Hồn Hoa

Chương 32: Năng Lượng Cuồng Loạn





Đứng trước phòng ngủ, Hạ Chấn Nam chần chừ một lúc mới mở cửa bước vào, đặt hành lí trong tủ rồi đi ra ngoài. Người làm còn đang chuẩn bị phòng cho Lưu Ly và Tiểu Sát, lúc này hai người có lẽ đang ở cùng Quỳnh Nhi. Phòng của Liễu Quỳnh Nhi cách phòng của cậu không xa, rẽ trái ở cuối hành lang liền thấy được cửa phòng màu đen tuyền bên trên điêu khắc những đóa hoa quỳnh trắng muốt do ngọc thạch khảm vào nở rộ dưới ánh trăng kia vô cùng xinh đẹp mờ ảo. Hạ Chấn Nam lại đứng ở đó ngây ngốc một hồi, lúc trước cậu không hiểu tại sao ba lại cho làm những cánh cửa dạng như thế này, bên trên đầy hoa cỏ cây lá này nọ nhưng bây giờ cậu lại rõ ràng vô cùng, đây là nguồn gốc của ba mẹ, cũng là bản nguyên của cậu. Hạ Chấn Nam đưa tay lên gõ cửa, không đợi lâu đã thấy Quỳnh Nhi mở cửa ló đầu ra, nhăn mặt nói.
“Sao lại không nghỉ ngơi mà chạy qua đây rồi? Sắc mặt cậu trông rất kém, vừa mới phá giải phong ấn đừng có cứng đầu không chịu thua như vậy, chỉ làm khổ cậu thôi.”
Hạ Chấn Nam không nói gì chờ đợi Liễu Quỳnh Nhi mở rộng cửa cho cậu bước vào trong, như dự đoán, Lưu Ly và Tiểu Sát đang lặng yên ngồi trên ghế nhìn cậu.
Liễu Quỳnh Nhi đi tới tùy ý ngồi trên ghế, đẩy đẩy vai Lưu Ly.
“Cậu nói gì với cái kẻ cứng đầu cứng cổ này đi. Theo cái đà này không bệnh cũng thành có bệnh mất thôi. Chấn Nam chẳng có chút sức mạnh nào, mấy cái loại cảm mạo phong hàn vớ vẩn cũng có thể hành cậu ấy sống dở chết dở đó.”
Người hoa bình thường sẽ không nhiễm mấy loại bệnh nhỏ nhặt này, nhưng Hạ Chấn Nam ngay cả người hoa bình thường cũng đều không phải, nhỡ đâu bị cảm hơi nặng một chút cũng đủ khiến Hạ Chấn Nam ăn đủ đau khổ. Thật không hiểu nổi con người Hạ Chấn Nam, cần gì phải kháng cự lại nguồn cội của mình như vậy, làm người hoa có gì không tốt, phải bày cái vẻ mặt thối hoắc đó ra để dọa người cậu ta mới thấy thoải mái sao?
Lưu Ly lắc đầu, những gì cần nói cô đều đã nói rồi, Hạ Chấn Nam không phải là trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân. Một người đã muốn tự tìm đau khổ, người khác có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng. Chờ một thời gian đến khi cậu ta chán thì lại trở nên bình thường thôi.
Tiểu Sát liếc mắt nhìn Hạ Chấn Nam, đối với đứa em trai này cô rất không vừa lòng. Nó kháng cự như vậy, chưa nói đến vấn đề nguồn cội tổ tiên, cứ nói đến vấn đề gặp mặt hàng ngày thôi cũng làm cho cô thấy không thoải mái rồi. Hạ lão đầu cũng thật là, phong ấn làm gì để rồi xảy ra chuyện này chứ? Người hoa có thể chết nhưng không thể quên đi cội nguồn, đây là tổ huấn mỗi đời người hoa truyền lại cho con cháu. May mắn không có lão bất tử nào trong Hoa tộc biết nếu không Hạ Chấn Nam sẽ rất thê thảm mà Hạ lão đầu cùng Phong Lan cũng sẽ phải chịu phạt. Đây là vấn đề nguyên tắc, cho dù Thánh chủ có muốn cứu cũng không được, bằng không sẽ khiến cho toàn bộ người hoa trong tộc nổi giận.
