Hôn Hoàng

Chương 43: Tình yêu cộng sinh cùng dụ hoặc, nảy mầm với niềm tin



Cái bàn gỗ này xuất xứ từ Italy, vượt qua đại dương bao la đến nơi này. Bàn gỗ cũng có tôn nghiêm chứ, tỷ lệ vàng như vật nên thuộc về nam chủ nhân tuấn dật phi phàm.

Vẫn còn nhớ, có một buổi tối nọ, trên máy tính đang phát ca khúc Rock N’Roll điên cuồng hoang dã, nam chủ nhân của nó không biết vì đâu kích thích, một bên nhìn chăm chú đôi tất chân đen tuyền trên màn hình, bên kia làm chuyện xấu xa.

Bàn gỗ mà, đành nhắm một mắt mở một mắt là được.

Nào ngờ, sau khi nam chủ nhân lấy khăn giấy lau qua loa, lại để vài giọt sền sệt rơi xuống bàn.

Bàn gỗ nín thở, dựng thẳng thân mình, bày ra tư thế dù Thái Sơn có sập xuống trước mắt cũng không đổi.

Lại không ngờ nữa là, nam chủ nhân của nó sau khi thở dốc xong, chưa đủ thoả mãn, còn chụp ảnh khoe khoang.

Bàn gỗ từ khi sinh ra đến bây giờ, cũng coi như nhìn thấy con người muôn hình vạn trạng. Ấy thế mà vị nam chủ nhân đẹp như tiên này của nó, là người không giống với vẻ ngoài nhất mà nó từng gặp. Con người mà, làm gì cũng nên phù hợp với ngoại hình thanh cao nhã nhặn chứ? Có điều ngẫm lại, căn phòng này tuy lớn thật, nhưng lại không có nữ chủ nhân. Mà nam chủ nhân của nó ‘bô giai’ như vậy, đành nhìn màn hình tự giải quyết. Thật đáng thương làm sao.

Tối nay, rốt cuộc cũng có nữ chủ nhân xuất hiện. Cô nấu một bát mì thơm ngào ngạt, trên mặt còn rắc thêm bông cải xanh tươi mát, trứng tráng vàng óng ánh, thịt nấu nhừ nâu thẫm. Vị trí vừa đặt xuống, cũng chính là nơi mà nam chủ nhân từng ném khăn giấy lên.

Qua một lúc lâu, nữ chủ nhân một bên vừa húp mì, một bên trừng mắt nhìn chằm chằm mặt bàn.

Bàn gỗ cũng kiêu ngạo chứ. Từng đường cong trên bàn đều được nhà thiết kế tỉ mỉ cân nhắc nên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Nữ chủ nhân bưng bát đặt sang một bên, cầm giấy ăn, vò thành cục, ném lên trên. Sau lại lấy di động chụp ảnh.

Cảnh tượng này, hình như đã từng xảy ra thì phải?

Sắc mặt nữ chủ nhân không tốt lắm, khuôn mặt kia, chỉ sợ là ăn không nổi nữa…



Hoàng Nhất Diễn lục tìm tên đàn ông si tình trong sổ đen Weibo của mình. Lúc trước không chú ý ID nhưng ngược lại có để mắt đến cái bàn này mấy lần. Trong lúc ấy bỗng dưng lướt thấy một cái tên, nháy mắt cô liền đoán biết là ai.

Chồng nhỏ của vợ.

Cái tên này còn không phải là phong cách của động vật gặm nhấm Ninh Hoả sao?

Ai đời tưởng tượng nổi, nam idol được muôn vàn thiếu nữ si mê, lại có thể ngang nhiên trên mạng quấy rối tình dục một nữ streamer chứ, lại còn chụp ảnh sau khi xong việc.

Bát mì này, Hoàng Nhất Diễn không còn tâm trí ăn nổi, hận Ninh Hoả không ở bên cạnh lúc này, để cô tung cước đạp mạnh mấy cái.

Cô đúng thật là gả cho một tên cầm thú mà. Còn là kẻ lừa đảo, một kẻ đại lừa đảo.

Ở tuổi thiếu niên, hắn yên tĩnh trầm lắng. Cô lúc đó còn cảm khái, trên thế gian này lại có một người hợp tính với cô thế ư. Sau này, hắn trở thành bạn giường trầm mê sắc dục không biết đủ của cô. Kết hôn xong, hắn biến thành một ông chồng không khác gì con cún to xác.

