Hôn Hoàng

Chương 19: DÃ THÚ THỨC GIẤC



"Sao vậy?" Hải Khách đề cao cảnh giác, hắn nhất định phải tìm hiểu xem cái tên Giang Phi Bạch này là ai, liệu có ảnh hưởng gì đến con đườngphát triển sau này của Ninh Hoả hay không.

"Không có gì". Ninh Hoả lúc này đã điều tiết lại cảm xúc, cũng không còn khí giận như lúc nảy.

Hải Khách hơi nhíu nhíu đầu mày. Hắn nhìn lướt qua ba cô gái ngồi trước mặt, lại cầm lấy điện thoại, nhìn Ninh Hoả rồi gõ gõ lên màn hình.

Ninh Hoả hiểu ý hắn.

Trong khung chat Hải Khách hỏi: "Cậu quen biết Giang Phi Bạch à?"

Ninh Hoả đáp một cái, "Là anh em cũ thôi".

Hải Khách: "Không giống lắm, rõ ràng trên hot search hiện ảnh mặc váy ngắn lộ đùi mà, anh em của cậu biếи ŧɦái vậy sao?"

Sự tức giận vốn đã lẳng lặng biến mất trong mắt hắn lại lần nữa nổi lên, lần này ánh dao phát ra càng sáng, như đang muốn ám sát mấy chữ "mặc váy ngắn lộ đùi" Hải Khách vừa nói.

Hải Khách thầm kêu không ổn rồi. Ba chữ Giang Phi Bạch giống như đóng đinh trên da thịt của hắn. Mỗi lần biểu cảm của Ninh Hoả biến đổi thì cả người Hải Khách đều không khỏi run rẩy.

Ninh Hoả không đáp lại Hải Khách, chỉ nhạt nhẽo nói ra một câu, "Tôi đi đây".

Nhà Phạm Lộ thiết kế phòng ăn nửa trong nửa ngoài, chỉ cần đi xuống vài bậc thang là có thể thông thẳng ra cửa lớn.

Cơm ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rời, hắn cũng không có lý do ở lại.

Ninh Hoả đi rất nhanh, dù Phạm Lộ muốn chạy theo cản lại cũng không ngăn được.

Ban nảy Tiền Vệ Na có gửi một tin nhắn nói với cô, Ninh Hoả và Hải Khách sẽ đến đây ăn cơm cùng bọn họ. Thế là Phạm Lộ liền đi tắm một lượt, trang điểm kỹ càng, lại xịt nước hoa thơm phức. Cô cẩn thận chọn một cái váy ngắn mặc lên người. Kết quả là đến nửa cái liếc mắt Ninh Hoả còn không buồn nhìn về phía cô. Ngược lại cô giống như tạo cơ hội cho con tiện nhân Khương Nghênh Hạ được hời.

Nghĩ thế ánh mắt nhìn Khương Nghênh Hạ càng lạnh lùng.

Khương Nghênh Hạ còn trẻ không cam lòng chịu cảnh người ta ức hiếp, hàng mi thanh tú cũng ngẩng lên trừng lại Phạm Lộ.

Hải Khách cùng Tiền Vệ Na không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chỉ biết liếc mắt nhìn họ rồi nhìn nhau, trên mặt viết bốn chữ: Chả hiểu gì sất.



Ninh Hoả bắt xe về thẳng nhà, trên đường đi tâm tình hắn đã bình tĩnh rất nhiều, lúc này nhìn không ra cảm xúc phập phồng tức giận. Đáy mắt hắn giống hệt những đoá hoa ngày hè rơi rụng lả tả bên ngoài, rực rỡ chiếu sáng.

Phải, hắn đang mỉm cười.

Nhưng lại giống trong rừng rậm âm u không có sự sống, hắn tựa như một con dã thú đang âm thầm hít thở, hơi thở nhẹ đến mức không đủ khiến râu bờm của loài dã thú ấy nhúc nhích.