Hạ Chấn Nam ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất trong phòng, lấy hai tay xoa xoa thái dương, cậu mất máu không ít lại ngồi trên máy bay đi một chuyến dài như vậy không khỏi thấy mệt mỏi, linh lực của Lưu Ly chỉ làm dịu đi cơn đau da thịt của cậu mà thôi. Cậu muốn nghỉ ngơi nhưng trong người lại rất khó chịu, giống như có trăm ngàn con kiến đang bò loạn trong cơ thể, loại cảm giác này không đơn giản hai chữ khó chịu là có thể hình dung được.
Lưu Ly phát hiện tình trạng của Hạ Chấn Nam không đúng, nhíu mày hỏi.
“Cậu làm sao vậy?”
Hạ Chấn Nam cười khổ, trong người càng lúc càng khó chịu, gân xanh li ti nổi lên dày đặt hai bên thái dương, các mạch máu tạm thời bị linh lực của Lưu Ly áp chế lúc sáng cũng trở nên sôi trào cứ như muốn vỡ ra, trái tim đập nhanh hơn bình thường gấp đôi như cố cổ vũ cho dòng máu đang hưng phấn. Giọng Hạ Chấn Nam run run, ấn kí hình lá nguyệt quế ôm lấy đóa phong lan đen cũng lúc ẩn lúc hiện, tình hình của Hạ Chấn Nam lúc này hết sức bất ổn.

“Tớ... trong người rất khó chịu.”
Nhịp thở của Hạ Chấn Nam lúc mạnh lúc yếu, gân xanh hay nói đúng hơn là những dây leo nhỏ xíu ẩn dưới lớp da của cậu ta gần như đã bao trùm lên toàn gương mặt đang không ngừng lan tràn xuống cổ. Hai bàn tay cũng xảy ra tình huống tương tự. Trông Hạ Chấn Nam lúc này không khác gì một quái vật.
Lưu Ly và Liễu Quỳnh Nhi sửng sốt, một lúc sau mới chạy đến bên cạnh Hạ Chấn Nam xem xét.
“Chấn Nam... cậu làm sao vậy? Đừng làm tớ sợ.”
Hai mắt Liễu Quỳnh Nhi đỏ lên, cô không sợ hình dáng hiện tại của Hạ Chấn Nam, cô chỉ sợ Hạ Chấn Nam xảy ra chuyện. Trông cậu ấy bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, hơi thở yếu ớt đứt quãng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Chẳng may... không đâu, Liễu Quỳnh Nhi lắc đầu, cô không được nghĩ ngợi lung tung, Chấn Nam sẽ không có việc gì. Trong bốn người ở đây, ngoại trừ Chấn Nam ra cô là người yếu nhất, mọi chuyện chỉ có thể nhờ vào Lưu Ly và chị Tiểu Sát thôi.
“Lưu Ly, thế nào rồi?”
Lưu Ly cầm lấy một tay của Hạ Chấn Nam, trên tay bùng lên một luồng sáng đỏ nhu hòa mà thánh khiết theo tay của Hạ Chấn Nam đi vào thăm dò trong cơ thể cậu ta. Lưu Ly nhíu mày, cô cảm nhận được máu trong cơ thể Chấn Nam đang vô cùng hưng phấn cuồng loạn, còn có những luồng khí giống như trong người cô đang không ngừng nghịch chuyển dòng chảy khiến cho một số mạch máu trong người Chấn Nam nổ tung, theo tình hình này thì chẳng mấy chốc Chấn Nam cũng sẽ nổ tung mà chết. Tại sao lại trở nên như thế này, Lưu Ly nhíu mày, sắc mặt lo lắng, mồ hôi chậm rãi đọng lại trên trán, cô cố đem linh lực của mình đi an ủi những dòng khí cuồng loạn này nhưng không được, sức lực bây giờ của cô còn chưa đủ.
