Hôn Đủ Chưa

Chương 71



Tiếng hai người như sấm dậy đất bằng, đập vào trái tim Tô Mộ Tinh, tận đáy lòng, thứ cảm xúc nào cũng có.

Cánh tay Tô Mộ Tinh buông thõng, chai nước cũng rớt xuống đất, "bịch" một tiếng lăn vào bên góc tường, cô ấy run run cất lời: "Tống Duy...tôi...tôi không biết..."

Cô ấy không hiểu! Căn bản không biết đây là mật mã gì.

Hứa Thanh Nhiên đỡ cô ấy, nói khẽ khàng: "Em làm tốt lắm."

Tô Mộ Tinh thiếu tự tin nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, ánh mắt ảm đạm: "Thật à?"

Hứa Thanh Nhiên kiên định đáp lời, "Thật."

Tô Mặc tức tốc đứng dậy, nói: "Tiểu Mộ, không trách em."

Cho dù lúc ấy Tô Mộ Tinh nghe ra thông tin Tống Duy gửi, căn cứ theo báo cáo kiểm nghiệm tử thi của pháp y đối với suy đoán thời gian tử vong, chờ bọn họ đuổi tới cũng không kịp nữa rồi.

Thêm nữa, vừa rồi ở phòng thẩm vấn Hoàng Chinh nói, Tống Duy mắt thấy được cái gì, cậu ta định cứu trẻ con vô tội, rốt cục cuộc điện thoại này gọi đi trong tình cảnh thế nào, vẫn là một câu đố.

Nói xong, anh ấy quay đầu chạy về phòng thẩm vấn, Quý Nham bám sát theo.

Trên hành lang, truyền đến giọng Tô Mặc lớn tiếng hỏi chuyện.

"Hoàng Chinh đi rồi?"

Một giọng nam xa lạ trả lời: "Không, đang chuẩn bị cho hắn đi."

Quý Nham lên tiếng ngay sau đó: "Đừng cho hắn đi nữa, giữ hắn 24 giờ rồi tính tiếp, cho dù chúng ta chỉ hoài nghi hắn có liên quân đến vụ án Hoàng Bình thì trước hết cứ giữ người đã."

Tô Mộ Tinh hết hoảng hồn, đẩy Hứa Thanh Nhiên, chạy ra bên ngoài, Hứa Thanh Nhiên thở dài, bước chân đuổi theo sít sao.

Hai người nhanh chóng phân công, Quý Nham phụ trách dẫn người đi thôn Đại Dương ở trấn Nê, tìm bố mẹ Hoàng Chinh, Tô Mặc đi thẳng đến ngôi nhà Thiên Sứ.

Đoàn người chuẩn bị xuất phát, Tô Mộ Tinh chạy lên, "Anh, em cũng đi!"

Tô Mặc nói từ chối: "Không được!" Nói xong anh ấy dẫn theo một nhóm người chạy ra hướng cửa.

Tô Mộ Tinh chưa từ bỏ ý định, "Anh! Em cũng đi!"

Tô Mặc đảo ánh mắt, liếc Hứa Thanh Nhiên, nói giọng lạnh lùng: "Em đi quá nguy hiểm! Em ngoan ngoãn ở lại cục cảnh sát cho anh."

Hứa Thanh Nhiên giữ chặt cô ấy, ôn tồn khuyên nhủ: "Để cho bọn họ đi, chúng ta ở lại đây."

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt ngó Hứa Thanh Nhiên, lắc đầu trống bỏi: "Bác sĩ Hứa...... em muốn đi..." Cô ấy muốn đích thân đòi công bằng cho Tống Duy.

Dứt lời, cô ấy phủi tay Hứa Thanh Nhiên theo sát đằng sau Tô Mặc.

Cửa cục cảnh sát, Tô Mặc kéo cửa xe ra, chuẩn bị lên xe, Tô Mộ Tinh đè lại cửa xe.

Tô Mặc khẽ mắng: "Tô Mộ Tinh cmn em buông tay cho anh!"

Tô Mộ Tinh kiên trì dị thường, "Nói không chừng em có thể phát hiện cái gì, người tiếp xúc trực tiếp với Hoàng Chinh là em! Tống Duy em cũng hiểu nhất!"

