Hôn Hậu Lãnh Chiến

Chương 1-2: Tặng vòng hoa trong hôn lễ (2)



"Cô ấy nói nhận được điện thoại của người đại diện, có chuyện liên quan đến vấn đề tuyên truyền, rất quan trọng, kết thúc sẽ đến đây ngay, trước đừng nhắc đến nha đầu kia, tới đây, mẹ giới thiệu cho con Văn thúc." Bạch Phượng Vân đem Lãnh Diệp kéo đến trước mặt Tôn Diệu Văn.

"Diệu Văn, đây chính là con trai của em Lãnh Diệp, Tiểu Diệp mau chào hỏi Văn thúc đi."

Môi mỏng của Lãnh Diệp tràn đầy lãnh ý, ánh mắt sắc bén khóa trên Tôn Diệu Văn.

"Tiểu Diệp." Trước mặt nhiều người như vậy, thấy con trai mình không chịu hợp tác, lòng Bạch Phượng Vân nóng như lửa, có chút không nhịn được, lôi kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Con đã quên những lời mẹ đã nói với con ở trên điện thoại rồi sao? Đừng quản việc của mẹ!”

Lãnh Diệp nhíu mày, hướng về phía Tôn Diệu Văn, gật đầu một cái, chào hỏi: "Văn thúc."

"Được rồi." Mặt Tôn Diệu Văn đầy ý cười, cười đến khóe mắt nhăn lại, vỗ vỗ vai Lãnh Diệp."Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, Tiểu Diệp, nghe mẹ cháu nói, lần này trở về nước sẽ không đi nữa, nghe nói cháu học quản lý tài chính, nếu như cháu muốn phát triển ở trong nước, nếu không ngại có thể tới Tôn thị làm việc, Tôn thị chúng ta đang cần những nhân tài như cháu."

Nghe chồng mình muốn con trai đi làm ở Tôn thị, Bạch Phượng Vân vui mừng cười, cô vốn còn muốn tìm một cơ hội để Tôn Diệu Văn an bài một chức vị phù hợp cho Lãnh Diệp, hôm nay không cần cô mở miệng, Tôn Diệu Văn đã chủ động mở lời, vậy cô không cần phải phí công một phen rồi.

"Tôn thị không phải là nơi chó mèo nào cũng vào được, chỉ cần có chút quan hệ với tổng giám đốc là có thể Tôn thị sao? Đúng là nực cười." giọng nói kia lạnh lẽo đến cực điểm, bên trong còn phảng phất có mùi thuốc súng.

Tiếng nói kia vừa dứt, ngay lập tức trong không khí truyền đến tiếng hút không khí, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía cửa giáo đường, xem thử xem là ai lại có lá gan lớn đến như vậy, dám hủy lễ cưới của Tôn tổng.

Tôn U Du giơ tay lên lấy kính râm xuống, quyến rũ mà khêu gợi lắc lắc một đầu tóc dài đang được thả xõa, vừa tuyệt mỹ, vừa phong tình.

Ánh mắt cô trong trẻo lạnh lùng từ trên người Lãnh Diệp xẹt qua, rồi rơi trên người Tôn Diệu Văn, bờ môi khẽ lộ ra một nụ cười tùy ý, đem kính râm giắt lên cái đai trước ngực, cái rãnh ngựcnhư ẩn như hiện mê người, cái loại hấp dẫn này đủ trí mạng.

Bàn tay cô đang nắm một ban tay nhỏ bé, dẫn bé trai kia cùng tiến vào giáo đường, từng bước giày cao gót nên xuống sàn nhà đầy tự tin, cô giờ này cao ngạo, lạnh lùng, cô đơn như một nữ vương.

Lãnh Diệp sửng sốt, là cô ta sao?

ở sân bay, lúc lấy hành lý, cô ta không may đụng vào anh, không có nói xin lỗi thì thôi đi, ngược lại còn chửi anh.

Thật không biết nên nói thành phố S này quá nhỏ, hay là vì hai người bọn họ   rất có duyên đây, gặp nhau ở sân bay, rồi lại gặp nhau tại giáo đường, trong vòng một tiếng đồng hồ hai người bọn họ gặp mặt tận hai lần, đúng là có duyên.

Ấn tượng đầu tiên, cô ta không có lễ phép, ấn tượng thứ hai, cô ta thật là ác liệt.

"Diệu Văn, cô ta là?" Bạch Phượng Vân nhíu mày, hướng về phía Tôn Diệu Văn đang đứng bên cạnh hỏi, đứa bé trai kia thì cô biết, nhưng Tôn U Du cô chưa từng gặp, bất quá, cô cũng mơ hồ đoán ra thân phận của cô ta.

Tôn Diệu Văn vẫn còn đang khiếp sợ, con gái của ông sao lại trở về? Tang sự của vợ cũ ông xong xuôi, cô liền trở về nước Pháp, ông cũng không có báo cho cô biết hôm nay ông sẽ kết hôn, cô tại sao lại biết mà về, hơn nữa còn đột nhiên như vậy.

Bằng vào sự hiểu rõ của ông với con gái mình, ông có thể chắc chắn một điều cô tuyệt đối không phải trở về để tham gia cái hôn lễ này.

Bạch Phượng Vân còn gọi Tôn Diệu Văn thêm một lần nữa, lúc này thấy ông đã phục hồi tinh thần, mới khổ sở nói: "Tôn gia Đại tiểu thư."

Tôn Diệu Văn chẳng qua là đại tổng giám đốc tạm thời của Tôn thị, Tôn gia Đại tiểu thư mới là người chân chính thừa kế Tôn thị trong tương lai.

"Tôn gia đai... U Du." Bạch Phượng Vân trợn mắt nhìn chồng mình một cái, thân mật nghênh đón Tôn U Du, kéo tay cô.

"Nguyên lai là U Du! Tiểu Nhiên cũng đã tới, ha ha, U Du có thể cố ý từ nước Pháp trở về tham gia hôn lễ của hai người chúng ta, cô thật là cao hứng, so sánh với việc gặp gỡ con trai đã nhiều năm xa cách còn vui mừng hơn."

Tôn U Du lạnh lùng rút tay mình ra, nhìn Bạch Phượng Vân một cái, môi đỏ mọng mở ra."Lão già."

Nhất thời, chung quanh dần dần nổi lên tiếng nghị luận, vẻ mặt Bạch Phượng Vân cứng ngắc, bối rối đứng ngỗ một chỗ, một người thông minh như cô, sao lại không thể đoán ra hàm ý sâu xa của viêc Tôn U Du xuất hiện ở đây chứ, cô ta đến đây là để xúc phạm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.