Buổi sáng Hạ Ngư không nói chuyện với Lâm Thành, đối với Lâm Thành rất hờ hững, Lâm Thành rầu rĩ không vui mà đi làm, muốn lại gần hôn một miếng, Hạ Ngư nghiêng đầu từ chối. Lâm Thành khổ sở cực kỳ. Từ khi làm ra chuyện kia, Hạ Ngư giống như đã thay đổi, hoặc là chính mình chưa bao giờ hiểu rõ em ấy.
Hạ Ngư ở nhà dùng máy vẽ bản thảo, tâm tình buồn bực, anh sợ Lâm Thành lại giống như lúc trước vứt bỏ anh. Ngày hôm qua đã không thể khống chế tâm tình, anh không biết mình còn có thể giả vờ bao lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa đánh gãy suy nghĩ của anh, anh đi ra mở cửa, là Phó Thời, anh thấp giọng nói: ” Vào đi.”
Từ sau lần nói chuyện không mấy vui vẻ đó, quan hệ của hai người có chút lúng túng, Phó Thời đi đến phòng khách, ” Em thi xong rồi, trở về lấy đồ đạc sẽ đi.”
Hạ Ngư khá lạnh nhạt đáp: ” Từ từ thu xếp, không vội.”
Phó Thời nhìn anh có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói, đi vào thu xếp hành lý.
Phó Thời kéo vali đi ra, Hạ Ngư đang nằm trên ghế sa lông anh mắt mơ hồ không biết đang suy nghĩ gì. Phó Thời đi tới cửa vẫn là không nhịn được mà mở miệng: ” Tiểu Ngư, thật sự sẽ không hối hận sao?”
Hạ Ngư trong lòng đột nhiên thấy buồn cười, anh chính là sợ Lâm Thành hối hận, sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ, như là chó hoang ven đường, mười năm tự ti cùng tưởng niệm đã sớm mất đi tự tôn của một người.
Buổi chiều năm giờ, Lâm Thành mở cửa phòng nhìn thấy Hạ Ngư đang đi giày, hắn sợ hết hồn, lắp bắp hỏi: ” Em đi đâu vậy?”
Hạ Ngư đã sớm không còn giận, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, ” Em muốn đi siêu thị dưới lầu, cùng đi không?”
” Cùng đi.”
Lâm Thanh thả cặp xuống, ngồi xổm xuống giúp anh buộc dây giày, động tác của hắn rất chậm, ” Buộc chặt.” Hắn ngẩng đầu lên cười cười, Hạ Ngư liền xoa xoa đầu hắn.
Hai người ở siêu thị rất có năng khiếu kén ăn, Hạ Ngư cầm lấy một quả chanh leo hướng Lâm Thành hỏi: ” Ăn không?” Đây là đồ ăn Lâm Thành ghét nhất, biết là Hạ Ngư đùa hắn nhưng vẫn là bất đắc dĩ đáp: ” Em mua đi.”
” Em mới không đối xử như vậy với lão công.”
Hạ Ngư đem đồ vật trong tay thả xuống, cầm lên mấy trái táo tây bên cạnh thả vào rổ.
Lâm Thành nhìn động tác của anh, trong lòng rất ấm áp, hắn đối với Hạ Ngư cũng là vật thay thế đáng lưu tâm, hai người ở chung lâu, Hạ Ngư có thể hay không sẽ thật sự yêu hắn? Hắn khát vọng, trong lòng nóng lên, như là thời thiếu niên mong đợi đợt tuyết đầu mùa mỗi khi đông về trước kia.
Hai người như một cặp vợ chồng ân ái trên thế giới, trong siêu thị vừa đi vừa nghỉ, hưởng thụ khói lửa nhân gian.
Trên đường trở về, Lâm Thanh một tay cầm đồ, một tay nắm lấy tay Hạ Ngư. Hạ Ngư nhìn thấy bên cạnh tiểu khu mới mở một cửa hàng xăm, bất chợt nảy sinh ý nghĩ, ” Chúng ta đi xăm hình được không? Mỗi người một cái.”
Lâm Thành cau mày, ” Rất đau, em chịu được không?” Mặc dù ở tiểu khu này cũng đều là cửa hàng chính quy, thế nhưng Lâm Thành vẫn sợ Hạ Ngư đau.
Hạ Ngư làm nũng, ” Chịu được, đi đi mà.”
Lâm Thành không lay chuyển được anh đành ỡm ờ cùng anh tiến vào cửa hàng.
Phục vụ cực kỳ tốt, rất nhanh liền có người đi ra tiếp đãi bọn họ, Hạ Ngư đang muốn theo nhân viên đi, Lâm Thành kéo anh lại: ” Để tôi xăm trước, em xăm sau.”
” Hai người, mỗi người một phòng không được sao? Như vậy sẽ nhanh hơn chút.” Hạ Ngư có chút không hiểu.