Vừa về nhà, Ninh Hoả đã đóng hết rèm cửa.

Hắn cũng không bật đèn chính, chỉ mở một cái đèn bàn nhỏ. Ánh sáng màu cam ấm áp của ngọn đèn chiếu đến làm gương mặt hắn nhiễm một tầng dịu dàng mềm mại như có như không, nhưng đôi mắt hắn lạnh đến mức gần như đông cứng.

Ninh Hoả bật máy tính, tìm đến tài khoản giải trí của Nhật Nhật Xa.

Hắn đoán có lẽ Nhật Nhật Xa là bên đã đứng ra giúp đỡ mà Hoàng Nhất Diễn nhắc đến. Cô từng nói mình tìm được một chỗ chống lưng có tiềm lực hơn hắn, vậy nên không cần hắn nữa.

Ninh Hoả không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Đúng như lời Hải Khách nói, trên bài đăng của Nhật Nhật Xa hiện ra một cái váy ngắn phủ trên một đôi chân thon thả.

Giang Phi Bạch không lộ mặt, từ đầu chí cuối chỉ quay đúng khung hình từ eo nhỏ chạy xuống đôi chân dài. Trên cặp đùi khoẻ mạnh màu tiểu mạch là hai đường viền ren mảnh mai bó sát.

Ninh Hoả lập tức phóng to hình ảnh, lại phóng to hơn nữa, phóng to đến mức ảnh vỡ nét mơ hồ không rõ, hắn duỗi tay đến chỗ viền ren xuất hiện trên màn hình, làm động tác như xé rách chúng.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng hiếm khi nhìn thấy cô mặc thế này, vẫn là luyến tiếc đừng xé.

Trong đầu hắn không khỏi tưởng tượng, cô thân thể loã lồ, chỉ đeo duy nhất một đôi đai kẹp tất, quỳ trên người hắn, cầu xin hắn tha thứ... Hắn khẽ nuốt nước bọt, yết hầu lăn lăn chuyển động. Hắn biết chắc chắn lúc đó bản thân sẽ không thể khống chế được, cuối cùng vẫn sẽ xé rách cái đai kẹp tất kia. Không chỉ có tất lưới đen, ngay cả cơ thể của cô, hắn đều muốn xé nát, nhai xương cô, uống máu cô, hắn mới hả dạ.

Ninh Hoả kéo tấm ảnh kia về.

Váy ngắn phủ lên bờ mông căng đầy, dù hắn có tách bao nhiêu lần vẫn là một màu tiểu mạch quyến rũ.

Săn chắc và khoẻ khoắn.

Lúc Khương Nghênh Hạ gạ gẫm hắn, có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Vì đây là sinh lý bản năng của con người.

Nhưng vẫn không là gì so với cô gái không thấy mặt trước mắt hắn đây.

Phía trên đôi chân thon dài được bao bọc bởi một bộ đai kẹp tất, lại chậm rãi vén váy ngắn của cô lên, đó là chốn đào nguyên mà hắn luôn khao khát, là nơi hắn say mê đến chết đi sống lại.

Trong bóng tối, dã thú thức giấc rồi.

Dã thú đang cúi đầu nằm đó, trong lòng khấp khởi bồn chồn, như sợ sẽ làm kinh động đến con mồi ở trước mặt, lại kiềm chế bản năng mạnh mẽ của một loài thú săn. Mắt đang nhìn, tai đang nghe, cả năm giác quan đều đang được phóng đại, vô cùng nhạy bén.

Tay chân chống trên mặt đất, tiếng hít thở ngày càng gấp gáp.

Không nhịn được.

Ninh Hoả nhắm mắt cảm nhận máu nóng cả người như đang sôi trào, gào thét muốn được phóng thích ra ngoài.



Hot search của Giang Phi Bạch là được mua.

