Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 26: Tôi sẽ chờ cô ấy thích tôi



Thứ Bảy, ngày 20 tháng 11.

Giải bóng rổ tám trường đã được khai mạc tại sân bóng rổ của Đại học Thẩm.

Trường Dương Thích đang học cũng là một trong tám trường tham gia trận giao hữu bóng rổ này.

Cuộc thi áp dụng phương thức loại bỏ kép.

Đội bóng rổ Thẩm Đại do Cận Ngôn Châu dẫn dắt đã thi đấu hết mình, liên tục giành chiến thắng thăng tiến vào vòng trong.

Còn Dương Thích ở đội bóng rổ Thẩm Ngoại, bởi vì trận đấu đầu tiên đã thua, đội thua cuộc tiếp tục tranh giành cơ hội thăng hạng.

Vì vậy, cả ngày thứ Bảy, đội bóng rổ của Thẩm Đại không có bất kỳ tương tác nào với đội bóng rổ Thẩm Ngoại.

Thứ Bảy tất cả mọi người không có tiết học, vả lại trận đấu bóng rổ này có Nam Vương Cận Ngôn Châu, sân bóng rổ cả ngày đều đông đúc đầy ắp cả người.

Sơ Hạnh và bạn cùng phòng ngồi trên sân xem đánh bóng, nhưng không dành cả ngày trên khán đài.

Chỉ khi có đội bóng trường Thẩm Đại thi đấu thì các cô mới đến xem mấy chục phút.

Chạng vạng tối, Sơ Hạnh với bạn cùng phòng đi ăn tối bên ngoài trường, bốn cô gái rẽ vào một góc nhìn thấy xe buýt trường Thẩm Ngoại đậu bên kia đường.

Trùng hợp lại còn tình cờ gặp được Dương Thích cùng một cô gái đang đi cuối hàng nói chuyện đùa giỡn.

Hai người họ ở rất gần, hai cánh tay nhẹ nhàng áp vào nhau, chỉ cần khẽ nhấc ngón tay là gần như móc vào nhau.

Tuy nhiên, một giây sau, Sơ Hạnh nhìn thấy Dương Thích giơ tay vòng tay qua vai cô gái kia, kéo cô ấy vào lòng.

Anh cúi đầu, môi gần như suýt hôn lên má cô gái.

Sơ Hạnh không muốn quấy rầy, cô chỉ muốn giả vờ như không nhìn thấy Dương Thích, cứ như vậy mà bước qua.

Vốn định không chào hỏi, nhưng đối phương đã gọi cô lại.

“Hạnh Hạnh?” Dương Thích đã buông cô gái vừa ôm ra, xách túi thể thao đeo chéo màu đen đi tới.

Sơ Hạnh không còn cách nào khác đành phải dừng lại, lễ phép nói: “Anh Dương Thích.”

Dương Thích dường như có tâm trạng rất tốt, cười hỏi: “Hôm nay em có xem thi đấu bóng rổ không?”

Sơ Hạnh trả lời: “Xem rồi ạ.”

Dương Thích cười hỏi: “Có xem anh đấu không?”

Sơ Hạnh thành thật nói: “Dạ không, em chỉ xem Kỷ An thi đấu thôi.”

Dương Thích cũng không ngượng ngùng, giọng điệu tựa hồ đang đùa giỡn, tự giễu chính mình: “Quả nhiên người anh trai này vẫn không thể bằng em trai ruột để em quan tâm mà.”

Sơ Hạnh cau mày khó chịu, còn chưa kịp nói chuyện, cô gái đứng trước cửa xe chờ anh đột nhiên bắt chước giọng điệu của Sơ Hạnh nói: “Anh Dương Thích, phải lên xe trở về rồi.”

Nói xong, cô ấy vẫn nhìn Sơ Hạnh với nụ cười đầy vô hại, nhưng ánh mắt lại rất khiêu khích.

Sơ Hạnh nhất thời cảm thấy chán ghét.

“Bạn gái anh đang gọi anh, trở về thôi.” Lời nói của Sơ Hạnh lộ ra sự lãnh đạm rõ ràng.

Cô nắm tay Dụ Thiển, đang định quay người bỏ đi thì Dương Thích đột nhiên chặn trước mặt cô.

Giống như sợ bị cô gái kia nghe thấy, anh cố tình hạ giọng giải thích với Sơ Hạnh: “Cô ấy không phải bạn gái anh, là quản lý của đội bóng, chơi thân với anh.”