Lời cô ấy nói chẳng sai, đầu lông mày Tô Mặc chau lại.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên trầm xuống, nhìn Tô Mộ Tinh, tầm mắt dịch đến Tô Mặc, sửa miệng: "Đi cùng đi."

Ba người giằng co một lúc, Quý Nham bên kia đã xuất phát.

Đầu lưỡi Tô Mặc đá mạnh lên hàm răng, lên tiếng với giọng lạnh lùng: "Lên xe!"

Tô Mộ Tinh động tác nhanh nhẹn kéo cửa ghế sau ngồi vào, Hứa Thanh Nhiên khom lưng cũng định lên xe, Tô Mộ Tinh tì vào bên cánh cửa đẩy anh ấy, "Bác sĩ Hứa, anh về nhà chờ em.... Về nhà chờ em được không?"

Thần sắc Hứa Thanh Nhiên hơi ảm đạm, ánh mắt nặng nề ngóng nhìn cô ấy, ngữ khí kèm một chút không vui, "Tô Mộ Tinh!"

"Nhưng...."

Tô Mộ Tinh mới nói cái mở đầu, Hứa Thanh Nhiên đã khom ngay lưng bế hờ Tô Mộ Tinh lên dịch vào trong, chân dài hơi khuỵu ngồi xuống, trở tay đóng cửa xe.

Xe cảnh sát khởi động, tiếng còi cảnh sát gào hú.

Hai tay Tô Mộ Tinh đặt trên đầu gối, ngón tay bất giác mà run lên, cô ấy hơi hơi nghiêng người, vẫn không yên tâm, "Bác sĩ Hứa... hay là anh về bệnh viện? Anh đi theo em..."

Hứa Thanh Nhiên ngắt lời, nắm lấy tay cô ấy, "Sẽ không sao, Hoàng Bình không phải đang ở cục cảnh sát à?"

Tô Mộ Tinh lắc đầu nói: "Ngộ nhỡ...."

Cô ấy cũng biết bản thân lo lắng mù quáng, nhưng mà không yên tâm, cho dù là một phần ngàn một phần vạn khả năng cô ấy cũng không muốn.

Hứa Thanh Nhiên ôm người vào lòng, một tay vuốt nhẹ sau lưng cô ấy, nói nhẹ giọng: "Em căng thẳng quá đấy... Em đã làm tốt lắm rồi..."

Tô Mặc ở ghế phụ quay đầu lại, trầm giọng nói: "Tí nữa đến Ngôi nhà thiên sứ, hai người chờ ở trên xe, trước khi tình hình bên trong còn chưa được xác định không được phép xuống xe, tôi sẽ để lại hai đồng nghiệp ở bên ngoài."

Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiên hơi lạnh lùng, khẽ đáp: "Cậu yên tâm."

Tô Mặc nhìn lướt qua Tô Mộ Tinh, muốn nói lại thôi.

Ngôi nhà thiên sứ nằm ở ngoại ô thành phố, xuất phát từ cục cảnh sát mất một quãng đường, mấy chiếc xe cảnh sát đẩy tốc độ ở mức cao nhất, đường thông hè thoáng.

40 phút sau, cổng Ngôi nhà thiên sứ.

Tô Mặc dẫn đầu mở cửa xuống xe, phía sau hai chiếc xe cảnh sát cấp tốc dừng lại, một đoàn người nối đuôi nhau hướng vào trong, hai cảnh sát trẻ tuổi tách khỏi đại đội canh giữ hai bên một trái một phải ngoài xe cảnh sát bọn họ đang ngồi.

Tô Mộ Tinh dịch người, muốn hạ cửa sau xe, cánh tay Hứa Thanh Nhiên giơ ra ôm người lại, giữ trước ngực, nói nghiêm túc: "Đợi lát nữa."

Tô Mộ Tinh hoảng loạn lắc đầu, "Anh em... có khi nào gặp nguy hiểm không?"

