Hồn Hoa

Chương 21: Độc Chất Trong Hoa.





Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Lưu Ly, giường êm nệm ấm nhưng mãi mà cô cũng không chợp mắt được.
Lăn qua lăn lại trên giường mất nửa tiếng, hai con mắt vẫn mở to nhìn trần nhà. Mũi vô tình hít vào một mùi hương lạ, nếu cô không nhầm thì đây là mùi hương của nhựa cây hoa trúc đào. Nhựa cây hoa trúc đào rất độc, không cẩn thận chạm tay vào đó cũng đủ có cơ hội gặp mặt tử thần. Mùi hương này là từ chỗ nào mà ra? Lưu Ly vén góc chăn rồi đi xuống giường, bên tai vang lên giọng nói của Hoa Huyết.
Cô cứ nghĩ là hắn đã ngủ rồi.
“Đừng đi lung tung, mặc kệ nó.”
“Nhưng...”
Cô còn chưa nói hết thì một luồng sáng từ trong đóa hoa bay ra bao quanh người, áp chế cô trở lại trên giường. Xem ra linh lực của Hoa Huyết đã phục hồi được ba phần.
May mà chiếc giường này rất êm ái, không thì với cú ngã này cô có thể vào bệnh viện chơi vài ngày.
Lưu Ly suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
“U Linh đã phát hiện ra tôi rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy là ai?”
“Không biết.”
Lưu Ly trơ ra như tượng đá, nằm bất động ở trên giường, một lúc sau mới có thể phục hồi lại như cũ, với tay kéo chăn đắp lên người.

Không biết.
Hai từ này cũng có thể nói ra từ miệng của hắn, nghe qua rất là châm chọc. Hắn là thánh chủ của Hoa tộc, còn có người qua mặt được hắn sao?
Tiếng nói trầm ấm từ trong đóa hoa vọng ra ngoài.
“Người này so với U Linh khôn ngoan hơn rất nhiều, người bọn họ nhắm vào là em không phải tôi.”
Việc này cũng đồng nghĩa với chuyện hạt giống ở trong người Lưu Ly đã bại lộ. Năng lực của kẻ giấu mặt này không đến nỗi làm hắn thất vọng.
Lưu Ly thoáng rùng mình, vô hình trung cô đã trở thành vật hi sinh cho tranh giành quyền lực trong Hoa tộc. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, một cuộc sống bình yên đối với cô xa xỉ đến vậy sao?
“Tại sao chứ? Tôi đâu có đắc tội gì với bọn họ.”
“Thứ bọn họ muốn chính là đem hạt giống hủy đi.”
Nói như vậy, rắc rối này là một tay Hoa Huyết ban cho cô. Muốn sống sót chỉ có cách để hạt giống dung hòa với cơ thể nhanh nhất, có được sức mạnh của nó cô mới có khả năng bảo vệ bản thân.
Lưu Ly trầm mặc một hồi mới lên tiếng, chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, truy cứu trách nhiệm thuộc về ai đã không còn quan trọng nữa.
Trong không khí mùi nhựa cây hoa trúc đào càng lúc càng đậm. Theo đà này cô sẽ không ổn mất, cô không phải Hoa Huyết, không thể nào ngửi mùi này vào mà vẫn bình an vô sự.
“Nhưng mùi hương này, rất không dễ chịu.”
Hoa Huyết ở trong đóa hoa vô cùng ảo não, hắn trao cho cô sức mạnh của huyết hoa nhưng một chút cô cũng không biết sử dụng. Để chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hắn biết giấu đi đâu.
“Đừng để thứ tôi cho em trở nên vô dụng.”

Sau đó Hoa Huyết liền im lặng không nói gì nữa, Lưu Ly là một cô gái thông minh, tự biết bản thân mình phải làm gì để được sống. Một chút mùi hương nhựa cây hoa trúc đào cũng không xử lí được, sau này làm sao có thể sống trong Hoa tộc mà không bị người ta giết. Hắn cho cô hạt giống cũng đồng nghĩa để cô trở thành thiếu chủ của Hoa tộc, tương lai sau này sẽ là người kế vị hắn.
Lưu Ly thấy Hoa Huyết không có động tĩnh gì, đành tự mình suy tính xem phải làm như thế nào. Đôi môi mê người khẽ nhếch, thế này chắc sẽ không sao đâu.
Lưu Ly nhắm lại hai mắt, hai tay chụm lại trước ngực giống như đang cầu nguyện, một lúc sau từ đôi bàn tay ấy le lói ra một chút ánh sáng đỏ mơ hồ rồi mạnh dần.
Hai mắt vừa hé mở, Lưu Ly liền đem ánh sáng trong tay tung ra ngoài, cả căn phòng ngập tràn trong thứ ánh sáng đỏ đẹp đẽ đang dần tích tụ lại rồi hóa thành một chú bướm nhỏ kiều diễm. Bướm nhỏ đi đến đâu, nơi đó liền ngập tràn hoa oải hương, mùi của hoa oải hương rất dễ chịu, lại có tác dụng an thần dễ đưa con người ta vào giấc ngủ. Hay là để nó tẩy đi thứ mùi hương chết người của nhựa cây hoa trúc đào? Sáng mai ngủ dậy nhất định sẽ có cảm giác như bản thân đang ở Provance của nước Pháp.
Lưu Ly đưa tay thu lại chú bướm nhỏ, ngay cả giường của cô cũng trở thành một thảm hoa rồi. Hoa Huyết mà thấy không biết có tức giận hay không đây? Hai... mặc kệ, trước hết nên ngủ.
Lưu Ly quấn chăn thành hình con nhộng không bao lâu liền ngủ, lần này không bị ác mộng quấy nhiễu, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Sáng sớm, Hoa Huyết vừa tỉnh dậy đi ra khỏi đóa hoa đã bị khung cảnh trong căn phòng làm cho choáng váng. Nói cô tự mình giải quyết, kết quả phòng ngủ của hắn bị biến thành cánh đồng hoa. Chỉ cần dùng linh lực đánh tan mùi hương của nhựa cây hoa trúc đào là được rồi, có cần phải khoa trương như thế này không?
Lưu Ly này không biết là thông minh hay ngớ ngẩn đây!
Tối qua bị ác mộng hành, tất nhiên sáng nay khó lòng mà dậy sớm, cộng thêm với chiếc giường êm ái này sẽ càng làm cho người ta lười biếng muốn ngủ mãi.
Lưu Ly vẫn như củ vùi mình trong chăn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoa Huyết nhìn Lưu Ly hết mấy phút mới lắc đầu đi vào trong nhà tắm, ở trong đó gần cả tiếng mới chịu đi ra ngoài.
Trên người hắn khoác hờ hững một chiếc áo choàng tắm màu đen, những giọt nước li ti dọc theo mái tóc đen dài chảy xuống cần cổ, len lỏi vào vòm ngực mạnh mẽ rắn chắt nhưng lại quyến rũ đến mê người. Đường cong nam tính bị chiếc áo choàng tắm che khuất, nhưng vẫn làm cho người ta mơ mộng.
Hoa Huyết ngồi trên ghế lau khô mái tóc ướt nhẹp, mà lúc này người đang ngủ trên giường kia cũng đã tỉnh, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.