Dương Thích cho rằng Sơ Hạnh ghen tuông vì anh thân thiết với một cô gái khác nên mới tức giận.

Anh nghĩ rằng Sơ Hạnh đang làm mình làm mẩy với anh.

Nhưng sự thật, Sơ Hạnh chỉ đơn giản là vì lời nói của anh ta, còn có lời nói của cô gái đó, cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Dụ Thiển cười khẽ, giọng nói cố ý giương cao, đủ để cho nữ sinh kia nghe rõ ràng: “À thì ra quản lý đội các anh không phải bạn gái của anh, chỉ là một cái lốp dự phòng của anh thôi.”

Cô gái vẫn đang đợi Dương Thích thì nghe thấy Dụ Thiển nói, lập tức quay mặt sang nhìn.

Dường như không ngờ mình lại bị Dương Thích cho vào danh sách lốp dự phòng, sắc mặt cô gái nhất thời trở nên rất khó coi, sau đó tức giận quay người lên xe.

Sơ Hạnh chẳng muốn nói một chữ với Dương Thích nữa, kéo Dụ Thiển và Ninh Đồng Đồng còn có Hứa Âm rời đi.

Đi được một đoạn, Dụ Thiển hừ lạnh nói: “Chó má, đã ăn trong bát lại trông trong nồi*, đồ cặn bã rẻ tiền.”

*吃着碗里的还看着锅里的(Cật trứ oản lý đích hoàn khán trứ oa lý đích): Đã ăn trong bát lại trông trong nồi. Ý nghĩa: đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.

Kết hợp với việc kiểm tra thể chất lần đó, Ninh Đồng Đồng đăm chiêu: “Anh ta thích Hạnh Hạnh muốn theo đuổi Hạnh Hạnh sao? Vậy tại sao anh ta lại ôm ôm ấp ấp với cô gái khác, vừa rồi cả hai người kia đều như vậy, rõ ràng là tán tỉnh nhau mà!”

Hứa Âm trả lời Ninh Đồng Đồng: “Không phải là người tốt, cũng chẳng hề thích Hạnh Hạnh nhiều lắm, có lẽ là bởi vì không có được nên mới gây ra náo động như vậy.”

“Anh ta nóng lòng muốn giải thích với Hạnh Hạnh rằng đối phương không phải bạn gái của anh ta, đoán chừng là cảm thấy Hạnh Hạnh tức giận vì ghen.”

Sơ Hạnh vẫn không nói gì mà kinh ngạc mở to hai mắt, “Mình tức giận, nhưng tại sao lại ghen vì anh ta chứ?”

Hứa Âm bất đắc dĩ cười, trấn an Sơ Hạnh: “Bởi vì anh ta tự kỷ, cảm thấy cậu để ý anh ta.”

Dụ Thiển kinh thường nói: “Anh ta à, xứng sao?”

“Hạnh Hạnh chắc chắn sẽ không thích anh ta đâu.”

Sơ Hạnh đâu chỉ không thích anh ta, bây giờ còn ghét anh ta nữa.

Chỉ là Sơ Hạnh nghĩ không ra, khi còn bé cảm thấy người anh trai kia cũng không tệ, nhưng sau khi lớn lên lại trở thành như này?

Mặc dù ban đầu khi sống ở nhà bà ngoại, Sơ Hạnh và anh ta cũng chỉ gặp nhau vài lần trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, tuy nhiên khi đó Dương Thích mang lại cho người ta cảm giác rất chu đáo, tính cách cũng chính trực.

Sau đó bố mẹ tái hôn, cô trở về sống ở Hải Thành, ần như không còn liên lạc với Dương Thích, thỉnh thoảng vào dịp Tết Nguyên đán cô sẽ gặp anh ta ở nhà bà ngoại, hai người cùng lắm là chào hỏi, khách sáo hàn huyên vài câu.

Trước khi ở Thẩm Đại vô tình gặp anh ta, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là vào lễ hội mùa xuân ba năm trước.

Cô cùng gia đình trở về nhà bà ngoại, anh ta theo bố mẹ đến nhà bà nội ở quê ăn Tết.

Bây giờ Sơ Hạnh nghiêm túc suy nghĩ lại, mới nhận ra rằng mình căn bản không hiểu con người Dương Thích này, mặc dù cô luôn gọi anh ta một tiếng “Anh Dương Thích”.

