Hai tay Tô Mộ Tinh chắn ngang giữa hai người, gắng gượng nói ra mấy chữ: "Hứa.... Hứa Thanh...."
Cô ấy hơi kháng cự, đổi lấy đối phương càng cướp đoạt bá đạo hơn.
Tay Hứa Thanh Nhiên ôm eo Tô Mộ Tinh siết chặt hơn, nôn nóng hôn cô ấy, mút thật mạnh, đầu lưỡi khấy vào nhau, khẽ cắn, liếm láp, ngậm lấy lưỡi, gặm cắn miếng lớn, nước bọt trao đổi, động tác càng ngày càng thô bạo.
Tô Mộ Tinh thở không thông, hôn đến mức tưởng chừng ngạt thở.
Gò má đỏ gay, trong mắt tràn lên những hạt nước tuôn rơi, sức lực bị rút cạn, bàn tay Tô Mộ Tinh đẩy anh ấy, nhưng lại mềm như bông không có tí lực nào, "Ư ư... Hứa... Thanh..."
Người trong lòng âm tiết vụn vỡ, dường như ngoắc lại một tia lí trí nên Hứa Thanh Nhiên rời cánh môi cô ấy, hôn môi một đường xuống dưới, dừng ở cổ Tô Mộ Tinh, gặm cắn, động tác vẫn thô bạo như cũ.
Tô Mộ Tinh há miệng thở dốc, ngực phập phồng dữ dội, y hệt người chết đuối may mắn được lên bờ, đại não thiếu oxy tức thời, làm thần chí cô ấy hơi hoảng hốt.
Chẳng mất bao công sức, một tay Hứa Thanh Nhiên vén áo cô ấy lên, hướng lên phía trên lần mò, tay kia không quy củ hướng xuống dưới nâng mông cô ấy.
Ý chí của Tô Mộ Tinh quay về, hai tay cô ấy để ở ngực Hứa Thanh Nhiên, ra sức đẩy anh, "Hứa Thanh Nhiên... Hứa Thanh Nhiên... Anh dừng lại.."
Cơ thể Hứa Thanh Nhiên không mảy may suy chuyển, động tác tay không dừng, thậm chí càng thêm vội vàng lột quần cô ấy, trong chớp mắt, hai chân chợt lạnh, quần jean bị đẩy xuống đến đầu gối.
Đêm đen như mực, tiếng hít thở nặng nề.
"Lách cách" một cái, là âm thanh dây lưng được tháo ra.
Tô Mộ Tinh hoàn toàn cuống lên, cô nhấc chân đá anh ấy, không một chút khách sáo, tăng thêm mấy phần lực.
Không ngờ được là, hai chân bị quần cởi dở dang làm vướng ngã, trọng tâm không vững, cô ấy hoảng loạn đi tóm góc áo Hứa Thanh Nhiên, đã không kịp nữa, ngã nhào ra sau.
Lực chú ý của Hứa Thanh Nhiên bị dục vọng xâm chiếm, đợi lúc anh ấy phản ứng lại, duỗi tay ôm eo Tô Mộ Tinh thì cũng chậm một bước, cơ thể nghiêng về phía trước quá kinh khủng thế là hai người cùng nhau ngã xuống.
Tô Mộ Tinh sợ đau, hãi hùng nhắm mắt lại.
Ngoài dự liệu, không đập vào sàn nhà.
Đầu cô ấy va phải Hứa Thanh Nhiên, không tính là đau, nhưng rõ ràng cô ấy nghe được tiếng "cộp", âm thanh va chạm, theo sau, người bên dưới rên hừ.
Trong lòng Tô Mộ Tinh hồi hộp, cô ấy lật người, hốt hoảng sờ sau gáy Hứa Thanh Nhiên, "Hứa Thanh Nhiên anh có sao không...."
Người bên dưới không có phản ứng, Tô Mộ Tinh cuống phát khóc, "Có phải va vào đầu không?"
Cô ấy chống khuỷu tay, muốn đứng dậy khỏi Hứa Thanh Nhiên, đột nhiên, cổ tay bị kéo về phía trước, lại ngã xuống.
