Hôn Đủ Chưa

Chương 66



Hứa Thanh Nhiên rời đi ngay buổi chiều hôm ấy, đồ đạc của anh ấy không nhiều, lúc đến một vali, lúc đi cũng như vậy.

Toàn bộ quá trình hai người không nói một câu nào.

Hứa Thanh Nhiên đi rồi, Tô Mộ Tinh từ phòng sách ra ngoài, sắp xếp lại phòng, cô ấy đổi vỏ chăn mới tinh, thu dọn tất cả đồ đạc không thuộc về cô ấy trong phòng bếp và phòng khách, đúc đầy hai túi rác.

Bận rộn xong, cô ấy rót cốc nước, đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa.

Căn bản là Tô Mộ Tinh không dám để mình rảnh rỗi, một khi dừng lại thì trong đầu toàn là Hứa Thanh Nhiên.

Rõ ràng Hứa Thanh Nhiên sống ở đây chẳng bao lâu, thế mà lớn thì một căn phòng, nhỏ thì một chiếc cốc nước, đều có dấu vết của anh ấy, Tô Mộ Tinh nhắm mắt nằm trên sofa.

Mí mắt vừa khép lại, kí ức ngày nào đó lại hiện ra.

Sofa... Bọn họ từng vuốt ve an ủi nhau trên sofa, hợp làm một, cũng chỉ là chuyện mấy ngày trước.

Hứa Thanh Nhiên đã hứa hẹn với cô ấy.

Tô Mộ Tinh mở mắt, đứng dậy đi đến huyền quan mở cửa.

Cửa lớn vừa kéo ra, một đồng chí cảnh sát ngồi xổm bên cạnh lập tức đứng lên, "Phóng viên Tô, cô định ra ngoài à?"

Thời điểm giữa trưa, Tô Mặc cử cảnh sát qua, cuộc điện thoại uy hiếp không kiểm chứng được, Tô Mặc lo lắng cho an toàn của cô ấy, thu xếp đồng nghiệp đến đây, Tô Mộ Tinh cũng không nói thêm gì.

Tô Mộ Tinh chỉ chỉ phòng khách, mở miệng nói: "Cảnh sát Trần, giúp một chút..."

Trần Bình Dương nhìn vào phòng, cười hỏi: "Sao vậy?"

Tô Mộ Tinh bình tĩnh nói: "Sofa.... anh giúp tôi dọn xuống vứt đi nhé..."

Trần Bình Dương trợn mắt, kinh ngạc nói: "Vứt sô pha? Không phải vẫn còn tốt à?"

Tô Mộ Tinh xoay người đi vào nhà, giải thích: "Vứt đi... Tôi định mua cái mới."

Trần Bình Dương ngại từ chối, cởi giày vào nhà.

Mười phút sau, hai người đã hợp lực khiêng sofa đến cửa thang máy, Tô Mộ Tinh đột nhiên dừng bước chân.

Trần Bình Dương không rõ nguyên do, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh như có điều suy tư, hỏi: "Bây giờ mua một cái sofa có phải rất đắt không?"

Trần Bình Dương là người thành thật, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời cô ấy: "Chắc là không rẻ."

Tô Mộ Tinh chợt bừng tỉnh, "Thế tôi không vứt nữa."

"......"

Tô Mộ Tinh cười lịch sự: "Làm phiền cảnh sát Trần rồi... Chúng ta chuyển nó về chỗ cũ thôi..."

Cánh tay Trần Bình Dương nhấc sofa run nhẹ, "......"

Chưa đến mấy phút, hai người đặt sofa về chỗ cũ, Tô Mộ Tinh vào phòng bếp rót nước cho anh ta, mới phát hiện ấm nước trống trơn, cô ấy lại đi đến tủ lạnh lấy đồ uống, mở tủ lạnh thoáng nhìn, tủ lạnh cũng rỗng không.

