Hôn Đủ Chưa

Chương 55



Tô Mộ Tinh ngồi trên xe, xuyên qua cửa kính, nhìn Hứa Thanh Nhiên đang đi xuống.

Áo khoác đen, khiến người đàn ông càng thêm cao ráo rắn rỏi, tóc đen mắt đen, ánh mắt hờ hững, cho người ta cảm giác xa cách không thể nào quên.

Thời điểm mới biết Hứa Thanh Nhiên, anh ấy cũng như vậy, lạnh như băng, không có cảm xúc dư thừa nào, nhưng một khi thật sự bước vào, lại hoàn toàn khác, trái ngược với vẻ bề ngoài dửng dưng là nội tâm ấm áp như ánh mặt trời.

Tô Mộ Tinh đẩy cửa xuống xe, đứng yên.

Hứa Thanh Nhiên thấy Tô Mộ Tinh cách đó vài bước thì khóe miệng bất giác cong lên, bước chân anh ấy nhanh hơn, giơ cánh tay ra, kéo người vào lòng.

Tô Mộ Tinh giơ tay vỗ nhẹ tấm lưng dày rộng của người đàn ông, "Vất vả rồi."

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô ấy, hỏi nhẹ nhàng, "Có mất kiên nhẫn không?"

Vốn chỉ cần một tiếng, gần tới giờ tan làm có người bệnh tạm thời phát sinh tình trạng mới, lại mất thêm thời gian.

Khóe miệng Tô Mộ Tinh giương lên, nói dỗi, "Uh... Cực kì mất kiên nhẫn."

Hứa Thanh Nhiên nhướn một bên đuôi lông mày, tay đặt trên eo Tô Mộ Tinh không kìm được xoa bóp vài cái, "Hết cách thôi, ai bảo em theo anh."

Lưỡi Tô Mộ Tinh khẽ liếm môi hai cái, tay phải dịch xuống phía dưới, tàn nhẫn cấu một bên mông người đàn ông, "Thế à?"

"......"

Nụ cười bên khóe miệng Hứa Thanh Nhiên hơi cứng lại, trở tay ra sau bắt lấy cổ tay Tô Mộ Tinh, giọng nói chứa vẻ bất đắc dĩ, "Nơi công cộng, em không thể thế này..."

Tô Mộ Tinh nhếch nhếch mày, biết rõ còn cố hỏi: "Thế nào?" Dứt lời, một tay khác lại cợt nhả bóp mông bên kia.

Không nhẹ không nặng, lực vừa vặn.

"......"

Hứa Thanh Nhiên bước chân về phía trước, Tô Mộ Tinh lùi bước về phía sau, dựa lên cửa xe, giây lát, đuôi lông mày Hứa Thanh Nhiên càng nhướn cao hơn, hạ giọng nói: "Sờ thích không?"

Động tác tay Tô Mộ Tinh hơi ngừng, ngước mắt nhìn anh ấy.

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên nhìn thẳng cô ấy, ghé đến bên tai cô ấy, ngữ điệu ái muội, "Buổi tối để cho em sờ đủ thì thôi, được không?" Âm cuối lên cao, ý vị sâu xa.

"......"

Đến lượt Tô Mộ Tinh ngẩn ngơ.

Lâu sau, mới thốt ra một câu: "Bác sĩ Hứa, anh đã không còn thuần khiết nữa......"

Rõ ràng lần trước bị sờ mông còn đỏ mặt.

Hứa Thanh Nhiên thì mặt thản nhiên, bên môi xen lẫn nét tươi vui, "Cái này gọi là bản sắc anh hùng."

"......" Vành tai Tô Mộ Tinh nóng lên, không nhịn được đẩy anh ấy, nhớ tới cái gì, "Không phải anh bảo có thứ muốn cho em à?"

Hứa Thanh Nhiên gật gật đầu, buông cô ấy ra, "Lên xe trước đã."

Hai người lên xe, ô tô lên đường.

Tô Mộ Tinh làm tổ trên ghế phụ, ngoái đầu sang nhìn anh ấy, "Bác sĩ Hứa, đồ đâu?"

Hứa Thanh Nhiên không nhìn cô ấy, chuyên tâm lái xe, Tô Mộ Tinh không buông tha vẫn hỏi, hồi lâu sau, Hứa Thanh Nhiên liếc cô gái một cái, "Về nhà em sẽ biết."