Hai tay Hứa Thanh Nhiên quấn chặt eo Tô Mộ Tinh, vây người trước ngực, tiếng nói khàn đặc, khẩn cầu bất đắc dĩ: "Tô Mộ Tinh.... Em đừng cãi nhau nữa được không...."
Hô hấp của Tô Mộ Tinh lỡ một nhịp.
Mọi quyết tâm, chỉ một câu của Hứa Thanh Nhiên mà quân lính tan rã trong nháy mắt.
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên nhìn cô ấy chăm chú, giọng nói như có giấy giáp chà qua, "Chúng ta làm lành.... làm lành... được không?"
Tay Tô Mộ Tinh rũ xuống, hoàn toàn bất động, cô ấy hít hít mũi, đôi đồng tử càng ướt hơn, âm sắc run run: "Hứa Thanh Nhiên... anh hung dữ lắm..."
Cô ấy lên án, biết rõ là mình sai trước, nhưng vẫn không nhịn được oán trách anh: "Lúc ở bệnh viện... anh rất hung dữ... Tính tình không tốt.... em không thích anh...."
Hứa Thanh Nhiên thở dài hết sức, cánh tay hướng về phía trước, bàn tay nâng gò má Tô Mộ Tinh, vuốt ve, âm thanh khàn vô cùng: "Anh có tim... cũng biết đau... anh rất bực... em cũng thật sự đã chọc giận anh..."
Anh ấy thực sự tức giận, từ cái ngày Tô Mộ Tinh nói chia tay.
Không phải anh không rõ nguyên nhân, sự ra đi của Tống Duy, ít nhiều cô ấy cũng ôm trách nhiệm vào mình, vừa tự trách vừa sợ hãi, thậm chí có phần trông gà hoá cuốc, lo lắng cho mình, nhưng anh ấy vẫn giận, dễ dàng nói chia tay như vậy.
Đầu Tô Mộ Tinh ghé sát lên, nước mắt nện lên má Hứa Thanh Nhiên, âm thanh rất nhẹ: "Em sợ hãi... em sợ... em mơ thấy anh..."
Hứa Thanh Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, hôn cô ấy, giọng mang theo nỗi xót xa: "Anh biết, anh biết hết."
Anh ấy ngừng một chút, hôn đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Tô Mộ Tinh, hạ giọng đến mức thấp nhất: "Anh muốn kề vai sát cánh với em, chứ không phải... giống như bây giờ... em lo lắng có nguy hiểm, không chỉ không cho anh ở cạnh em, ngược lại còn đẩy anh ra, nếu em xảy ra chuyện gì, em muốn anh phải làm sao... Em có chuyện gì anh có thể sống được không? Cho nên anh rất giận, giận em không tin tưởng anh, giận em nói chia tay, cũng giận chính mình, giận mình vô dụng, không giúp được em, anh giận bản thân không giúp được em..."
Tô Mộ Tinh nước mắt lã chã, ôm chặt lấy Hứa Thanh Nhiên, nghẹn ngào nói: "Bác sĩ Hứa... em... em chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ anh, em định vụ án kết thúc, em sẽ theo đuổi anh lần nữa.... Anh biết mà, da mặt em dày, anh không đồng ý, cũng chẳng sao, cùng lắm thì cứ theo đuổi suốt... rồi lại lừa anh về nhà, ngủ cùng cả đời."
Hứa Thanh Nhiên nghe mà bật cười, khóe môi cong lên, độ cong hoàn mĩ, "Anh biết."
Tay phải Tô Mộ Tinh giơ lên véo mũi Hứa Thanh Nhiên, lại bắt đầu trả đũa, lẩm bẩm: "Anh hung dữ lắm... Vô cùng hung dữ.... em tưởng anh không giờ để mắt đến em nữa."
Nhớ tới một màn ở bệnh viện, trong lòng cô ấy vẫn còn hoảng sợ.
