Hôn Đủ Chưa

Chương 69



Cục thành phố, phòng quan sát.

Tô Mộ Tinh một tay đẩy cửa ra, cùng Hứa Thanh Nhiên đi vào, Trần Bình Dương ở lại ngoài hành lang.

Nghe được động tĩnh, Tô Mặc cùng Quý Nham đồng thời nhìn qua.

Tô Mặc nhìn thấy Hứa Thanh Nhiên, đuôi lông mày hơi nhếch, ý vị sâu xa liếc Tô Mộ Tinh, trái lại cũng không hỏi gì nhiều.

Quý Nham từ ghế bên cạnh đứng dậy, anh ấy chỉ chỉ người trong phòng thẩm vấn, cất lời trước tiên: "Tiểu Mộ, cmn đây thật sự là Hoàng Bình?"

Ngày hôm qua thời điểm Tô Mộ Tinh tới cục thành phố, anh ấy đi làm việc bên ngoài không ở đó, sáng sớm trở lại cục cảnh sát, nghe Tô Mặc báo cáo tiến triển mới nhất, mới biết tình hình.

Bọn họ chưa từng tiếp xúc với Hoàng Chinh, thậm chí căn bản không hề hoài nghi một người như thế, lúc ấy Tô Mộ Tinh bảo bọn họ điều tra Hoàng Chinh, bọn họ cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm thấu đáo cho người ta, người này tuy rằng có chút ngọn nguồn với Tô An, nhưng chứng cứ không có mặt tại hiện trường là thật, khi xảy ra vụ bắt cóc, Hoàng Chinh vốn đang Mỹ.

Mà khẩu cung của Tô Mộ Tinh là Hoàng Bình lúc ấy đang ở hiện trường.

Khi đó, suy nghĩ của anh ấy và Tô Mặc thống nhất, giúp Tô Mộ Tinh điều tra một người chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay, vẫn tốt hơn là để con bé làm loạn gây ra động tĩnh gì đấy, chuyện lần trước chụp lén hồ sơ vụ án trong văn phòng, anh ấy có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu việc ầm ĩ quá, anh ấy cũng không bảo vệ được.

Một tay Tô Mộ Tinh đúc trong túi áo khoác, tay kia để mặc Hứa Thanh Nhiên nắm, cô ấy hơi hơi gật đầu, "Chắc là không sai đâu, em đã gặp Hoàng Chinh vài lần, nếu không xảy điều gì ngoài ý muốn thì người này không phải Hoàng Chinh."

Cô ấy dừng lại, nhìn về phía Tô Mặc, nói bổ sung: "Chi tiết thì ngày hôm qua em đã nói hầu hết với anh em rồi."

Tất cả mâu thuẫn ở Hoàng Chinh, trước kia không phải cô ấy chưa từng hoài nghi cái gọi là đa nhân cách, nhưng có vài giải thích mà lập luận căn bản chẳng cách nào phủ định được.

Không nói xa xôi, chỉ cái lần ở đầu ngõ đó, Hoàng Chinh hiện thân cứu cô ấy, Tống Duy lại vừa vặn mất tích, nếu lúc ấy Tống Duy thật sự tra được "Ngũ tiên sinh", sao "Ngũ tiên sinh" lại có thể xuất hiện ở bệnh viện chăm sóc Hạ Hạ, rồi sau đó lại trùng hợp chạm mặt cô ấy.

Còn nữa, đây là lần thứ ba cô ấy thấy sự khác thường của Hoàng Chinh, tính cách tạm thời không bàn đến, vài lần trước Hoàng Chinh cho cô ấy cảm giác là người khiêm tốn biết kiềm chế, hoàn cảnh sống cùng trang phục trên người đều bình thường thậm chí dưới mức trung bình, mà Hoàng Chinh hôm ấy, chỉ nói riêng đến bật lửa dùng hút thuốc cũng đã là thương hiệu tầm thấp.

Lần trước ở ngôi nhà thiên sứ, cho dù là cô ấy, cũng có thể cảm nhận được sự bài xích của Hạ Hạ với Hoàng Chinh.

Cùng với câu của cô ấy "Mẹ tôi là người thế nào?", vào lúc cô ấy cầm ảnh lần thứ hai đến tiểu khu Hải Hinh tìm Hoàng Chinh, từng hỏi cùng vấn đề.

Câu trả lời của Hoàng Chinh là người rất tốt, mà không phải... là người tốt.