Hứa Thanh Nhiên xoa tóc cô ấy, nói khẽ: "Em đừng căng thẳng được không? Bọn họ nhiều người vào như vậy, Hoàng Bình lại ở phòng thẩm vấn, vấn đề không lớn."

Tô Mộ Tinh túm một bên góc áo anh ấy, hỏi đứt quãng: "Nhưng... Tống Duy kể rồi... tầng hầm Ngôi nhà thiên sứ, sẽ có cái gì đó?"

Hứa Thanh Nhiên ngẫm nghĩ, dọc đường đi anh ấy đã nghe Tô Mộ Tinh kể không ít, trầm ngâm một lát, trả lời: "Hi vọng tới kịp."

Cách cuộc điện thoại kia của Tống Duy, đã hơn nửa tháng.

Khóe mắt Tô Mộ Tinh thoáng nhìn nơi bóng dáng đoàn người biến mất, nỗi âu lo trong đáy mắt ập tới hết lớp này đến lớp khác, lông mi run rẩy không ngừng.

Hứa Thanh Nhiên nhíu mày thành mấy vệt nhăn mờ, giọng điệu khó nén lo lắng: "Em bây giờ đang căng thẳng quá."

Tô Mộ Tinh xụ khóe miệng, ngược lại không phủ nhận.

Tâm tư Hứa Thanh Nhiên xoay chuyển mau chóng, cúi đầu ghé sát tai Tô Mộ Tinh, lên tiếng trêu cô ấy: "Hay là... chúng ta làm tí?"

Nghe vậy, Tô Mộ Tinh hơi ngẩn ra, lực chú ý bị kéo băng đi, gò má cô ấy nhuốm hồng phơn phớt, "Hứa Thanh Nhiên!"

Hứa Thanh Nhiên không biến sắc, một lát, anh ấy nhếch một bên lông mày, đầu ngón tay nâng cằm cô ấy lên, cánh môi dán lên.

Bàn tay Tô Mộ Tinh tì giữa hai người, cô ấy có vẻ bực: "Quá đáng."

Cánh môi Hứa Thanh Nhiên tì xuống bờ môi Tô Mộ Tinh, cố tình hạ thấp giọng: "Ngày nào anh chẳng quá đáng, nhở?"

Thùy tai Tô Mộ Tinh chợt nóng cháy, ánh mắt cô ấy hoảng hốt đảo một vòng, sợ sệt liếc ra ngoài cửa sổ với ánh nhìn cảnh giác, làm bộ lườm anh ấy, "Có biết xấu hổ không... anh đừng học em thói hư!"

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên trượt xuống dừng ở bên hông Tô Mộ Tinh, thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta đi đăng kí đi."

Tô Mộ Tinh liếc mắt nhìn anh ấy, cố ý không phối hợp: "Tưởng bở."

"Thế bọn mình kết hôn đi."

"Cút!"

"............"

Không mất bao lâu, Tô Mặc dẫn đầu từ bên trong đi ra, anh ấy cào cào tóc, cởi áo khoác dài hung hăng ném trên mặt đất.

Trực giác Tô Mộ Tinh mách bảo có gì không hay, cô ấy vội vàng đẩy cửa xuống xe, "Anh, bên trong tình hình thế nào?"

Tô Mặc ra sức bóp lông mày, nhất thời không nói chuyện.

Hứa Thanh Nhiên theo sát từ trên xe xuống, đứng bên phải Tô Mộ Tinh, cất tiếng: "Hẳn là muộn mất rồi."

Tô Mặc đạp một phát vào lốp xe, căm giận nói: "Ờ, là cái hang trống."

Tô Mộ Tinh nhíu mày, "Không có một cái gì?"

Tô Mặc: "Tổ giám định dấu vết vẫn đang thu thập."

Tô Mộ Tinh: "Anh, em vào xem thử."

Nguy hiểm đã được loại bỏ, Tô Mặc gật gật đầu, Tô Mộ Tinh cất bước đi vào trong, tầm mắt dừng ở sân vườn trống trơn, khó hiểu hỏi: "Cũng không có trẻ con à?"

Lần trước cô ấy và đài truyền hình tới phỏng vấn, trong viện có không ít trẻ con chơi đùa.