Hứa Thanh Nhiên vẫn mỉm cười, giọng nói gói gọn sự quyến luyến, trầm trầm, hết sức mê người: "Anh rất nhớ em, nhớ lắm nhớ lắm."
Anh ấy không phủ nhận.
Cơn giận chất chứa suốt một tuần, từ lúc Tô Mộ Tinh hốt ha hốt hoảng xông vào phòng bệnh đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lại hoàn toàn bùng nổ vào thời điểm cô ấy trả nhẫn, mất khống chế.
Nhưng, ngoài trừ tức giận, nhưng thứ còn lại toàn là nhớ nhung. Sau khi phát tiết cảm xúc, trong lòng trống rỗng, là nhớ cô ấy điên cuồng.
Giận cô ấy, nhớ cô ấy, muốn quay về với cô ấy đến nao lòng.
Thôi vậy, ai giày vò ai đây.
Vừa xong việc ở bệnh viện, rốt cuộc cũng chẳng kềm được nữa.
Tô Mộ Tinh bóp rái tai anh ấy, thêm mắm dặm muối mà nói chỉ trích: "Anh còn ra tay đánh em..."
Tô Mộ Tinh đột nhiên lườm anh ấy, "Hứa Thanh Nhiên! Anh làm gì đấy!"
Hứa Thanh Nhiên ra vẻ đứng đắn: "Giúp em kiểm tra vết thương."
"Kiểm tra vết thương thì sao phải cởi nội y!"
Hứa Thanh Nhiên khẽ cười, mím môi không nói.
"......"
Tô Mộ Tinh cúi đầu, má tì vào chóp mũi Hứa Thanh Nhiên, nhớ tới ngày đó dưới tiểu khu, cô ấy chột dạ giải thích, "Bác sĩ Hứa... em.... không phải em không muốn có con... Bây giờ..."
Hứa Thanh Nhiên thu vẻ tươi cười, lại là than nhẹ một tiếng, thong thả nhả ra mấy chữ, "Anh biết...xin lỗi..."
Bất kể là ai, cũng đều chưa chuẩn bị tốt.
Là anh ấy quá kích động.
Ánh mắt Tô Mộ Tinh đảo qua một vòng, lại nghĩ tới cái gì, dùng đôi mắt vẫn còn đẫm nước nguýt anh ấy, "Hứa Thanh Nhiên, anh không tốt một tí nào..."
Cánh tay Hứa Thanh Nhiên nâng lên, đan vào nhau gối sau đầu, nhàn nhã nghe cô ấy lên án.
Tô Mộ Tinh phồng má, liếc mắt xuống dưới, nói cách quãng: "Nào có ai..... Nào có ai vừa vào cửa.... đã cởi quần của em hả..."
Hứa Thanh Nhiên nghe mà mỉm cười, kéo theo lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái, con ngươi trong veo tỏa ánh sáng lấp lánh.
Ngón tay Tô Mộ Tinh chọc vào cái xoáy bên má trái anh ấy, "Cười cái gì! Anh cười cái gì!"
Hứa Thanh Nhiên thong thả mở miệng, giọng nói nồng nàn: "Của anh cũng cởi mà, hòa nhau?"
"......"
Khuỷu tay Tô Mộ Tinh chống trên ngực anh ấy, ngẩng đầu, phỉ phui: "Hứa Thanh Nhiên... Anh là đồ sắc phôi!"
(Sắc phôi: chỉ những người mê đắm tình.dục)
Hứa Thanh Nhiên cũng không phản bác, một tay hướng xuống dưới, sờ da thịt Tô Mộ Tinh lỏa lồ trong không khí, anh ấy hơi nhíu mày, giọng hơi khàn khàn, "Đứng dậy trước đã..."
Anh ấy nhất thời quên mất, ban đêm nhiệt độ thấp, chỗ đầu ngón tay chạm đến đến, gần như lạnh buốt.
Tô Mộ Tinh cũng bất giác hiểu ra, hai người chẳng hiểu sao cứ nằm dưới đất như thế, tay cô ấy chống lên sàn nhà, lật khỏi người Hứa Thanh Nhiên.