Tiểu Sát nhìn tình hình, hai đầu lông mày nhăn lại đến nỗi có thể kẹp chết được ruồi. Tình trạng của Hạ Chấn Nam giống như bị chính sức mạnh của mình bài xích gây nên hiện tượng khí huyết nghịch chuyển, kết quả chính là toàn bộ mạch máu trong cơ thể nổ tung, chết một cách vô cùng thê thảm.
Cái tên nhóc cứng đầu cứng cổ này, bây giờ đã biết hậu quả của việc kháng cự chưa, thật đúng là khiến người khác đau đầu. Chuyện này cô thật không giúp được, chỉ có Thánh chủ mới có thể ngăn chặn quá trình này lại, đem sức mạnh của mình giúp cậu ta hồi sinh những mạch máu đã nổ tung, áp chế năng lượng cuồng bạo trong cơ thể, chờ cậu ta từ từ thu phục hóa giải nó. Nhưng Thánh chủ mới khôi phục được một chút, nếu còn giúp Hạ Chấn Nam thì sẽ mất hết hơn một nửa linh lực khó khăn lắm mới khôi phục được, Thánh chủ lại sắp trở về Hoa tộc, sẽ có rất nhiều người nhớ thương Thánh chủ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Nhưng bỏ mặc Hạ Chấn Nam không lo thì Hạ lão đầu và Phong Lan sẽ ra sao, hai người họ chỉ có một đứa con trai này thôi, thật là khó xử mà. Tiểu Sát suy nghĩ một hồi, thấy Hạ Chấn Nam đau đớn muốn ngất nhưng không ngất được đành lấy trong người ra một lọ thuốc, ép buộc cậu ta uống nước thuốc vào rồi đi ra ngoài, chạy nhanh đến nơi Thánh chủ đang bàn sự vụ trong tộc.
Nhờ uống nước thuốc của Tiểu Sát, Hạ Chấn Nam trong cơn đau đớn liền lâm vào hôn mê. Lưu Ly vẫn đang cố gắng áp chế, ít nhất phải duy trì được đến khi Tiểu Sát gọi người đến. Cô cũng cảm thấy mình có chút không ổn rồi, linh lực của cô đang từng chút một mất đi, nhưng tình hình của Chấn Nam lại không có tiến triển, cứ như vậy Chấn Nam thật sự sẽ chết. Cầu mong Tiểu Sát nhanh một chút gọi người lại đây, nếu để cô dùng hết linh lực rồi cũng lâm vào hôn mê trước khi Tiểu Sát trở lại thì có trời cũng không cứu được Chấn Nam.
Liễu Quỳnh Nhi một tay nắm chặt tay của Hạ Chấn Nam, một tay cầm lấy khăn tay Tiểu Sát đưa lau mồ hôi không ngừng tụ lại trên trán Lưu Ly. Việc này đến quá bất ngờ, Lưu Ly chỉ có thể liều mạng tiêu hao linh lực để duy trì mạng sống của Chấn Nam. Cô chẳng giúp được gì, bình thường thì không sao nhưng bây giờ cô mới nhận thấy mình vô dụng đến mức nào. Với chút sức lực này của cô mà mơ tưởng trả thù, quả thật là tự đi tìm chết.
Hoa Huyết ngồi trên ghế sofa ở giữa, ngồi hai bên là Y Hàn, Y Thiên và vợ chồng Hạ Hướng, đây là phòng làm việc ở nhà của Hạ Hướng. Năm người họ đang tính toán một chút tình hình gần đây của Hoa tộc, nói thật ra tình hình hiện tại rất bất lợi với Hoa Huyết, mười tám năm bị phong ấn, thế lực trong Hoa tộc đã sớm chia năm xẻ bảy, một số đi theo U Linh, một số lại đi theo các vị trưởng lão, trong đó không biết có bao nhiêu phần do người bí ẩn ngồi đằng sau lợi dụng tất cả kia nắm lấy, muốn một lần nữa ổn định hết thảy thật không dễ. Huống chi bây giờ thực lực của Hoa Huyết không còn như trước, muốn dùng sức mạnh ép bọn họ đi vào khuôn khổ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Không khí trong phòng có chút áp lực, Hoa Huyết sau một hồi bàn tính liền im lặng trầm tư tìm biện pháp, ngón tay gõ gõ lên tay vịn, một lúc sau mới lại lên tiếng.