Có điều, sau này cũng không gọi như thế nữa.

Cô càng không muốn dính dáng gì đến anh ta.

Sơ Hạnh lấy điện thoại ra, chặn số điện thoại và tin nhắn của Dương Thích.

Cô đột nhiên mừng vì trước đó Dương Thích đã gọi điện bảo cô gửi số điện thoại của Kỷ An cho anh ta, lúc đó cô đồng ý nhưng cúp điện thoại thì lại quên mất, sau đó cũng không liên lạc cụ thể với Dương Thích để đưa số điện thoại của Kỷ An cho anh ta.

Hình như anh ta cũng quên, không nhắc lại chuyện này nữa.

Nếu không sẽ phải dặn dò Kỷ An bớt liên lạc với Dương Thích.

Mặc dù Sơ Hạnh không nói chuyện này với Kỷ An, nhưng Kỷ An vẫn biết.

Từ miệng Dụ Thiển biết được.

Cận Ngôn Châu vừa từ phòng tắm đi ra, Kỷ An vẻ mặt tức giận nói với cậu: “Anh Châu, nếu ngày mai trận bóng rổ đấu với Thẩm Ngoại, chúng ta cùng nhau tra tấn bọn họ đến chết!”

Cận Ngôn Châu lau tóc ngồi xuống trước bàn học, khó hiểu nói: “Cậu uống thuốc súng à? Hỏa khí lớn như vậy.” (Hỏa khí: bực tức, cách gọi theo Đông Y)

Kỷ An bức bội: “Cái tên Dương Thích kia! Lại dám đánh chủ ý với Sơ Hạnh!

Động tác lau tóc của Cận Ngôn Châu dừng lại, cậu xoay người nhìn về phía Kỷ An, hỏi: “Sơ Hạnh nói với cậu?”

Kỷ An xua tay: “Làm sao có thể, là Dụ Thiển nói cho tôi biết.”

Sau đó, ở trong phòng ký túc xá, Kỷ An tóm tắt kể lại chuyện xảy ra giữa Sơ Hạnh và Dương Thích vào chiều tối hôm nay.

Nghiêm Thành hỏi: “Chính là người đàn ông ngoài sân đã cổ vũ Sơ Hạnh hồi đợt kiểm tra thể chất? Lúc đó tôi nghĩ anh ta có chút gì đó với chị cậu.”

Tiết Thần không nhìn được mắng cùng Kỷ An: “Thằng khốn nào thế! An, ngày mai ngược đãi anh ta đi! Làm cho anh ta không tìm được đường về trường!”

Kỷ An càng nghĩ càng nóng nảy: “Khi tán tỉnh Sơ Hạnh, anh ta còn mập mờ với một cô gái khác!”

“Sao hắn dám!” Kỷ An không thể tin nổi giận nói: “Sơ Hạnh là em gái anh ta quen biêt từ thuở nhỏ, người lớn hai nhà lại là hàng xóm, sao dám đối xử với chị ấy như vậy!”

Ấn đường Cận Ngôn Châu đã nhuộm đầy sự thù địch, cậu vẫn im lặng, bình tĩnh gấp chiếc khăn lại rồi lạnh lùng nói: “Cậu không thể dùng suy nghĩ của con người để phân tích suy nghĩ của một con thú.”

Nghiêm Thành khen: “Anh Châu, cậu biết nói chuyện thì nên nói nhiều một chút.”

Cận Ngôn Châu nói: “Hy vọng anh ta thành tâm cầu nguyện không gặp chúng ta vào ngày mai.”

Tiết Thần cười ha ha, “Anh Châu đây là muốn tự mình ra tay rồi.”

Nghiêm Thành cũng cười: “Tôi rất mong chờ trận đấu của chúng ta với Thẩm Ngoại, muốn nhìn xem bọn họ sẽ thua thê thảm như thế nào.”

Cận Ngôn Châu không nói gì nữa.

Cậu cầm điện thoại lên, mở Q.Q tìm ID Sơ Hạnh, nhấn vào khung trò chuyện.

Tin nhắn gần đây dừng lại ở bức ảnh cô đã gửi cho cậu vào ngày hôm qua.

Trong đầu Cận Ngôn Châu cứ lặp đi lặp lại những gì Kỷ An đã nói.

Dương Thích tán tỉnh cô.

Cậu biết thỏ nhỏ còn chưa hiểu rõ, cũng không phải ngốc, cho nên nhất định sẽ không cắn câu.