Lúc ấy cô thăm dò lời ông ta, nói câu: Hoàng Chinh tiên sinh, tôi cảm thấy ông cũng là người tốt.

Câu trả lời Hoàng Chinh, đến nay cô ấy mới rõ, khi đó Hoàng Chinh cười nhạo cô ấy, ấu trĩ đến mức nào mà dùng những từ vô nghĩa như người tốt người xấu để phán đoán một người.

Câu của giáo sư Hứa "như là hai người", ban đầu cô ấy vốn chẳng để trong lòng, mãi đến ngày phỏng vấn, theo phản ứng của Tưởng Mộng thì cô ta bước ra từ ngôi nhà thiên sứ.

Tưởng Mộng của ngôi nhà thiên sứ, nhất định sẽ biết Hoàng Bình, nhưng không chắc sẽ biết Hoàng Chinh.

Quý Nham tiếp tục nói: "Trong phạm vi toàn tỉnh tổng cộng có hơn 300 tên Hoàng Bình, căn cứ điều kiện Hoàng Chinh để thực hiện điều tra, trong đó đủ điều kiện là, nam giới, tuổi khoảng 45—50, chiều cao khoảng 178—182, không có một ai, không ngoài dự liệu, Hoàng Bình không phải tên thật."

Anh ấy hơi ngừng, lại nói: "Nếu là song sinh, bọn anh đã sàng lọc trong hệ thống thông tin nhận dạng an ninh dựa trên ảnh khuôn mặt của Hoàng Chinh, và cũng không tìm thấy ai phù hợp điều kiện.."

Tô Mộ Tinh yên lặng nghe, yết hầu cứng lại, nói không nên lời.

Hoàng Bình làm "thân phận giả" cho minh, hiện tại lại thay thế thân phận Hoàng Chinh, hắn nhất định đã có chuẩn bị.

Tô Mặc hất cằm, ý bảo Tô Mộ Tinh nhìn phía trước, nói: "Sáng nay hắn đến báo án, nói Hoàng Bình mất tích, đồng thời tố giác Hoàng Bình tham gia buôn bán trẻ em."

Tô Mộ Tinh nhìn theo tầm mắt Tô Mặc, xuyên qua tấm kính một chiều bên cạnh thấy người ngồi trong phòng thẩm vấn, toàn thân tây trang màu đen, dáng ngồi đúng mực, hơi hơi gục đầu, khí chất trầm tĩnh, người cô ấy bất giác phát run, nỗi sợ hãi từ đáy lòng cuộn cuộn dâng lên cổ họng.

Người bên trong, nếu thật là Hoàng Bình, chính là hung thủ giết Tô An cùng Tống Duy, sao cô ấy có thể không sợ.

Đột nhiên, người cô ấy bị xoay hướng, hai tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên bả vai Tô Mộ Tinh, ngón cái ấn trên vai cô ấy vuốt ve vài cái, anh rũ mắt, hạ giọng, thả chậm tốc độ nói: "Bọn anh đều ở đây... anh em còn cả anh nữa."

Tô Mộ Tinh mím môi, một hồi lâu, cô ấy gật gật đầu, khóe miệng cong cong, nhẹ giọng đáp: "Em biết."

Tầm mắt Tô Mặc vẫn dừng ở phòng thẩm vấn, tiếp tục nói: "Hắn tố giác Hoàng Bình... Phía cảnh sát bọn anh muốn hắn đưa ra chứng cứ có liên quan đến Hoàng Bình..." Anh ấy ngừng một chút, lát sau, ánh mắt rời đến chỗ Tô Mộ Tinh, "Hắn nói... muốn gặp em, nếu không, một chữ cũng không nói."

Tay Tô Mộ Tinh đặt trong túi nắm chặt thành quyền, hơi hơi nghiêng người, nhìn về phía phòng thẩm vấn một lần nữa.

Hoàng Chinh bên trong dường như có cảm ứng, cũng nghiêng mắt nhìn lại, kính một chiều chỉ nhìn được theo một hướng, phòng quan sát có thể nhìn sang phòng thẩm vấn, phòng thẩm vấn thì thấy không nhìn được phòng quan sát, nhưng gần như kỳ tích, hắn nhìn theo hướng Tô Mộ Tinh, giây tiếp theo, khóe môi giương lên, lộ ra một nụ cười hiền từ.

Trong lòng Tô Mộ Tinh hồi hộp, hồi lâu, cô ấy hít một hơi thật sâu, "Anh, em đi."