“Tình hình trong Hoa tộc đã vậy vội vàng cũng không làm được gì, đi một bước tính một bước, hi vọng sẽ sớm tìm ra kẻ kia. Hạ Hướng, nhớ chú ý liên lạc với Phi La, anh ta rõ ràng người kia là ai nhưng không chịu nói, thử xem có thể lấy thêm chút tin tức gì không.”
“Vâng, thuộc hã đã biết.”
Chuyện năm đó khiến cho em gái của đại trưởng lão chết bất đắc kì tử, không thể trách đại trưởng lão không nói ra kẻ chủ mưu được.
“Chủ nhân, nếu như chúng ta cùng đại trưởng lão đã có kẻ thù chung thì tại sao đại trưởng lão không chịu nói ra chứ? Như vậy chẳng phải có thể hợp tác khiến kẻ đó nhanh chóng trả giá hơn hay sao? Thuộc hạ thật không hiểu đại trưởng lão đang nghĩ gì.”
Hoa Huyết bất đắc dĩ cười, từ lời nói hôm gặp nhau đó hắn đã biết người kia cùng hắn có quan hệ không đơn giản, rất có thể là người mà hắn tin tưởng, nhưng là ai hắn không tài nào nghĩ ra được. Phi La chính là muốn hắn phải chịu cảm giác bị người phản bội, muốn hắn phải chịu dày vò để trả thù cho cái chết của người em gái vô tội không may bị cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền lực. Hắn chắc chắn Phi La cũng đang lên kế hoạch trả thù người kia, nhưng Phi La không phải dễ đối phó, muốn tìm ra manh mối từ Phi La trừ khi chính miệng Phi La nói ra, nếu không thì đừng mong sẽ biết được cái gì dù là nhỏ nhất.
“Suy nghĩ của Phi La ta hiểu được nhưng không thể trách, là do ta nợ anh ta. Hạ Hướng, ngươi không cần lo lắng quá đến việc này, chuyện trong tộc sẽ có người lo, ngươi chỉ cần quản tốt chuyện ở đây là được, an toàn của Lưu Ly phải đặt lên hàng đầu, trong tộc nhất định sẽ phái người tới “thăm hỏi” cô ấy, thời gian tới ngươi vất vả rồi.”
Hạ Hướng cười cười, thật lâu rồi không trở về Hoa tộc, bạn bè cũ, kẻ thù cũ cũng lâu rồi không gặp nhau, thời gian tới nhất định sẽ gặp được không ít người. Không biết có còn ai nhớ tới ông hay không, thật có chút chờ mong.
“Chủ nhân yên tâm, tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì. Đám người kia Hạ Hướng tự tin có thể đối phó được.”
Năng lực của Hạ Hướng hắn chưa bao giờ nghi ngờ, hắn chỉ lo không chỉ người trong tộc mà còn có đám người trong tối kia sẽ gây bất lợi thậm chí là nhân cơ hội giết Lưu Ly. Hắn không biết thế lực của bọn họ hiện tại mạnh tới mức nào, nếu Hạ Hướng không bảo vệ được Lưu Ly thì... hắn phải phái thêm người bí mật bảo vệ cô, chỉ mình vợ chồng Hạ Hướng và Tiểu Sát thì không được, cẩn thận chưa bao giờ thừa.
Hoa Huyết gật đầu cũng không nói chuyện Phi La nữa, thay vào đó là nhắc nhở Hạ Hướng trước một việc.

“Sắp tới có lẽ sẽ có người tới tìm Lưu Ly, thân phận của bọn họ trong thế giới loài người không tầm thường. Bọn họ muốn gặp Lưu Ly thì cứ để bọn họ gặp nhưng không được để bọn họ mang Lưu Ly đi. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không được xung đột với bọn họ, biết không?”