Nhiều lần thay đổi, cũng không khiến cô “sốc” như lúc này. Khó trách lúc trên giường, hắn thường gặm cắn lung tung khắp nơi, hoá ra bản chất của hắn vốn biến thái.

Hoàng Nhất Diễn muốn mắng Ninh Hoả một trận.

Nhưng lúc này, cũng đúng lúc Ninh Hoả lên tiếng ủng hộ Thái Tân Thu.

@Ninh Hoả_NH: Chúc đại thắng!

Kèm theo ảnh đĩa CD có chữ ký của Thái Tân Thu.

Thái Tân Thu có tâm tặng hắn một cái like.

Ninh Hoả vô cùng kích động, đăng thêm một đoạn clip 30 giây ghi lại cảnh biểu diễn.

@Ninh Hoả_NH: Bài hát khó quên từ nhiều năm trước, cuối cùng đã gặp lại Chiêm Chiếp, cảm ơn Chiêm Chiếp.

Chiêm Chiếp là biệt danh thân thuộc fan dùng gọi Thái Tân Thu.

Trong đoạn clip của Tổ Hợp Kim Hoàng, vì khoảng cách khá xa, thêm độ phân giải thấp, liệu ca sĩ có phải Thái Tân Thu hay không cũng mơ hồ không rõ. Fan Ninh Hoả đâu cần quan tâm thật giả, lập tức ồn ào nhập cuộc, thế nên, tiếng gầm gừ tấn công Giang Phi Bạch càng lớn hơn. Trên Weibo chính thức của “Bài ca phong hoả” ngập trong bình luận, tất cả đều kêu gọi Giang Phi Bạch cút khỏi giới giải trí.

Tổng kết lại làng giải trí năm ngoái, chỉ cần động một chút liều kêu gào người ta cút khỏi giới, nhưng có ai thật sự ra đi đâu.

Đồng bộ với Weibo của Ninh Hoả, ca khúc “Bài ca không lời” lần nữa được đăng tải trên nền tảng nghe nhạc.

Kết quả, điều khiến khán giả ấn tượng với Giang Phi Bạch là hậu trường lớn, bối cảnh thâm sâu.

Nhìn bài phân tích kỹ càng tỉ mỉ, Hoàng Nhất Diễn như thể cũng tin rằng ông chồng nhà mình chính là trùm tư bản.

Cô rời khỏi APP.

Hành vi biến thái của Ninh Hoả cần phải kỷ luật nghiêm minh. Cô nhất định phải tích đủ giận dữ, tuyệt đối không để hắn dỗ dành vài câu thì dịu lại.

Có điều cục tức có tích được hay không thì cũng không khác gì nhau. Hai vợ chồng họ không cần chiến tranh lạnh, mỗi người bận rộn tối mắt tối mũi như thế thì có khác gì chiến tranh lạnh đâu.

Vòng bán kết tuần sau của “Bài ca phong hoả” cần một khách mời đến trợ diễn.

Dịch Hạo Quân giới thiệu cho cô một ca sĩ trẻ. Lịch trình của ca sĩ trẻ kia không sắp xếp được, đành phải nhờ Hoàng Nhất Diễn bay đến đó để hợp tác luyện tập.

Bên này, sau khi Ninh Hoả ‘đả thông hai mạch Nhâm Đốc’, nhân khí ngày càng mạnh, quảng cáo phát ngôn tuyên truyền hết người này đến người khác tìm đến.

Hải Khách trước kia mỗi lần trông thấy Ninh Hoả đều mặt ủ mày chau, nay thì cười không khép miệng lại, thẳng thắn xem hắn là một ông thần tài lớn.

Trong lúc hai vợ chồng bận bịu nhất, hướng gió trên mạng bất ngờ đổi chiều.

Đoạn clip kia, cư dân mạng nghe được chính là ca khúc “Bài ca không lời”.

Nhưng Weibo Ninh Hoả, lại bảo là của Thái Tân Thu.