Công ty quảng cáo đã nói rõ, "Hot search bảng đầu tiên phía bên phải tỷ lệ thu hút người qua đường rất cao nên giá khá đắt. Những hot search đứng đầu các bảng phân khu nhỏ hơn bên cạnh thì tương đối rẻ. Ngoài ra định giá còn tuỳ thuộc vào thứ hạng muốn mua và thời gian hot search hiển thị trên bảng. Các hot search vào tối cuối tuần thường được công ty đặt trước từ lâu nên nếu cá nhân cô muốn mua cũng rất khó".

Hoàng Nhất Diễn không đổi nói: "Tôi muốn mua vị trí bảng đầu tiên bên phải".

Cô không quan tâm người khác có cười nhạo cô mua hot search hay không.

Hiện tại còn được bao nhiêu hot search là hàng thật giá thật đâu chứ, tất cả đều là mua bán cả thôi. Đó là còn chưa kể, dù cô có mua hay không thì người khác cũng sẽ nghi ngờ cô cố tình thổi phồng sự thật, trước sau đều bị nghi ngờ, không bằng cứ làm luôn chẳng cần sợ gì nữa.

Để bảo vệ quyền lợi của mình, bước đầu tiên chính là: Huấn luyện độ dày của da mặt.

Cô mua hot search vị trí thứ hai mươi.

Công ty quảng cáo làm việc rất có đạo đức cùng trách nghiệm nghề nghiệp, "Chúng tôi nhất định có thể mua cho cô hot search thứ hai mươi trong bảng, nhưng không thể đảm bảo có thể giữ được vị trí này trong thời gian dài. Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra lúc đó thì chúng tôi cũng không còn cách nào".

Không ngờ là có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với tay ghi-ta nữ chơi nhạc Rock N'Roll. Vì vậy thuỷ quân [1] đưa cô đến vị trí thứ hai mươi, nhưng thật ra là mỗi người qua đường góp một chút đưa hot search của cô tiến vào top 10 cao nhất.

[1] "Thuỷ quân" là một thuật ngữ Cbiz, thường chỉ một nhóm người không có công việc cụ thể (như người thất nghiệp, nội trợ, học sinh muốn kiếm thêm thu nhập...) họ được một tổ chức cá nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông dư luận thông qua việc like/bình luận/share thông tin theo ý của người đó (có thể là nâng/dìm một cá nhân nào, phát tán thông tin...) Ngày nay, "thuỷ quân" không chỉ riêng người thật mà còn có một số bot máy tính được các công ty marketing làm ra nhằm khống chế định hướng dư luận trong thời gian ngắn. Đặc điểm của "thuỷ quân" là đăng tải những nội dung giống nhau với tần suất dày đặc, thường hoạt động mạnh nhất vào nửa đêm hoặc rạng sáng (thời điểm ít người dùng truy cập)

Lúc hot search vượt khỏi vị trí thứ hai mươi, càng lên cao hơn, cô càng cầu nguyện cho nó nhanh rớt xuống.

Cô thật sự lo sợ, nhỡ đâu Ninh Hoả nhận ra được cái tên Giang Phi Bạch này thì sao. Nhưng mà cũng nhiều năm trôi qua như thế, hắn sớm không nhận ra cô, tất nhiên cũng sẽ không nhớ được những chuyện xảy ra xung quanh cái tên Giang Phi Bạch năm đó.

...

Đã nói không nhớ hắn mà.

Hoàng Nhất Diễn lắc lắc đầu, không nhớ không nhớ, thật sự là không nhớ.

Cái tên Giang Phi Bạch dừng lại ở vị trí thứ mười, chưa được 5 phút đã bị Cù Hoa Huy đẩy rớt xuống dưới.

Bất lực thật, ngay cả ông trời cũng muốn cô chết.

Nhưng mà chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi ấy, Ninh Hoả đã phát hiện được.



Lúc Giang Phi Bạch đang livestream có rất nhiều fan cuồng chạy vào. Không ngừng spam khiến các bình luận của người khác đều bị nhấn chìm xuống đáy.