Y Hàn, Y Thiên, Hạ Hướng và Phong Lan nhìn nhau không hiểu Hoa Huyết đang nói gì. Cái người sẽ đến gặp tiểu thư kia là người nào? Một nhân vật không tầm thường trong thế giới loài người ở trong mắt của bọn họ cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi, cần gì phải không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể xung đột? Quái lạ!
Hạ Hướng ôm trọn một bụng nghi hoặc nhưng cũng phải gật đầu lĩnh mệnh.
“Vâng.”
Hoa Huyết biết bọn họ đang nghi hoặc cái gì, nhưng hắn không muốn nói rõ ra. Tuy rằng hắn đã chắc chắn tám chín phần những người sắp đến kia có quan hệ gì với Lưu Ly, nhưng chưa đến lúc thì vẫn nên giữ bí mật. Cứ xem như cho Lưu Ly một bất ngờ nho nhỏ đi. Tốt hơn hết là không nên xảy ra việc gì không vui, nếu không Lưu Ly lại tỏ thái độ không hài lòng với hắn cho xem.
“Đừng nghĩ nhiều, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”
Đúng lúc này cánh cửa phòng bị người ta thô bạo mở ra, Tiểu Sát mang sắc mặt lo lắng chạy nhanh vào, không để ý quy củ thường ngày mà đi nhanh đến bên cạnh Hạ Hướng, nhanh miệng nói.
“Ba, Chấn Nam xảy ra chuyện rồi. Sức mạnh bài xích, khí huyết nghịch chuyển, tình hình rất tệ. Tiểu thư đang cố gắng áp chế năng lượng cuồng loạn trong cơ thể Chấn Nam, nhưng không được lâu. Ba mau đến xem đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu. Chấn Nam ở trong phòng của Quỳnh Nhi.”
Hạ Hướng và Phong Lan chết trân ngồi trên ghế sofa, với những gì mà Tiểu Sát nói, kết quả của Chấn Nam chỉ có một con đường chết.
“Đi đi.”
Hoa Huyết lên tiếng gọi tỉnh hai người, tức thì hai người liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, hướng thẳng phòng Liễu Quỳnh Nhi mà đến. Những người còn lại trong phòng cũng đi nhanh theo sau. Hoa Huyết vừa đi vừa hỏi Tiểu Sát.
“Lưu Ly như thế nào rồi?”
“Rất không ổn, linh lực có thể bị vắt kiệt bất cứ lúc nào, hi vọng tiểu thư có thể chống đỡ được cho đến lúc chúng ta đến. Nhưng mà muốn cứu Chấn Nam...”
Hoa Huyết nhức đầu bóp trán, thật là, năng lực của cô đến đâu mà muốn cứu người chứ. Không biết tự lượng sức mình, thật muốn hắn đánh cho một trận mới chịu thông minh lên sao? Tình hình hiện tại đừng nói đến cứu người mà ngay cả bản thân cũng bị liên lụy luôn rồi, không biết nên nói cô thương người lương thiện hay nói cô ngu ngốc khờ khạo đây?

“Được rồi, đến đó rồi tính.”
Hoa Huyết khoát tay ngăn Tiểu Sát nói tiếp, hắn bây giờ chỉ muốn đi nhanh một chút đến xem linh lực của cô ngốc kia đã tiêu hao đến mức nào rồi. Những chuyện khác tính sau.
Khi bọn họ bước vào phòng của Quỳnh Nhi thì tình hình đã không ổn đến mức Hạ Chấn Nam có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào, nếu không phải Lưu Ly vẫn cứ cứng đầu kiên trì cố gắng thì cậu ta đã chết từ lâu rồi. Biết cơ thể không ổn mà lúc đầu không chịu nói ra, bây giờ thì thành thế này đây, đúng là biết kiếm việc cho người khác làm.