Cư dân mạng phân tích, chuyện này có lẽ vì Ninh Hoả nhầm lẫn hai bài hát là một. Ngay sau đó, thêm một phát hiện mới, ca sĩ chính trong đoạn clip không phải Thái Tân Thu. Có cư dân mạng còn tiết lộ, ca khúc này, hai năm trước Tổ Hợp Kim Hoàng đã từng biểu diễn rồi.

“Bài ca không lời” có trước “Cùng quân nói” trở thành điểm nóng được mọi người quan tâm. Chuyện này còn liên quan đến việc ai sáng tác trước ai, ai là người đạo nhạc của ai.

Công ty quản lý Thái Tân Thu biết được lời đồn.

Bộ phận quan hệ công chúng của phía Ninh Hoả đến giờ vẫn chưa xoá bài đăng Weibo.

Đích thân Thái Tân Thu phải gọi điện cho hắn.

Lúc ấy Ninh Hoả đang luyện tập, người đầy mồ hôi, tiếng thở hổn hển xuyên qua ống nghe, không hiểu sao Thái Tân Thu lại nhớ đến âm thanh trống trận vang dội.

Hắn nói: “Tôi tin cô. Yên tâm đi, tôi sẽ bênh vực cô”.

“Không phải —”

Hắn cắt lời cô, “Tôi biết làm thế nào mà. Thầy dạy nhảy gọi tôi rồi, tôi đi trước”. Hắn không để cô ta có cơ hội mở miệng, lập tức cúp máy.

Ninh Hoả đúng là nghĩa khí nói được làm được, không đầy một lúc, hắn lần nữa lên tiếng ủng hộ Thái Tân Thu.

@Ninh Hoả_NH: Trước kia hát ở quán bar và bản phát hành hiện tại, thay đổi một chút là điều khó tránh khỏi. Hy vọng mọi người không hiểu lầm Chiêm Chiếp.



Một lời này giống như tưới thùng dầu hoả lên chuyện đạo nhái.

Bình luận phía dưới chia thành 2 phe.

@Cha đứa nhỏ của hắn: Mẹ kiếp! Ninh Hoả là đồng đội heo đúng không? Người hát ở quán bar là ban nhạc của Giang Phi Bạch mà, nhầm to rồi. Càng bôi càng đen.

@Pháp Hải tôi không yêu bạn: Để tôi nói cho mọi người biết, đừng tin Ninh Hoả! “Bài ca không lời” là ca khúc của Tổ Hợp Kim Hoàng hai năm trước, chính là đoạn trong video này! Trong phỏng vấn của “Cùng quân nói”, Thái Tân Thu từng bảo ca khúc này cô ta sáng tác hồi đầu năm, đây chính là lừa gạt.

Chuyện này tốt vô cùng.

Đám fan của Thái Tân Thu vì muốn chứng minh Giang Phi Bạch đạo nhạc, không ngừng cố gắng phân tích luận điểm về tác phẩm, ngược lại chính là cây búa sắt giáng vào cái danh ăn cắp của Thái Tân Thu.

Mọi chuyện càng lúc càng căng. Có cư dân mạng bóc lại toàn bộ những ca khúc khác của Thái Tân Thu, phát hiện một bài có cao độ giống hệt ca khúc ít được chú ý vào nhiều năm trước.

Bài đăng của người bình thường đều có thể giải quyết, chỉ riêng Weibo Ninh Hoả xoá mãi không xong. 

Thái Tân Thu lại gọi điện thoại cho Ninh Hoả.

Ninh Hoả không chịu xoá, cẩn trọng nói: “Bọn họ nghi ngờ người trong clip không phải cô, tôi càng muốn chứng minh đó là cô. Mà người đó thật sự là cô, lúc ấy tôi đến xem biểu diễn, cô nhuộm tóc vàng, tôi nhớ rất rõ, cũng vô cùng tin cô”.

Thái Tân Thu lạnh lùng nói: “Nếu tôi muốn anh nhất định phải xoá thì sao?”

Hắn trầm tư một lát, “Tôi vẫn kiên trì với suy đoán của mình, thời gian có thể chứng minh cô trong sạch, sau này cô còn cảm kích tôi không hết”.

Đúng là gã đàn ông nói đạo lý không nghe lọt tai, cô đành tiết lộ sự thật: “Người trong clip không phải tôi, anh nhận lầm người rồi”.

“Không phải bài hát đều giống nhau sao?” Ninh Hoả đầy vẻ vô tội hỏi lại.