Tô Mặc khom lưng nhặt áo khoác trên mặt đất lên, cánh tay rung rung rũ bụi, "Người phụ trách nói, lập đoàn đi Cung Thiếu Niên rồi."

Trong không khí bụi bặm điên cuồng bay tới tấp, Hứa Thanh Nhiên kéo Tô Mộ Tinh sang bên cạnh.

Tô Mặc dẫn đầu, đưa hai người đi vào.

Lối vào tầng hầm ngầm ở một góc chết trong phòng chứa đồ, lắp cầu thang gỗ, chỗ lối vào treo đèn dây tóc màu xám nhạt.

Tô Mặc quay sang một cảnh sát gần đó lấy hai đôi bọc giày đưa cho họ, "Đi vào, đừng chạm vào đồ đạc."

Nói xong, anh ấy đi xuống dưới trước.

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, dựa vào Hứa Thanh Nhiên đi giày, hai người thay xong, cúi người đi vào.

Cầu thang gỗ rất dài, hơi cũ, dẫm lên phát ra tiếng "kẽo cà kẽo kẹt".

Hứa Thanh Nhiên dắt tay Tô Mộ Tinh, đi đằng trước, dặn dò: "Cẩn thận đỉnh đầu."

Tô Mộ Tinh đi theo sau anh ấy, chân bước rất chậm.

Sau mấy tiết bậc thang sau, tầm mắt dần dần mở rộng.

Tầng hầm ngầm rất rộng, bốn phía là tường xi măng sơ sài, góc Tây Nam treo ngọn đèn huỳnh quang, ở giữa bày một chiếc bàn gỗ hình vuông, góc bàn đã tróc sơn, trông có vẻ đã có tuổi đời, mấy tấm kính trong suốt được đặt lộn ngược ở giữa, vách tường đối diện bày biện giường tầng chỉnh tề, mỗi bộ giường đệm đều lồng vỏ, ga giường, thuần một màu hoa văn kẻ caro xanh.

Thấy Tô Mặc lại xuống lần nữa, một nhân viên giám định dấu vết gần đấy ngẩng đầu, chỉ sang bên, "Đội trưởng Tô, có phát hiện mới."

Theo hướng ngón tay, trên mặt đất nhuộm ánh huỳnh quang màu xanh lam.

Lông mày Tô Mặc thoáng chốc chau lại, "Đệch!"

Tô Mộ Tinh không rõ nguyên do, Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt nhìn cô ấy, một tay đỡ eo Tô Mộ Tinh, giải thích: "Luminol, là loại chứa gốc amino có thể phát quang, xảy ra phản ứng hoá học với máu, sẽ hiện lên ánh huỳnh quang màu xanh lam sáng ngả xanh nõn chuối, có thể giám định vết máu đã được lau rửa trong thời gian rất lâu trước đó."

Ngón tay Tô Mộ Tinh khẽ cuộn tròn, hỏi mấu chốt: "Có thể phân biệt là ai không?"

Một nhân viên giám định dấu vết ngước mắt nhìn về phía Tô Mộ Tinh, trả lời: "Có thể chứ, trước hết làm thí nghiệm tinh thể huyết sắc tố, xem xem là máu người hay động vật, sau đó...."

Tô Mặc cắt lời anh ta, ngữ khí mất kiên nhẫn: "Đừng nói mấy thứ này nữa, mau xem thử còn có phát hiện gì khác không."

Người nói chuyện hậm hực ngậm miệng, đi đến một bên tiếp tục bận rộn.

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay Tô Mộ Tinh, nói: "Sau khi phán đoán là máu người hay là động vật, lại làm kiểm nghiệm chủng tộc, có thể tách chuỗi ADN ra làm kiểm tra dấu vân tay ADN."

(dấu vân tay ADN: một xét nghiệm hoá học cho thấy cấu trúc di truyền của một người hoặc các sinh vật sống khác. Nó được sử dụng làm bằng chứng tại toà án để xác định các cá thể, theo dõi liên quan đến di truyền máu và tìm kiếm phương pháp chữa bệnh.)