Cô ấy quỳ gối, đứng sang bên, lại khom lưng kéo quần.
Động tác Hứa Thanh Nhiên cũng nhanh, nghiêng người, trong nháy mắt, đứng thẳng tắp cách một bước.
Đối phương không nói chuyện, quần xách được một nửa, Tô Mộ Tinh ngẩng đầu trừng anh ấy, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Thanh Nhiên bước một bước, hơi hơi khom người, bế ngang cô ấy lên.
Tô Mộ Tinh khẽ hô ra tiếng, đung đưa cẳng chân, muốn xuống đất, "Hứa Thanh Nhiên! Cmn anh t*ng trùng xông lên não hả!"
Hứa Thanh Nhiên không buông tay, thẳng thắn vô tư hướng đến phòng ngủ, đáp lại bằng làn điệu hùng hồn: "Cởi thì cũng cởi rồi."
Tô Mộ Tinh liếc xéo anh ấy, khó xử nói: "Cảnh sát Trần còn đang bên ngoài mà..."
Hứa Thanh Nhiên xốc lại cánh tay, đầu gối đẩy cửa phòng ngủ, cười nhẹ nói: "Không phải anh ta có túi ngủ sao? Đẹp người đẹp nết, đồng chí nam phải tránh tị hiềm..."
"......"
Hoá ra đều nghe thấy cả.
Tay Tô Mộ Tinh vòng quanh cổ Hứa Thanh Nhiên, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, chột dạ lên tiếng: "Như vậy không hay lắm đâu..... hơi thiếu đạo đức...."
Hứa Thanh Nhiên gập chân phải, nửa quỳ lên giường, thả Tô Mộ Tinh xuống, cơ thể áp sát theo, trả lời bằng giọng khản đặc: "Đúng là không hay lắm....."
Bàn tay Tô Mộ Tinh để trước ngực Hứa Thanh Nhiên, giả vờ giận dỗi nói: "Thế mà anh còn đòi!"
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu tiến đến bên tai Tô Mộ Tinh, hơi thở nhẹ nhàng, dỗ dành cô ấy: "Anh sẽ làm nhanh một tí..."
"......"
Hứa Thanh Nhiên cười ái muội, đầu ngón tay chấm chấm lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô ấy, "Em kêu khẽ thôi."
"............"
......
Tô Mộ Tinh bị Hứa Thanh Nhiên giày vò đến tỉnh lại, cô ấy nâng mu bàn tay dụi mắt, mở mắt ra, duỗi tay đẩy đầu anh ấy, âm thanh nhẹ bẫng: "Hứa Thanh Nhiên... anh đã xong chưa hả..."
Hứa Thanh Nhiên ở trước ngực cô ấy ngẩng đầu, bên môi kèm nụ cười, giọng lười nhác: "Tỉnh rồi?"
Tô Mộ Tinh ít nhiều có chút không vui, ngón tay dí trán Hứa Thanh Nhiên, quát anh ấy: "Có thể không tỉnh chắc?"
Khuỷu tay Hứa Thanh Nhiên chống lên gối, khoan thai chống cằm, cười cười tỏ vẻ đạt được ý đồ.
Ngón tay Tô Mộ Tinh cốc vào trán anh ấy vài cái, vẻ mặt có chút bực nhưng trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào.
Tay kia của Hứa Thanh Nhiên không thành thật bắt đầu chòng ghẹo trên ngực Tô Mộ Tinh, giọng âm trầm, dẫn dụ từng bước: "Tỉnh rồi... Chúng ta vận động một tí thì sao?"
Tô Mộ Tinh hơi híp mắt, ngón trỏ trượt xuống, khều cằm Hứa Thanh Nhiên, "Hứa Thanh Nhiên... chưa hết hứng phải không!" Cô ấy dừng lại, ánh mắt tìm tòi trên mặt Hứa Thanh Nhiên mấy giây, nói cảm khái: "Sao tinh thần anh tốt thế nhở."
Hứa Thanh Nhiên nhếch lông mày, vẻ mặt hơi không hiểu ý.