Nhưng trong lòng vẫn rất bực bội.

Trong sự bực bội này này, so với nỗi chua xót, là đến từ Dương Thích vì ham muốn ích kỷ mà làm tổn thương cô.

Sơ Hạnh, em phải tự bảo vệ chính mình.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.

~~~

Ngày hôm sau.

Sau cả một buổi sáng thi đấu quyết liệt, đội bóng rổ Thẩm Đại đã giành chiến thắng tuyệt đối, đứng nhất trong vòng bảng, giành một suất vào chung kết.

Mà cuối cùng vượt qua cửa ải trảm tướng thoát kiếp thoát khỏi vòng bảng của đội thua, chính là đội bóng rổ trường Thẩm Ngoại.

Và còn có trận chung kết cuối cùng sẽ chọn ra nhà vô địch và á quân của trận đấu bóng rổ này, được tổ chức vào buổi chiều.

Sau giờ nghỉ trưa, tất cả sinh viên đều mong chờ trận chung kết này đổ xô về địa điểm thi đấu.

Sơ Hạnh và bạn cùng phòng cũng đến sân bóng rổ.

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi cuộc thi chính thức diễn ra, Sơ Hạnh muốn đi vệ sinh, Dụ Thiển đứng dậy đi cùng cô, chỗ ngồi của các cô được Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm chiếm giúp.

Ngay khi hai cô gái đi trên hành lang dẫn đến nhà vệ sinh, Dương Thích oan gia ngõ hẹp xuất hiện, anh ta đang đi về phía Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh dường như không quen biết anh ta, mắt nhìn thẳng cùng Dụ Thiển đi về phía trước.

Dương Thích lại dừng lại trước mặt cô, gọi: “Hạnh Hạnh.”

Sơ Hạnh buộc phải dừng lại, cô lập tức kéo Dụ Thiển vòng qua bên cạnh.

Nhưng Dương Thích cũng đi theo cô, quyết định không cho cô đi.

Anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, chỉ cười hỏi: “Anh ra nghỉ ngơi một lát, em có thể làm anh vui lên được không?”

Sơ Hạnh chẳng hiểu tại sao, từ chối: “Không, anh là đối thủ của trường chúng em, em không cổ vũ cho anh đâu.”

Dương Thích bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh cũng là anh Dương Thích của em mà!”

Sơ Hạnh cau mày, nghiêm túc trả lời anh: “Anh không phải rồi.”

“Hay là bởi vì quản lý đội đã gọi anh như vậy, nên em…”

Sơ Hạnh nói: “Không phải, là tôi phát hiện ra, anh không xứng đáng để tôi gọi anh là anh trai.”

Dương Thích sửng sốt trong nháy mắt, lập tức hỏi: “Hạnh Hạnh, em còn giận anh sao?”

Sơ Hạnh hết sức mờ mịt: “?”

Dương Thích vẫn kiên định cho rằng Sơ Hạnh đang giận dỗi mình, vì thế nói: “Anh và quản lý đội thật sự không có gì, nếu em không thích thì anh sẽ không qua lại với cô ấy nữa.”

Dụ Thiển nghe đến đây, không kiềm được bật cười thành tiếng.

Đây là đồ chó má gì mà không biết liêm sỉ mặt dày thế.

Dụ Thiển cười dịu dàng vô hại, nhưng những gì cô nói lại không chút lưu tình: “Lốp dự phòng cãi nhau với anh à?”

Sự mỉa mai không thể rõ ràng hơn.

Sơ Hạnh cảm thấy Dương Thích kỳ quái, “Hai người có liên quan gì đến tôi không, đừng lôi tôi vào câu chyện của hai người.”

Dương Thích nói lời thành khẩn: “Anh chỉ thích em, Hạnh Hạnh.”

Anh ta không cho Sơ Hạnh cơ hội nói chuyện, cứ tiếp tục: “Nếu hôm nay anh giành chức vô địch, em sẽ làm bạn gái của anh chứ?”

Sơ Hạnh mặt đầy khiếp sợ.

Cô chưa từng thấy kiểu người như này.

Cũng cực kỳ hoang đường,

“Không muốn,” Sơ Hạnh ngay lập tức từ chối, cô nói thẳng: “Tôi không thích anh, trước đây không thích, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích.”