Ban nãy đều dọn sạch rồi, Tô Mộ Tinh khom người, lục ra một chai nước chưa mở nắp từ hai túi rác bên chân, đưa cho Trần Bình Dương ở cửa, nói nhẹ bẫng: "Cảnh sát Trần, uống ngụm nước...."

Khóe miệng Trần Bình Dương run rẩy, anh ta tận mắt nhìn thấy Tô Mộ Tinh lấy từ túi đựng rác ra, anh ta ngượng ngùng giơ tay nhận.

Tô Mộ Tinh đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa, nhìn đến giường đệm, tay cô ấy đặt trên tay nắm cửa không nhúc nhích, đầu ngửa ra sau, cất tiếng gọi: "Cảnh sát Trần..."

Trần Bình Dương mới vừa đi tới cửa, định ra ngoài, anh ta nghe tiếng xoay người, "Phóng viên Tô... sao thế?"

Mặt Tô Mộ Tinh không biểu cảm, nói: "... Cái này giường tôi cũng muốn vứt luôn...."

Hai bên thái dương của Trần Bình Dương giật không ngừng, hồi lâu sau nặn một câu, quan tâm hỏi han: "Giường vứt rồi... ngủ ở đâu được?"

Tô Mộ Tinh buột miệng thốt ra: "Sofa kia."

"......"

Giày vò suốt buổi trưa, chẳng vứt cái gì hết.

Tới buổi tối, Tô Mộ Tinh nằm ở trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, cô ấy nghiêng người sang phải, cánh tay gác qua, lẩm bẩm: "Bác sĩ Hứa... em không ngủ được..."

Người vồ hụt, cô ấy mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Mu bàn tay dụi dụi mắt, Tô Mộ Tinh hít một hơi thật sâu, nhớ tới vẻ lạnh lùng và im lặng của Hứa Thanh Nhiên ban ngày, trái tim thắt lại.

Cô ấy nói, chia tay.

Hứa Thanh Nhiên không nói một câu nào, cứ như vậy nhìn cô ấy, không biết qua bao lâu, im lặng xoay người rời đi, đến cuối cùng cũng chẳng hề quay đầu.

Thất vọng, có lẽ thật sự thất vọng về cô ấy.

Vốn tưởng rằng, người nói chia tay trước, sẽ bớt đau lòng hơn một chút...

Cô muốn yên ổn yêu Hứa Thanh Nhiên, yêu anh ấy một cách đơn thuần, chứ không phải như bây giờ... Trên vai cô có hai mạng người, nếu bản thân cô còn khó giữ thì làm sao có thể bảo vệ anh ấy chu toàn...

Tô Mộ Tinh với điện thoại bên cạnh, màn hình vỡ một nửa, vẫn có thể dùng, hình nền di động cô ấy vẫn chưa đổi, vẫn là ảnh chụp Hứa Thanh Nhiên mới vừa tỉnh ngủ ngày trước.

Về sau, bọn họ tiếp xúc thân mật, hai người cũng không có thói quen chụp ảnh, trong album ngay cả một tấm chụp chung cũng không có.

Tô Mộ Tinh cầm di động ngẩn ngơ, mở WeChat, cô ấy do dự một lát, rời khỏi nhóm chat bốn người.

Vừa định buông di động, di động liền rung lên.

Là tin nhắn của Lăng Nhược Dư.

【 Lăng Nhược Dư: Ra ngoài uống rượu? 】

Hốc mắt Tô Mộ Tinh chợt ướt nhòe, ban đầu cô ấy và Hứa Thanh Nhiên khó khăn lắm mới có tiến triển, chính là bắt đầu từ câu nói đùa với Lăng Nhược Dư.

【 Tiểu Tinh Tinh: Ngủ rồi. 】

【 Lăng Nhược Dư: Ngủ rồi thì ma trả lời tin nhắn của tôi à? 】

【 Tiểu Tinh Tinh:......】

Bên kia, Lăng Nhược Dư muốn nói lại thôi, liếc mắt sang Hứa Thanh Nhiên gần đó, anh ấy gõ một hàng: Em với Nhất Đao?