Tô Mộ Tinh trở mình, lăn vào lòng Hứa Thanh Nhiên đôi tay vòng ra sau tấm lưng dày rộng, "Bác sĩ Hứa..."
Hứa Thanh Nhiên khẽ "ừm", ngón tay vẽ vòng tròn ở eo Tô Mộ Tinh.
Mặt Tô Mộ Tinh cọ cọ vào vòm ngực ấm nóng của anh ấy, tiếc nuối mà nói: "Rất nhớ Hứa đáng yêu á......"
"......"
Tô Mộ Tinh tặc lưỡi hai tiếng, khẽ khàng tiếp tục cảm thán: "Anh ấy cực ngây thơ... không giống anh..."
Hứa Thanh Nhiên nghẹn họng, hồi lâu, giọng trầm mà chậm rãi, "Được thôi... chỉ ôm một lúc."
Tô Mộ Tinh cười vừa lòng, tay ôm càng chặt hơn, ca ngợi một cách chân thành: "Hứa đáng yêu, anh thật tốt."
Dịu dàng không lâu.
Chẳng bao lâu.
Tô Mộ Tinh liền cười không nổi, lông mày cô ấy đột nhiên chau lại, khẽ hô thành tiếng: "Hứa Thanh Nhiên! Mẹ nhà anh chứ!"
".... Anh làm em đau..." Hai tay Tô Mộ Tinh giơ đến cổ anh ấy, làm ra vẻ định cấu, nói hung hãn: "Cmn anh ra ngoài cho em..."
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu hôn cô ấy, tiếp tục dỗ, "Nhanh lắm... bảo bối..."
"Chó má! Đêm qua anh cũng nói thế!"
Hứa Thanh Nhiên ở lâu với Tô Mộ Tinh, giở trò lưu manh cực kì thuận buồm xuôi gió, "Ừ... Anh lừa em đấy."
Tô Mộ Tinh hơi đã lên đến cổ họng, vừa định cất tiếng, Hứa Thanh Nhiên chợt cử động, hàm răng cô ấy cắn chặt, lời đến bên miệng đều bị chặn lại.
......
Cứ lăn lộn mãi đến giữa trưa, hai người mới dậy khỏi giường.
Tô Mộ Tinh ở bên cạnh mặc quần áo, nhìn Hứa Thanh Nhiên đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, tổng kết một câu: "Hứa Thanh Nhiên.... Về sau em cũng không dám nói chia tay nữa..."
Hứa Thanh Nhiên rút khăn bông khăn lau, xoay người nhìn cô ấy, hơi nhướn đuôi lông mày, "Giác ngộ không tệ."
Tô Mộ Tinh thở dài, đi dép lê, bước chân, cô ấy đau đến mức suýt soa, ngẩng đầu hung hãn lườm anh ấy.
Hứa Thanh Nhiên từ phòng vệ sinh ra, đôi mắt dài nheo lại bắt đầu tự giới thiệu: "Anh là Hứa Thanh Nhiên."
"???"
"Người vừa gây án là Hứa đáng yêu."
"............"
Hai người một trước một sau từ phòng ngủ ra, Hứa Thanh Nhiên đi đến phòng bếp, cười hỏi: "Muốn ăn gì?"
Tô Mộ Tinh ngồi xuống sofa, có phần hờn dỗi, đáp lời cực lạnh nhạt: "Tùy."
Hứa Thanh Nhiên mở tủ lạnh, khẽ nhíu mày, "Nhà có trộm vào à?"
Đồ anh ấy mua lúc trước, là lượng cho hai người trong một tuần, cũng không đến mức rỗng thành như vậy.
Tô Mộ Tinh khoanh chân, nói chế nhạo: "Đúng vậy... Đêm qua có một tên đạo tặc hái hoa cực kì vô liêm sỉ đã tới!"
"......"
Hứa Thanh Nhiên từ phòng bếp đi ra, dựa ở cạnh cửa, tay khoanh trước ngực, nhếch mày nói: "Bảo bối..."