Tô Mặc từ bên kia đi tới, mở miệng nói: "Đừng sợ, anh đi vào cùng em."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, nói cự tuyệt: "Không cần..."

Tầm mắt cô ấy thu về, dừng ở nửa ly cà phê nóng trên bàn, cánh tay duỗi ra, bưng trên tay, ngước mắt nhìn Hứa Thanh Nhiên, dặn dò thật cẩn thận: "Bác sĩ Hứa... anh phải chờ em... không được phép rời đi."

Hứa Thanh Nhiên khẽ thở dài, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc của cô ấy ra sau tai, tiếng nói trầm xuống bảo đảm với cô ấy: "Không đi, không dời một bước."

Tô Mộ Tinh cười nhàn nhạt, xoay người, đến phòng quan sát, một phút sau, Tô Mộ Tinh đẩy cửa phòng thẩm vấn.

Hoàng Chinh ngồi trên ghế dựa, ánh mắt chiếu thẳng tưng, cất tiếng: "Tôi chờ cô rất lâu rồi."

Tô Mộ Tinh trở tay đóng cửa, đi qua, không nhanh không chậm mà mở miệng: "Xin chào."

Hoàng Chinh nhướn mày cười, cũng nói: "Xin chào."

Tô Mộ Tinh đặt nửa ly cà phê đặt trong tay lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hắn vài giây, một lần nữa mở miệng: "Xin chào, Hoàng Bình."

Mắt Hoàng Chinh hơi nhếch, lưng hắn dán vào lưng ghế, trả lời thờ ơ: "Nói gì thế... Tôi họ Hoàng, tên chỉ một chữ Chinh, Chinh trong vạn dặm trường chinh."

Tô Mộ Tinh không tiếp lời hắn, nói thẳng, "Vì sao muốn gặp tôi?"

Một tay Hoàng Chinh để trên mặt bàn, thong thả mở miệng: "Phóng viên Tô quên rồi à? Không phải cô nói nếu ngày nào đó tôi nhớ ra cái gì, thì tới tìm cô, hiện tại tôi nghĩ ra rồi, tất nhiên sẽ tới đây."

Hắn dừng lại, tầm mắt quét một vòng quanh phòng thẩm vấn khép kín, ánh mắt bỏ qua kính một chiều, lướt qua camera, khóe môi Hoàng Chinh cong lên vui vẻ, "Cô không cảm thấy... nói chuyện ở đây rất kích thích sao? Có khán giả càng náo nhiệt."

Tay phải Tô Mộ Tinh nâng ly thủy tinh, xúc cảm ấm nóng từ thành ly thẩm thấu sang, dính vào lòng bàn tay cô ấy, cho cô ấy sự ấm áp nho nhỏ.

Thấy Tô Mộ Tinh không nói lời nào, Hoàng Chinh tranh công với cô ấy: "Lần trước tôi nhét giấy cho cô ở Hồng Liệp, cho cô manh mối vụ buôn người, sau lại cứu cô ở đầu ngõ, tôi đối xử với cô không tệ nhỉ."

Tô Mộ Tinh nghe mà cười, hỏi ngược lại: "Hoàng Chinh giúp tôi... ông ta muốn giúp tôi, trong mắt ông, chẳng khác nào phản bội ông, cho nên ông giết ông ta, đúng không?"

Hoàng Chinh cũng cười, lắc đầu nói: "Không đúng, tôi chính là Hoàng Chinh."

Tô Mộ Tinh khẽ quát một tiếng, không bắt lời.

Hoàng Chinh dừng một chốc lại Tiếp tục nói: "Tôi và Hoàng Bình là bạn bè, quãng thời gian gần đây không liên lạc được với hắn, hắn làm vài chuyện phi pháp, ban đầu tôi ngại làm tổn thương tình cảm, không muốn nói, hiện tại ngẫm lại, đúng là sai hoàn toàn."

"Bạn bè bao năm tôi biết không ít, hắn buôn người..." Hoàng Chinh đột nhiên ngồi thẳng eo, đôi tay đan vào nhau ở trên mặt bàn, ghé sát gần Tô Mộ Tinh hơn một ít, cười nói: "Hắn thậm chí còn giết người.... không chỉ một người."

Cơ thể Tô Mộ Tinh đột nhiên khựng lại, lòng bàn tay túa ra mồ hôi mỏng, cô ấy vẫn không động đậy nhìn chằm chằm người đối diện.

Hoàng Chinh rõ ràng rất vừa lòng với phản ứng của Tô Mộ Tinh, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm hơn.