Hai tay Tô Mộ Tinh kéo dây an toàn, "Nhà anh hay nhà em?"

Hứa Thanh Nhiên trả lời: "Nhà anh."

Đôi mắt dài của Tô Mộ Tinh híp vào, quan sát tỉ mỉ người đàn ông trên ghế lái, đầu lông mày nhíu chặt lại giãn ra, sau đó kinh ngạc nói: "Không phải chứ..."

Hứa Thanh Nhiên khó hiểu, hỏi cô ấy: "Làm sao?"

Tô Mộ Tinh liếm liếm má, lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Bác sĩ Hứa, không phải là anh sẽ tặng mình cho em đấy chứ?" Cảnh này.. lại cầm nhầm kịch bản?

"......"

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên nắm vô lăng chợt khựng lại, một lát, nói vô cùng bình tĩnh: "Em nghĩ nhiều quá đấy."

Một tay Tô Mộ Tinh vuốt ngực mình để nhuận khí, "Thế thì tốt."

Hứa Thanh Nhiên liếc xéo cô ấy, chọn trọng điểm hỏi: "Em đây là phản ứng gì?"

"......"

"Em chê anh? Em như này là chê anh hả?"

"......"

Tô Mộ Tinh nhắm mắt lại, dựa vào bên cạnh giả chết.

Hai mươi phút sau, Minh Âm Uyển.

Bắt đầu lên thang máy, Tô Mộ Tinh đã bấu lên người Hứa Thanh Nhiên như con gấu túi, nói lảm nhảm, "Hứa Thanh Nhiên... Rốt cuộc là cái gì?"

Một tay Hứa Thanh Nhiên vòng ở hông Tô Mộ Tinh, đỡ cô ấy, cười nói: "Hôm qua mua nửa hộp cherry, còn chưa ăn."

Tô Mộ Tinh không thể tưởng tượng nổi, "Anh gọi em đến nhà anh ăn hoa quả?"

Hứa Thanh Nhiên đáp: "Gần như thế đấy..."

Tô Mộ Tinh đứng thẳng người, chu miệng, "Ngại quá, em không muốn đến nhà anh lắm, phiền anh đưa em về."

Dứt lời, cửa thang máy đúng lúc mở ra.

Hứa Thanh Nhiên dắt cô gái ra ngoài, nói một câu cực kì có lí lẽ, "Tới thì cũng tới rồi."

"......"

Mua thì cũng mua rồi, tới thì cũng tới rồi.

Thực sự có lý lắm luôn...

Hứa Thanh Nhiên đi đến mở cửa, khẽ nói: "Mật mã là sinh nhật em."

Tầm mắt Tô Mộ Tinh chuyển động theo ngón tay Hứa Thanh Nhiên, cười tủm tỉm hỏi: "Không phải anh đổi rồi à?"

Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa ra, nói hững hờ: "Anh lại đổi lại rồi."

Trong lòng Tô Mộ Tinh ấm áp, ôm lấy anh ấy từ đằng sau, "Bác sĩ Hứa, đêm nay không ăn hoa quả, ăn anh được không?"

Lưng Hứa Thanh Nhiên cứng đờ, quay người, đưa tay đóng cửa, hạ thấp giọng nói, "Em bảo sao cơ?"

Đôi mắt Tô Mộ Tinh không chớp, thẳng thắn trước sau như một, "Em muốn ăn anh."

Hứa Thanh Nhiên nhìn chăm chú gương mặt Tô Mộ Tinh, vài giây sau, bỗng chốc khom người, chặn ngang lưng bế Tô Mộ Tinh lên, vác luôn lên vai.

Tô Mộ Tinh kinh hô thành tiếng, đầu chúi xuống, tay cô ấy vỗ lưng Hứa Thanh Nhiên, "Hứa Thanh Nhiên, anh làm gì thế?"

Hứa Thanh Nhiên khẽ xì.

Xe lửa Thomas còn chưa chơi đủ? Coi anh ấy chết rồi à?

Anh ấy dùng chân giẫm lên giày, cũng chẳng đi dép lê, cánh tay dài duỗi ra, giúp Tô Mộ Tinh cởi bỏ giày thể thao, ném ở bên.

Xoay người đi vào phòng khách, thả lực cánh tay, ném thẳng cô gái xuống sofa.