Tô Mộ Tinh nhìn sang anh ấy, nhớ tới lúc trước, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Hứa Thanh Nhiên... em vất vả lắm mới hạ quyết tâm chia tay một thời gian...... Bây giờ thế này... bây giờ thế này khiến em cảm thấy bản thân vô dụng hết sức... tối qua anh vừa đến đã loạn cả lên... em căn bản không quản được..."
Hứa Thanh Nhiên đi tới chỗ cô ấy, tiếp lời tự nhiên: "Em cảm thấy bản thân không quản nổi nửa thân dưới?"
"......"
Tô Mộ Tinh trừng to mắt hanh, không thể tưởng tượng nổi: "Hứa Thanh Nhiên mẹ nó chứ anh không cần thể diện hả?!"
"Cần chứ."
"Cmn ai không quản được?"
"Em ớ."
"..........."
Hứa Thanh Nhiên ngồi xuống cạnh Tô Mộ Tinh, hai tay đặt lên vai Tô Mộ Tinh, không nói đùa nữa mà nghiêm túc từng câu từng chữ: "Một cái tuần là cực hạn... bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng chia tay."
Anh ấy cố ý dừng một lát, mới tiếp tục nói: "Đường sau này còn rất dài, một đời, chẳng ai biết sẽ phát sinh cái gì, lại gặp cái gì, chúng ta sẽ đi cùng nhau, lùi bước chạy trốn đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng... được không?"
Từng câu từng chữ, phất vào tim, Tô Mộ Tinh cảm động rối tinh rối mù, cô ấy nhìn Hứa Thanh Nhiên không chớp mắt, nói lí nhí: "Có thể không được chắc...."
Hứa Thanh Nhiên bật cười.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính rọi vào, chiếu chênh chếch bên chân, phòng khách không lớn bị ánh sáng chia tách, vạch ra Sở hà Hán giới bên sáng bên tối, trong chùm sáng bay lơ lững những hạt bụi li ti.
("Sở hà, Hán giới" ngày nay thuộc một dải phía đông bắc Vinh Dương ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Đất này phía bắc lên tới sông Hoàng Hà, phía tây dựa vào núi Mang Sơn, phía đông liền với Bình Nguyên, phía nam tiếp với Tung Sơn. Đó là vùng đất mà binh gia thời cổ đại ắt phải tranh giành với nhau.)
Tô Mộ Tinh lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Nhiên, cuối cùng cũng cười.
Nhất thời đều không mở miệng.
Một lúc sau, tiếng đập cửa chợt vang lên.
Hai người liếc nhau, gần như đồng thời cất tiếng: "Cảnh sát Trần."
Tô Mộ Tinh lập tức đứng dậy, Hứa Thanh Nhiên đứng lên theo, Tô Mộ Tinh bước nhanh ra cửa, Hứa Thanh Nhiên duỗi tay, kéo người lại.
Tô Mộ Tinh lườm anh ấy, "Lại làm sao?"
Hứa Thanh Nhiên đưa tay thắt lại nút thắt lỏng lẻo trên người Tô Mộ Tinh, dựng lại cổ áo đang mở rộng, "Sợ em xấu hổ."
"......"
Tô Mộ Tinh cúi đầu nhìn, oán trách anh ấy, "Lần trước em đã bảo rồi... anh không nghe, đã bảo bị người khác nhìn thấy sẽ rất ngượng..."
Hứa Thanh Nhiên nói mà mặt không biến sắc: "Anh cũng giống em."
Tô Mộ Tinh híp híp mắt, "Cái gì?"
Hứa Thanh Nhiên trả lời đúng tình hợp lý: "Không quản nổi bản thân...."
Tô Mộ Tinh xì nhẹ, đẩy anh ấy ra đi mở cửa, "Cảnh sát Trần......"
Trần Bình Dương nhìn thấy Tô Mộ Tinh, vừa định nói chuyện, lại tinh mắt ngắm được Hứa Thanh Nhiên đứng ở huyền quan, anh ta chợt chuyển chủ đề, kinh ngạc nói: "Phóng viên Tô.... Sao trong nhà cô có thể có đàn ông??"