Tô Mộ Tinh phản bác hắn: "Các người không phải bạn bè, là anh em."

Hoàng Chinh trấn định như cũ, "Tôi không có anh em..."

Tô Mộ Tinh hỏi: "Được... Không phải ông muốn tố giác Hoàng Bình phạm tội sao? Chứng cứ đâu? Ông có chứng cứ gì?"

Hoàng Chinh thoáng chốc cất tiếng cười to, châm biếm đến cực điểm: "Buồn cười, chứng cứ cô hỏi tôi làm gì? Chứng cứ là việc của cảnh sát."

Tô Mộ Tinh xem như đã rõ.

"Hoàng Chinh" căn bản không phải muốn tới tố giác Hoàng Bình.

Hắn tới để khoe mẽ, hắn thành công thay thế thân phận Hoàng Chinh, hiện tại hắn chính là Hoàng Chinh, sau đó dùng thân phận Hoàng Chinh chính miệng nói với cảnh sát việc mình đã làm, to gan trắng trợn như vậy, khiêu khích trần trụi.

Khớp xương của Tô Mộ Tinh vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch, hỏi hắn: "Được... Theo như lời ông nói, ông rất hiểu Hoàng Bình, vậy tôi hỏi ông, Tống Duy đã làm cái gì mà ông phải giết cậu ta!"

Hoàng Chinh căn bản không vào tròng, sửa lời cô ấy: "Không phải tôi.... Tống Duy mà cô nói tôi không quen biết, nhưng quãng thời gian trước có nghe hắn nói qua, có một người đàn ông không biết từ đâu xông ra, muốn hắn thả mấy đứa trẻ, cô bảo có buồn cười không?"

Tô Mộ Tinh khiếp sợ: "Ông...." Tống Duy là muốn cứu trẻ con vô tội... mới...

Hoàng Chinh cười: "Tôi cái gì?"

Sau lưng lạnh thấu, Tô Mộ Tinh cắn răng, bình tĩnh lại, hỏi từng câu từng chữ hỏi: "Còn nữa vì sao Hoàng Bình muốn bắt cóc mẹ tôi..."

Ngón trỏ của Hoàng Chinh gõ xuống mặt bàn, phát ra những tiếng cực kỳ có quy luật, nói với vẻ chẳng hề gì: "Con người Diệp Lộ lòng dạ hẹp hòi, biết thời đại học, tôi và Tô An đại học từng hẹn hò một thời gian, trong lòng khó chịu, ác ý đánh sập công ty tôi, thu mua giá thấp, tập đoàn BT hiện tại làm ăn lớn như vậy, công ty quèn của tôi cũng kiếm lời cho hắn không ít, Hoàng Bình đòi công bằng cho tôi... Bắt mẹ con cô bắt chẹt một một món tiền, cũng xem như cho qua..."

Cùng Tô Mặc đoán được tám chín phần, động cơ vụ án bắt cóc.

Tô Mộ Tinh cố chống đỡ tiếp tục hỏi: "Tô An vì cứu Tưởng Mộng mà chết... Hoàng Bình và Tưởng Mộng có quan hệ gì?"

Hoàng Chinh hơi hơi nhíu mày, ra vẻ tự hỏi, "Cô để tôi nghĩ thử đã, lúc trước hắn nói thế nào với tôi... Có tuổi rồi, trong chốc lát không thể nhớ hết..."

Tô Mộ Tinh cười lạnh lùng, "Sao ông có thể không nhớ rõ bản thân mình đã làm gì?"

Hoàng Chinh chẳng hề hấn gì, lại lần nữa dựa hờ vào lưng ghế, trầm tĩnh mở miệng nói: "Cụ thể tôi cũng không biết, Tưởng Mộng là đứa bé Hoàng Bình nhặt được.... Có thể Hoàng Bình định đem bán Tưởng Mộng, tính tình hắn ta không tốt... Tô An không biết tự lượng sức làm gì đó... Có lẽ thế."

Lí do giết người bị hắn nói nhẹ tênh như vậy, nỗi phẫn nộ trong lòng Tô Mộ Tinh vọt lên cao, cô ấy gồng mình khắc chế, một hồi lâu, mới một lần nữa mở miệng: "Nếu ông là Hoàng Chinh, ngày trước ông và mẹ tôi là người yêu..."

Hoàng Chinh đổi một tay chống cằm, nói với vẻ lười biếng: "Sao cô nhiều vấn đề thế.... Là người yêu, bằng không sao tôi lại giúp cô? Chúng ta có duyên chắc."