Tô Mộ Tinh ngã vào sofa, mắt hạnh trừng to, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Thanh Nhiên đang đứng bên cạnh, liếm liếm môi, thử gọi một tiếng, "Bác sĩ Hứa?"

Môi Hứa Thanh Nhiên mím chặt, không lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo, vài ba cái đã cời bỏ áo khoác, quăng lên lưng ghế sofa gần đó.

Tô Mộ Tinh nở nụ cười, không nén được vỗ tay, "Ngầu."

"......"

Khuỷu tay Tô Mộ Tinh chống lên sofa, bàn tay đỡ sau đầu, mắt hơi nhếch lên, "Tiếp tục cởi, đừng dừng lại."

"......"

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt, tầm mắt khóa chặt trên mặt Tô Mộ Tinh, anh ấy giơ tay xắn hai bên tay áo.

Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, nói dụ dỗ: "Anh cởi một cái, em cởi một cái?"

Dứt lời, Hứa Thanh Nhiên chưa phản ứng, Tô Mộ Tinh coi như anh đã mặc nhận, tay kia cởi quần jean của mình.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt động, cất tiếng ngăn cản: "Đừng."

Mắt Tô Mộ Tinh đảo một vòng, khó hiểu.

Hứa Thanh Nhiên khuỵu chân phải, quỳ ở đuôi ghế sofa, phút chốc, nghiêng người về phía trước đè lên Tô Mộ Tinh, anh ấy vùi đầu xuống cổ cô gái, thanh âm mê hoặc, nhả ra mấy chữ: "Tự anh làm."

Hơi thở ấm áp phả xuống, gò má Tô Mộ Tinh nhanh chóng ửng hồng.

Hứa Thanh Nhiên khe khẽ cười, ngẩng đầu, trán tì lên trán Tô Mộ Tinh, chóp mũi chạm nhau, ánh mắt âm u, giọng anh ấy khàn đi, trong cổ họng nặn ra một tiếng "Nhé" kìm nén?

Ngữ điệu lên cao, là ý trưng cầu.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh cám dỗ, như khói như nước, đôi tay cô ấy từ cánh tay Hứa Thanh Nhiên hướng lên trên, vòng ôm sau lưng người đàn ông.

Trong giây lát, nụ hôn của Hứa Thanh Nhiên rơi xuống như che trời lấp đất, nông nông sâu sâu, trước sau đều dịu dàng.

Tô Mộ Tinh nhắm mắt lại, nhường lại sân nhà, hai chân chợt nhấc lên câu lấy vòng eo thon gọn của đối phương.

Hô hấp rối loạn, trong đầu Tô Mộ Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì, tay lộn về đường cũ, chống ở ngực người đàn ông, đẩy anh ấy ra.

Hai tay Hứa Thanh Nhiên chống hai bên má Tô Mộ Tinh, ngón tay ngoắc lấy lọn tóc tán loạn mà quấn vòng, mắt đen sâu thẳm.

Tô Mộ Tinh mở mắt nhìn anh ấy, nói nghiêm chỉnh: "Bao đều ở nhà em......"

Nghe vậy, Hứa Thanh Nhiên bật cười thành tiếng, khóe miệng nhếch lên, "Anh chuyển một nửa sang rồi."

"...... Lúc nào?"

"Thì hai hôm nay... túc tắc."

"Bác sĩ Hứa... Anh muốn lâu lắm rồi nhỉ?"

"Bắt đầu từ lúc bị quét mại/dâm, mỗi giây mỗi phút."

Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiên trong sáng vô tư, từng câu từng chữ rõ ràng buông ra, không che không giấu, ánh mắt quắp chặt lấy người bên dưới, trong mắt Tô Mộ Tinh mang vẻ tươi cười, lại nghĩ tới gì đó, "Rốt cuộc muốn cho em cái gì?"

Đầu ngón tay Hứa Thanh Nhiên khều vài sợi tóc từ kẽ ngón tay trượt xuống, cánh tay bỗng nắm chặt, "... Suýt thì quên."

Tô Mộ Tinh tò mò lắm, bàn tay nâng má người đàn ông, "Rốt cuộc là cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên trầm ngâm một lát, từ trên người cô gái trở dậy, ngồi ngay ngắn trên sofa.

Tô Mộ Tinh hơi hơi ngẩn người, chưa phản ứng lại được.

Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt nhìn cô ấy, giây tiếp theo, cong người, bế Tô Mộ Tinh đặt lên đùi mình, Tô Mộ Tinh phản ứng lại, khóe mắt nhướn lên, lẳng lặng nhìn anh ấy.

Một hồi lâu, giọng Hứa Thanh Nhiên vang lên, mỗi một chữ đều đặc biệt chân thành:

"Lúc trước vì anh, em bị thương, anh rất khổ sở rất đau lòng, nhưng anh lại càng muốn có trách nhiệm với em, anh muốn chăm sóc em, muốn bảo vệ em."

"Từ ngày đầu tiên ở bên em, anh đã nghiêm túc, nghiêm túc muốn để em bước vào cuộc sống của anh, cũng nỗ lực muốn đi vào thế giới của em."

"Sống ba mươi mấy năm nay, ban đầu rất muốn sống một mình, nhưng hiện tại, không muốn tí nào, anh muốn cùng em......"

Từng câu từng chữ lướt nhẹ qua tiom, cơ thể Tô Mộ Tinh run run, bỗng nhiên mềm lòng, trong mắt sương mù lất phất, giọng cô ấy dịu dàng, mang theo âm mũi, "Bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên vẫn nhìn cô ấy không dứt, tay phải vói vào trong túi, giây tiếp theo, trên tay có thêm một hộp nhung màu đỏ sẫm.

Tay Tô Mộ Tinh cứng đờ, đuôi lông mi rũ xuống, hốc mắt càng thêm cay cay, cổ họng thắt lại nói không nên lời, cô ấy có thế nào cũng không nghĩ tới......

Hứa Thanh Nhiên cong ngón tay, hộp mở ra, tiếng anh trầm mà chậm rãi, "Anh biết là nhanh quá, nhưng anh cũng chắc chắn, chính là em rồi."

Ngón tay anh ấy mân mê chiếc nhẫn đơn giản, nhẫn tròn được xâu bằng một sợi dây chuyền bạc mảnh, đầu ngón tay Hứa Thanh Nhiên cong lên, anh ấy nâng mi mắt, nhìn sang Tô Mộ Tinh, "Anh có thể đeo giúp em không?"

Tô Mộ Tinh nước mắt vòng quanh, có phần ngây ngốc, cả một lúc lâu, mới phản ứng lại được, vội gật đầu.

Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên giương thành đường cong đẹp mắt, đuôi lông mày điểm xuyết nét tươi tắn, anh ấy cúi đầu, tháo khóa giữ be bé trên dây chuyền, thò đầu hướng ra sau gáy Tô Mộ Tinh, cẩn thận từng li từng tí đeo cho cô gái, rồi anh rụt đầu về, tầm mắt dừng ở chiếc nhẫn tròn trước ngực Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh cúi đầu, ngón tay nâng lên, không kìm được sờ vào, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Hứa Thanh Nhiên cũng giơ tay giống vậy, nắm lấy cổ tay Tô Mộ Tinh, ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua ngón áp út trắng mịn của cô gái, "Chờ ngày nào đó em hết băn khoăn, chuẩn bị sẵn sàng, anh lại đeo cho em, còn anh thì lúc nào cũng được."

Anh ấy dừng một chút, ngữ khí thỉnh cầu: "Em có thể tin anh được không, đừng có chuyện gì cũng đều chịu đựng một mình, em có anh."

Nước mắt Tô Mộ Tinh như bị đứt dòng, nện xuống tí tách.

Trái tim Hứa Thanh Nhiên đột nhiên đau đớn, anh ấy sáp lại gần hôn đi giọt nước trên khóe mắt cô gái, giọng khẽ khàng, "Đừng khóc nữa."

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu, kiên định kiếm tìm môi Hứa Thanh Nhiên, không màng gì nữa, bối rối hôn anh ấy, nhiệt tình, chủ động, rất nhanh Hứa Thanh Nhiên đã đảo khách thành chủ, đầu lưỡi quấn quýt cọ sát, chẳng mấy chốc, Hứa Thanh Nhiên đứng lên ôm Tô Mộ Tinh vào phòng ngủ.

Hai người đều giống nhau, nhiệt tình ôm hôn đối phương.

Bầu không khí dần dần lên cao, ái tình chảy trôi.

Chỉ vài ba cái là Tô Mộ Tinh đã bị Hứa Thanh Nhiên cởi gần hết, trên người chỉ còn lại tí tẹo vải, ít đến đáng thương.

