Hồn Hoa

Chương 25: Trăng Đỏ





“Lưu Ly!”
Đám người bất chấp ngăn cản của Liễu Quỳnh Nhi lao về phía trước, lúc nãy là Chấn Nam, bây giờ lại là Lưu Ly.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Liễu Quỳnh Nhi tái xanh, cô không quên, Lưu Ly cũng là người hoa, dù mới được một nửa nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện tương tự như Chấn Nam?
Dù thế nào cô cũng phải cản đám người này lại. Lần này cô sẽ ra tay đánh người thật, bắt đầu từ hai người bạn thân kia, chỉ cần hai người họ dừng lại, những người khác không cần phải quan tâm.
Liễu Quỳnh Nhi chen chân vào giữa đám người, nhanh như cắt chụp tay của Vương Khải Minh bẻ gập ra sau lưng.
Vừa ngẩn đầu lên tìm bóng dáng của Âu Thần, ngoài ý muốn thấy Tiểu Sát từ đằng xa đang vội vã chạy đến.
“Chị Tiểu Sát, cản bọn họ lại.”
Tiểu Sát dù chưa sống tới trăm năm, nhưng may mắn lớn lên trong Hoa tộc, không phải chịu ảnh hưởng của trăng đỏ. Tuy không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, cũng nghe theo lời Liễu Quỳnh Nhi, cản đám người đang náo loạn này lại.
Tiểu Sát nhún chân, loáng một cái đã ở trước mặt Âu Thần, không kịp để cho hắn ra tay, đưa dao kề vào cổ hắn.
Ánh sáng sắc lạnh của con dao trong đêm tối nhuốm màu đỏ quỷ dị càng thêm nguy hiểm, Âu Thần cứng người, con dao này vô cùng sắc bén, không hề dùng sức đã để lại trên cổ hắn một vết thương nhỏ.
Cả đám người đứng im, không tin được nhìn con dao trên cổ Âu Thần, không dám làm ra hành động nào chọc giận người đang cầm dao, sơ sảy một chút, mạng của đại thiếu Âu gia sẽ đi đời nhà ma, mà bọn họ cũng không tránh khỏi liên đới trách nhiệm.
Vương Khải Minh lợi dụng lúc Liễu Quỳnh Nhi thất thần nhìn Tiểu Sát, thoát ra khỏi tay cô, bước sau nhanh hơn bước trước, chạy tới bên cạnh Âu Thần.
“Chị Tiểu Sát, có cần phải như vậy không?”

Tiểu Sát chẳng thèm liếc mắt nhìn Vương Khải Minh, hé môi hỏi chuyện Liễu Quỳnh Nhi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu Quỳnh Nhi nhìn đám người, nhất quyết sử dụng Linh Tê chú để trả lời.
“Phong ấn trong người Chấn Nam sắp bị phá giải.”
Tiểu Sát cau mày, phong ấn của Hạ lão đầu đâu dễ dàng phá giải như vậy.
“Không thể nào, ngoài Hạ lão đầu ra làm gì có ai phá giải được phong ấn đó.”
“Em cũng không biết, có lẽ là do trăng đỏ xuất hiện.”
Như nhớ tới chuyện gì đó, Liễu Quỳnh Nhi nhanh miệng mở lời, lần này không sử dụng Linh Tê chú để trò chuyện nữa.
“Hình như Lưu Ly cũng bị ảnh hưởng.”
Cả đám người nhìn hai cô gái với ánh mắt kì quái, rõ ràng hai người chỉ nói có hai câu, nhưng tại sao bọn họ lại cảm thấy, hai người nói với nhau rất nhiều?
Kì lạ!
“Sao em không nói sớm chứ.”
Tiểu Sát thu lại con dao kề trên cổ Âu Thần, trước khi đi còn không quên đe doạ vài câu.
“Mấy người các cậu nếu không muốn chết thì đứng im ở đây cho tôi, đây là chuyện riêng của Hạ gia, tốt nhất các cậu đừng nên xen vào. Quỳnh Nhi, trông chừng bọn họ cho tốt.”

Lời nói vừa dứt, bóng dáng Tiểu Sát đã chạy nhanh tới chỗ Lưu Ly và Hạ Chấn Nam.
Nếu như là vì trăng đỏ, vậy thì tại sao cô lại không có chuyện gì?
Liễu Quỳnh Nhi thở dài, cơ thể lão đão muốn ngã, may mà có Âu Thầ đỡ kịp.
“Quỳnh Nhi, cậu không khoẻ chỗ nào?”
Mới vừa nãy còn hùng hổ như vậy, sao mới loáng một cái đã muốn ngã?
Có ai nói cho hắn biết, ở đây là đang xảy ra chuyện gì hay không?
Trăng đỏ! Có khi nào vì sự xuất hiện của dị tượng này hay không?
Nhưng tất cả mọi người đều không sao, chỉ duy nhất ba người là có triệu chứng lạ.
Hơi thở của Liễu Quỳnh Nhi biến lạnh, chân tay bắt đầu mất hết cảm giác, cũng giống như hai người kia, cơ thể rục rịch muốn giải thoát.
Tiểu Sát hít vào một ngụm khí lạnh, bước đến bên người Lưu Ly, trên người cô lúc này chằn chịt dây leo, một phần ở trong người mình chui ra, còn một phần là từ trong người Hạ Chấn Nam bò đến.
Hạ Chấn Nam lúc này cũng đã ngất đi, hơi thở tuy yếu nhưng vẫn đỡ hơn Lưu Ly rất nhiều.
Tiểu Sát cầm con dao trong tay, cẩn thận cắt đứt đám dây leo của Hạ Chấn Nam đang bò trên người cô. Còn đang không biết làm cách nào để đưa hai người về khách sạn, đã bị lực của một đôi tay kéo đứng dậy, tiếp đó là rơi vào lồng ngực ấm áp của Y Hàn.
Y Hàn không biết là nên khóc hay nên cười, chủ nhân kéo người lên là được rồi, còn cố ý ném vào trong vòng tay hắn để làm gì chứ, nhất định là em trai hắn ở trước mặt chủ nhân nói bậy gì rồi.
Hoa Huyết cởi áo khoác dài trên người ra quấn quanh cơ thể Lưu Ly, cúi người xuống bế ngang người cô lên rồi bước đi, lúc nãy hắn bỗng nhiên đau đớn như vậy cũng vì cô là kí chủ của hắn.