Tổng số tiền donate [2] cho livestream của Giang Phi Bạch chỉ sau một buổi tối đã đạt hơn sáu chữ số. Gì mà hoả tiễn trên không, du thuyền siêu cấp, muốn thứ gì đắt giá đều sẽ có thứ ấy.

[2] Một hình thức trả tiền qua mạng khi xem livestream nhằm khích lệ cổ vũ tinh thần cho người livestream. Người xem sẽ tặng tiền thông qua những món quà ảo và người chủ livestream có thể quy đổi những món quà ấy ra tiền mặt.

Sau đó livestream của Giang Phi Bạch nhanh chóng bị báo cáo lên trên, đại khái là phê phán hành vi của cô với lý do phơi bày hình ảnh nhạy cảm có yếu tố kɦıêυ ɖâʍ, ảnh hưởng không tốt đến tư tưởng của lớp thanh niên, không khác gì dụ dỗ họ đi vào con đường xấu.

Phòng livestream của Giang Phi Bạch...

Hoàng Nhất Diễn bị quấy nhiễu đến phiền nên tạm thời không livestream nữa.

Không ngờ lúc cô đăng nhập vào tài khoản Weibo lại gặp phải một tên quấy rối.

Tên quấy rối để lại một câu: Xem livestream của em, anh đã không nhịn được. Trên ảnh chụp được đính kèm có mấy cái khăn, phía trên dính dớp thứ gì đó không cần nói cũng hiểu.

Đúng là đồ biếи ŧɦái. Cô lập tức kéo vào danh sách đen, đóng khung chat.

Hai ngày sau, Hoàng Nhất Diễn đến văn phòng làm việc của Nhật Nhật Xa.

Dịch Hạo Quân không có ở đó.

Tiểu Phì Tử bối rối mở to đôi mắt của mình, "Cô thật sự là tay ghi-ta của Tổ Hợp Kim Hoàng".

Cô "Ừm" một tiếng.

Tiểu Phì Tử gãi gãi đầu, cũng không hỏi đến chuyện đạo nhái của "Cùng quân nói". Có điều hình ảnh toả sáng như vị thần của Tổ Hợp Kim Hoàng trong lòng hắn đã sớm biến mất không còn dấu vết. Hắn như nhớ ra một chuyện, "À đúng rồi, có mấy công ty hỏi danh tính của cô".

Những tài khoản theo dõi trang giải trí của Nhật Nhật Xa bình thường cũng có quan hệ làm ăn trong giới âm nhạc, khi Nhật Nhật Xa lên tiếng, lập tức có người ngửi được mối ngon kiếm tiền.

"Ừm". Hoàng Nhất Diễn hỏi: "Dịch tiên sinh có để lại tài liệu phải không?"

"Đúng là có". Tiểu Phì Tử mang một tập tài liệu đưa qua. "Trước khi đi Dịch tiên sinh có nhờ tôi nhắc nhở cô một câu, lượng sức mình".

Lúc Dịch Hạo Quân nói ra lời này, có ý nhắc khéo, cũng giống như khiêu khích.

Tiểu Phì Tử bắt chước biểu cảm ôn hoà cùng giọng điệu từ tốn nói chuyện của Dịch Hạo Quân, có điều hai má của hắn quá nhiều thịt, cũng không khơi gợi được ý vị sâu xa khó lường trong lời nói.

"Biết rồi". Hoàng Nhất Diễn nhận lấy tập tài liệu, đi ra ngoài.

Mấy ngày vừa qua căn bản cô không rời khỏi nhà, mùa hè đến, mặt trời treo trên đỉnh đầu ngày càng chói chang, cô đội một cái mũ, đứng trước cửa văn phòng bắt xe.

Một chiếc taxi từ từ dừng lại, cô bước lên xe.