Cô ngắt máy.

Quy tắc trong giới giải trí, vẫn là Dịch Hạo Quân chơi rành hơn, vòng tròn nhỏ, chỉ cần có một bậc thang leo xuống là được.

Ninh Hoả giả điên giả dại, đã đắc tội Thái Tân Thu.



Hoàng Nhất Diễn không có thời gian lên mạng. Người ca sĩ mà cô và Dịch Hạo Quân mời đến hợp tác không ăn ý lắm, luyện tập rất lâu.

Ngày quay về, cô nhận được cuộc gọi của Dịch Hạo Quân, hắn nói có một nhà sản xuất âm nhạc muốn hẹn gặp cô.

Khi đến văn phòng Nhật Nhật Xa, cô nhìn thấy Hồ Kim Thừa.

Đúng là quan trọng thật.

“Nói chuyện đi”. Dịch Hạo Quân cười rồi ra ngoài.

Hồ Kim Thừa nheo mắt đánh giá cô, “Đã lâu không gặp”.

Hoàng Nhất Diễn ngồi một chân lên tay vịn, “Tôi rất bận, nói chuyện chính đi”.

Hồ Kim Thừa cười ha hả, “Vẫn giống hệt trước đây, tôi rất thích tính cách cao ngạo này của cô”.

Câu này thật vô nghĩa. “Nếu không có việc thì mời ông về cho”.

Hồ Kim Thừa nghiêm mặt lại: “Là chuyện của Tiểu Thái, cô ầm ĩ quá rồi”.

“Weibo tôi mấy tháng nay không cập nhật gì, từ đầu tới cuối vẫn không động đến một câu”.

“Mấy trò mèo sau lưng ấy, tôi quen hơn cô nhiều”. Mấy trò hắc hồng đại chiến [1] này là thủ đoạn của Hồ Kim Thừa mấy năm trước.

[1] Hắc hồng đại chiến ý chỉ khiêu khích mối quan hệ giữa idol với người hâm mộ, cũng mang để nói những người phản đối một ngôi sao nào đó nên cố tình bôi nhọ ác ý ngôi sao đó.

“Vậy ông tới đây làm gì? Muốn uống trà? Hay đến gặp mặt người giở trò sau lưng ông?”

“Giang Phi Bạch, tính cô quá xấu”. Hồ Kim Thừa cười một tiếng, “Chuyện này ngay từ đầu cô nên liên lạc với chúng tôi. Hai bên có thể tìm ra biện pháp có lợi nhất để giải quyết vấn đề”.

“Ví dụ như? Tìm kiếm danh tính? Hay là gửi vòng hoa tang đây?” Ánh mắt Hoàng Nhất Diễn lạnh lùng, “Các ông định nghĩa hai chữ ‘có lợi’ khác tôi hoàn toàn”.

“Đây đều là những hành động cực đoan của fan hâm mộ, chúng tôi cũng vô cùng ghét bỏ”.

“Ồ, lập tức khai trừ fan tịch [2] đúng không?” Hoàng Nhất Diễn xem đồng hồ, thật sự mất kiên nhẫn, “Trước mặt tôi ít nói mấy lời vô nghĩa lại”.

[2] Fan tịch là chỉ nguồn gốc của fan, có thể hiểu nôm na là fan của ai hay anti-fan của ai, có khi là fan CP…

“Lần này tôi đến vì thật lòng muốn cùng cô hợp tác. Chúng ta có thể mua lại bản quyền ca khúc của cô, trả lại thanh danh cho cô”.

Đây là cách giải quyết chung trong giới giải trí, chỉ cần nổi lên ồn ào đạo nhạc, có thể xử lý êm xuôi liền ồn thoả. Cách đây không lâu, anh chàng tiểu thịt tươi Cù Hoa Huy cũng bị bóc một vụ như thế. Có điều hắn thông minh, chỉ ăn cắp nhạc của ca sĩ cùng công ty quản lý, cái này cũng dễ giải quyết, không phải chung công ty thì sẽ dùng chung một tài nguyên à. Không sao, Cù Hoa Huy vẫn là một nhạc sĩ cool ngầu.