Tô Mộ Tinh trả lời: Chia tay rồi.

Trả lời qua loa hai chữ, cô ấy khóa điện thoại, không đọc tin nhắn nữa.

......

Lễ đưa tang Tống Duy bố trí vào thứ tư.

Tô Mặc đi cùng Tô Mộ Tinh đi, trong lễ đường, Tô Mộ Tinh gặp bố mẹ Tống Duy.

Thời trẻ, bố Tống Duy là cảnh sát chống ma túy, trong một lần xuất quân hành động, bị bọn buôn ma túy phế hỏng một chân, nghỉ hưu sớm, mẹ Tống Duy mở một cửa hàng bán hoa tại nhà.

Tô Mộ Tinh muốn chịu đánh muốn chịu mắng, thậm chí trong suy nghĩ ích kỷ còn muốn qua đó mà được phát tiết một chút.

Nhưng mà, hai người ra hiểu quá rõ, không trách cứ cô ấy, thậm chí còn nói an ủi, rồi sau đó khóc lóc cầu xin Tô Mặc nhất định phải bắt được hung thủ.

Tô Mộ Tinh không ở lại nổi một phút một giây nữa, gần như chạy trối chết rời đi.

Cô ấy trốn ở ngoài nhà tang lễ, ngồi xổm bên góc tường hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, nước mắt chảy xuống, lại bị gió lạnh thổi khô.

Thế giới này, với cô ấy, có người tàn bạo hết mức, cũng có người lương thiện như Bồ Tát.

Khi Tô Mặc tìm được Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh nửa dựa vào tường nhắm hai mắt, tiếng bước chân đến gần, cô ấy bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Tô Mặc.

Tô Mặc thở dài.

Tầm mắt Tô Mộ Tinh lướt qua Tô Mặc, dừng ở đôi sư tử đá ở chỗ xa, nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Anh, anh nói xem... liệu có người mà trong họ có hai tính cách khác hẳn nhau không?"

Tô Mặc nghe không hiểu, "Có ý gì?"

Tô Mộ Tinh nói: "Ví dụ một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế... Có đôi khi anh ta lại không có?"

Cô ấy đến nhà Hoàng Chinh ba lần, tất cả đồ đạc trong nhà Hoàng Chinh đều bày biện cực kỳ có quy luật, ấn tượng đặc biệt khắc sâu chính là cái lần cô ấy đá lật giá giày ở cửa, phản ứng đầu tiên của Hoàng Chinh là đi tới khom lưng xếp chỉnh tề, từ lớn đến nhỏ, thậm chí còn dựa theo màu sắc, mà lần thứ ba đến, tuy rằng cô ấy không vào nhà, nhưng ngoài cửa một đống hỗn độn.

Cùng với câu ông ta hỏi.

Câu kia "Cô với mẹ mình thật giống nhau".

Trước đó, cô ấy với Hoàng Chinh, tính cả lần đầu gặp ở phòng làm việc của Hứa Thanh Nhiên cùng cái lần cứu cô ấy ở đầu ngõ, đã là lần thứ năm gặp mặt rồi, phán đoán ngoại hình của một người sẽ vào khi nào? Chính là lần đầu tiên gặp mặt.

Hai tay Tô Mặc đút túi, "Ý em là người đ nhân cách?"

Tô Mộ Tinh nhíu nhíu mày, "Đa nhân cách?"

Tô Mặc nghiêng người, cũng dựa vào bên tường, giải thích: "Cùng một cơ thể có hai hoặc nhiều hơn hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, mỗi nhân cách đều hoàn chỉnh, có kí ức, hành vi, sở thích riêng, có thể hoàn toàn đối lập với nhân cách duy nhất trước khi bị bệnh."

Tô Mộ Tinh lắc đầu.

Không đúng, Hoàng Chinh có chứng cứ không ở hiện trường.

Tô Mặc nghiêng mắt nhìn thoáng qua cô ấy, "Em vẫn đang hoài nghi Hoàng Chinh kia?"