“Tỉnh rồi sao còn nằm trên đó?”
Lưu Ly xoay người lại che đi tầm mắt của mình, hắn là mỹ nam hàng thật giá thật, nhìn nữa thể nào cô cũng liên tưởng bậy bạ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là tiếng nói của Y Hàn.
“Chủ nhân.”
Hoa Huyết dừng lại động tác lau tóc của mình, nói.
“Vào đi.”
Ngay lúc Hoa Huyết mở miệng cũng là lúc Lưu Ly nhanh như tên bắn nhảy xuống giường chạy ngay vào phòng tắm. Tình cảnh của cô lúc này rất dễ bị hiểu lầm.
Hoa Huyết nhếch môi cười, bây giờ mới để ý sao? Hắn cũng là đàn ông, nhỡ đâu đêm khuya thanh vắng nổi lên thú tính, cô sẽ là con mồi đầu tiên. Đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn rồi.
Mở cửa bước vào phòng, đầu tiên chính là trơ ra như tượng đá, căn phòng này hôm qua không giống thế này.
Đây là hoa lâu chăng?
“Chủ nhân, sao lại thành ra thế này?”
“Không có gì, Lưu Ly rãnh rỗi nghịch thôi. Tìm ta có việc gì không?”
Lưu Ly rãnh rỗi nghịch thôi.
Chủ nhân đối với tiểu thư thật quái lạ, phỏng chừng là người khác đã sớm về với đất mẹ rồi.
Y Hàn không để ý tới căn phòng nữa, trở về với mục đích mình đến đây.
“Sáng nay Tiểu Sát vào phòng tiểu thư, kết quả tiểu thư mất tích rồi.”

Lưu Ly ở trong phòng tắm vệ sinh cá nhân xong cũng không có đi ra ngoài, lúc cô đi ra biển không ai hay biết, Tiểu Sát nghĩ cô mất tích cũng dễ hiểu thôi. Nếu như Tiểu Sát biết cô tối qua ngủ lại trong phòng Hoa Huyết có khi nào suy diễn lung tung không?
Nhất định là có.
Như vậy càng không nên đi ra ngoài.
Hoa Huyết khẽ nhướng mày, ánh mắt đảo qua cửa nhà tắm đang đóng chặt.
Y Hàn cũng đồng dạng nhìn theo ánh mắt của Hoa Huyết, đầu óc như được khai thông.
“Tiểu thư... ngủ lại đây?”
Như vậy chủ nhân ngủ ở chỗ nào, đừng nói là hai người ngủ chung đi.
Sau đó lại lắc đầu phủ nhận. Không thể, tám trăm năm nay chủ nhân không hề chạm đến phụ nữ, không lí nào lại có hứng thú với tiểu thư. Căn phòng này lại lớn như vậy, cũng không phải không có chỗ ngủ thứ hai, mà điều đáng nói ở đây là chỉ có mỗi một chiếc giường.
Hoa Huyết liếc mắt nhìn qua cũng đủ biết Y Hàn đang nghĩ cái gì. Cũng không có ý định giải thích.
“Tối qua có người muốn dùng nhựa cây hoa trúc đào giết Lưu Ly.”
Mặt Y Hàn biến sắc, tròng mắt tối lại. Bọn họ ngày càng to gan, đã đi quá xa rồi.
“Thuộc hạ đi điều tra ngay.”
Hoa Huyết không nói gì chỉ gật đầu.
Nhận được sự cho phép của Hoa Huyết, Y Hàn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nói đi cũng phải nói lại, có thực lực đối chọi với Hoa Huyết, giết được Lưu Ly là điều rất dễ dàng. Nhưng Lưu Ly đến giờ một cọng tóc cũng không mất, có thể nói rằng bọn họ chỉ là cảnh cáo thị uy mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.