Nhìn lại Hứa Thanh Nhiên, ăn mặc chỉnh tề y như cũ.

Bề ngoài nho nhã bên trong cặn bã.

Tô Mộ Tinh mơ mơ màng màng giơ tay kéo thắt lưng người đàn ông, đột nhiên, thân hình Hứa Thanh Nhiên bỗng khựng lại.

Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tô Mộ Tinh, giọng khàn đến mức kì quái, "Tô Mộ Tinh!"

Tô Mộ Tinh không biết xảy ra chuyện gì, thanh âm mềm như bông, "Uhm...?"

Hứa Thanh Nhiên đáy mắt âm u, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Em quá đáng thật đấy!"

Tô Mộ Tinh hoàn toàn ngây ngẩn, cô ấy chớp chớp mắt, ngỏng lên ôm đầu Hứa Thanh Nhiên, "Làm sao?"

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên rời mảnh vải giữa hai chân Tô Mộ Tinh, lật khỏi người cô gái, ngã xuống bên cạnh, cách Tô Mộ Tinh rất xa.

Tô Mộ Tinh bỗng nhiên nhớ ra, cô ấy không nén được tát mình mấy cái, "Em quên mất.... bác sĩ Hứa... Em thật sự không cố ý...."

Hứa Thanh Nhiên quay lưng về phía cô ấy, từng câu từng chữ u oán vô cùng: "Quá đáng quá thể! Sao lại có kiểu người như em hả!"

"Bác sĩ Hứa.. Anh nghe em giải thích..."

"Anh không nghe!"

"Bác sĩ Hứa, Em thề... Em quên thật mà... Quên mất tối qua dì cả đến..."

"......"

Tô Mộ Tinh xoay người, dịch qua chỗ Hứa Thanh Nhiên, ôm anh ấy từ sau lưng, "Anh đừng giận mà..."

Hai tay Hứa Thanh Nhiên túm chặt chăn đơn, nhìn chằm chằm, nửa khuôn mặt vùi trên gối đầu, hận không thể ăn luôn cả cái gối.

"Bác sĩ Hứa?"

Hứa Thanh Nhiên tách tay cô gái đang ôm mình ra, "Em buông anh ra!"

"......"

"Đừng chạm vào anh."

"......"

Tô Mộ Tinh liếm liếm môi, thả tay, chột dạ mà lăn sang bên, lẳng lặng nằm đó.

Hứa Thanh Nhiên vẫn quay lưng với cô ấy như cũ, giọng lạnh lùng: "Mặc quần áo vào."

"......"

Tô Mộ Tinh nằm không nhúc nhích.

Hứa Thanh Nhiên lặp lại tẻ ngắt: "Mặc vào!"

Tô Mộ Tinh lắc đầu, thở dài, ngồi dậy, nhặt quần áo vứt ngợp trời trên giường dưới đất, mặc lại từng cái một.

Ba phút sau, cô ấy mặc chỉnh tề, một lần nữa nằm xuống.

Bầu không khí ngưng trệ trong khoảnh khắc.

Tô Mộ Tinh nhìn trần nhà bắt đầu tự kiểm điểm.

Không biết Hà Gia Mộc có biết gì về sản phẩm bổ thận không.

Hôm nào cô ấy phải hỏi thử.

Một lúc lâu, giọng Hứa Thanh Nhiên lại lần nữa truyền tới: "Lăng Nhược Dư nói...Lần đầu tiên của cậu ta suýt nữa đã khóc."

Tô Mộ Tinh trợn mắt, không biết tiếp lời thế nào, ngẫm nghĩ rồi nói: ".... Thật không có tiền đồ."

Hứa Thanh Nhiên tiếp tục nói, giọng ấm ức chết đi được, "Bây giờ anh đang muốn khóc đây này."

"......"

Cứ như thế lại qua mười lăm phút.

Cuối cùng Hứa Thanh Nhiên xoay người, nằm ngửa trên giường, trầm tĩnh hỏi: "Dì cả khi nào đi?"

Tô Mộ Tinh vạch ngón tay, "Hẳn là thứ năm tuần sau."

Hứa Thanh Nhiên thở dài nặng nề, giơ cánh tay dài, với lấy chiếc di động bên cạnh, mặt không biểu cảm mà nói: "Anh đặt cái báo thức."

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.