Mặc dù cô không biết cảm giác thích một người là gì, nhưng Sơ Hạnh rất chắc chắn, cô sẽ không thích một người như Dương Thích.

Mọi người trong đội bóng rổ Thẩm Đại đi tới phía sau Sơ Hạnh vừa tình cờ nghe được đoạn đối thoại này.

Bắt đầu từ khi Dương Thích nói thích Sơ Hạnh.

Kỷ An lập tức chạy tới che Sơ Hạnh sau lưng, cậu giống như một con nhím dựng thẳng đầy gai, cả người đề phòng cảnh giác trừng mắt nhìn Dương Thích trước mặt, mở miệng: “Tránh xa Sơ Hạnh một chút!”

Dương Thích cười nói: “Kỷ An, sao có thể nói chuyện với anh trai như vậy.”

Kỷ An nhíu chặt mày, tức giận nói: “Đừng làm thân, tôi không quen anh.”

Thực ra chẳng biết rõ về anh ta lắm, trước đây bởi vì lịch sự lịch sự nên mới gọi anh ta một tiếng anh mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, người này không xứng.

Cận Ngôn Châu cũng đi tới, phía sau cậu còn có đồng đội sắp cùng nhau ra sân.

Con ngươi đen nhánh của cậu quét về phía Dương Thích, ánh mắt lạnh lùng lại sắc bén, sâu trong đáy mắt còn lộ ra sự chán ghét.

“Dùng cá cược bắt một cô gái làm bạn gái anh cũng không khác gì ép buộc đối phương làm bạn gái anh cả. Điều đó rất thiếu tôn trọng có biết không?”

Cậu nói xong, Sơ Hạnh liền ngẩng đầu nhìn cậu.

Không biết tại sao, nhưng lời nói của cậu khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

Cận Ngôn Châu ánh mắt sắt như dao, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thích, sau đó nói: “Như vậy đi, nếu anh thích đánh cược vậy thì chúng ta cùng chơi, nhưng phải đổi cách đặt cược.”

“Nếu anh thắng, tôi đồng ý một yêu cầu của anh, anh có thể hỏi tôi bất cứ điều gì về tôi mà muốn biết. Nhưng nếu chúng tôi thắng…”

Cận Ngôn Châu dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: “Kỷ An, quyền này cho cậu, cậu tới tự đặt cược đi.”

Kỷ An không chút do dự nói với Dương Thích: “Nếu chúng tôi thắng, anh không được phép quấy rầy chị gái tôi nữa, bất kể dùng cách nào đều tuyệt đối không được.”

Thành thật mà nói, vụ cá cược này hơi mạo hiểm.

Dù sao Thẩm Đại một đường chiến thắng, chưa bao giờ thất bại.

Mà đội của bọn họ mặc dù lọt vào trận chung kết, nhưng đã thất bại ở vòng đầu tiên, bằng không cũng sẽ không chiến đấu quyết liệt trong bảng đội thấp điểm hơn.

Tuy nhiên, rủi ro đáng để đặt cược.

Nếu thắng cược, anh ta sẽ khiến Cận Ngôn Châu cả đời này không thể ở bên cạnh Sơ Hạnh mãi mãi.

Dương Thích nhướng mày, khóe miệng cười nói: “Được, vậy đánh cược trận đấu này.”

Chờ Dương Thích đi ra, các cầu thủ Đại học Thẩm Đại lần lượt mở cửa bước vào phòng chờ, Sơ Hạnh nói với Kỷ An và Cận Ngôn Châu: “Mọi người cố lên nhé!”

Kỷ An tự tin trong lòng nói: “Yên tâm, có anh Châu ở đây, nhất định chúng ta sẽ vô địch”.

Cận Ngôn Châu chỉ nhìn Sơ Hạnh một cái thật sâu, cái gì cũng không nói, liền xoay người đi vào phòng nghỉ.

Sơ Hạnh và Dụ Thiển trở lại khán đài không lâu, đội viên hai bên tiến vào sân.

Chốc lát, trận chung kết bóng rổ chính thức bắt đầu.