Tô Mộ Tinh hỏi: "Nếu đây là vết máu của Tống Duy.... có phải có thể chứng minh Hoàng Bình chính là hung thủ không?"

Một tay Tô Mặc đút túi, mày kiếm nhíu vào, "Không phải, đây không phải của Tống Duy."

Tô Mộ Tinh khó hiểu: "Vì sao?"

Tô Mặc liếc sang Hứa Thanh Nhiên, nói giọng lạnh lùng: "Báo cáo kiểm nghiệm của pháp y, Tống Duy chết do động mạch chủ tổn thương nặng và xuất huyết nhiều."

Nói xong, anh ấy thở dài đi đến nói chuyện với viên cảnh sát đang lấy dấu vân tay cạnh đấy.

Đầu óc Tô Mộ Tinh loạn cào cào, nghĩ không tỏ.

Buổi tối Tống Duy xảy ra chuyện đã truyền lại tín hiệu cho cô ấy, là "tầng hầm ngôi nhà thiên sứ", hiện tại lại phát hiện vết máu, sao lại không phải là Tống Duy.

Tay phải Hứa Thanh Nhiên thu chặt, kéo gầnTô Mộ Tinh đến gần một chút trước mặt mình, hạ thấp giong rồi nói: "Em xem hình dạng ánh huỳnh quang trên mặt đất, có nhận ra gì không?"

Ánh mắt Tô Mộ Tinh dịch qua, màu xanh lam ngả màu xanh nõn chuối hiện lên thành những sọc màu rải rác, cô ấy lắc đầu.

Hứa Thanh Nhiên dừng tầm mắt ở Tô Mộ Tinh, kiên nhẫn giải thích: "Nguyên nhân cái chết của Tống Duy là động mạch chủ tổn thương nặng xuất huyết nhiều, thời điểm động mạch bị vỡ, máu từ chỗ vỡ sẽ phun tung tóe ra bên ngoài dưới tác dụng của huyết áp động mạch, sẽ hiện ra tình trạng phân bố những điểm tròn đồng đều trong một diện tích nhất định, kích thước diện tích tỉ lệ thuận với đường kính động mạch bị vỡ."

Anh ấy hơi ngừng rồi tiếp tục nói: "Bây giờ em nhìn đến dấu vết máu, có kiểu phân bố hình cột nước, mà không phải kiểu điểm tròn, nếu Tống Duy xảy ra chuyện ở đây, thế thì dấu vết hiện trường sẽ không như vậy, cho nên anh em mới nói.... đây không phải Tống Duy."

Tô Mộ Tinh suy tư một lát, cô ấy gật đầu, giây tiếp theo, cô ấy lại hơi hơi kinh ngạc, "Sao anh biết nhiều thế?"

"Y học không phân biệt, pháp y cũng chẳng khác bọn anh lắm." Bàn tay Hứa Thanh Nhiên đặt bên hông Tô Mộ Tinh, không kìm được vuốt ve mấy cái, nhẹ nhàng đáp lời: "Trước khi có em, là thứ anh thích nhất."

Khóe miệng Tô Mộ Tinh cong cong, mấy chữ đơn giản của Hứa Thanh Nhiên, làm nỗi sợ hãi ban đầu phiêu tán đi nhiều lạ kì, cô ấy nhìn về phía Tô Mặc bên cạnh, vẻ cứng nhắc trong giọng nói đã bớt đi một chút, "Anh... có khi nào là Hoàng Chinh?"

Tô Mặc nhìn về hướng Tô Mộ Tinh, biểu cảm vẫn như cũ không vui lắm, "ADN của thai sinh đôi cùng trứng gần như không có khác biệt, chỉ có đột biến cực kì hiếm thấy mới dẫn tới sai biệt ADN, nhưng những đột biến hiếm gặp này sẽ không tồn tại trong mọi tổ chức..."

Tô Mộ Tinh nhíu mày rất khẽ, nói tiếp lời: "Nói cách khác muốn tìm ra sự khác nhau trong ADN thai đôi, giống như mò kim đáy bể..."