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, cô ấy không định giấu giếm, "Lần trước người cứu em ở đầu ngõ chính là ông ta, thậm chí em hoài nghi người nhét giấy cho em ở Hồng Liệp cũng là ông ta... Chẳng qua là em không có chứng cứ, ông ta cũng không thừa nhận."

Nghe vậy, Tô Mặc đứng thẳng người, lông mày lưỡi mác chau lại tìm ra mâu thuẫn trong lời nói: "Tống Duy mất tích vào ngày đó, Hoàng Chinh xuất hiện ở đầu ngõ cứu em?"

Tô Mộ Tinh ngầm thừa nhận.

Tô Mặc nhìn cô ấy, nói: "Bắt buộc phải khiến Tưởng Mộng mở miệng nói chuyện, trong giới đồn đại, nội trong năm nay, "Ngũ tiên sinh" làm xong đơn hàng cuối cùng sẽ không làm nữa."

"Ngũ tiên sinh" là đang nói đến Hoàng Bình, hành vi cực kì mâu thuẫn, một bên dự định thu tay không làm nữa, một bên lại trực tiếp khiêu khích cảnh sát. Khả năng duy nhất chính là xung đột mới đã xuất hiện, hoặc là đã nảy sinh nguồn kích thích mới trong con người Hoàng Bình này.

Tô Mộ Tinh khẽ liếm má, "Em sẽ thử lại xem..."

Tô Mặc duỗi tay sờ nhẹ đầu Tô Mộ Tinh, biểu tình ôn hòa trở lại, hồi lâu, anh ấy đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Tiểu Mộ, em sợ không?"

Vẻ mặt Tô Mộ Tinh cứng đờ, tầm mắt dừng ở phương xa, cô ấy chậm rãi lên tiếng, lời nói nhẹ nhàng: "Trước kia không sợ, hiện tại sợ."

Tô Mặc nhìn cô ấy thật lâu.

Trước kia không sợ, hiện tại sợ.

Chắc là sợ không thể trở về bên cậu ta.

Tô Mộ Tinh và Hứa Thanh Nhiên chia tay, anh ấy có thể hiểu, thích một người, thích đến mức không muốn để cậu ta gặp một tí nguy hiểm nào, cho dù chỉ là khả năng cực kỳ nhỏ.

Sự ra đi của Tống Duy, cô ấy đã sợ hãi, một người gánh chịu, cũng dễ chịu hơn......

Trái tim Tô Mặc mềm đi, nói giọng ấm áp: "Tiểu Mộ, anh muốn ôm em....."

Tô Mộ Tinh lườm anh ấy một cái, "Cút."

"......"

......

Thứ sáu, đi phỏng vấn.

Cô nhi viện ngôi nhà Thiên sứ.

Tô Mộ Tinh gặp được người quen, có thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới viện trưởng của ngôi nhà thiên sứ sẽ là Hoàng Chinh.

Trong tư liệu Tô Mặc cho cô ấy, ba năm trước Hoàng Chinh từ chức cương vị giáo viên, vẫn luôn trong trạng thái chờ việc. Ngôi nhà Thiên sứ là cô nhi viện tư lập, nhưng cũng phải trải qua các thủ tục xét duyệt theo quy định, không lý do gì không điều tra được.

Trong khoảnh khắc bước vào phòng làm việc, Tô Mộ Tinh lùi về sau một bước theo bản năng, Đường Lâm bên cạnh không rõ nguyên do, nghi hoặc mở miệng: "Sao đấy?"

Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Không sao..."

Hoàng Chinh từ bàn làm việc đứng lên, lịch sự nói: "Phóng viên Tô, lần trước thật sự ngại quá."

Tô Mộ Tinh mím môi, không tiếp lời, Đường Lâm huých khuỷu tay vào cô ấy, khẽ nói: "Làm gì đấy? Nhìn thấy lão soái ca sầu tương tư à?"