Hắn tặc lưỡi hai tiếng, hơi nheo mắt, nếp nhăn khóe mắt phác họa vẻ cuốn hút khó mà diễn tả, tiếng nói hạ thấp: "Mẹ cô đẹp hơn cô, tính khí cũng tốt hơn."

Tô Mộ Tinh đặt bên chân túm chặt đường chỉ quần, đè nén cơn lạnh lẽo ập đến từng đợt trong lòng.

Nhắc tới Tô An, Hoàng Chinh lâm vào một thứ tình cảm gần như mâu thuẫn, đôi mắt hắn ảm đạm đi mấy phần, nét tươi tắn nơi khóe miệng nguội lạnh, nhưng lời nói ra vẫn cứ là cái điệu châm chọc: "Tô An... chết sớm quá..."

Tô Mộ Tinh hoàn toàn bị chọc giận, cô ấy đột nhiên đẩy ghế đứng dậy, đôi tay mạnh mẽ đập lên bàn, cúi người nổi giận nói: "Hoàng Bình! Ông tự tin chúng tôi không có chứng cứ đến thế hả! Không có cách chứng minh ông chính là Hoàng Bình! Ông giết mẹ tôi! Ông giết Tống Duy! Ông thậm chí còn giết cả người nhà mình!"

Bên kia, phòng quan sát.

Hứa Thanh Nhiên bước đi như bay ra cửa, sầm mặt, biểu tình căng thẳng, chưa được mấy bước, Tô Mặc vội tiến lên, ngăn anh ấy lại, "Đợi thêm lúc nữa."

Hứa Thanh Nhiên không vui nhíu mày, giọng điệu nặng nề, "Anh không nhìn ra à? Kẻ này cái gì cũng sẽ không nói! Hắn đang muốn hành hạ Tiểu Mộ....."

Tô Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi biết... đợi thêm lúc nữa."

Quý Nham cũng mở miệng nói: "... Cậu đừng vội."

Trên trán Hứa Thanh Nhiên toát hơi lạnh, trầm giọng chất vấn: "Đây xem là cái gì? Tra án là chức trách của các anh, cô ấy là người bị hại, cô ấy chỉ là người bị hại! Các anh có tư cách gì bảo cô ấy xông lên trước nhất!"

Cuộc nói chuyện rơi vào ngõ cụt.

Quý Nham và Tô Mặc liếc nhau, ánh mắt hơi u ám, đều không có gì phản bác.

Phòng thẩm vấn.

Trên mặt Hoàng Chinh không một chút biểu cảm, hắn lại dựa người ra sau, chầm chậm quẳng ra mấy chữ: "Mỏi mắt mong chờ."

Bàn tay Tô Mộ Tinh tì cứng ngắc lên bàn, nói nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Bình, ông sẽ xuống địa ngục."

Nói xong, cô ấy ép bản thân xoay người, bước chân hơi loạng choạng, cô ấy tháo chạy ra cửa, tay phải mới vừa đặt lên tay nắm cửa, Hoàng Chinh ở sau lưng cất tiếng gọi cô ấy: "Tô Mộ Tinh, cô với mẹ cô giống nhau, dốt nát, mù quáng."

Năm ngón tay Tô Mộ Tinh bấu chặt chốt cửa, bước chân cô ấy dừng lại, nhưng không quay đầu.

Hoàng Chinh nói: "Tô Mộ Tinh, sống có có ý nghĩa gì không?"

Tô Mộ Tinh mím môi không nói, năm ngón tay run rẩy, trên trán đã sớm nhễ nhại mồ hôi.

Trong tiếng nói của Hoàng Chinh đã thu lại những cảm xúc dư thừa, bình tĩnh như nước, hờ hững nói ra một câu: "Tôi chỉ cho cô cơ hội."

Tô Mộ Tinh thả năm ngón tay ra, quay đầu lại, ánh mắt tình cờ gặp ông ta, lạnh lùng hỏi lại: "Cơ hội gì?"

Hoàng Chinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng vươn thẳng, hắn nhìn chằm chằm Tô Mộ Tinh ở cửa, biểu cảm nghiêm túc đứng đắn.

Tô Mộ Tinh mất kiên nhẫn, quát: "Cmn ông câm hả?!"

Hoàng Chinh cong khóe môi cười, giọng vẫn không gợn sóng: "Giết, tôi, đi,"

"Cái gì?"

"Tôi chỉ cho cô cơ hội, giết tôi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.