Ví như mấy ngày trước cũng có một vụ sao chép lời bài hát, công ty quản lý nhanh chóng trả lời, liên hệ với tác giả nguyên bản, giải quyết xong thì không còn gọi là sao chép nữa.

Điều kiện trở thành “ca sĩ gốc” là phải xếp hạng nhất, với năng lực giao tiếp tuyệt vời.

Hoàng Nhất Diễn không nói gì.

“Hồi trước tôi muốn ký hợp đồng mời các cô làm ca sĩ, nhưng các cô lại từ chối, tôi cũng lấy làm tiếc. Hiện giờ tôi cũng không từ bỏ ý định muốn hợp tác với các cô”. Hồ Kim Thừa nói tiếp: “Tôi xem biểu hiện của cô trong ‘Bài ca phong hoả’, cô quả thật có tài, có điều nếu ở Nhật Nhật Xa sẽ không phát triển được, cái cô thiếu là một đoàn đội chuyên nghiệp”.

Hoàng Nhất Diễn vẫn trầm mặc.

“Tính tình cô hiếu thắng, ca khúc của mình lại biến thành kẻ khác, tất nhiên sẽ thấy không vui”. Hồ Kim Thừa thở dài, “Nhưng phải nói thật, đây là tình cảnh chung, trừ phi không xem tivi, không đọc sách, không nghe nhạc, không lên mạng, nếu không thì mọi người, không nhiều cũng ít, đều sẽ đóng góp một phần sức lực vào hành vi ăn cắp này”.

Hoàng Nhất Diễn bước qua tay vịn, ngồi trên sô pha đối diện ông ta.

“Tỷ lệ tài xế và khách đi xe bị ám sát chia đều 50:50, nhưng phần lớn sự quan tâm của mọi người đều đổ dồn vào việc khách đi xe gặp tai hoạ. Vì sao? Là vì mỗi người chúng ta đều là một hành khách, nhưng không phải ai cũng là tài xế”. Tay phải Hồ Kim Thừa đặt trên chỗ vịn sô pha, ngón trỏ không ngừng nhịp nhịp. “Cũng giống thế, hiện tại tôi ủng hộ việc đạo nhái. Một khi mỗi người bị sao chép thì chúng ta mới có thể cảm nhận được tư vị ghê tởm trong đó, nhờ thế mà tự động chống lại”.

Hoàng Nhất Diễn im lặng lắng nghe, không đáp gì.

“Tiểu Thái kiếm tiền cho tôi, tất nhiên tôi phải bảo vệ cô ấy. Nếu một ngày nào đó cô cũng kiếm tiền cho tôi, kiếm nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ đứng về phía cô. Nếu cô ấy sao chép cô, tôi sẽ là người đầu tiên đánh đuổi cô ấy”.

Hoàng Nhất Diễn hiện ra má lúm đồng tiền, “Để tôi suy nghĩ lại đã”.

“Cuộc chơi danh lợi, đơn giản là danh lợi. Hy vọng được hợp tác với cô”. Hồ Kim Thừa ôm cái bụng núc ních của mình bước ra ngoài.

Dịch Hạo Quân nói vài câu gì đó với Hồ Kim Thừa, hai người cười ha hả, giống như bạn thân chí cốt.

Hoàng Nhất Diễn nhìn theo bóng dáng Hồ Kim Thừa, nhướng mày hỏi: “Người lớn tuổi như các người đều thẳng thắn như vậy à?”

“Không phải, tôi với hắn ta đều nói chuyện trái lương tâm thôi”. Dịch Hạo Quân cười cười, “Còn nói chuyện với cô phải trực tiếp. Nếu quá quanh co vòng vèo, cô sẽ mất hết kiên nhẫn”.

Hoặc nên nói là, cô vốn dĩ biết tỏng mấy lời nói dối đó, tự nhiên sẽ không muốn nghe nữa —

Thật sự quá mệt, Hoàng Nhất Diễn quay về căn phòng 1602 ở toà nhà số 2, sau khi tắm táp qua loa liền ngủ mất.

Nửa đêm, bỗng dưng có một đôi tay to lớn khiến cô tỉnh giấc. Trong nháy mắt, cô cảm tưởng bản thân đã bị dã thú gặm lấy đi vào trong núi sâu rừng già, da thịt không ngừng thấy lạnh lẽo. Lý trí quay về, lại nghĩ, một loạt hơi thở thâm trầm thế này, ngoại trừ Ninh Hoả cũng không có kẻ thứ hai.