Tô Mộ Tinh liếc cậu ta, liền đó nhìn về phía Hoàng Chinh, cười nhạt hỏi: "Lần trước Hoàng Chinh tiên sinh rõ ràng có thời gian, sao lại từ chối phỏng vấn?"

Hoàng Chinh giải thích: "Ngày đó trong nhà tạm thời có việc gấp, hơn nữa thân thể cũng có chút không thoải mái, thật sự không có cách nào ghi hình."

Tô Mộ Tinh "ồ" một tiếng, tiếp tục nói: "Lần trước trò chuyện với Hoàng Chinh tiên sinh rất vui vẻ."

Hoàng Chinh tự nhiên tiếp câu chuyện, "Phóng viên Tô nói có hàm ý à?"

Tô Mộ Tinh nhướng mày, "Không có ý gì khác."

Bản thảo phỏng vấn đã trao đổi từ trước đó, ngoài việc giới thiệu hiện trạng vận hành của cô nhi viện, mổ xẻ vấn đề, trong đó quan trọng nhất chính là kêu gọi, quyên góp từ thiện.

Tiến triển cũng xem như thuận lợi, Hoàng Chinh nói đĩnh đạc, nho nhã khéo léo.

Đầu Tô Mộ Tinh đặc như hồ, khoảng một tiếng đồng hồ, phỏng vấn kết thúc.

Hoàng Chinh ngồi đã lâu, đứng lên đi lại, đi đến bên cửa sổ đang mở, thông gió.

Tô Mộ Tinh cùng Đường Lâm thu dọn đồ đạc xong, Tô Mộ Tinh nhìn theo tầm mắt Hoàng Chinh, xuyên qua khung cửa sổ vuông, dừng ở nơi xa xăm.

Cô nhi viện Thiên sứ nằm ở ngoại ô thành phố, ít tòa nhà, khu lân cận nhiều đồng ruộng, cửa sổ mở theo hướng tây nam, là cánh đồng rộng lớn, trồng lên những bụi cây.

Tô Mộ Tinh không hiểu mấy thứ này lắm, cô ấy ghé gần một chút vào tai Đường Lâm bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Trên đất là gì đấy?"

Đường Lâm đang thu dọn giá ba chân, nghe vậy, cậu ta liếc nhẹ ra ngoài cửa sổ, sau đó, thu tầm mắt, đáp nhẹ nhàng: "Hoa hồng ớ... Hiện tại mùa đông không nở, cũng khó trách cậu nhìn không ra."

Lưng Tô Mộ Tinh cứng đờ.

Đoàn người chuẩn bị rời đi, đi đến cửa hành lang, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

Kế đó ở cửa có một đứa bé trai đi ra, là Hạ Hạ.

Hạ Hạ nhào đến chỗ Tô Mộ Tinh, ôm lấy đùi cô ấy, "Chị Tô Tô, em nhớ chị lắm."

Tô Mộ Tinh hơi hơi cúi người, xoa đầu nó, "Chị cũng rất nhớ em nha."

Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Hạ phô nét tươi cười, nhìn Đường Lâm đứng kế Tô Mộa Tinh, thất vọng mà nói: "Chị Tô Tô, anh Thanh Nhiên đâu? Sao em chưa nhìn thấy anh Thanh Nhiên?"

Tô Mộ Tinh cười hơi miễn cưỡng, trả lời nhẹ nhàng: "Anh ấy phải đi làm mà... Phải phải khám bệnh cho người khác..."

Hạ Hạ gật gật đầu vẻ đã hiểu.

Hoàng Chinh đứng cạnh lên tiếng: "Hạ Hạ đến chỗ bố đi, chị Tô Tô còn có việc."

Hạ hạ trề miệng, có chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay, đi đến chỗ Hoàng Chinh.

Qua khóe mắt, Hoàng Chinh giơ tay kéo tay Hạ Hạ, thân hình nhỏ bé nghiêng sang một bên, tránh đi.