“Đưa Hạ Chấn Nam về phòng đi.”
Y Thiên cũng cởi áo khoác của hắn ra bọc quanh cơ thể Hạ Chấn Nam, như thế này đám người kia có thiên nhãn cũng không thấy được.
Hạ Chấn Nam được Y Thiên cõng về khách sạn, xem ra phải đòi Hạ Hướng bồi thường rồi.
“Sư phụ!”
Tiểu Sát mở hai mắt to tròn nhìn Y Hàn, hình như rất lâu rồi cô không được hắn ôm.
“Con cuối cùng cũng chịu mở miệng ra nói chuyện rồi sao?”
Y Hàn đẩy Tiểu Sát ra, từ sau hôm đi du thuyền về, cô không chịu nói với hắn câu nào, hơn mười ngày xem hắn như là không khí.
Tiểu Sát rùng mình, giọng nói lạnh như vậy không phải là đang giận chứ.
Mắt thấy Y Hàn đi về mà không đợi mình, Tiểu Sát chu môi dậm chân một lúc rồi mới đuổi theo.
“Sư phụ, chuyện này có liên quan đến trăng đỏ sao?”
“Ừ, chủ nhân nói, do Hạ Chấn Nam bị phong ấn, từ nhỏ lại không sống trong Hoa tộc nên mới bị trăng đỏ tra tấn. Còn tiểu thư, chắc là do hạt giống thức tỉnh, muốn hút lấy sức mạnh của trăng đỏ.”
Hút lấy sức mạnh của trăng đỏ?
Hoa tộc cứ trăm năm lại có một kì trăng đỏ, cô cũng đâu có nghe ai nói gì về sức mạnh của nó đâu?
Quái nha, trăng đỏ cũng chỉ là trăng bình thường thôi mà, nếu nó có sức mạnh gì đặc biệt, hẳn là bị người ta tranh nhau giành lấy rồi.
Còn bốn năm nữa là đến kì trăng đỏ tiếp theo, xem ra cô phải cẩn thận quan sát một chút.
Cách chỗ hai người đang đứng năm, sáu bước chân, đám người xoay thành một vòng tròn, náo loạn cả lên.
“Chuyện gì thế nhỉ?”

Tiểu Sát bước nhanh về phía trước, tách đám người ra, ngây người nhìn Liễu Quỳnh Nhi nằm ở trong vòng tay Âu Thần không ngừng nôn ra máu, nhìn kĩ hơn một chút, mới thấy dưới mái tóc đen nhánh trước trán, ấn kí quỳnh hoa thoắt ẩn thoắt hiện.
Thôi chết, ngay cả Quỳnh Nhi cũng bị ảnh hưởng.
“Sư phụ, nhanh đến đây.”
Y Hàn bước đến, đưa tay day day trán, nha đầu này không lớn lên trong Hoa tộc, bị ảnh hưởng là chuyện bình thường.
“Quỳnh Nhi sẽ không sao đâu, mai tất cả phải trở về trường, nên về ngủ đi.”
Y Hàn bế Liễu Quỳnh Nhi về phòng, Tiểu Sát mang sắc mặt lo lắng đi theo sau, ba người dần dần khuất bóng trong màn đêm.
“Thế nào rồi?”
Âu Thần lấy khăn tay của cậu bạn bên cạnh lau đi vết máu dính trên người, không ngẩn đầu hỏi Vương Khải Minh vừa gọi điện cho Hạ Hướng hỏi chút tình hình.
“Chú Hạ chỉ ậm ừ vài tiếng, không giải thích gì cả, nói là ngày mai sẽ cùng cô Phong Lan đến đây, chúng ta vẫn sẽ trở về theo lịch. Mọi người về khách sạn nghỉ ngơi đi, chuyện tối hôm nay đừng nói ra ngoài.”
Đám người tản ra đi về, trên bãi cát vắng vẻ chỉ còn lại hai người.
“Khải Minh, tớ có cảm giác chuyện này cùng trăng đỏ có liên quan với nhau.”
Lúc nãy hắn thấy ánh mắt Quỳnh Nhi nhìn trăng đỏ rất kì lạ, hơn nữa trước giờ không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên trăng đỏ xuất hiện lại có chuyện, chắc chắn không phải là trùng hợp hay là do ba người kia có bệnh.
“Tớ cũng nghĩ vậy, lúc nãy nghe tớ nhắc tới trăng đỏ, thái độ của chú Hạ rất kì lạ. Còn luôn miệng hỏi xem chúng ta có thấy cái gì lạ trên người Chấn Nam hay không, giống như là đang lo sợ chúng ta phát hiện ra bí mật gì đó.”
Âu Thần nhìn vầng trăng treo trên bầu trời không nói lời nào, thở dài.
“Về thôi, chờ Chấn Nam tỉnh dậy chúng ta hỏi thử xem, đứng đây đoán mò cũng vô ích.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.