Mấy giờ rồi? Hắn sao lại về đây?

Hoàng Nhất Diễn vươn tay bật đèn. Ánh sáng chói rọi, cô hơi híp mắt, “Anh —”

“Vợ, làm em thức giấc sao”. Động tác Ninh Hoả giúp cô cởi quần áo vô cùng nhanh gọn.

Cô đá một cước về phía hắn, đến nay vẫn chưa quên cục tức kia.

“Vợ à?” Ninh Hoả suýt chút nữa rơi xuống giường.

Hoàng Nhất Diễn âm trầm nhìn chằm chằm hắn.

Hắn hạ mắt, “Hửm?”

Hoàng Nhất Diễn lại đá một cái.

“Em sao vậy?” Ninh Hoả phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy khỏi giường.

Cô ngồi dậy, mặc lại quần áo vừa bị hắn cởi một nửa, khuôn mặt không buồn không vui nói: “Đúng là không dùng gia pháp sẽ không sợ”.

Hắn ngồi xuống mép giường, “Ai ăn hiếp em à?”

“Em hỏi anh, lên mạng xem mấy nữ streamer rồi?” Thật ra cô muốn hỏi, anh đã ra bao nhiêu lần rồi. Nhưng hắn biến thái như thế, cô không thể bị dạy hư được, vậy nên cô đổi thành cách nói văn vẻ hơn.

Ninh Hoả hiểu rõ, vội vàng đáp: “Chỉ có một”.

“Thật không?”

“Thật mà”. Hắn muốn kéo cô lại, bị con mắt hình viên đạn của cô lườm nguýt, liền ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.

Hoàng Nhất Diễn túm cái gối ném qua, “Còn chụp ảnh nữa”.

Ninh Hoả đón được cái gối, đặt lên người mình, “Anh thủ dâm hợp pháp mà”.

“Anh còn dám nói”.

“Ai bảo em bỏ anh lại một mình, chạy lên mạng đeo tất lộ đùi”. Anh nói như thể mình bị ngâm trong chén dấm, vừa mốc vừa chua. “Anh còn chưa nhìn vợ mình mặc váy ngắn bao giờ. Chăn gối lạnh lẽo lâu ngày, tâm cũng lạnh theo. Thật vất vả mới tìm được phòng livestream của vợ anh, mới ngắm mấy lần đã nóng trong người, như vậy cũng có tội sao…”

“Anh giả vờ uỷ khuất gì chứ?” Tên đàn ông này thật sự mặt dày vô sỉ. Nghĩ đến trước đây cô thường so sánh anh với trăng sáng trên trời, đúng là mắt mù mà.

Đây chính là một con hồ ly nham hiểm lẩn trốn dưới ánh trăng.

Ninh Hoả ném trả gối đầu cho cô, “Em là vợ anh, con cháu cả đời anh đều chụp cho em xem, để em biết mình lãng phí bao nhiêu”.

Cô vung tay lên, gối đầu lại lần nữa về tay Ninh Hoả. “Anh vẫn không thừa nhận mình biến thái”.

“Vợ nói anh biến thái”. Ninh Hoả dừng lại, thở dài một tiếng: “Vậy cứ xem như anh biến thái đi”.

Hoàng Nhất Diễn bị kẹp hai tay, bắt quỳ gối trên giường, hối hận không kịp.

Ninh Hoả giữ chặt chân cô, an ủi nói: “Đàn ông nghe lời vợ rất ít. Vợ à, em phải học cách quý trọng biết không”.

Cô quay đầu nhìn hắn, “Anh còn gạt em cái gì nữa?”

“Không có mà”. Ninh Hoả ngẫm nghĩ, “Chỉ toàn việc vặt, không đáng nhắc tới”.

Chính là còn rất nhiều. Cô bắt được trọng điểm: “Anh thích em lúc nào?”

Ánh mắt Ninh Hoả dưới bóng đèn mềm nhũn thành nước, “Lúc em bị người khác lừa gạt, vẫn nhất quyết tin tưởng không nghi ngờ”.

Tình yêu cộng sinh cùng dụ hoặc, nảy mầm với niềm tin.

— HẾT CHƯƠNG 43 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.