Tô Mộ Tinh ho khan vài tiếng.
Trần Bình Dương khiếp sợ dụi mắt, "Mẹ nó là gặp ma à? Không thể nào... tôi vẫn ở ngoài cửa suốt mà."
Tô Mộ Tinh định giải thích, lại nghe thấy anh ta tự hỏi tự đáp.
Ánh mắt Trần Bình Dương dừng ở Hứa Thanh Nhiên, "Trèo qua cửa sổ? Cmn đây là tầng sáu đấy? Thằng nhóc này là người dơi hả?"
"......"
"......"
Tô Mộ Tinh vội ngắt lời anh ta, kéo đề tài về chuyện chính, "Cảnh sát Trần, có chuyện gì vậy?"
Trần Bình Dương cũng phát hiện đề tài đi lệch, vội nói: "Đội trưởng Tô bảo không gọi được điện thoại cho cô..."
Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, trả lời: "Chắc hết pin rồi.... Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Trần Bình Dương ngó Hứa Thanh Nhiên, không mở miệng.
Tô Mộ Tinh giải thích: "Bạn trai tôi... anh tôi quen... tình hình của tôi anh ấy cũng biết."
Trần Bình Dương gật đầu, tiếp tục nói: "Đội trưởng Tô nói, Hoàng Chinh hiện đang ở cục thành phố."
Nếu cô và Tô Mặc phán đoán không sai, Hoàng Chinh chân chính đã mất tích, thậm chí đã chết.
"Hoàng Chinh" ở cục thành phố, cũng chính là nói Hoàng Bình ở cục thành phố.
Tô Mộ Tinh cả kinh, quay ra sau nhìn Hứa Thanh Nhiên một cái, ngữ khí khó có thể che giấu kinh hỉ: "Hắn tự thú?"
Trần Bình Dương lắc đầu: "Không phải."
Thần sắc Tô Mộ Tinh có vẻ ảm đạm, hi vọng mong manh tiêu biến.
Trần Bình Dương nói: "Hắn tới báo án, nói mình có người bạn không liên lạc được."
Tô Mộ Tinh vội vàng hỏi: "Bạn nào?"
Trần Bình Dương trả lời: "Hoàng Bình... Hắn tới cục thành phố nói bạn mình Hoàng Bình đã mất tích."
Tô Mộ Tinh nhăn mày, khiếp sợ không thôi.
Hoàng Bình định chứng thực thân phận "Hoàng Chinh", nếu Hoàng Bình thật sự thay thế thân phận Hoàng Chinh... Hoàn toàn thu tay, bọn họ thật sự không còn cách nào...
"Đội trưởng Tô còn nói, Hoàng Chinh báo án đồng thời.... còn tố giác Hoàng Bình tham gia buôn bán trẻ em..."
Tô Mộ Tinh mất tự chủ lùi về sau, Hứa Thanh Nhiên đứng sau lưng đỡ cô ấy.
Trần Bình Dương tiếp tục nói: "Trong phòng thẩm vấn, Hoàng Chinh chỉ đích danh muốn gặp cô."
Tô Mộ Tinh ước chừng hoảng hốt mất một lúc, cô ấy nghiêng người nhìn Hứa Thanh Nhiên, cố gắng làm bản thân bình tĩnh mà nói: "Bác sĩ Hứa... em ra ngoài một chuyến..."
Hứa Thanh Nhiên không chờ cô ấy nói xong, nắm lấy tay cô ấy, kiên trì lạ thường: "Anh đi cùng em."
"Bác sĩ Hứa...."
"Em còn nói nữa... anh sẽ cáu đấy."
Hai người nhìn nhau.
Trần Bình Dương quay người chạy về hướng thang máy, vừa chạy vừa gào thét: "Mẹ nó chứ đây là sát cẩu a a a, hai người tiếp tục... Tôi xuống ăn phân cho bình tĩnh một chút a a, phỉ phỉ phỉi! Cmn tôi nói gì thế này!"