Lâm Thành ghé vào tai anh thấp giọng nói: ” Tôi thử trước một chút. Không cho phép chạy loạn.”
Hạ Ngư trong lòng ấm áp, ôm hắn một chút: ” Đi đi.”
Lâm Thành đi vaofm Hạ Ngư cầm một quyển tạp chí ở đại sảnh ngồi xem, nhớ tới hành động vừa nãy của Lâm Thành, anh không kìm được cười rộ lên, loại chi tiết nhỏ mà ôn nhu này thật sự rất cảm động.
Qua một giờ, Lâm Thành đi ra mang anh đi vào, Hạ Ngư đi cùng hắn tò mò hỏi: ” Anh xăm ở chỗ nào?”
Lâm Thành không chịu nói cho anh biết: ” Chờ chút về nhà nói.”
Thợ xăm là một nữ Omega, rất ôn nhu, Lâm Thành muốn ở bên cạnh, nắm tay Hạ Ngư, anh lại đẩy hắn: ” Anh đi ra ngoài.”
” Tại sao?”
” Em muốn bảo lưu hình xăm cho thần bí, sau đó để anh đoán.”
Lâm Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài, còn không ngừng bàn giao: ” Phiền cô nhẹ một chút, em ấy sợ đau.” Thợ xăm luôn miệng nói được.
Thời điểm Hạ Ngư đi ra đã thấy Lâm Thanh mua cho anh một ly trà sữa, cắm ống hút đưa tới bên miệng anh, ” Uống một ngụm.”
Hạ Ngư uống trên tay hắn, ngẩng đầu lên muốn được khen, ” Em cảm thấy không đau chút nào.” Lâm Thành cổ vuz.” Ca ca rất dũng cảm.”
Đây là lần thứ hai Lâm Thành gọi anh ca ca.
Hai người kích động làm một dấu ấn trên thân thể, không tính là liều lĩnh nhưng là đủ mê người. Lại như mỗi một đêm hè bình thường.
Buổi tối về nhà, Hạ Ngư vùi trong lồng ngực Lâm Thành, nói: ” Muốn nghe anh kể truyện xưa.”
Lâm Thành xoa đầu v* anh, như đang đùa một đồ chơi, ” Nghe truyện gì? Công chúa Bạch Tuyết?”
Hạ Ngư ngáp một cái, kiên trì nói: ” Anh tự bịa một cái.” Lâm Thành thuận theo eo anh sờ xuống dưới, ” Vậy để tôi kể, ngày xưa có một bạn nhỏ gọi là Hạ Ngư, từ nhỏ đã đáng yêu, lớn lên rồi lại cùng một người tên là Lâm Thành kết hôn, bọn họ rất ân ái mãi mãi không chia cách.”
Hạ Ngư bị hắn chọc phát cười, anh cuối cùng cũng có chút dũng khí nói: ” Muốn nghe quá trình bạn nhỏ kia lớn lên không?”
Lâm Thành đờ, Hạ Ngư cảm giác tay hắn đặt tại trên đầu v* mình bất động, kỳ quái hỏi: ” Lão công, anh hỏi qua em, hôm nay còn muốn nghe không?”
Lâm Thành không xác định Hạ Ngư có thể sẽ nói về mối tình đầu chết tiệt kia hay không, thế nhưng chỉ cần hắn nghĩ trong quá khứ tồn tại một người như vậy hắn liền thấy khổ sở cực kỳ, hắn hiện tại chính là muốn trốn tránh.
Hắn đè Hạ Ngư dưới thân, giả vờ làm một bộ vội vã không nhịn nổi liếm đầu v* anh: ” Ngày mai nói sau đi, lão muốn muốn hút cạn em trước.”
Hạ Ngư bật cười, mở rộng thân thể tiếp nhận từng đợt xâm phạm của người nọ.
Lâm Thành bắn ba lần, đều là rót đầy khoang sinh sản của Hạ Ngư mới hài lòng ôm anh ngủ.
Hạ Ngư bị hắn làm đến lung ta lung tung, trên bụng toàn là vết nước trắng đục, chậm rãi từ trong lồng ngực hắn đi rửa một chút. Thời điểm đi ra liền nhìn thấy gương mặt Lâm Thanh dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, tâm lý dâng lên một cảm giác thỏa mãn, anh hy vọng sống như vậy đến hết đời.
Anh vén chăn lên, quần pyjamas rộng rãi không che hết được bắp đùi của hắn, anh biết Lâm Thành xăm cái gì.
Trên đùi hắn có một đóa hoa hồng, một đóa hoa hồng màu trắng có dính vài giọt nước. Trên đường cong bắp thịt xinh đẹp có vẻ thánh khiết hơn.
Hạ Ngư tắt đèn, ” Rất đẹp.” Anh nghĩ như vậy, co vào lồng ngực Lâm Thành nhắm mắt lại.