Kỷ An là người đầu tiên cướp được bóng, cậu rê bóng chạy, né bằng đòn nhử, đúng lúc đối phương cảm thấy cậu muốn ném rổ lập tức chạy tới bao vây cậu, Kỷ An lại sạch sẽ lưu loát chuyền bóng cho Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu nhanh như chớp chộp lấy quả bóng thực hiện một pha vào rổ, ghi điểm.

Trong nháy mắt trong sân nổ ra một trận hoan hô.

Một đám nữ sinh ngồi bên cạnh Sơ Hạnh đều hét to om sòm.

“A a a a Nam Vương thật là đẹp trai!”

“Kỷ An cũng mạnh mẽ dữ!”

“Hơn nữa hai người ăn ý quá!”

….

Thẩm Đại vừa mở màn đã khống chế cục diện, tinh thần một đường tăng vọt, mọi người phối hợp ăn ý cực đỉnh, điểm số nhanh chóng đổi mới.

Mà Thẩm Ngoại ngay từ đầu đã bị Thẩm Đại áp chế, ý chí vô hình bị dao động, phát huy càng ngày càng kém, đồng đội không có phối hợp, phòng công đại loạn.

Sắc mặt Dương Thích càng ngày càng âm trầm, anh ta không cam lòng cứ như vậy thua dưới tay Cận Ngôn Châu.

Sau một hồi nghỉ ngơi, anh ta trao đổi ánh mắt với đồng đội của mình, bắt đầu cố ý áp sát Cận Ngôn Châu, ý đồ phạm lỗi với Cận Ngôn Châu.

Nhưng đây không phải là đánh bóng tự do, khán giả và trọng tài đều đang theo dõi, không ai bị mù cả.

Trọng tài thổi còi ra hiệu dấu tay, tỏ ý cầu thủ Thẩm Ngoại phạm lỗi.

Dương Thích sợ rằng mình sẽ bị buộc phải rời sân trước khi trận đấu kết thúc nên không dám dùng thủ đoạn quanh co nữa.

Trận đấu này, Cận Ngôn Châu so với bất kỳ trận nào trước đó chiến còn ác liệt hơn.

Đặc biệt là khi Dương Thích đang di chuyển bóng, lần nào Cận Ngôn Châu cũng ép sát anh ta không buông, hoặc là làm động tác giả cướp bóng từ tay Dương Thích, ngay cả lúc Dương Thích nhảy lên ném rổ cậu đều nhảy lên ngăn bóng lại.

Cậu cố ý nhắm vào khiến Dương Thích tức giận gần chết, nhưng lại không thể làm gì cậu.

Khoảng thời gian kết thúc trận đấu càng ngày càng gần, điểm số của Thẩm Ngoại bị đình trệ trong một thời gian dài, mà Thẩm Đại từ lâu đã chiếm ưu thế tuyệt đối vượt xa.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, nhà vô địch của trận đấu này không phải là Thẩm Ngoại.

Vài giây cuối cùng, Dương Thích ném bóng.

Mắt thấy bóng sắp rơi vào rổ, Cận Ngôn Châu đột nhiên nhảy lên, giơ cao cánh tay, muốn ngăn bóng lại.

Thật ra quả bóng này không ngăn cản sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, nhà vô địch đã là Thẩm Đại.

Nhưng Cận Ngôn Châu lại muốn chặn, cậu sẽ không để Dương Thích cảm thấy thoải mái.

Tất cả mọi người trong sân bóng rổ nhìn thấy chàng trai mặc đồng phục màu trắng nhảy lên, đẹp trai không thể diễn tả.

Sơ Hạnh mở to mắt, kinh ngạc nhìn cậu mặc áo số 5, hai mắt cũng không dám chớp một cái.

Bàn tay cô đặt trên đùi phút chốc xoắn chặt với nhau, căng thẳng đến mức hơi thở vô thức ngưng đọng hoàn toàn.

Cận Ngôn Châu chính xác chạm vào bóng, lập tức dùng sức vỗ một cái, bóng rổ trong khoảnh khắc theo lực đạo của cậu rơi xuống, va chạm mặt đất, sau đó lăn xa.

Cùng lúc, đồng hồ điểm về số 0.

Cận Ngôn Châu đứng tại chỗ, mồ hôi hột trên trán trượt xuống khuôn mặt nhẵn nhụi sắc bén, dừng ở cằm, sau đó nhỏ xuống.

Những tiếng la hét chói tai và tiếng cổ vũ vang lên từ hội trường bóng rổ, các sinh viên trường Thẩm Đại phấn khích nhiệt huyết sôi trào.

Sơ Hạnh cũng vô cùng vui vẻ đứng lên, hưng phấn kêu lên: “A a a a a thắng rồi!!”