Ven đường gần đó có một chiếc xe lẳng lặng dừng đợi đã lâu. Taxi vừa chạy đi, nó cũng chầm chậm đi theo.



Bảo vệ của Hoa Viên Kim Biên lúc này đang ngủ gà ngủ gật.

Tiểu khu cũ kỹ, bảo vệ cũng lười quản. Trên đường nhiều ổ gà, xe taxi ào ào lao đi không khác gì chạy trên đường đất ở vùng nông thôn. Bảo vệ còn phải xem xem chiếc xe nào bị trầy xước, chiếc nào bị lọt xuống hố.

Đường đi khá hẹp nên tiểu khu không cho phép taxi chạy vào trong.

Hoàng Nhất Diễn xuống xe trước cổng tiểu khu. Lúc này bảo vệ bị muỗi đốt một cái tỉnh giấc, nhìn thấy cô đi hướng toà nhà số 8.

Hắn ngồi thẳng lưng, uống một ngụm nước cho tỉnh. Lại bắt gặp một người đàn ông vóc dáng cao lớn đội mũ lưỡi trai che kín mặt bước xuống xe trước cổng.

Bảo vệ ngước nhìn ánh mặt trời, thầm nghĩ có lẽ dạo gần đây bọn trẻ đang thịnh hành mốt đội mũ trùm kín mít thế này.

Người đàn ông đến gần.

Không phải dân cư ở đây.

Bảo vệ ló đầu ra khỏi cửa sổ chỗ phòng trực, nghi ngờ hỏi thăm, "Này, khách đến thăm thì đăng ký ở đây".

Người đàn ông nghe lời bước tới.

"Tìm ai?" Bảo vệ ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến ngớ người. Nếu phải miêu tả thì chính là sáng như nhật nguyệt, lấp lánh như sao trời.

Người đàn ông chỉ tay về phía toà nhà số 8, "Ở đó".

"Phòng số mấy?"

"301". Người đàn ông nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy cô gái kia đi lên lầu.

"Vậy, cậu đưa chứng minh thư đây, rồi kí tên với xác nhận thời gian ở chỗ này". Bảo vệ đưa giấy bút đến trước mặt hắn. Người đàn ông lấy chứng minh thư ra, "Chú à, có bảo vệ tận tâm như chú thì các chủ hộ ở đây chắc cũng không lo lắng gì".

"Bổn phận thôi". Bảo vệ không giấu được mừng rỡ, vui vẻ cười.

Người đàn ông đăng ký xong thì ký tên.

Bảo vệ nhận lấy tờ đăng ký, chỉ đường, "Hướng này, toà nhà số 8 phòng 301, đi cầu thang kia lên lầu là thấy".

"Cảm ơn chú nhiều". Người đàn ông cười rộ lên lại càng khiến người khác loá mắt.

Bảo vệ đột nhiên nhớ ra, hắn phát hiện người này hình như rất giống một ngôi sao trên tấm poster mà con gái ở nhà hắn dán trong phòng. "Đừng khách sáo".

Một lúc sau, bảo vệ lại nhìn thấy người đàn ông không lên lầu mà đi xung quanh toà nhà số 8. Hắn có chút quan ngại, vội vàng bước tới quát lớn: "Này, cậu đang làm gì vậy?"

"Chú à". Người đàn ông cười đến mê người, "Bạn của cháu nói lưới chống trộm trên ban công nhà cô ấy đã bị hỏng một lỗ, cháu đi xung quanh nhìn xem có chỗ nào có thể leo vào không. Chú cũng biết đó, con gái xinh đẹp lại độc thân, dễ khiến người khác nảy sinh ý định thừa cơ quấy rối".

Nghe người đàn ông nói cũng có lý. Bảo vệ gật đầu, lại đáp: "Nhưng ban công phòng 301 không phải bên này".