Tô Mặc đáp cứng cỏi: "Đúng, chỉ có điều dựa vào những phát hiện bây giờ, chúng ta có thể giữ thêm hắn ở cục mấy ngày, chỉ là... bất kể việc hắn làm dưới danh nghĩa "Ngũ tiên sinh", hay Hoàng Bình, chúng ta đều không có chứng cứ trực tiếp, mấu chốt hiện tại, chứng minh hắn không phải Hoàng Chinh, tìm được Hoàng Chinh, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể......."

Anh ấy nói được một nửa, âm thanh chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Tô Mặc lời đã đến miệng lại dừng, móc di động ra nghe.

Không biết đầu kia điện thoại nói gì, vẻ mặt Tô Mặc cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

Chẳng bao lâu, điện thoại bị ngắt.

Tô Mặc lại nhìn sang bên Tô Mộ Tinh và Hứa Thanh Nhiên, nói: "Bên Quý Nham đã tìm được bố mẹ Hoàng Chinh, hiện đã đưa người về cục thành phố."

Tay phải anh ấy chợt vẫy, "Bọn anh lên trước đây."

Khóe mắt Tô Mộ Tinh nhìn lướt quanh tầm hầm một vòng, nghĩ thử, xoay người, "Bác sĩ Hứa, chúng ta lên đi..."

Hứa Thanh Nhiên bước tới, đỡ dẫm lên bậc thang, tấm ván gỗ cũ kĩ lại phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt lần nữa.

Cầu thang thông đến nóc, tia sáng chói ngời, phía đối diện đang mở cánh cửa sổ, sau giờ ngọ ánh mặt trời nhẹ nhàng lùa vào, mạ lên một lớp ánh sáng ấm áp.

Tô Mộ Tinh đứng thẳng người, ánh mắt cô ấy nhìn nhìn ra ngoài qua cửa sổ, vẫn là những mảnh ruộng, phía trên trồng những bụi cây màu xanh lục, Đường Lâm bảo, là hoa hồng.

Một lát, tầm mắt cô ấy dịch về phía sau, lơ đễnh đảo qua một cái thùng carton cũ nát, bỗng chốc, ánh mắt cô ấy dừng lại.

Hứa Thanh Nhiên từ phía sau đẩy nhẹ cô ấy, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh chưa vội nói, suy nghĩ một lúc, cô ấy nói nhẹ nhàng: "Bác sĩ Hứa, điểm mấu chốt chứng minh Hoàng Bình và Hoàng Chinh là hai người khác nhau là cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên còn chưa lên tiếng, Tô Mặc vừa từ thang bộ đi lên không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Vân tay, nhưng nếu Hoàng Bình thay thế thân phận Hoàng Chinh, hắn nhất định đã xử lí sạch."

Mắt Tô Mộ Tinh hơi nheo lại, tầm mắt xẹt qua nơi nào đó, cô ấy vội vàng xoay người, "Anh! Em biết chỗ nào có khả năng sẽ còn lưu được dấu vân tay của Hoàng Chinh!"

Tầm mắt Tô Mặc quắp chặt cô ấy, "Cái gì?"

Ngón trỏ Tô Mộ Tinh chỉ sang một bên, "Lần đầu tiên gặp Hoàng Chinh! Đã tặng quà cho Hạ Hạ!"

Nghe vậy, Hứa Thanh Nhiên cùng Tô Mặc đều nhìn theo hướng ngón tay Tô Mộ Tinh, một bên góc tường chất đống một thùng bìa cứng, bên trong ném vài bộ quần áo, nhất phía trên là bộ đồ chơi Transformers.

Tô Mộ Tinh nói: "Cái này hồi đó em mua ở cửa hàng đồ chơi, nhân viên cửa hàng nói với em, độ khó cả bộ khá lớn, có khả năng cần cả phụ huynh cùng lắp ráp mới có thể hoàn thành, cô ấy góp ý cho em mua cái đơn giản một chút, căn bản em không để ý nhiều như vậy, trực tiếp chọn cái đắt nhất mà mua."

Tia sáng loáng chợt lóe lên trong mắt Tô Mặc.

"Người em gặp lần đầu tiên chính là Hoàng Chinh! Hoàng Chinh chân chính!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.