Hoa Huyết nhìn thấy tình trạng vô cùng không tốt của Lưu Ly, một thứ cảm xúc được gọi là tức giận xông thẳng ra ngoài, ép cho những người xung quanh không thở nổi. Sắc mặt cô lúc sáng đã tốt lên rất nhiều, dù không hồng hào như thường ngày nhưng ít nhất sẽ không như bây giờ, trắng nhợt như là sắc mặt của người chết, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bị cô cắn đến bật máu. Linh lực trong người gần như bị vắt kiệt, không có nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì đừng mong khỏe lại được. Hoa Huyết tức giận đến mức muốn ngay tại lúc này đánh cho cô một trận, còn muốn lớn tiếng mắng cô không được phép quan tâm đến người khác mà tự hại chính mình, nhất là quan tâm đến mấy kẻ đối với cô có tình cảm không nên có. Thật muốn chọc hắn điên lên cô mới chịu vừa lòng sao?
Hạ Hướng và Phong Lan trong lòng đau đớn, như thế này con họ còn có thể cứu sao? Lúc trên máy bay, Chấn Nam cố ý tránh mặt không muốn tiếp xúc với vợ chồng ông cho nên ông không nhận ra Chấn Nam không ổn, nếu biết sớm một chút thì đã không như thế này rồi. Bây giờ muốn hai vợ chồng ông làm sao đây, không lẽ trơ mắt nhìn Chấn Nam chết? Nhưng nếu không như vậy thì biết làm thế nào, hai vợ chồng ông có ra tay thì cũng chỉ làm chậm lại một chút, kết quả của Chấn Nam cũng không thể nào thay đổi được. Người duy nhất có thể cứu Chấn Nam bây giờ chính là người đang tức giận kia, nhưng Hoa tộc còn nhiều việc cần giải quyết, cứu Chấn Nam phải chịu mất đi một nửa linh lực đang có, nếu là Thánh chủ lúc trước hai người sẽ không cần suy nghĩ nhiều mà cầu xin Thánh chủ, nhưng bây giờ...
Hoa Huyết đi tới bên cạnh Lưu Ly, rất không vui tách hai bàn tay đang nắm lấy nhau ra, ôm cô dậy giao cho Tiểu Sát.
“Nghỉ ngơi đi, cậu ta không chết được.”
Lưu Ly nhìn Hoa Huyết một chút, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đúng hơn là cảm thấy yên tâm mà ngất đi. Hoa Huyết đã nói như vậy, Chấn Nam có thể được cứu rồi.
“Y Hàn, Y Thiên đem cậu ta đặt lên giường.”
Hạ Hướng và Phong Lan sửng sốt, mãi một lúc lâu mới run giọng nói.
“Chủ nhân, như vậy người sẽ mất đi một nửa linh lực, khó khăn lắm người mới khôi phục...”
Hoa Huyết cắt lời Hạ Hướng, cởi áo vest vắt lên thành ghế, cúc áo trên cùng cũng mở ra, nhanh tay xắn tay áo lên đến khuỷu tay, chuẩn bị cứu người. Nói giỡn, không cứu Lưu Ly sẽ oán chết hắn, nhìn cảnh sống chết cũng không buông tay, bướng bỉnh chịu đựng lúc nảy hắn đã quá rõ phản ứng của cô khi tỉnh lại mà hắn không chịu cứu người rồi. Huống hồ, cậu ta còn là đứa con duy nhất của Hạ Hướng và Phong Lan, hai người họ đã vì hắn mà trả giá rất nhiều, hắn giúp bọn họ cứu con thì có gì không được. Còn chuyện hắn phải mất đi một chút linh lực kia, hết cách, từ từ mà bù lại cũng được.
“Ta còn chưa lo lắng, hai ngươi lo lắng cái gì. Đều ra ngoài cả đi.”
Y Hàn, Y Thiên nhanh tay kéo đôi vợ chồng đang đứng trơ ra đó ra ngoài. Chủ nhân đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được, còn về an toàn của chủ nhân khi về Hoa tộc sẽ có hai người họ đảm bảo, muốn động vào chủ nhân, đám người trong tộc kia còn chưa đủ tư cách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.