Tầm mắt Tô Mộ Tinh khựng lại vài giây, đầu lưỡi cô ấy đá lên hàm đứng thẳng người, Đường Lâm đã xuống cầu thang, Tô Mộ Tinh bước chân theo sau cậu ta.

Còn chưa xuống được mấy bậc, Tô Mộ Tinh đã xoay người, hô thành tiếng: "Hoàng Chinh tiên sinh..."

Hoàng Chinh nửa người đã đi vào văn phòng, nghe được âm thanh, lại lùi ra, quay người nhìn về phía cô ấy: "Còn có việc gì?"

Tô Mộ Tinh liếm viền môi dưới, một tay cô ấy đúc vào túi áo khoác, khóe miệng cong lên nụ cười: "Hoàng Chinh tiên sinh, cảm thấy mẹ tôi là người thế nào?"

Vẻ kinh ngạc trên mặt Hoàng Chinh lướt qua trong giây lát, nhướng mày, mang theo nếp nhăn khóe mắt, "Vì sao hỏi như vậy?"

Tô Mộ Tinh nhún nhún vai, nói với vẻ chẳng sao cả: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, Hoàng Chinh tiên sinh cảm thấy mẹ tôi là người thế nào?"

Một tay Hoàng Chinh chống trên khung cửa, cười nói: "Là người tốt."

Tô Mộ Tinh gật đầu với ông ta, "Cảm ơn."

Sắc trời đã tối dần, ánh chiều tà nơi núi xa luấn quấn, trời đất rơi vào mông lung tranh tối tranh sáng.

Lên xe phỏng vấn, Tô Mộ Tinh hạ kính cửa xe, nhìn ngôi nhà thiên sứ ở sau lưng đang dần dần thu nhỏ lại.

Trong đầu hiện lên một phỏng đoán đáng sợ... Hoàng Chinh có lẽ... không phải Hoàng Chinh...

Cô ấy thu tầm mắt, cuống cuồng nói với tài xế: "Sư phụ, quay lại nội thành, đưa tôi đến bệnh viện số ba trước!"

......

Bệnh viện số ba.

Vừa xuống xe, Tô Mộ Tinh tưởng chừng chạy như điên suốt đường, chen vào thang máy.

Trái tim đập cuồng loạn.

Cô ấy muốn gặp Tưởng Mộng.

Chấp niệm của Tưởng Mộng đối với Hoàng Bình đến từ đâu?

Nếu Tưởng Mộng bước ra từ chính ngôi nhà Thiên sứ, hết thảy mọi suy đoán cũng thông tỏ.

Cửa phòng bệnh mở rộng, Tô Mộ Tinh gần như là xông vào, tốc độ quá nhanh, nhất thời không phanh kịp, va vào một bóng người, mới miễn cưỡng dừng lại.

Tô Mộ Tinh khẽ kêu đau, mu bàn tay xoa xoa trán, lùi về phía sau một bước, ngước mắt, nhẹ giọng xin lỗi: "Ngại..."

Nói được một nửa, cổ họng cô ấy bị kẹt, tắt tiếng.

Hứa Thanh Nhiên đứng đứng cách cô ấy một bước, mặc áo blouse trắng, khiến cả người cao ráo lại anh tuấn, hơi hơi gục đầu, căn bản không thấy cô ấy, trên sống mũi vẫn là gọng kính mảnh như cũ, trên túi áo trước ngực cài bút máy màu đen, lật giở tài liều trong tay.

Bên tay trái anh ấy còn một bác sĩ đứng đó, cô ấy nhận ra, bạn học của Hứa Thanh Nhiên, Trình Ý.

Từ hôm đó rời đi, sắp được một tuần rồi.

Bọn họ không gặp mặt, cũng không liên hệ nữa.

Một hồi lâu, Tô Mộ Tinh kéo kéo khóe miệng, lên tiếng: "Ngại quá..."

Hứa Thanh Nhiên đứng ở đuôi giường, nâng mí mắt, tầm mắt dừng ở Tưởng Mộng, môi mỏng mím chặt.

