút, chí ít có thể mở miệng nói chuyện, cô ngỏng cao đầu, đôi mắt lim dim nhìn Hứa Thanh Nhiên, giọng nói hơi khiêu khích: "Anh đẹp trai ~ có vẻ ngủ cùng anh sẽ thích lắm nhỉ."

". . ."

Bước chân Hứa Thanh Nhiên khựng lại, không thể tưởng tượng nổi rũ mắt nhìn cô.

Đôi môi Tô Mộ Tinh hé mở, nhích đầu vào gần hơn, cánh môi dán lên yết hầu Hứa Thanh Nhiên chụt một cái, đầu lưỡi chòng ghẹo, chậm rãi liếm một vòng, hồi lâu, cô sáp vào cánh môi anh, gần như chạm tới viền môi, âm thanh mềm mại: "Bao nhiêu tiền một đêm? 1000? 2000?

(Mình giữ nguyên đơn vị tiền của Trung Quốc nhé)

Lưng Hứa Thanh Nhiên cứng ngắc, một luồng khí vọt thẳng lên cổ họng, anh nuốt xuống, nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ nói: "Tô, Mộ, Tinh!"

Thế là ngay sau đó, Hứa Thanh Nhiên sống tới ba mươi tuổi lần đầu tiên bùng nổ chửi tục với người khác.

"Cmn ai cho em lá gan ấy hả!"

Hà Nội, 11/8/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.