Cận Ngôn Châu ngước mắt lên, nhìn về phía chỗ Sơ Hạnh.

Cô đang đứng trên khán đài, vui vẻ giơ tay lên, liên tục nhảy nhót tại chỗ với một nụ cười vô cùng tươi sáng.

Phát hiện cậu nhìn sang bên này, hai tay Sơ Hạnh giơ cao nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, lắc lư nhẹ nhàng với cậu.

Giống như bé thỏ nhỏ dễ thương.

Cậu nhìn cô, chợt mỉm cười.

Hứa Âm thấy Sơ Hạnh hưng phấn như vậy, cười cô: “Hạnh Hạnh, chẳng lẽ đã sớm biết chúng mình sẽ thắng sao, tỷ số cách xa nhiều như thế, đối phương có đuổi cũng không kịp. “

Sơ Hạnh hạ tay xuống, ngồi trở lại chỗ ngồi nói: “Mình biết, nhưng lúc này mình vẫn rất xúc động!”

Cô vừa nói, lại kìm lòng không được mà dặm chân.

Ninh Đồng Đồng cũng kích động thở dài: “Đội bóng rổ chúng ta giỏi quá! Dùng thực lực đè bẹp hoàn toàn! Đối phương trở mình càng không được! Haha haha haha, hay quá, quá đã! Cho tới bây giờ mình chưa từng xem trận bóng rổ nào hay như vậy!”

Dụ Thiển khóe miệng nở nụ cười, nhìn về phía số 9 trong sân bóng rổ.

Kỷ An mặc áo số 9 đi tới bên cạnh Cận Ngôn Châu, hai người cuộn tay thành nắm đấm rồi cụng vào nhau.

Sau đó, Kỷ An rất tùy ý nắm lấy vạt áo bóng rổ, vén áo lau mồ hôi trên mặt.

Dụ Thiển đang chăm chú quan sát cậu bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy…. Cơ bụng, hơi sửng sốt.

Không nghĩ vóc dáng em trai lại tốt thế.

Đôi mắt của cô cong lên một lần nữa, tràn ngập ý cười.

Sau trận đấu là phần trao giải.

Sau khi Quán quân Á quân đứng trên bục nhận giải, Cận Ngôn Châu gọi Dương Thích đang muốn đi: “Này.”

Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, mỉm cười, nhắc nhở Dương Thích từng câu từng chữ: “Nhớ kỹ lời anh nói, sau này đừng quấn lấy làm phiền Sơ Hạnh nữa.”

Dương Thích lạnh lùng trừng mắt nhìn Cận Ngôn Châu, không nói ra một chữ, xoay người rời đi.

Cận Ngôn Châu vốn tưởng rằng sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào với Dương Thích này nữa.

Nhưng không ngờ, vài phút sau cậu đi vệ sinh, có thể gặp Dương Thích trước bồn rửa tay.

Cận Ngôn Châu coi anh ta như không khí, xem như không nhìn thấy người này, rửa tay xong định rời đi.

Kết quả Dương Thích đang rửa tay dưới vòi đột nhiên ở phía sau cậu hừ cười nói: “Cậu thích cô ấy.”

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu, dư quang liếc Dương Thích, tức giận nói: “Liên quan đéo gì đến anh.”

Dương Thích tắt đi, vẩy vẩy nước trên tay, giọng điệu tiếc nuối mà chắc chắn nói: “Đáng tiếc, cậu vì cô ấy liều mạng trên sân bóng, vì cô ấy làm nhiều việc hơn nữa, nhưng cô ấy cũng không thích cậu.”

Cận Ngôn Châu xoay người, vẻ mặt trầm buồn khẽ nâng cằm lên.

Cậu nhìn Dương Thích, ánh mắt sắt bén.

“Tôi sẽ chờ cô ấy thích tôi.”

Cận Ngôn Châu nói xong liền cười mỉa, trong giọng điệu lộ rõ ​​vẻ ghét cay ghét đắng mang sự theo trào phúng rõ ràng: “Anh có biết vì sao Sơ Hạnh chưa bao giờ thích anh, cho dù là trước đây, bây giờ hay sau này không?”

“Bởi vì thủ đoạn của anh bẩn thỉu, tâm tư xấu xa, con người thật đáng khinh.”

“Đừng để tôi biết anh có mưu đồ đến gần cô ấy nữa,” Cận Ngôn Châu lạnh lùng cứng rắn phun rừng chữ: ” Cút xa một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.