Trình Ý liếc Tô Mộ Tinh mấy lần, cất tiếng trêu ghẹo: "Thanh Nhiên, sao cậu lạnh lùng với bạn gái thế...."

Tô Mộ Tinh ho khan hai tiếng.

Trình Ý nâng cánh tay lên đụng Hứa Thanh Nhiên một cái, mở miệng với vẻ lưu manh: "Cmn đúng là gặp ma rồi, cái hũ nút như cậu còn có thể tìm được đối tượng..."

Tô Mộ Tinh vừa định mở miệng giải thích một câu.

Hứa Thanh Nhiên mở lời trước cô ấy, anh nghiêng mắt cực nhẹ liếc Tô Mộ Tinh, trầm giọng nói: "Ra ngoài."

Trái tim Tô Mộ Tinh tâm bị bóp mạnh, cô ấy gắng gượng tổ chức ngôn ngữ, "Em tới tìm Tưởng Mộng..."

Trình Ý đặc biệt không có mắt nhìn, ở bên cạnh tiếp lời, "Đi ra ngoài làm gì... Người nhà cả mà."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên đang liếc nhẹ đột nhiên lườm lườm, nâng giọng, âm thanh lạnh băng: "Ra ngoài!"

Lời nói vừa dứt.

Tưởng Mộng nằm trên giường cùng Trình Ý đứng cạnh đều cả kinh, Hứa Thanh Nhiên tính tình lạnh lùng, bọn họ biết cả, nhưng chưa bao giờ có sự thay đổi cảm xúc đối lập như vậy với ai.

Ngón tay Tô Mộ Tinh đặt bên đường chỉ quần phát run, đầu lưỡi chua xót, cô ấy cắn răng, mắt nhìn Tưởng Mộng, giọng rất trầm: "Lúc nữa chị lại đến......"

Nói xong, cô ấy xoay người, rời khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang, Tô Mộ Tinh dựa vào tường, ra sức đè nén nỗi khổ sở cuồn cuộn trong lòng.

Hai viên cảnh sát ở chỗ không xa đi về phía cô ấy, đã nhiều nhiều, cũng xem như quen, có thể trò chuyện mấy câu, một người có vóc dáng cao trong số đó bắt chuyện, "Phóng viên Tô, cảnh sát Trần không đi cùng cô à?"

Tô Mộ Tinh giải thích: "Hôm nay đài truyền hình có phỏng vấn, rất đông người, nên không đi cùng."

Một người khác nói tiếp: "Không được đâu... đội trưởng Tô và đội trưởng Quý đã dặn dò, như hình với bóng...."

Tô Mộ Tinh cười khẽ lắc đầu, "Không sao...."

Hai cảnh sát không cho là đúng, liếc nhau, đi sang bên, gọi điện thoại cho đội trưởng.

Mặt Tô Mộ Tinh chôn trong lòng bàn tay khẽ lau, hít thật sâu một hơi, lại ngẩng đầu, tầm mắt cô ấy hướng xuống dưới, liếc đến nơi nào đó trước ngực, trái tim hơi run rẩy.

Không bao lâu, Hứa Thanh Nhiên cùng Trình Ý từ trong phòng bệnh bước ra, một trước một sau, Hứa Thanh Nhiên đi đằng trước, Trình Ý đi theo sau, lúc ngang qua cô ấy, Hứa Thanh Nhiên đi thẳng qua, ngược lại là Trình Ý, ngừng bước chân, hơi hơi mỉm cười với cô ấy.

Tô Mộ Tinh cười tự giễu, ánh mắt đuổi theo Hứa Thanh Nhiên, năm ngón tay nắm thành quyền, hô lên: "Hứa Thanh Nhiên!"

Thân hình Hứa Thanh Nhiên hơi khựng, bước chân không dừng, Trình Ý hiếm khi tự mình biết mình, rẽ sang hướng khác, lặn mất bóng.