"Hả? Nhưng rõ ràng nói có một cái lỗ..." Người đàn ông lấy điện thoại ra lục tìm, "Để cháu xem lại tin nhắn xem, cháu nhớ rõ là cô ấy nói phòng 301". Dừng lại vài giây lại nói, "Ối, nhật ký trò chuyện bị xoá rồi". Người đàn ông lại ngước mắt lên, "Chú có biết đó là phòng mấy không ạ? Cái phòng có một cái lỗ trên lưới chống trộm ấy".

"Có hả?" Ánh mặt trời quá chói mắt, hắt lại chỗ này khiến hắn nhìn không rõ. Hắn nheo nheo hướng về phía người đàn ông chỉ tay, "À, là phòng 303".

"Thì ra phòng của bạn cháu là 303, cháu nhớ nhầm thôi. Cảm ơn chú nhiều". Người đàn ông nói xong liền xoay người bước đến cầu thang.

Đi lên lầu, người đàn ông dừng trước cửa phòng 503. Hắn lẩm bẩm tự nói với chính mình: "Không nhường nhịn, lần này tuyệt đối không nhường nhịn nữa".

Hắn ấn chuông cửa, âm thanh vang lên lảnh lót.



15 phút trước Hoàng Nhất Diễn gọi điện cho một cửa hàng bán nước. Chuông cửa vừa kêu cô liền nghĩ có lẽ người đưa nước đến rồi.

Từ lúc sống ở đây, cô thật sự xem thường sự nguy hiểm của Ninh Hoả, lại quá đề cao bản thân đã thoát khỏi hắn an toàn.

Cửa mở ra một nửa, da gà da vịt cả người cô rợn lên từng hồi. Một đôi mắt lạnh lẽo như dã thú trong đêm, lại giống như vừa tỉnh giấc từ địa ngục tu la, cả người bao phủ một luồng chướng khí âm u dày đặc.

Cô nhanh chóng muốn đóng cửa.

Nhưng Ninh Hoả nào để cô chạy thoát, hắn đá một cước vào khung cửa, lại dùng đầu gối kê phía trước tạo ra một khe hở rồi dùng tay đẩy cửa vào. Hắn dùng lực rất mạnh, khiến cô theo quán tính lùi về sau hai bước, không kịp phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đóng cửa nhà lại.

"Kẽo kẹt" hai tiếng, lại "oành" một tiếng. Tấm ván cửa bằng gỗ lâu năm đã mục nát như đang phát ra âm thanh than khóc cầu cứu nữ chủ nhân trong nhà. Đáng tiếc là không ai nghe hiểu tấm ván nói gì.

Chỉ một cánh cửa đã có thể ngăn chặn không khí trong lành ở bên ngoài.

Lúc này trong nhà có một nam một nữ đang đứng nhìn nhau, lại đồng thời im lặng chết chóc.

Hoàng Nhất Diễn sau khi khôi phục tinh thần mới chậm rãi tiêu hoá những thứ diễn ra trước mắt. Đây là Ninh Hoả, không phải là dã thú đêm đen đến tìm cô. Cô thu lại cảm xúc sợ hãi vừa rồi, đeo lên dáng vẻ lạnh lùng như bình thường.

Ninh Hoả đang cười, nhưng lại giống tức giận, trên mặt hắn giăng đầy đao kiếm vô tình. Hắn hướng về phía ban công liếc nhìn một cái, lại nhìn sang giá mắc áo đơn giản bên cạnh.

Treo phía trước quả nhiên là cái váy ngắn củn cỡn mà cô từng mặc.

Hắn bước tới cầm lấy, cúi mặt ngửi.

Có mùi thơm của bột giặt.

Trong nháy mắt, cái đai kẹp tất kia không khác gì trong tưởng tượng của hắn, vừa mỏng lại xuyên thấu. Hắn cuốn lấy tất chân của cô, "Giặt rồi à". Nghe giọng điệu của hắn, hình như rất thất vọng thì phải.

Hoàng Nhất Diễn: "..."

—HẾT CHƯƠNG 19—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.