Tô Mộ Tinh chạy chậm lên, đi theo cạnh Hứa Thanh Nhiên, gọi tên anh ấy: "Hứa Thanh Nhiên..."

Hứa Thanh Nhiên từ đầu đến cuối vẫn nhìn thẳng, năm ngón tay khép lại cầm tài liệu để bên chân, bước chân không những không dừng ngược lại còn nhanh hơn.

Tô Mộ Tinh có phần không theo kịp, tóc sõa hai bên, dính ở khóe môi, cô ấy hụt hơi, kiên trì nói: "Hứa Thanh Nhiên! Cho em một phút..."

Hứa Thanh Nhiên vẫn không để ý đến cô ấy như cũ.

Tô Mộ Tinh tự lặp lại.

Mãi tới lúc đến cửa văn phòng, bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại, cau mày nhìn nghiêng cô ấy, âm thanh không gợn sóng: "Cô định theo tôi tới khi nào?"

Tô Mộ Tinh ửng đỏ mặt, nhuận khí, "Một phút, cho em một phút là được."

Hứa Thanh Nhiên ngước mắt nhìn đồng hồ, nói có chút không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

Tô Mộ Tinh nhìn anh ấy chăm chú, tay phải để sau thắt lưng gắng sức cấu vào lòng bàn tay, tay trái cô ấy đưa lên, lòng bàn tay hướng về phía trước mở ra, giọng cực nhẹ: "Cái này trả lại anh..."

Hứa Thanh Nhiên mắt đen sâu thẳm, tầm mắt anh ấy trượt xuống, trong khoảnh khắc dừng ở lòng bàn tay Tô Mộ Tinh, giữa hàng lông mày tuôn trào mây mù, sắc mặt càng tệ hơn.

Tô Mộ Tinh nói ngắt quãng: "Hẳn là... hẳn là rất quý giá..."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dịch lên, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh chột dạ rời tầm mắt, Hứa Thanh Nhiên khẽ xì một tiếng, "Vứt đi, không đáng tiền."

Ngón tay Tô Mộ Tinh cuộn tròn, tầm mắt hướng lên, cổ họng đắng chát, không biết nói cái gì.

Hứa Thanh Nhiên nghiêng người vòng qua cô ấy, một tay đặt trên tay nắm cửa ấn xuống, đẩy cửa đi vào.

Cơ thể Tô Mộ Tinh phản ứng tự nhiên, giơ tay túm một bên tay anh ấy, giọng nói nhiễm vẻ tủi thân lạ kì: "Bác sĩ Hứa......"

Hứa Thanh Nhiên dừng động tác tay, ánh mắt tuần tra tới lui trên gương mặt Tô Mộ Tinh, khóe miệng giương lên: "Thú vị lắm hả?"

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn thẳng anh ấy, đầu lưỡi cô ấy đặt giữa hai hàm răng nhè nhẹ cắn một cái, nói khẽ: "Bác sĩ Hứa, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm?"

Tay phải Hứa Thanh Nhiên nắm tay nắm cửa buông ra, cổ tay nâng lên, tách bỏ ngón tay Tô Mộ Tinh đang kéo lấy, mỉa mai thành tiếng: "Ngại quá, tôi không có thói quen làm bạn với bạn gái cũ."

Tô Mộ Tinh hít hít mũi, mềm giọng gọi anh ấy: "Hứa Thanh Nhiên......"

Lông mày Hứa Thanh Nhiên chau lại, giọng điệu không vui: "Tô Mộ Tinh mẹ nó chứ người muốn chia tay không phải cô sao?"

Tô Mộ Tinh cắn môi một cái, bỗng quay người định chạy ra, cánh tay bị người ta túm chặt, Hứa Thanh Nhiên kéo cô ấy vào phòng làm việc, "phịch" một tiếng cửa khép lại, cô ấy bị lôi rất mạnh, sau lưng đụng vào tường, đau đến mức môi trắng bệch.

"Chơi vui lắm hả? Mẹ nó chứ em cảm thấy thế này thú vị lắm hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.